Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU
Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Trong căn nhà mới mua, cơ thể Dịch Trinh đang điều khiển từ xa lập tức đổ ập xuống đất. Lục Béo và Độc Nhãn liếc nhau, hai người máy ăn ý gật đầu, dùng đầu gối cũng biết chắc chắn là Cổ Tư Niên đã về nhà.
Dịch Trinh nghiêng người, tựa vào chân ghế sô pha thò ra nửa cái đầu nhỏ.
Người đàn ông mặc bộ quân trang giống lúc ra ngoài vào sáng sớm. Y tháo cúc áo trên cùng và nới lỏng cổ áo, để lộ đường quai hàm đẹp đẽ, yết hầu căng chặt. Cơ thể nằm ngửa ra trên sô pha. Đôi mắt khép hờ, bờ mi đen dày rủ xuống như một chiếc quạt nhỏ. Chợp mắt vài phút, Cổ Tư Niên đăng nhập vào thiết bị đầu cuối game. Bồ Câu Nhỏ không online. Nỗi ngạc nhiên thoáng qua nhưng y cũng không nghĩ nhiều, chắc là do tên phiền phức nên Bồ Câu Nhỏ mới không online.
Dịch Trinh an tĩnh như gà không dám vào game vì sợ Cổ Tư Niên đột ngột gọi mình. Hắn chỉ đành ngậm ngùi ngồi xổm trong một góc, đau đớn thay.
"Báo cáo với mọi người, 《 Chiến tranh Torres 》xảy đến vô cùng đột ngột. Nhưng các quan chức cấp cao của đất nước ta đã nhanh chóng đưa ra các quyết sách đối phó, từ Thượng tướng Cổ Tư Niên đã dẫn binh đến sao Torres..."
Lửa chiến ầm ĩ. Đạn bay vèo vèo. Lửa cháy phừng phừng. Trên chiến trường đầy sóng gió, những người lính Liên Bang đã mạo hiểm tiến vào vùng chiến sự Torres để giải cứu nhân dân hết lần này đến lần khác.
Có những khuôn mặt máu me đầm đìa, có hình ảnh những người lính cụt tay cụt chân, nhưng tất cả đều đang cười.
"Xin tưởng nhớ những chiến sĩ đã hy sinh. Khi chiến tranh lắng xuống, phủ lên thân thể các anh lá quốc kỳ, nhìn những vì sao và chờ ngày các anh trở về, những người anh hùng vô song của tôi."
"Thân ái, kính chào."
Làm một người lính, tôi sẽ là người đến đầu tiên, đi cuối cùng.
/
"Xem mà bật khóc, những chiến sĩ của đất nước ta thật sự rất tuyệt vời!"
"Xúc động rơi nước mắt. Em trai tôi vừa được giải cứu từ Torres về đã ôm tôi khóc lóc. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các anh đã vất vả nghĩ cách giải cứu, không bỏ rơi họ, để gia đình chúng tôi có thể được đoàn tụ."
"Ngày trước tôi vẫn nghĩ rằng đất nước cần gì phải nuôi nhiều binh lính như thế. Cho đến ngày hôm nay tôi mới hiểu rằng, quân nhân là lan can trên cầu, không có lan can tôi sẽ chẳng dám qua cầu."
"Anh thề với đất nước, em hứa với anh — ngày thứ 25067 chờ anh về, sáng sớm thức giấc bỗng thấy nhớ anh khó tả." á huhu gần 70 năm><
Có người kéo bình luận để xem câu cuối, nhấp vào. Chủ tài khoản Xingwei (kiểu Weibo phiên bản vũ trụ) này đề tuổi là 96, trang cá nhân của bà luôn là câu này, mỗi ngày một câu. Không có gì khác, chỉ đơn giản là một câu chờ đợi.
"Anh thề với đất nước, em hứa với anh — ngày thứ 25066 chờ anh về, nhớ nhung khôn xiết."
"Anh thề với đất nước, em hứa với anh — ngày thứ 25065 chờ anh về, anh có hay em đang đợi anh chăng."
...
"Anh thề với đất nước, em hứa với anh — ngày thứ 1 chờ anh về, cái tên ngốc nhà anh, nhất định phải quay về đấy."
Không một ai vào bình luận, không ai muốn làm phiền bà lão.
"Đã xem rất nhiều ảnh về Torres được mọi người đăng lên, còn cả phim tuyên truyền của chính phủ. Cảm ơn đất nước, cảm ơn những người lính Liên Hiệp Quốc. Tôi up cái video này lên, dù không phải quân nhân nhưng anh ấy chính là anh hùng vô song của tôi."
