Chương này có H nha, không thích có thể bỏ qua.
- --------
Khách sạn mà trợ lí chọn là một nơi views rất đẹp ở trung tâm thành phố New York. Mục An Nhiên vừa vào phòng liền ngã vật ra giường, mấy ngày nay phải làm việc với tầng suất cao hơn bình thường nên cô rất mệt.
Mặc kệ Sở Minh làm loạn như nào, cô trực tiếp đi ngủ.
"Bảo bối, chiều mình đi dạo được không?"
"Ừm"
"Mua đồ nhé?"
"Ừm"
Bất kể anh nói gì, cô cũng ừ để yên thân. Mà từ trước đến nay, anh có yêu cầu gì mà cô chẳng đồng ý, thêm vài cái nữa cũng chẳng sao cả. Cô không biết Sở Minh đang nói gì, dần chìm vào giấc ngủ.
Anh nghe thấy tiếng thở đều đặn liền khẽ mỉm cười, nhìn cô ngủ cổ họng anh bất giác khô khốc, đúng là tiểu yêu tinh.
Xế chiều, cô mới thức dậy, bụng cứ kêu làm cô rất khó chịu. Đói, ăn. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn hai chữ đấy. Cô rời giường, ra khỏi phòng ngủ thì thấy Sở Minh vừa bê đồ ăn vào. Ừm, đúng lúc lắm.
Cô không nói gì, cầm lấy khay thức ăn mà ngấu nghiến.
"Đói lắm à?"
"Ừ"
"Ăn xong đi đâu?"
"Không đi đâu hết, mệt"
Sở Minh im lặng nhìn cô chằm chằm. Mục An Nhiên không quá để ý, chỉ tập trung vào ăn nhưng dần nhận thấy một đôi mắt nóng rực như muốn đốt cháy cô vậy.
Gì, muốn dành đồ ăn à? Không được!
Chờ cô ăn xong Sở Minh mới lên tiếng. "Em có biết hôm nay là ngày gì không?"
"???" Mặt cô tràn đầy sự nghi hoặc, hiển nhiên là không nhớ. Sinh nhật à? Đâu phải, chưa tới mà. Valentine? Qua rồi, vậy ngày gì?
"6 năm anh yêu em"
"Ồ" Mục An Nhiên không để lộ cảm xúc, điền tĩnh đáp.
"Em..." Sở Minh có vẻ tức giận, nhưng lại không thể nói. Giận dữ bỏ ra ngoài.
??? Bổn cô nương làm sai gì à? Sao lại bỏ đi.
Mục An Nhiên lấy điện thoại gọi cho trợ lí. "Qua phòng tôi một chút, nhanh"
5 phút sau, trợ lí quần áo còn chưa chỉnh tề, hở cả cơ bụng vội vàng chạy vào.
"Sao lộn xộn vậy?"
"Cái đó... Tôi vừa tắm xong"
"Ồ, qua đây"
Mục An Nhiên cởi cúc áo tiểu trợ lí ra, cài lại cho cậu.
''Mục tổng, không được đâu, nhỡ Sở thiếu thấy thì không tốt" Cô mới cởi cái cúc đầu tiên, trợ lí đã đỏ mặt nói.
Suy nghĩ gì vậy? Cô chỉ là thấy ngứa mắt nên chỉnh lại thôi mà?
"Tôi tự làm được rồi" Dường như thấy được ánh mắt khó hiểu của cô, trợ lí họ nhẹ rồi quay lưng đi.
Đúng lúc này, Sở Minh mở cửa đi vào.
"!!!!" Anh chỉ mới ra ngoài một chút thôi, chuyện gì đang xảy ra vậy? "Tiểu Trần, cậu ra ngoài đi" Sở Minh lạnh lùng nói.
Xong rồi, điều cậu lo lắng thành sự thật rồi aaaa. Đừng dùng ánh mắt như nhìn tử địch nhìn cậu chứ? Tôi hoàn toàn trong sạch đó, tin tôi đi. Trợ lí vội vàng ra khỏi phòng.
Mục An Nhiên "???" Gì vậy cô chưa giao việc nữa mà. "Tiểu ca ca, đợi đã"
Sở Minh nghe cô gọi vậy càng đen mặt. Tiến đến, đặt lên môi cô một nụ hôn đầy tính chiếm hữu, lần này, anh hoàn toàn làm chủ.
Môi lưỡi giao nhau, cơ thể hai người càng này càng nóng. Anh dời bàn tay đang đặt trên mặt cô vào áo ngủ, vuốt ve ngọn đồi căng mịn của cô. Hơi thở nóng rực phà vào tai cô, khẽ hỏi "Bảo bối, cho anh, được không"
Mục An Nhiên không lên tiếng mà chỉ ôm lấy cổ anh, thể hiện quan điểm của mình. Sở Minh cắn mút xương quai xanh của cô, để lại những dấu vết mờ ám trên cổ, áo cô không biết đã bị xé tan từ lúc nào.
Anh cầm bàn bé nhỏ đầy vết chai do việc sử dụng súng của cô đặt lên cự long to lớn của mình mà vuốt ve. Thần sắc Mục An Nhiên mê mang, miệng còn lẩm bẩm "Khó chịu" Tiếng nỉ non ấy của cô làm Sở Minh không kiềm chế nổi, xoay người nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bắt đầu tiến vào.
Cô nhăn mặt, thoát khỏi sự kích tình gắt lên "Mẹ kiếp, đau quá, không làm nữa"
"Bảo bối có thấy khó chịu không?"
"Có"
"Vậy em có muốn thoải mái không? "
"Đau"
"Một chút thôi, không đau đâu" Có trời mới biết, Sở Minh đang nhẫn nhịn như thế nào.
"Không tin"
"Anh không chịu được, làm sao bây giờ?" Anh sắp đụng tới giới hạn cuối cùng của mình "Cho anh nhé?"
Nhìn nét mặt của Sở Minh, cô không đành lòng "Ừm"
Lần này, anh dứt khoát vào sâu bên trong rồi mới dừng lại để cô thích ứng. Mục An Nhiên cắn răng, không lên tiếng. Sở Minh bắt đầu ra vào, thở dốc bên tai cô "Darling, em chặt quá"
"Câm miệng"
"Thôi mà, thích không?"
"Có im không"
"Đừng cắn môi như thế" Nói rồi Sở Minh chiếm lấy môi cô, cắt đứt tiếng chửi chuẩn bị phát ra.
Triền miên không ngừng nghỉ, Mục An Nhiên bị anh dụ dỗ không biết bao nhiêu lần.
"Cút ra ngoài ngủ" Mục An Nhiên dành chút hơi tàn gào lên. Giọng cô lúc này khàn khàn.
"Anh xin lỗi mà, anh bế em đi tắm được không?" Có lẽ anh hơi quá rồi, nhìn cô mệt mỏi vậy, trái tim anh cứ gào lên.
Mục An Nhiên mặc kệ, không lên tiếng. Thật ra cô chẳng còn sức rồi. Sở Minh khốn kiếp.
Anh bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng xả nước ấm, kĩ càng tắm cho cô. Cẩn thận như đang nâng niu một thứ gì đó thật quý báu, thật vô giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...