Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê

Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

_______

Dịch Trinh cúi đầu dọn dẹp xong nước trên mặt đất. Máy truyền tin của Cổ Tư Niên vang lên, thông qua hình chiếu thực tế ảo, một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện ở giữa không trung, "Ngài Cổ, chip người máy quản gia của ngài bị bẻ gẫy thành hai nửa, không thể sửa chữa. Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể cung cấp lại cho ngài một chip xử lí mới lắp đặt bên trong. Người máy đã sửa chữa xong, ngày mai ngài đến đây tôi đưa cho ngài?"

Âm thanh Cổ Tư Niên trầm thấp hồn hậu, giàu từ tính, mở miệng liền khiến khuôn mặt nhỏ của thanh niên trẻ tuổi đối diện hơi đỏ lên, "Không cần phải phiền phức như vậy, gửi đến nhà ta là được, ta sẽ để người máy nhỏ mở cửa cho bọn họ."

Cổ Tư Niên không dấu vết nhìn thoáng qua Dịch Trinh đang ngẩng đầu vẻ mặt ngây ngốc, ngay sau đó Dịch Trinh nghe thấy mệnh lệnh của Cổ Tư Niên: "Nhóc con, nhiệm vụ này liền giao cho cậu. Ngày mai cậu mở cửa cho người giao hàng."

Dịch Trinh: "Vâng, thưa ngài."

Nghe đối phương ôn hoà từ chối, Ôn Thanh lễ phép gật đầu mỉm cười, ngay sau đó nhìn thấy truyền tin ngắt thì buồn bã mất mát, thoáng thở dài một hơi, quay đầu nhìn qua người máy trước mặt mình, lưu luyến không rời sờ sờ thân thể người máy này.

Cậu thích Cổ Tư Niên, mị lực của người đàn ông này thật khiến người ta điên cuồng. Lúc đang thấy mất mát đột nhiên cậu nhận được thỉnh cầu truyền tin--

"Này, thế nào rồi? Anh họ tôi đồng ý cho cậu đưa người máy đến nhà anh ấy không?" Người đàn ông mang vẻ bất cần đời cười, hắn ta cầm trong tay một quyển sách, câu được câu không mà lật hai lần.

Thanh niên trẻ tuổi vừa rồi liên hệ với Cổ Tư Niên hơi bất đắc dĩ nhún vai một cái, bĩu môi nói: "Không có, anh ấy nói tôi gửi qua bưu điện."

"Tôi đã nói chiêu này không được, cậu thật sự muốn theo đuổi anh họ tôi thì nên nghĩ biện pháp khác."

"Có thể có biện pháp gì nữa, ngay cả người tôi còn không nhìn thấy... Anh ấy thậm chí ngay cả tên của tôi cũng không biết."

"Tôi cảm thấy được cậu có thể đi đường vòng là cứu nước."

...


Ba Người Thành Chúng--

[ Dịch Trinh ]: Người máy quản gia của Cổ Tư Niên sửa xong rồi, ngày mai đưa về, tôi không cần quét tước vệ sinh nữa.

[ Lục Béo ]: Sửa xong rồi? Không được, nó được sửa tốt, cậu sẽ gặp nguy hiểm!

[ Dịch Trinh ]: Nguy hiểm?

[ Lục Béo ]: Người máy quản gia giống như một bảo mẫu, có thể làm bất kỳ chuyện gì. Nếu như nó về nhà, sẽ không cần cậu, cậu chắc chắn sẽ không được dùng nữa! Đến lúc đó, ID liền bị khóa chết! Cậu không thể khởi động máy, trừ phi có một ngày khi chủ nhân của cậu cần cậu lần nữa... cậu mới có thể khởi động máy lại!

[ Độc Nhãn ]: Đúng, Lục Béo nói chính xác, không thể để cho người máy quản gia về nhà, bằng không cậu sẽ không được dùng.