Anh hùng của tôi —
Đoạn video quay cảnh một chiếc cơ giáp hạ cánh khẩn cấp. Chiếc cơ giáp đó quỳ một chân xuống đất, cúi đầu xuống. Rõ ràng thân thể cơ giáp đã hỏng hóc và đang bốc cháy. Cửa khoang cơ giáp mở ra, một bóng đen bước ra từ trong ánh lửa. Mái tóc đen ngắn hơi rối, đôi mắt sáng như vì sao liếc qua cánh tay bị thương của mình. Gương mặt cũng không hề cau có vì chuyện này mà trái lại mang theo nụ cười.
Xung quanh đó là những chiếc cơ giáp bị phá hủy và những mảnh vỡ của xe thiết giáp.
Bình luận:
"Tuy hơi không thích hợp khi nói những lời này trong một chủ đề nặng nề như vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói: Thật là đẹp trai vãi! Con mịa nó! Muốn sinh con cho ảnh!"
"Tuy hơi không thích hợp khi nói những lời này trong một chủ đề nặng nề như vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói: Thật là đẹp trai vãi! Con mịa nó! Muốn sinh con cho ảnh!"
"Không phải mỗi bồ muốn thế đâu..."
"Không phải mỗi hai cô muốn thế đâu..."
...
"Hay là ta thêm ID nhau đi..."
Cổ Tư Niên đang chờ Bồ Câu Nhỏ trong game, tại sao nhóc Bồ Câu nghiện internet một ngày 24h online 17 tiếng vẫn không thấy xuất hiện! Mà Dịch Trinh ngồi xổm sau ghế sô pha hoàn toàn không dám linh tinh, lặng lẽ chờ Cổ Tư Niên rời đi.
Ba người thành chúng ——
Dịch Trinh: A a a a, Cổ Tư Niên bị làm sao í! Đang đi làm mà dám trốn việc về nhà!
Độc Nhãn, Lục Béo: Chúng tớ đều rất thông cảm cho cậu, thật đấy (●—●)
Dịch Trinh: Chả hiểu.
Trong game ——
Cổ Tư Niên: "Sao còn chưa online?"
Cổ Tư Niên đợi cả một buổi chiều cũng không thấy Bồ Câu Nhỏ online nên đành phải out. Chọn mua mấy đồ ăn đơn giản, chẳng mấy chốc một người máy đã giao tất cả đồ ăn đóng gói tới.
Dịch Trinh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng trong lòng, chẳng hiểu hàng này mắc gì không đi làm. Thời gian chờ đợi quá lâu thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Màn đêm buông xuống, nhìn Cổ Tư Niên đã trở về phòng, Dịch Trinh cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn chút. May mà trời tối người này vẫn về phòng ngủ đúng giờ.
Online!
"Online rồi à? Tôi đã chờ cậu cả một ngày rồi." Cổ Tư Niên nhìn thời gian rồi quyết định vào một lúc trước giờ ngủ, không ngờ lại đúng lúc gặp được Dịch Trinh vừa online.
Dịch Trinh: "Èo, bực cả mình, chẳng muốn nói đâu. Đúng rồi, quân đội các anh đang nghỉ hả?"
"Ừ, dù sao tôi cũng đang nghỉ, là kỳ nghỉ dài hạn." Cổ Tư Niên nghĩ một lát rồi nói với Dịch Trinh.
"Nghỉ dài hạn." Dịch Trinh trợn trắng mắt trong lòng. Chẳng trách Cổ Tư Niên về nhà, hóa ra quân đội cho nghỉ dài hạn sao? Khóc ẻ, ban ngày cũng không dám thả lỏng nữa.
Thấy Dịch Trinh hơi chán nản, Cổ Tư Niên liếc hắn, cảm thấy khó hiểu, "Sao thế, quân đội nghỉ cậu không vui à?"
"Không... Vui muốn chết."
Cổ Tư Niên luyện với Dịch Trinh hai trận thì nghe thấy Bồ Câu nhỏ nói: "Tôi đi cày thuê đây, anh đi ngủ sớm chút."
"Gần đây có lẽ tôi sẽ không online được nhiều." Dịch Trinh nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cần phải nói cho anh em mình về chuyện này, dù sao khi Cổ Tư Niên có mặt, hắn vẫn luôn rón ra rón rén.
Cổ Tư Niên ừ một tiếng, chỉ thấy hơi tiếc là đúng khi y được nghỉ dài hạn thì Dịch Trinh lại không thể online. Thế nhưng lớp da sinh học trên bề mặt cánh tay máy của Dịch Trinh bị hỏng, chắc là mấy ngày nay cần đi sửa chữa, không thể online cũng là chuyện bình thường.
