Soái Ca, Đừng Chạy

Soái ca vừa chạy.
Tôi lúc này vừa mới xử lý xong việc của Lục Đệ thì lòng đột nhiên tràn dâng cảm giác lo lắng tột cùng
Tôi quên mất, làm sao mà Đào Lan chỉ có thể chạy trốn thôi chứ,tôi vội chạy đi tìm Lục ca rồi Vương Hạo lẫn Lục đệ theo sau.
Đứng từ xa, tôi nhận ra dáng vẻ của Lục ca đang nói chuyện với ...Đào Lan.Tôi khựng lại, đứng nhìn hai người họ.Vì Đào LAn quay lứng lại, nên tôi không nhìn rõ mặt của ả nhưng một lúc sau, đột nhiên ả lao tới ôm chầm lấy Lục ca.
-Khốn khiếp!
Vương Hạo và Lục Hắc đứng bên cạnh tôi vội chồm tới định chạy lại chỗ đó nhưng may là cánh tay tôi đủ dài để ngăn hai người họ lại
-Tẩu tẩu à!_Lục đệ lên tiếng khi không có cách nào thoát ra được.
-Đi thôi *cười*_Tôi kéo hai người họ đi khỏi chỗ đó, lặng lẽ, nhẹ nhàng và dứt khoát.
~~ Tại gia!
~~-Tẩu tẩu! chẳng lẽ tẩu đứng nhìn huynh ấy cùng Đào Lan kia mà không can ngăn?_Lục đệ than vãn
Tôi lắc đầu.
-Chứ tại sao nàng không chạy lại mà còn kéo tụi ta về đây?_Vương Hạo nói
Tôi lắc đầu, nhưng lại lên tiếng.

-Đợi hai người đó về! lập tức giả bộ như không có gì xảy ra..
Hai người kia nhìn tôi một hồi, sau đó Vương Hạo bỗng hiểu ra được cái gì đó liền cười
-Và đợi cho ả hành động trước sau đó chúng ta mới ra tay?
-Đúng!
~Cuối cùng, hai ngươi họ về tới nơi, đứng trước mặt mọi người, Đào Lan nấp vào người Lục ca và làm ra vẻ đáng thương
-Đào Lan vẫn ở đây!! sẽ ở trong phòng của ta còn Cơ Cơ, qua phòng Lục đệ
Bằng cách tuyệt tình nhất, Lục ca lên tiếng rồi đưa Đào Lan đi khỏi.
Tôi tức giận vội đứng lên nhưng ngay lập tức bị giọng nói chanh chua của Vương Hạo làm cho đứng lại.
-Không phải nàng đã nói là đợi a ta hành động thì ta mới hành động mà?
~Buổi tối đó, tôi vào phòng Lục đệ ngủ, nhưng hoàn toàn không thể nào chợp mắt được vì Lục ca, không hề vào đây.Tôi đã nổi cáu lên, đi tìm Lục Hoa nhưng mới bước ra cửa thì thấy Đào Lan với dáng vẻ mệt mỏi, áo ngoài thì lem luốc giống như mới vừa lao động mệt nhọc còn vẻ mặt thì đắc ý nhìn tôi
-Chào! Cơ Cơ!...a... xin lỗi nha lại để cô thấy được cảnh này của tôi.Chẳng qua mới nãy làm mệt quá nên không kịp thay lại đồ..
-Hai người đã làm gì?_Tôi quát
-Haha! ngươi nghĩ đi! lúc mới về, ta và Lục Hoa vào cùng một phòng cho tới giờ này và ngươi thấy đấy, giờ quần áo ta như vậy thì còn việc gì nữa...à! chắc ngươi chưa từng thử nên chưa biết chứ gì?_Ả ta nói tiếp
Tôi bực mình vội lao vào phòng nhưng bị Đào Lan ngăn cản
-Giờ chỉ mình ta mới được phép vào thôi! Huynh ấy cũng không muốn nhìn mặt ngươi đâu.
tôi bất chấp vẫn muốn bước vào nhưng lại bị bàn tay Vương Hạo kéo lại
-Bỏ ta ra! ta phải vào đó_Tôi quát to
-Thôi! tạm biệt cặp phu thê kia nha...Lục Hoa huynh ấy chắc lại nôn nóng lám này, ta đi đây_Nói rồi Đào Lan mở cửa nhanh chóng và đi vào.
Tôi bực mình vẫn muốn đi theo nhưng lại bị Vương Hạo ôm ngang kéo vào phòng.Lòng tôi còn bi thương hơn khi nhìn thấy ánh sáng trong phòng ả Đào Lan kia vụt tắt, và tiếng ả lại vọng ra
-Từ từ thôi...
~Đêm buông xuống, màn đêm dường như huyền ảo thần bí một cách lạ lùng,gió cứ thổi qua mái tóc óng ánh nhẹ nhàng tung bay trên người của một người đàn ông đang đi về phía Lục phủ.Lục ca choàng một áo khoác dày, vừa đi vừa mỉm cười nhưng đến trước cổng thì lại phân vân đứng ngần ra ở đó.Một lúc sau, người đàn ông bí hiểm này lại ngoảnh đầu quay lại đi trở về lòng thầm nghĩ :"Thôi kệ, cho hôm nay ả ta ở lại đây lánh nạn, ngày mai, tuyệt tình đuổi cổ đi.." "À! Cho Ánh Cơ ghen tí chắc cũng không sao!"Lão tự đắc thầm nghĩ rồi bước đi nhanh hơn vì ngoài trờ gió thổi lồng lộng khiến người đan ông choàng áo khoác dày này cũng phải xuýt xoa.
.....
.....

Buổi sáng..
Tôi ngẩng đầu dậy nhìn ánh mặt trời lẻ loi kia với con mắt sưng húp vì khóc lẫn cả đêm chẳng ngủ nên đến giờ bị biến thành gấu trúc khiên ai nhìn thấy cũng hoảng hồn.Nhưng mà, sau một đêm nằm trằn trọc suy nghĩ, tôi cũng quyết định lôi Vương Hạo và Lục đệ dậy để thông báo một việc:
-Nè! Ta quyết định rồi!hôm nay cả ba chúng ta phải hành động tranh giành, thực sự đừng để cho con ả họ Đào kia cướp lấy tướng công ôn hòa như Lục Hoa, tuyệt đối không được... còn nếu Lục Hoa không nghe thì ta sẽ có cách ép Lục ca chịu mới thôi! Hén hén..
-Vâng_Lục đệ còn đang mơ mơ màng màng thì bị gọi dậy nên chỉ nói một câu rồi lăn ra ngủ tiếp.Còn Vương Hạo thì ngược lại, dù miệng còn đang dính ke nhưng vẫn cười mắt thì điềm nhiên nhìn tôi như vật thể lạ lẫm vừa mới xác định được
-Không cần đâu... hôm nay chỉ cần nàng cười là đủ rồi..._Vương Hạo nói
-Còn lại.. để cho chàng lo?_Tôi hỏi ngược lại.
-Không..Lục ca cơ_Trước con mắt thờ thẫn đến khó hiểu của tôi, Vương Hạo chỉ nói vài lời rồi lôi tôi ra ngoài.
Đến lúc cả ba cùng có mặt ở ngoài sân thì Đào Lan cũng từ đâu đi tới vươn tay ra định đánh ai đó và chắc chắn ai đó là tôi đây, nhưng mà tất nhiên loại những cái bạo lực tầm thường này thì tôi vẫn đỡ được điềm đạm xiết chặt cổ tay của ả ta lại rồi mỉm cười một cách độc ác.
-Đau, buông ta ra_Đào Lan đau đớn nói lại, lấy cánh tay còn lại định giơ lên cáo tồi nhưng lại bị Vương Hạo kịp thời kiềm hãm bởi bàn tay rắn chắt kia khiến ả càng đau hơn.
-Hai người buông tay ra đi.._Lục ca xuất quỷ nhập thần từ đâu đi tới với cái điệu bộ ôn nhu như thường ngày nhưng giọng nói lại xuất hiện vài nét cười.
Tôi nghe thấy thế bức xúc tay lại siết chặt hơn ngẩn mặt ra nghênh lên với Lục ca.
Lục đệ cũng thấy bực mình nên lên tiếng hỏi trước.
-Sư huynh à!!...Ả ta nói cái quái gì mà huynh lại tin ả mà bán đi Chống vợ thế?
-Ai nói ta tin..?*Tôi đây đẩn ra, LĐ cũng vậy* Ai nói ta bán đứng?*Cả hai càng đẩn người ra hơn* Với lại, tha cho ả ta đi, một lát ả cũng sẽ bị quan phủ đến bắt thôi@! *Đây là mức độ đẩn người ngu si của cả hai đến level max*
-Đào Lan! Buôn bán hàng cấm buôn lậu thuốc phiện nên mới trốn đi, và che giấu nó...Nhưng Quan lớn biết được nên cử người nhờ ta giúp khi biết lịch trình này của ả!..._Lục ca giải thích thêm.
-Nên.. Chàng là nội gián?_Tôi hỏi

Lục ca gật đầu.
-Không! Tối qua, ả ta nói, huynh ở phòng của ả mà? Còn làm mấy chuyện vô văn hóa kia nữa?_Tôi nghi ngờ nói.
-Hôm qua, Lục ca ra ngoài từ sớm nên nàng không biết, và tới sáng hôm nay mới quay về lấy đâu ra buổi tối mà.._Vương Hạo khoanh tay đứng nhìn, Lục ca thì cười.
-Biết hết rồi thì bỏ tay ta ra coi.
Đào Lan rên rit.
Tôi đưa một cặp mắt nhìn ả ta rồi mỉm cười nhân hậu buông tay ra
-Ờ! Thế thì thả._Tôi kênh kiệu nói.
Đến khi quan phủ đến bắt Đào Lan đi thì tất cả liền trở về ăn một bữa ngon say tại gia do chính tay Lục Đệ chuẩn bị.
-Ơ thế là từ đầu Vương Hạo biết tất à?_Miệng nhai nhóp nhép nhưng tôi vẫn hỏi.
-Không!.. là vì ta thấy có gì đó không đúng nên điều tra thì mới biết_Vương GÀ trả lời.
-Thế tại sao, chàng lại không nói, làm cho ta như con gấu trúc vậy này_Tôi trách móc.
-Cho nó kịch tính..
>>>>>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận