Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê

Ngay sau khi cả hai đã offline, trong màn đêm thanh vắng, Dịch Trinh lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể người máy đặt ở thang máy chung cư, di chuyển thân thể bước vào phòng. Thấy Dịch Trinh đột nhiên quay về, Lục Béo và Độc Nhãn đều nhìn hắn một cách vô cùng đáng thương.

"Tiểu Hồng... Tui thật sự không biết ấy, khó quá trời!" Lục Béo khóc không ra nước mắt. Phải làm hết mới được vào mạng, nhưng nó thật sự không làm nổi, khó lắm í!

Độc Nhãn cũng làm đến nỗi cạn kiệt cả tinh thần và thể xác, giật giật vạt áo Dịch Trinh: "Dịch Trinh ơi, đề bài thật sự quá......"

Còn chưa nói xong, Dịch Trinh đã đẩy bàn tay đang nắm vạt áo hắn của Độc Nhãn ra, "Miễn thương lượng."

"Để tôi xem thử xem mấy cậu làm được gì rồi." Dịch Trinh tiến vào trạng thái đánh giá.

"Xem Lục Béo trước nhé." Tỷ lệ sai của Lục Béo cao đến thái quá. Trong 500 câu làm được có 260, trong đó có 245 câu sai tè le. Dịch Trinh day day huyệt Thái Dương, người máy chọn còn đúng nhiều hơn cậu! Thôi, xem Độc Nhãn để thay đổi tâm trạng vậy.

Dịch Trinh suy nghĩ một lát rồi click mở những câu Độc Nhãn đã làm. Dịch Trinh thầm nghĩ chắc làm cũng ổn áp, hắn yên tâm tự tin nhìn một lượt...

Độc Nhãn đã làm xong toàn bộ 500 câu, nhưng ⅓ trong số đó sai sạch! Nhưng cái sai ở đây lại không phải những thường thức logic trong cuộc sống đời thường, mà hầu hết đều là các câu về những gì nên làm để tự bảo vệ bản thân và khi người khác gặp nguy hiểm.

Độc Nhãn nhìn đáp án dưới từng câu trả lời sai thì kiên quyết phản đối: "Không đúng, mấy câu này tôi chắc chắn là đúng! Không thể sai được!"


"Không, Độc Nhãn, câu hỏi 102 này, cậu nên nhớ kỹ là cậu mới 12 tuổi thì sao có thể lao xuống biển cứu người được?" Dịch Trinh cau mày, ngồi ở mép giường cốc đầu Độc Nhãn.

Độc Nhãn đẩy tay Dịch Trinh ra, trịnh trọng nói: "Trong 12 năm kể từ khi tôi sinh ra, tôi đã từng nhận hai chủ nhân. Trong đó có một người đàn ông đang hôn mê và sắp chết vì mất máu quá nhiều, nhờ tôi kịp thời báo cáo tình hình cho quân đội mà đã được cứu! Mười hai tuổi tôi đã có khả năng cứu người từ lâu rồi. Với cả chúng ta là người máy, sao có thể làm tổn thương nhân loại được?!"

Lục Béo quay đầu lại xem câu hỏi 102 mà Dịch Trinh ra, nhỏ giọng bày tỏ sự đồng tình với Độc Nhãn: "Tiểu Hắc nói đúng! Chỉ cần có chúng ta ở đây, nhân loại sẽ không bị thương!"

Dịch Trinh im lặng một lát rồi cau mày nhìn hai đứa: "Có phải do tôi không gỡ ba quy tắc lớn...? Nên các cậu..."

"Không, dù có ba quy tắc lớn hay không thì đây đều là những nguyên tắc chúng ta phải tuân thủ, đây là hi vọng cậu đã tạo ra cho chúng tôi." Hắc Quang nghiêm túc lạ thường tranh luận với Dịch Trinh, nói tiếp: "Tuy nhiên, Dịch Trinh, thật ra cậu không giống chúng tôi lắm. Cậu có suy nghĩ của riêng bản thân. Cậu giống nhân loại hơn. Họ có thể chém giết nhau vì tài nguyên, bạn bè, người thân và danh dự, nhưng người máy chúng ta thì không."

"Nếu một ngày nào đó cậu thật sự muốn giết Cổ Tư Niên, tuyệt đối đừng làm việc đó trước mặt tôi và Lục Béo, không thì hai chúng tôi chỉ có thể hi sinh để bảo vệ hắn ta."

Dịch Trinh không ngừng hồi tưởng câu này trong đầu. Sau khi dặn dò hai nhóc người máy tiếp tục làm bài, hắn liền quay về nhà Cổ Tư Niên.

Sáng sớm ——

Đinh doong ——


Dịch Trinh đang đứng bên cửa lau dọn từ xa đã thấy khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy lo lắng của boi si tình. Từ trên xuống dưới cậu ta đều sạch sẽ, nhưng nếu không mang theo một người máy quản gia quần què đi cùng, Dịch Trinh nhất định sẽ nhiệt liệt chào mừng boi si tình đến thăm.

Người này có khí chất hơi giống em trai Dịch Thiên của hắn nên Dịch Trinh vẫn luôn có hảo cảm. Dù cho người máy quản gia do cậu chàng này đưa tới đã và đang uy hiếp địa vị bấp bênh của hắn trong nhà Cổ Tư Niên, Dịch Trinh vẫn có chút hối hận vì lần trước đã dọa cậu.

"Thưa các hạ, đây là, là người máy quản gia làm lại cho ngài, đã thay đổi khuôn mặt." Nhớ đến bi kịch thê thảm trước đấy, lần này Ôn Thanh không dám sửa mặt của người máy quản gia Cổ Tư Niên, chỉ chọn bừa một cái cho y từ dữ liệu cơ bản.

Cổ Tư Niên thấy Ôn Thanh, nheo mắt nói: "Cậu rảnh quá nhỉ? Lần nào cũng là cậu đưa người máy quản gia cho tôi."

Được hỏi chuyện, Ôn Thanh lo lắng chà tay sau lưng. Dịch Trinh ghé mắt nhìn qua thì nghe thấy boi si tình vội vàng giải thích: "Bởi, bởi vì mọi người đều đang bận, nên tôi, tôi mới tới."

"Đặt đi." Cổ Tư Niên nhớ đến lời hôm qua của bà Tả, không nhận lấy chiếc hộp người máy quản gia mà cầm cốc nước tránh đi.

Bị đối xử lạnh nhạt, sau khi yêu cầu người máy vận chuyển đặt người máy quản gia đã sửa xong xuống, Ôn Thanh chỉ có thể ngắm trộm Cổ Tư Niên trong phòng một cái rồi mới rời đi trong lưu luyến.

Cổ Tư Niên thấy người đi rồi mới ra mở người máy quản gia, ngay sau đó thì Dịch Trinh liền vui vẻ thao tác trên thân thể người máy này.


"Còn chưa đến nửa giờ nữa, chậc, lại hỏng rồi." Cổ Tư Niên xem thời gian rồi lại nhìn người máy điên cuồng trước mặt, quả nhiên như dự đoán, lại hỏng.

Chẳng lẽ tên kỹ sư đó cố tình để có cơ hội vào nhà mình?

Cổ Tư Niên tức giận nhấn nút tắt nguồn người máy. Lần này y thậm chí chẳng muốn gọi điện cho Ôn Thanh, vứt luôn người máy quản gia vào xó nhà.

Ôn Thanh, người phải còng lưng gánh tội cho Dịch Trinh đang cẩn thận nhớ lại nhà Cổ Tư Niên, nếu sau này có thể sống ở đó thì tốt quá. Đột nhiên cậu hắt xì một cái, vô thức sờ trán mình, không có bị cảm mà...

Mà ở trong nhà Cổ Tư Niên, thấy Cổ Tư Niên trực tiếp ném người máy quản gia vào lãnh cung, lần này còn chẳng thấy gọi cho bên duy tu, tâm trạng Dịch Trinh thăng hoa. Hắn lại có thể chơi mấy ngày rồi.

Nhưng cũng rất xin lỗi boi si tình đã gánh tội thay...

Trên đường về, Ôn Thanh vừa đến công ty thì bắt gặp một chiếc xe thể thao màu lam khoa trương đặt riêng trị giá hàng chục triệu đang ra khỏi cổng. Tả Kình mở mui xe, một tay chống cằm, "Hello, nhớ anh Tả của cưng không?"

Ôn Thanh vỗ vỗ Tả Kình: "Ngưng xàm, cậu còn bé hơn tôi hai tháng đấy. Cậu gọi tôi là anh đúng hơn."

Ôn Thanh mặc một chiếc áo len trắng, ngoài khoác áo blouse trắng, đeo một cặp kính gọng vàng, trong mắt Tả Thù Diệp, đây chính là một phiên bản thấp hơn của Cổ Tư Niên, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

"Dì, dì Tả!", Ôn Thanh nhìn qua mới thấy rõ người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Tả Kình. Hóa ra không phải mấy oanh yến của Tả Kình mà là mẹ của ngài Cổ Tư Niên. Ôn Thanh vô thức nhìn kính chiếu hậu, hình như tóc hơi bất ổn, mẹ các hạ có thể không thích mình không...


"Tiểu Ôn à, dì biết con. Tả Kình và anh con đều đã kể với dì. Hôm trước dì cũng hỏi Tư Niên, con quen Tư Niên hả?" Tả Thù Diệp ngồi trên xe, cười hỏi.

"Cũng, cũng không tính là quen ạ. Chẳng qua là người máy quản gia của các hạ đã hỏng 3 lần trong tháng này rồi. Con vừa mang người máy mới qua cho các hạ..." Ôn Thanh ngại ngùng giải thích.

Tả Thù Diệp cười cười: "Thú vị đấy. Dì nhớ là chất lượng người máy quản gia bên công ty con rất tốt, làm sao mà hỏng liên tiếp được?"

"Con... Con cũng không biết." Ôn Thanh cũng buồn bực.

Tả Kình lúc này mới lên tiếng: "Đúng vậy, sao mà hỏng được? Người máy nhà cậu chất lượng dùng mấy chục năm hoàn toàn không thành vấn đề." Sau đó cậu ta hạ giọng nói nhỏ bên tai Ôn Thanh: "Lần trước tôi phải cầm búa đập mới làm hỏng được cái bảng điện đấy!"

Tả Thù Diệp đương nhiên nghe được, lúc đấy cũng không nói gì, ai bảo con trai bà giỏi giang quá làm chi, nhưng Tư Niên thật sự không cố ý đúng không? Hôm qua vừa dứt câu đã đi luôn rồi, "Nào, tiểu Ôn lên xe, chúng ta đi ăn đi."

Ôn Thanh báo cáo với công ty rồi lên xe ngồi hàng sau, dáng vẻ ngoan ngoãn như một bé thỏ trắng.

"Bác ơi, đi đâu ăn ạ?" Tả Kình vừa lái xe vừa hỏi.

"Còn đi đâu được nữa? Đến nhà anh họ con đi!" Tả Thù Diệp trừng mắt nhìn Tả Kình. Tả Kình lập tức lái xe, không dám ho he gì.

Dịch Trinh đang dọn dẹp, nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc xe thể thao xanh lè khoa trương đến cùng cực dừng lại trước cổng nhà Cổ Tư Niên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận