Hai người sau khi ăn xong thì cùng nhau ra ngoài hóng gió, bồi đắp thêm tình cảm!
Đúng hơn là ra ngoài rải cẩu lương cho mọi người thưởng thức, người rải phải có người ăn, Mục An Nhiên nổi hứng gọi thêm cả tiểu trợ lý và ông bạn của mình đi chung, Sở Minh có vẻ không vui nhưng, không vui thì ở nhà đi ông xã.
Họ hẹn nhau ở quán bar nằm trong quyền quản lý của cô.
Đồ nhà mình có khác, vô cùng sạch sẽ, không hề có những thứ dơ bẩn, không đáng có. Nếu thật sự có, ôi, có lẽ họ xong rồi!
“An Nhiên, sao hôm nay cô lại nổi hứng ra ngoài vậy? Chẳng phải gần đây luôn cắm cọc trong nhà sao?” Cố Mặc Thiên thân mật khoác vai cô, điều này làm cho hắn nhận được một ánh mắt giết người.
Cô chưa kịp trả lời thì Sở Minh đã đẩy hắn ra, bĩu môi khinh thường. “Tên khốn nạn kia, mày có bỏ móng vuốt ra không?”
“Không đấy thì sao?” Hắn tỏ ý muốn sát lại, anh dứt khoát ôm eo cô, khẳng định chủ quyền.
Mặc kệ hai tên điên đang cãi cọ, cô cùng Tiểu Trần trao đổi một số việc nhỏ. Sao càng ngày càng thấy tiểu trợ lý hợp mắt nhỉ?
Mục An Nhiên đưa tay, xoa đầu cậu. Cô cảm thấy đây em trai mình vậy!
Ngay lập tức, Sở Minh quay lại nhìn cô hừ lạnh, nhưng vẫn kéo tay, lấy khăn lau sạch tay cô.
Mục An Nhiên “...” Thiểu năng, ông đây không chấp.
Tiểu Trần “...” Dở hơi!
Cố Mặc Thiên “...” Lau sạch vào, sờ đầu tôi này!
Ba người đồng loạt bày vẻ mặt chán không buồn nói nhìn Sở Minh.
Trong quán bar, tại phòng VIP chỉ dành riêng cho Mục An Nhiên, bốn người cùng nhau à không chỉ ba người đàn ông vì cô không được phép đụng đến rượu, họ đang cùng nhau chơi một trò chơi, nói thật.
Thật ra cô cũng chơi nhưng chỉ là không nhận hình phạt mà thôi.
Họ cùng nhau lật những lá bài, ai thấp nhất người ấy thua, được chọn một trong hai điều: thật lòng, trả lời thật câu hỏi của người khác và bỏ qua, uống ly rượu tương đương với số mình bốc được.
Dĩ nhiên, Sở Minh thua nhiều nhất còn vì tại sao thì còn lâu mới nói nhé!
Câu hỏi mà họ đưa ra thì Mục An Nhiên chỉ biết bó tay, thật sự là quá say rồi, hỏi trời hỏi đất...
Ví dụ như: “Ban đêm thì trời màu gì???”
“Tôi tên gì?”
“Mục An Nhiên có yêu tôi không?”
Đối với hàng vạn câu hỏi vì sao này, cô không hiểu và cũng bày tỏ rằng mình từ chối hiểu.
Đến rất khuya, không muốn nhiều lời với những con rượu này, cô xách Sở Minh lên xe mà tài xế đã chờ sẵn.
“Về nhà.”
Nhẹ nhàng giao phó cho tài xế, cô đỡ Sở Minh nằm trên đùi mình mà vuốt tóc.
Còn về phần hai con hàng kia, cô mặc kệ, dù sao thì người ở đấy cũng không bạc đãi họ!
Đèn đường cứ thế vụt qua trong đôi mắt sáng ngời của cô, suy nghĩ lại một lần nữa bay xa, trầm tư một hồi mới nhận ra đã sắp tới nhà rồi.
Chờ xe dừng, liền bảo tài xế xách Sở Minh lên vì cô chắc chắn không thể mang anh và không muốn mang con sâu rượu này lên nhà rồi!
Thật may mắn, Mục An Nhiên còn có lương tâm thay đồ quần áo cho anh. Xong xuôi, cô lại bước vào thư phòng, trầm tư một hồi lại gọi và số máy nọ.
“Chuẩn bị một tháng nữa, quét.”
“Chắc chứ?” Đầu dây bên kia trầm tư một hồi, sau đó lên tiếng.
“Ừm.”
“Rất nguy hiểm, dù sao ta cũng sẽ cố gắng.”
“Cám ơn người.”
Cuộc gọi đến cũng đột ngột mà đi cũng rất nhanh. Nhưng đằng sau nó đã thay đổi cả một đại cục lớn.
Sau đó, Mục An Nhiên xoay ghế ngắm nhìn thành phố qua cánh cửa sổ, đêm rồi, chỉ còn những ngọn đèn đường, hầu như người dân đều yên lành trong giấc ngủ.
Những lúc như thế này, cảm thấy thật bình yên làm sao, cô cũng muốn an ổn sống qua ngày nhưng có vẻ từ khi sinh ra, số phận đã sắp đặt cô phải trải qua như vậy.
Rõ ràng lúc đầu chỉ là cuộc sống rất bình thường nhưng bây giờ...
Quá nhiều biến cố, đôi vai cô đang dần nặng hơn bao giờ hết, đằng sau đấy là ba gia tộc lớn, an nguy, sự phát triển.
Tuy rằng ngay lúc này, mọi thứ vẫn như bình thường nhưng chắc chắn, một lúc nào đó, nó sẽ bùng nổ.
Sự đối đầu của cô và tên K ngày càng trở nên căng thẳng, hai vùng trời cùng nhau tranh giành để nắm trọn. Đối với nguy hiểm hắn mang đến, cô chắc chắn không thể để yên, hắn cũng vậy, tổn thất, hơn thế là danh dự của người lão đại đã bị cô làm mất hết.
Chắc hẳn hắn đã hận cô thấu xương rồi, nhớ không nhầm còn có lần đụng vào người của hắn.
Có lẽ nên kết thúc mọi thứ và dừng lại rồi!
Mục An Nhiên sờ bụng mình, con à, mẹ sẽ bảo vệ con hết sức mình.
Trầm tư lúc nữa, cô rời thư phòng trở về phòng ngủ của mình. Sở Minh vẫn đang ngủ, cô nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy anh.
Anh nhíu mày, nhưng sau đó lại chủ động tìm chỗ dễ chịu, ôm eo cô mà tiếp tục ngủ.
Đêm nay trôi qua như vậy, liệu mai có còn yên ổn? Ngày nào yên bình thì nên hưởng thụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...