"Chị Mục?" Cậu thanh niên ngồi trên ghế CEO cười khẽ, nụ cười này thật ấm áp.
Mục An Nhiên nhìn cậu với vẻ nghi hoặc. Ai vậy, quen lắm nha!
"Chị không nhớ em à? Ngồi xuống ôn chuyện chút đi"
"Tiểu Trần ra ngoài trước đi" Mục An Nhiên nói với trợ lí rồi ngồi xuống ghế.
"Chị nhớ 6 năm trước có cứu một thằng nhóc bị đập không?"
"Có à? Xin lỗi, tôi không nhớ"
"Cũng phải, lúc đấy chị say quá còn gì"
"Ồ"
Không khí rơi vào sự lúng túng, rõ ràng, Mục An Nhiên không muốn nhắc lại câu chuyện này.
"Vậy chị nhớ Sói chứ?"
"Có ấn tượng"
What? Hắn như vậy mà chỉ gọi là có ấn tượng á? Phải khắc ghi chứ!
"Em, Sói"
"Ghê vậy"
Sói: "..." Nhìn mặt cô có vẻ không nhớ chứ đừng nói có ấn tượng. Quá đáng thật.
"Thôi kí hợp đồng đi" Sói vuốt tâm mi, nói chuyện với cô mệt mỏi quá. Hắn bấm nút, trợ lí của hắn cùng Tiểu Trần đi vào.
Cô vẫy tay ý bảo Tiểu Trần lấy hợp đồng ra.
"Nhanh, tôi còn có việc"
Hai người cứ thế, không bàn bạc, không mặc cả, không ý kiến gì hết kí vào hợp đồng bạc tỷ như bán một căn nhà vậy.
Lúc Mục An Nhiên chuẩn bị về, Sói mới lên tiếng "À, tên thật em là Cố Mặc Thiên nha chị Mục" Nói rồi còn nháy mắt với cô.
Ừm, ngoan ngoãn, đáng yêu, không dài dòng. Thích hợp làm chân chạy. "Này, có muốn theo..." Tiểu Trần vội vàng cúi người chào rồi kéo cô đi, bà chủ à, cô là hoa đã có chủ đấy, đừng dụ dỗ người ta nữa.
Cố Mặc Thiên cười khẽ, cô chẳng thay đổi chút nào.
- ----
Thang máy, Mục An Nhiên khó hiểu nhìn Tiểu Trần như muốn hỏi, sao lại phá chuyện tốt của ta.
Tiểu Trần cúi người né tránh ánh mắt của cô. Vì muốn chuộc lỗi với Sở thiếu. Đúng vậy, nhất định là cậu muốn chuộc lỗi với Sở thiếu mới giúp hắn giữ cô. Nhất định là như thế.
"Bây giờ mình đi đâu, Mục tổng? " Ra khỏi thang máy, Tiểu Trần mới có dũng khí hỏi cô.
"Làm ăn gì giờ này? Về nhà ngủ" Tối qua bị tên khốn kia phá bây giờ cô còn rất mệt.
Tiểu Trần "..." Sao công ty của cô chưa sập vậy?
Hai người về khách sạn, vào phòng, cô vẫn không thấy Sở Minh. Á đù, ăn sáng mà lâu vậy? Thôi kệ ngủ đã.
- ----
Sở Minh lúc này dần thông suốt suy nghĩ. Ban đầu đã nhận định theo cô chắc chắn sẽ phải như vậy, hắn nên chấp nhận điều này chứ không phải từ bỏ. Đúng, hắn còn mẹ Mục chống lưng mà lo gì? Cái mặt này đủ để cô không tìm người khác thêm mấy năm rồi.
Lúc Sở Minh tìm được bản thân thì đã đứng trước cửa khách sạn. Rốt cuộc hắn có rời đi hay chỉ đứng đây nãy giờ vậy? Mất mặt quá.
Sở Minh mở cửa phòng, thấy giày cô trong tủ, cô về rồi à? Anh bước vào phòng ngủ, cô gái nhỏ đang vùi mặt vào chăn, tư thế ngủ chẳng đẹp tí nào. Anh điều chỉnh sao cho cô nằm thoải mái nhất rồi cũng leo lên giường đi ngủ.
[Hai con sâu lười]
- -----
Mọi người ơi, thời gian này mình bận ôn thi, có thể không ra được nhiều chương. Khi nào có thời gian rảnh nhất định sẽ bù cho các bạn. Số chương sẽ tích dần nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...