Dịch Trinh vào tài khoản cày thuê. Hôm nay mấy chủ thuê cũng khá dễ thương.
"Muốn cày thuê-sama ôm ôm, nâng cao cao!"
"Người ta í dao động rồi. Cày thuê-sama ngầu lắm lun, 'nắng' quá ~"
"Giọng cày thuê-sama thiệt nà hay, nổ ảnh đi ạ!"
"Đáng yêu, muốn ngủ."
Cổ Tư Niên lẳng lặng tiến vào phòng. Trận đấu kết thúc, Dịch Trinh trông thấy ID quen thuộc bèn chào hỏi: "Sao anh còn chưa ngủ thế?"
Ruler: "Không ngủ được."
Sau đó, Cổ Tư Niên nhắn một tin trong phòng: "Đừng có hở tí là lại lên giường, hãy tự tôn trọng và yêu lấy bản thân mình."
"Vị này là cán bộ cổ hủ từ đâu đến vậy?"
"Ôi, là đại lão người quen của cày thuê-sama đó, ID quen thuộc biết bao!"
"Cày thuê-sama ơi, anh ấy dữ quá đi QAQ"
"23333"
Dịch Trinh xem tin nhắn thì trả lời: "Các chủ thuê đi ngủ sớm đi, muộn lắm rồi."
"Cày thuê-sama thiệt chu đáo và ấm áp, muốn cưới anh về làm vợ!"
"Ấm áp, muốn ôm ôm."
Thoát đội của chủ thuê, Dịch Trinh lập nhóm với Cổ Tư Niên.
"Nhưng mà, Bồ Câu Nhỏ, cậu có bao giờ nghĩ tới làm gì khác không?" Cổ Tư Niên nhớ đến lời những người đó vừa nói thì lập tức cau mày, nói tiếp: "Tôi thấy mấy chủ thuê cậu nhận nói chuyện không ổn lắm."
Dịch Trinh hơi sững sờ. Khó hiểu, mấy người thuê hôm nay là bốn cô gái dễ thương, nói năng cũng rất lễ phép, chỉ là thích nói nâng cao cao, muốn thơm thơm mà thôi. Hắn bật tiếng. Một âm thanh trong trẻo vang lên, hơi đè thấp, ấm áp tựa như vầng dương: "Đã nói gì đâu, sao lại không ổn?"
"Ừm..." Cổ Tư Niên bị hỏi bất chợt, không biết nên nói gì.
Lúc này Dịch Trinh đã trở lại điểm sinh ra, đột ngột chường mặt ra trước Cổ Tư Niên. Cổ Tư Niên hơi sững sờ, gần như có thể cảm nhận được tiếng hít thở của người ta: "Sao vậy?"
Hơi thở khẽ sượt qua cổ, lần đầu tiên Cổ Tư Niên cảm thấy game này quá thật. Hệ thống giác quan mô phỏng trực tiếp truyền đến não bộ, nhìn đối phương thật sự giống như nhìn người ngoài đời. Tuy tạo hình nhân vật game của Dịch Trinh không phải là xấu nhưng nó hoàn toàn xuất phát từ gu thẩm mỹ thẳng đuột của Bạch Thiếu Thiên, trông có vẻ khá đẹp trai, giống một chú chó săn nhỏ. Khuôn mặt ấy không được đẹp như Dịch Trinh ngoài đời.
Cổ Tư Niên đè giọng nói: "Mấy người kia nói cậu đáng yêu, muốn lên giường."
"Ha ha ha ha, bọn họ đều thích nói thế, chỉ được cái võ mồm thôi." Dịch Trinh chẳng để bụng. Dạo này hắn nhận cày thuê, có một đống em gái nói phải gả cho hắn sinh con cho hắn, nhưng chẳng ai hàng ngày liên tục nhắn tin riêng xin cách liên lạc với hắn, cũng chỉ là ngứa miệng thôi.
"Vẫn không được." Cổ Tư Niên nói nghiêm túc đến lạ, trên mặt hiện lên vẻ trầm trọng.
Dịch Trinh nở một cười sang sảng, vỗ vai Cổ Tư Niên nói: "Được rồi, Ruler người anh em đừng nghiêm túc thế chứ, dù sao họ cũng không lên giường qua cáp mạng được đâu."
"A..."
Gặp được Bồ Câu Nhỏ ngoài đời khiến y rất bất ngờ. Y hoàn toàn không ngờ đối phương thực sự không phải là quân nhân. Kỹ thuật tốt như vậy mà không nhập ngũ thì thật đáng tiếc. Cổ Tư Niên không nhịn nổi hỏi, "Cậu đã từng tính đến việc gia nhập quân đội chưa?"