[ Dịch Trinh ]: Không cần nói nữa, tôi biết nên làm như thế nào.

Người máy nhỏ trốn ở góc phòng, chậm rì rì trượt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Tư Niên đang chuẩn bị nằm lên giường.

Không biết tại sao, Cổ Tư Niên cảm thấy được người máy nhỏ y mua đang cười với y? Hơn nữa cười đến thật âm trầm.
(Yin: douma nghe như phim kinh dị vệy≖‿≖)

Tiếng hít thở đều đều của Cổ Tư Niên chậm rãi vang lên, Dịch Trinh lăn lăn bánh xe nhỏ, đột nhiên trong nhóm xuất hiện tin nhắn liên hoàn đoạt mạng của Lục Béo:

[ Lục Béo ]: Tiểu Hồng, tôi vừa suýt thì đã bị người mua về nhà, chỉ suýt thôi! Nhưng mà tôi học theo cậu nói mình là hàng tặng thì bị để lại chỗ cũ rồi!

[ Dịch Trinh ]: Cậu không phải nằm mơ cũng mong muốn có chủ nhân mới à?

[ Lục Béo ]: Còn không phải là vì cậu! Cậu mới vừa nói chủ nhân cậu sửa xong người máy quản gia... Vừa nghĩ tới cậu bị vứt bỏ, tôi đột nhiên không muốn bị người mua về nhà... Bị mua về sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ bị những người máy khác thay thế, sau đó chúng ta sẽ... sẽ bị khóa chết vứt bỏ!
(silverfan2482.wordpress.com)
[ Lục Béo ]: Bị khóa chết không khác gì tiêu hủy! Không khác!


[ Lục Béo ]: Tiểu Hồng, làm sao bây giờ! Tôi thật sợ hãi QAQ không muốn bị mua về nhà!

[ Độc Nhãn ]: Đúng vậy, người máy được nhân loại lâm thời mua về làm đồ dự bị, rất có thể như Dịch Trinh vậy, nếu như chủ nhân trong nhà không cần chúng ta, ID liền sẽ bị khóa chết, không thể mở máy, lâu dần cũng không khác gì tiêu hủy.

Sản phẩm điện tử đổi mới nhanh, huống hồ còn là người máy EW tầm thường nhất, khả năng bị vứt bỏ cực kỳ cao. ID bị khóa chết, nếu như không có chủ nhân mới, như vậy có thể sẽ vĩnh viễn tắt máy.

[ Dịch Trinh ]: Tôi sẽ nghĩ biện pháp.

[ Lục Béo ]: [ xoa xoa tay chờ mong ]!

[ Độc Nhãn ]: [ xoa xoa tay chờ mong ]! (Ghi chú: Tôi paste )

Nhìn thấy nội dung Độc Nhãn ghi chú, Dịch Trinh bất đắc dĩ liếc nhìn hai người máy như hai tên hề này. Hai người máy này nhìn qua giống như hắn, quá giống người thật. Hắn cũng từng thử tán gẫu với những người máy khác, tuy nhiên những người máy đó đều rất cứng nhắc.

Lúc hơn nửa đêm, Dịch Trinh đăng nhập Tinh Chiến lần nữa, muốn nhìn thử xem La Định Trạch có ở đây không. Lúc này đã là rạng sáng 2h, quả nhiên không có ai, quân đội quản lý nghiêm ngặt thời gian ngủ và rời giường, không thể hơn nửa đêm còn có người mở đèn chơi, hắn đành nhắn tin cho La Định Trạch.

[ Trò chuyện riêng ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu]: @[ Tiểu Ronaldo ] giúp tôi một việc nhỏ, tôi liền đáp ứng làm bồi luyện cho các cậu, luyện đến khi các cậu tham gia Tân binh Cảng chiến mới thôi.

Ánh mặt trời cực nóng thiêu nướng khu đất rộng lớn.