Dịch Trinh lắc đầu, "Chưa từng."
Tạm thời Dịch Trinh thật sự không nghĩ ra mình có thể làm được gì. Là một hacker, ngày xưa hắn làm việc cho đất nước. Giờ thành người máy rồi, hắn không thể làm hacker nữa, dù sao cũng là phạm pháp. Nhưng hắn cũng không thể làm việc cho Liên Hợp Quốc, trốn còn chẳng kịp nữa là cong đuôi chạy theo?
"Cậu hoàn toàn có thể nhập ngũ. Nếu cần tôi tiến cử thì cứ nói, không phải khách sáo." Cổ Tư Niên đã xem thông tin của Dịch Trinh. Dịch Trinh cũng đã tốt nghiệp học viện quân sự, ngày trước hẳn cũng muốn tham gia quân đội, nếu không đã chẳng đi học trường quân đội.
Dịch Trinh theo bản năng lắc đầu. Hắn còn lâu mới đi lính trừ khi hắn muốn đi tìm cái chết, "Không không không! Tôi không vào quân đội đâu!"
Thấy thái độ kiên quyết của Dịch Trinh, lần này Cổ Tư Niên không khỏi đánh giá Dịch Trinh một cách cẩn thận, khẽ nhíu mày, "Cậu rất ghét quân đội à?"
"Ý tôi không phải thế. Tôi nghĩ quân nhân rất đáng tôn trọng, nhưng mà tôi không hợp." Tuy lúc trước chỉ là một hacker nhưng dù sao hắn vẫn có quân hàm, là một trung úy nho nhỏ nhưng vẫn đủ để minh chứng hắn đã từng hy sinh cho đất nước, sự hy sinh cuối cùng chính là mạng sống mình. Nhưng ở cái thời đại, thời không này, thân phận của hắn rất nhạy cảm, là một người máy...
"Thôi được rồi, đừng nói nữa, tôi..."
Bạn của bạn [ Tiểu Ronaldo ] online.
La Định Trạch lập tức tiến vào đội hai người. Dịch Trinh liếc La Định Trạch và nhíu mày: "Chẳng phải cậu bị thương à? Sao còn vào game?"
"Không đâu, em ổn nhiều rồi! Giờ đã tung tăng nhảy nhót. Mẹ em bảo ngày mai có thể đi chọn chân máy móc, mai ta đi cùng nhau không? Em đã bảo mẹ giúp anh sửa lớp da sinh học trên tay, đảm bảo không để lại dấu vết! Và mẹ em còn nói muốn mời anh đi ăn để cảm ơn! À tiện đây, nhắc nhở thân thiện là anh có thể xin mẹ em một cái lì xì to đùng đó nha!" La Định Trạch vốn nói nhiều, về nước yên lặng được hai ngày, giờ khỏe lại thì cả người cậu ta như được tiêm máu gà, liến thoắng như súng máy không dừng lại nổi.
Thấy tốc độ nói chuyện của La Định Trạch, Dịch Trinh thầm cảm khái tố chất thân thể của La Định Trạch. Không hổ là một quân nhân, tố chất thân thể thật tốt. Giờ mới có hai ba ngày đã nhảy nhót tung tăng. Lì xì to à... có vẻ hay đấy chứ...
"Không cần mẹ cậu mời tôi đi ăn đâu, sửa da sinh học là được rồi." Cơ mà Dịch Trinh vẫn cần mặt mũi, khá là đau đớn từ chối lì xì lớn.
La Định Trạch nghĩ Dịch Trinh không tiện bèn nói: "Không sao, khi nào rảnh anh nhắn tin cho em, em lái xe đến nhà anh tìm."
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Cổ Tư Niên lúc này mới liếc La Định Trạch một cái. Quan hệ hai người này quả nhiên rất tốt, Bồ Câu Nhỏ thậm chí còn nói cho La Định Trạch biết chỗ ở của mình.
"Khỏi đi, tôi chuyển nhà rồi."
"Chuyển nhà á? Vậy em lại càng muốn đi đón anh! Để xem cái nhà mới của anh có tốt hơn phòng em thuê cho anh không nào." La Định Trạch trêu chọc. Ngữ điệu cao vút lên, còn kéo dài đuôi.
Dịch Trinh: "Xêm xêm thôi. Giờ tôi còn phải gánh khoản vay mua nhà, thảm lắm luôn."
"Dịch Trinh, đừng đùa chứ. Giờ anh là người nổi tiếng đó. Em nói anh nghe nè, chỉ cần anh xòe mặt ra rồi nói muốn làm minh tinh, đảm bảo mấy công ty giải trí sẽ tranh vỡ đầu!" La Định Trạch nhịn cười, trêu nói.
Dịch Trinh: "?"
Cổ Tư Niên: "?"
Thấy hai người đều một vẻ "cậu nói gì vậy", La Định Trạch khẽ cau mày đẹp và nghi ngờ hỏi: "Đừng bảo các anh không biết gì chứ? Xingwei đã nổ tung trời rồi..."
Dịch Trinh ôm ngực. Hắn cảm thấy giờ điều gì mình cũng có thể chấp nhận rồi, bất kể kích thích mãnh liệt đến đâu. Dù sao hắn cũng đã bị một ông chú trung niên bán cho Cổ Tư Niên, Cổ Tư Niên cũng biết tên hắn, kích thích nữa cũng chẳng sóng sánh nổi kích thích này đâu: "Nói nghe xem chút..."
"Chẳng biết ai quay được lúc anh chiến đấu, cảnh anh xuống cơ giáp ôm em cũng bị chụp lại. Còn nhiều lắm, có ảnh anh ôm bé cưng nữa. Rất nhiều người đã đăng tải mấy ảnh chụp trong lúc ngẫu hứng, và sau đó... Dù sao ừm... Trông anh... Nói chung là rất nổi bật, anh biết mà, ha ha ha ha." La Định Trạch thật sự không biết hình dung thế nào về ngoại hình của Dịch Trinh. Dịch Trinh không phải đẹp kiểu con gái nhưng gương mặt lại hoàn mỹ quá mức, cơ mà lúc xông pha nơi chiến trường chắc chắn là cực kỳ manly.
Phải nói rằng khi được nhìn thấy Dịch Trinh ngoài đời cậu ta cũng thấy kinh ngạc vì nét đẹp này.
Dịch Trinh vội vàng offline đi xem tin tức trên mạng ——
Trên mạng ——
Ảnh chụp không ngừng bùng lên.
Dịch Trinh lặng lẽ xem. Có rất nhiều ảnh của hắn, rồi video, còn có mấy thông báo tìm người...
Đáng sợ nhất là cái câu trả lời ngớ ngẩn của La Định Trạch: "Ha ha ga, mấy người nói cảm ơn làm gì. Chẳng bằng đưa tiền luôn cho Dịch Thần, anh ấy nhất định thích lắm ~"
Trông tôi có vẻ yêu tiền lắm hả?
La Định Trạch đồ rác rưởi.
Hối hận vì đã cứu cậu.
"Bạn quen người trong ảnh? Tôi là người Ayres. Anh ấy đã cứu chúng tôi. Nếu anh ấy gặp khó khăn về tài chính xin hãy nói cho tôi biết thông tin liên hệ của anh ấy. Mười triệu có đủ không? Nhiều người trong chúng tôi sẵn sàng bỏ tiền nếu anh ấy cần!"
"Thật hay giả đây? Quen chính chủ? Xin hỏi chính chủ ở chỗ nào thế?"
Cổ Tư Niên im lặng một lát. Nhìn những bức ảnh của mấy người đó, y xoa cằm thầm nghĩ quả nhiên Bồ Câu Nhỏ vẫn rất thích hợp làm một quân nhân. Dù là trong ảnh hay video, Bồ Câu Nhỏ vẫn luôn xách súng tới tập kích cứu lấy con tin dưới họng súng. Cậu ấy thậm chí không có bất cứ lý do gì, dù biết bản thân có thể bị thương cũng vẫn sẽ đi cứu.
Trách nhiệm.
Là người có thể gánh vác trách nhiệm.
...
Dịch Trinh cảm thấy mình cần phải thật bình tĩnh, nếu không hắn sợ mình sẽ không nhịn nổi xông vào bệnh viện đánh cho La Định Trạch một trận. Muốn lặng lẽ giết Cổ Tư Niên sao mà khó thế hả!
Dịch Trinh kể tin này cho Độc Nhãn và Lục Béo. Hai tên nhóc cũng vội vàng lên mạng và thấy cái tin tức choáng ngợp đó.
Lục Béo nhìn Độc Nhãn bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc, khẽ khàng dùng ID thân phận của Dịch Trinh đăng ký một cái ID mới, viết dòng tin đầu tiên trên Xingwei.
[ Dịch Trinh Trinh Trinh Trinh Trinh ]: À ừm, có người nói sẽ gửi mười triệu phí cảm ơn là thật sao? (●—●)!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...