Bên trong sân huấn luyện, thiết bị đầy đủ, binh lính Quân đoàn 17 cùng tân binh năm nay được chia làm hai phe Đỏ-Lam tiến hành 'Thi đấu hữu nghị', trên đất đổ đầy chướng ngại vật, binh lính hai phe bắt đầu va chạm nhau.

La Định Trạch là hỏa lực xung phong nhanh chóng xuyên qua hoả lực phía trước. Cậu điều khiển xe thiết giáp trinh sát quân dụng[*] tiến vào trong sân chiến đấu, súng lazer đặc chế trong nháy mắt bắn trúng kẻ địch phía trước, đối phương lập tức bị phán định tử vong.
([*] nguyên văn là "trận quân dụng bão từ bảo vệ" thực sự tui cũng ko rõ lắm, nên chỉ dịch theo kinh nghiệm đọc cơ giáp tương lai của tui kết hợp với mấy chi tiết trong mấy lần cảng chiến, thoy các bợn cứ hiểu sương sương nha:)))

"Go! Go! Go!" La Định Trạch không ngừng mà vung tay làm ra các chỉ thị khác nhau, hô hào trong thiết bị truyền tin, đồng đội lập tức đuổi kịp bước chân cậu bắt đầu xung phong!

Hai phe đều là đội ngũ 100 người, một vài binh lính không thuộc Quân đoàn 17 nhàn rỗi mà xem thi đấu. Bên La Định Trạch không chút khẩn trương hoang mang, đối thủ của bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp so với đối thủ tối hôm qua.


Diễn kịch ngay từ đầu, La Định Trạch chỉ huy đoàn đội chiếm lĩnh nơi cao, dưới sự trợ giúp của tay bắn tỉa, bọn họ nhanh chóng vọt vào căn cứ đối phương.

"Ầm -- "

Tay trái La Định Trạch trúng đạn, cậu nhíu lông mày: "Có tay bắn tỉa! Tìm ra tay bắn tỉa, đánh gục hắn!"

...

La Định Trạch giơ súng máy một phát bắn chết tay bắn tỉa đối diện. Ngay khi tay bắn tỉa ngã xuống, một lão binh tay cầm súng máy lập tức vọt tới cách cậu không tới 2 mét nổ súng!

"Ầm -- "

Lão binh đối diện sững sờ, cúi đầu liếc mắt nhìn nước đỏ dính vào người, ngay sau đó gã liền bị tuyên bố tử trận.

Đội ngũ La Định Trạch dĩ nhiên hoàn toàn thoải mái đánh thắng.

"La Định Trạch thế mà lại dám không nhìn tay súng máy và tay bắn tỉa của đối phương? Thằng nhóc này... muốn doạ tôi chết à?" Bạch Thiếu Thiên trừng mắt với một thuộc hạ của mình, vừa nãy anh thiếu chút nữa bị doạ ra bệnh tim, cái thằng nhóc này cứ thô bạo lao tới như thế? Tuy rằng cậu ta là tay hỏa lực đột kích, cũng đừng nên như vậy chứ?!

"Ầy, cũng không phải, cậu ta dám không nhìn tay súng máy của đối phương, là vì biết đồng đội sẽ giải quyết đối phương giúp. Việc cậu ta cần phải làm là nghĩ biện pháp diệt tay bắn tỉa đối diện, giúp đồng đội tạo cơ hội đột phá. Mỗi một lần cậu ta tiến công đều tạo cơ hội cho tay bắn tỉa." Thanh âm Diệp Lăng vang lên, đầu ông đã có không ít tóc bạc, nhưng vẫn hoàn toàn tuấn mỹ như trước, không giận tự uy.

Diệp Lăng vốn cũng chỉ là đi ngang qua, thấy lần này tân binh biểu hiện khá tốt, cũng không keo kiệt khen ngợi: "Tân binh lần này huấn luyện không tồi."

"Tiểu Bạch, được đấy, binh lính lần này được huấn luyện không tồi, đánh cho thủ hạ của tôi mấy lão binh càn quấy này trợn tròn mắt."

Bạch Thiếu Thiên ngượng ngùng sờ đầu: "Không... Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước đây bọn họ đều bị đánh tắt thở..."

"Quá mức khiêm tốn chính là dối trá!" Mấy giáo quan khinh thường nhìn về phía Bạch Thiếu Thiên.

La Định Trạch đánh thắng thi đấu, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, cười hì hì vẫy tay với Bạch Thiếu Thiên.

Bạch Thiếu Thiên trong lòng lại cười khổ, La Định Trạch này vốn cứng đầu, hiện tại có thể lại càng cứng đầu: "Ngày hôm nay thắng chớ có đắc ý, cao thủ có đống người."

"Biết rồi giáo quan, vì anh không khoả thân chạy, tôi sẽ tận lực ~" La Định Trạch làm cái mặt quỷ.

Giờ ngọ trời nắng (giờ ngọ từ 11h-13h), chuông cửa vang lên, Dịch Trinh kê bàn chân nhỏ ấn chốt mở. Mấy người máy chuyển hàng nâng một cái hộp lớn, dựng người máy trong hộp lên dựa vào tường. Sau khi mở xong, một thanh niên thanh tú bấm máy truyền tin muốn thừa dịp nói hai câu với nam thần của mình, nhưng đáng tiếc máy truyền tin đối phương-- "Đang bận, có việc có thể nhắn lại, sau này sẽ trả lời."


"Chào, chào ngài, tôi đưa đồ vật tới!"

Quan sát tỉ mỉ phòng ở của Cổ Tư Niên, mặt Ôn Thanh ửng đỏ. Nếu như anh trai có thể nói chuyện của cậu với mẹ Thượng tướng, nói không chừng... thật sự có thể?

Nửa giờ sau --

[ Dịch Trinh ]: Người giao hàng kia còn chưa đi, thật là phiền.

[ Lục Béo ]: Chuyện giao hàng đến nhà cùng lắm chỉ mấy phút, chẳng lẽ muốn trộm đồ vật?

[ Dịch Trinh ]: À, không phải, hẳn là một si hán.

[ Lục Béo ]: Si hán[*] là thứ gì (●-●)?

[*] si trong ngu si, si tình, si hán ở đây hiểu đơn giản là người đàn ông say mê, yêu mê mẩn một người hoặc một cái gì đoá:v

[ Độc Nhãn ]:...

Đột nhiên dưới chân bị thứ gì chạm nhẹ vào, Ôn Thanh cúi đầu nhìn thấy người máy EW thấp bé trên sàn đang trừng mắt to nhìn mình. Không hiểu sao cậu lại có chút ngượng ngùng, đột nhiên nghĩ đến trên người EW cũng có camera, nếu như bị Cổ Tư Niên biết mình si mê loanh quanh ở trong phòng của anh ấy như vậy, mình có thể bị xem là bệnh thần kinh không?

Ôn Thanh cuống quít ngượng ngùng đóng cửa chạy trốn.

Dịch Trinh thở phào một cái, lấy tay sờ má khuôn mặt nhỏ của mình, nhìn về phía người máy quản gia đang đứng lên được mở ra một nửa, ở trước mặt người máy quản gia chuyển động hai vòng, sau đó mở ra khoang số liệu của mình lấy ra dây liên kết --

Dịch Trinh: "Người anh em, xin lỗi nha, cậu có thể trở về xưởng thêm lần nữa rồi."

Kết nối dây liên kết, Dịch Trinh bùm bùm chuyển nhập một chuỗi mã lớn, sau đó mở ra trình tự virus của hắn.

Người máy vừa rồi còn lóe loé ánh sáng trong nháy mắt đen xuống.

Tác giả có lời muốn nói: _(:з" ∠)_ tôi đã về rồi, đừng đánh tôi, chị gái kết hôn nên đi hỗ trợ.

Hết chương 9.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận