Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU
Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Sau khi kiếm được một số tiền nhỏ, Dịch Trinh đang định offline vui vẻ thì thông báo hệ thống nhấp nháy.
Bạn của bạn [ Ruler ] online.
Dịch Trinh nhẩm tính cũng đến ba bốn ngày chưa được gặp người anh em Ruler, nên không offline ngay. Quả nhiên đối phương vừa online đã trò chuyện riêng với hắn.
[ Trò chuyện riêng ][ Ruler ]: Sao tôi cảm thấy lúc nào tôi online thì cậu cũng đang online nhỉ... Không ngủ được à?
[ Trò chuyện riêng ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: Vì nghèo đó =. =
Cổ Tư Niên cũng không phải lần đầu thấy Bồ Câu Nhỏ nói vậy. Trước kia y còn từng thắc mắc sao Bồ Câu Nhỏ lại thiếu tiền, cơ mà giờ gặp được Bồ Câu Nhỏ ngoài đời trông mặc đồ khá bình thường. Vì giá trị nhan sắc cao, mặc gì cũng đẹp, nhưng lại mặc hơi phong phanh, không biết có thể bị cảm lạnh hay không?
[ Trò chuyện riêng ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: Vả lại cũng không phải lúc nào tôi cũng online đâu! Khi có mặt tên phiền phức, tôi chẳng bao giờ online cả.
[ Trò chuyện riêng ][ Ruler ]: Nghe cậu kể về hắn ta vài lần, cậu rất sợ hắn hả?
[ Trò chuyện riêng ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: Sợ hắn á? Không, tôi chỉ là chẳng thèm so đo với hắn ta, biết chưa!
[ Trò chuyện riêng ][ Ruler ]: Tên phiền phức không phải người yêu của cậu chứ?
Nói tới đây, trong đầu Cổ Tư Niên đột nhiên hiện lên vẻ ngoài xuất chúng của Dịch Trinh, ngẫm lại đúng thật là không thể tưởng tượng được người yêu của Bồ Câu Nhỏ sẽ có dáng vẻ thế nào. Giá trị sức mạnh cao như vậy mà còn sợ tên phiền phức, rất có thể bởi vì người ta là người yêu của cậu ấy, nên mới không muốn so đo. Nếu không thì sao có thể khiến Bồ Câu Nhỏ đến thế được. Quét dọn và làm việc nhà chẳng có tí hòa hợp nào với chàng thanh niên lái cơ giáp trong ghi chép chiến đấu lúc nãy.
[ Trò chuyện riêng ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: Người yêu... Hộc máu mồm, anh đang muốn khiến tôi tức chết à?!
[ Trò chuyện riêng ][ Ruler ]: Hóa ra là không phải, vậy cậu sợ hắn thế làm gì?
[ Trò chuyện riêng ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: Không nói cho anh =. =
Cổ Tư Niên cười cười, cảm giác mệt nhọc dần kéo tới. Y quá mỏi mệt, ngay cả ở trong game cũng khó tránh khỏi day trán một cách nhọc nhằn. Dịch Trinh thấy thế bèn vỗ vai Cổ Tư Niên nói: "Anh em, anh cũng nên đi ngủ thôi, tôi cũng off đây."
"Ừ."
Từ xoang mũi khẽ phát ra một tiếng hừ nhẹ, Cổ Tư Niên rời game, vừa ngả đầu trên chiếc giường mềm mại đã ngủ thiếp đi. Đôi lông mày đẹp còn đang nhíu lại dần dần giãn ra. Dưới ánh đèn mờ ảo, những ngày tháng căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua.
Thoát game, Dịch Trinh cũng nằm ở trên giường. Nhưng hắn lại không ngủ mà ngẩn ngơ nhìn nóc quân hạm. Trông hắn có vẻ khá thoải mái. Song khi khép đôi mắt lại, hắn vẫn sẽ nghĩ đến từng khuôn mặt máu chảy đầm đìa đã chết dưới họng súng của hắn.
Ngay khi dòng suy nghĩ của hắn đang trôi dạt thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dịch Trinh dọn dẹp chút rồi mở cửa.
Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi. Cô dẫn theo một cậu bé đứng ngoài cửa. Người mẹ thấy Dịch Trinh thì mỉm cười một cách ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói: "Ngại quá, đã trễ thế này còn làm phiền cậu."
Dịch Trinh hơi ngạc nhiên, lắc đầu, "Không sao."
Người mẹ vỗ vai cậu bé, thì thầm vào tai cậu: "Bob, nhanh nào con. Không phải con muốn tặng gì đó cho anh hùng à? Lấy ra nào! Đừng để người ta phải nghỉ muộn, vì cứu chúng ta anh ấy chắc đang rất mệt đó."
Đứa bé núp sau lưng mẹ xấu hổ chìa ra một cuốn album phẳng phiu từ đằng sau, dúi hết vào tay Dịch Trinh sau đó quay đầu bỏ chạy.
Người mẹ hơi ái ngại giải thích: "Thằng bé từ nhỏ đã rất nhút nhát, chỉ thích chụp ảnh. Cuốn album này là tất cả ảnh mà nó đã chụp, muốn tặng cho cậu. Tôi đi đây, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa."
Chờ hai mẹ con đi, Dịch Trinh mới đóng cửa lại. Hắn ngồi trên giường mở cuốn album cậu bé tặng.
Trong album có rất nhiều ảnh của Dịch Trinh, còn có cả nụ cười rạng rỡ của những người được cứu. Xem một lát, Dịch Trinh bỗng cảm thấy món quà này thật tốt, tâm trạng của hắn đã khá hơn nhiều.
Trong căn phòng trọ, hai người máy cũng thoát khỏi điều khiển từ xa. Lục Béo ngoan ngoãn chống cằm, thơ thẩn nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài nhớ lại những gì đã trải qua trong nửa ngày đầy ly kỳ này. Nó là người máy quản gia, chưa bao giờ lên chiến trường. Lúc bảo vệ bé cưng, Tiểu Hắc bình tĩnh hơn nó nhiều, ghìm súng tên địch cực ngầu!
Gương mặt chủ nhân đã mơ hồ, nhưng nó vẫn còn nhớ lần đầu tiên công ty người máy triệu hồi khẩn cấp người máy 702, ông lão mỉm cười nói với những người đó: "tôi biết người máy 702 có tính nhân loại cao. Có người sợ, song cũng có người không sợ. tôi thích cách nó líu ríu trò chuyện với tôi, cho nên tôi sẽ không gửi nó lại. tôi sẽ tiếp tục sử dụng."
"Thưa ngài... Người máy 702 đã gây ra khủng hoảng. Chúng tôi lo bọn chúng nhân hóa quá mức, rồi một ngày nào đó sẽ gây hại cho con người."
"Nhưng tôi rất cần nó. Vả lại tôi đã mua nó, tôi có quyền từ chối các anh thu hồi!" Ông lão hiển nhiên đã tức giận, lớn giọng hơn.
Mãi đến khi chủ nhân nó qua đời, nó mới bị con cái ông lão gửi về công ty người máy để tiêu hủy. Nó rất sợ, cho đến lúc có một 'người' nói với nó 'đừng nhảy'. Nó theo Tiểu Hồng rời khỏi lò luyện, không còn loại cảm giác sợ hãi sắp bị tiêu hủy và mất đi nhận thức. Nó nghĩ rằng nếu ngày đó Dịch Trinh không xuất hiện, giờ chắc nó sẽ chẳng phải ngồi ở chỗ này ngắm bầu trời, mà là chết giống như con người vậy. Chẳng qua cái chết của người máy là một loại chết khác.
Dịch Trinh nằm trên chiếc giường êm ái một lát rồi lặng lẽ về phòng trọ. Hắn điều khiển một người máy EW nhỏ trong tòa nhà, lẳng lặng chui vào trong căn phòng. Thấy vẻ mặt nặng nề của Lục Béo, hắn quay đầu, nhìn Độc Nhãn: "Cậu ta sao vậy? Tự dưng yên tĩnh thế này, tôi thấy hơi không quen."
Độc Nhãn đối mặt với Dịch Trinh, hai người máy tiến lại gần nhau. Độc Nhãn lắc đầu, nói: "Từ Torres trở về đã thế này, hai tiếng rồi chẳng thấy động tĩnh gì!"
"Hai tiếng?!" Dịch Trinh hơi sửng sốt. Tên Lục Béo này hay lảm nhảm, có thể yên lặng vài phút đã là ông trời ban phước rồi. Có đôi khi Dịch Trinh thấy thông cảm cho Độc Nhãn luôn ở cạnh Lục Béo.
"Hoa Hạo Đạc bỗng dưng lại không nhiều lời, chẳng quen lắm." Độc Nhãn cảm thấy nếu mình mà là người thì chắc hẳn đã nhíu mày lại.
Hai người máy EW nhỏ đứng dưới nhìn Lục Béo ngồi bên bậc cửa sổ.
Mãi đến khi Lục Béo nhận ra trong nhà có thêm một con EW, nó mới quay đầu lại.
(●—●)(●—●)(●—●) Ba người máy EW nhìn nhau.
"Tiểu Hồng ~" Lục Béo nhảy xuống ôm chặt lấy Dịch Trinh, giọng nói nũng nịu, còn nâng dài giọng ở âm cuối.
Thân thể Dịch Trinh hơi ngả về đằng sau, bị giọng của Lục Béo làm cho giật mình, "Chuyện gì cũng từ từ! Cậu đừng làm tôi sợ. Chẳng lẽ virus Bồ Câu Xám tôi cài cho cậu có vấn đề à, chương trình của cậu xảy ra lỗi hả?"
Người máy nhỏ lập tức lắc đầu như trống bỏi.
"Tiểu Hồng! Giờ chúng mình có gần ba triệu! Mà cậu về là có thể có một thân phận con người. Ba triệu này chúng mình không mua thân thể được không!" Lục Béo chắp tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dịch Trinh.
Ầu, vẻ mặt vẫn là biểu cảm kinh điển người máy EW (●—●).
Độc Nhãn: "Không mua thân thể?"
Lục Béo sung sướng gật cái đầu nhỏ, nói: "Đúng vậy, chúng mình không mua thân thể, chúng mình mua nhà ở đi! Nhà ở!"
Nghe thấy hai từ 'nhà ở', Độc Nhãn sững sờ trong giây lát.
Con người hình như đều có nhà.
"Tiểu Hồng, chúng mình mua nhà đi, chuyện thân thể gác lại đã! So với thân thể, tôi lại càng muốn một căn nhà thuộc về chúng mình hơn!" Đôi tay Lục Béo nắm lấy bàn tay nhỏ của một người máy EW khác, làm nũng lắc lắc, "Được không! Được không! Được không!"
Dịch Trinh vỗ đầu nhỏ của nó, "Độc Nhãn cậu thấy thế nào?"
Độc Nhãn suy nghĩ một lát, gật đầu, "Nghe Lục Béo, mua nhà ở!"
"Oke, vậy chờ tôi điều khiển thân thể trở về, chúng ta sẽ đi mua nhà!"
Nghe Dịch Trinh nói, Lục Béo lập tức vui mừng hớn hở, xoay tròn tại chỗ như một con quay.
"Tiểu Hồng, thích cậu nhất nà!" Lục Béo thối không biết xấu hổ thò đầu qua, bắt chước con người thơm lên má người máy EW Dịch Trinh đang điều khiển.
"Nãy còn tưởng cậu nghĩ quẩn trong lòng, muốn nhảy cửa sổ tự tử... Xem ra là tôi lo quá." Dịch Trinh nói.
Lục Béo lập tức chống nạnh hai tay, dùng giọng nói dễ thương của EW nói: "Sao có thể! Tôi Hoa Hạo Đạc còn chưa sống đủ đâu! Tiểu Hồng thật xấu xa!"
Dịch Trinh bất lực vỗ về tên nhóc trẻ trâu.
Độc Nhãn nghĩ, có một căn phòng cũng khá tốt, có thể xem như là nhà.
Chừng 8 giờ sáng, Dịch Trinh ra khỏi phòng, quyết định đi xem tình hình của La Định Trạch. Đang rảo bước trên hành lang dài, bỗng nhiên một bóng người không thể thân quen hơn mở cửa ra, trong tay cầm quân mũ, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Cổ Tư Niên lưng thẳng tắp, trên người mặc một bộ quân trang tối màu, đi quân ủng. Đôi chân thon dài mạnh mẽ mà vững chắc, vẻ mệt mỏi trước đó như bị quét sạch, cả người giống như một con dao sắc bén, trong ánh mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên khó nhận ra.
Dịch Trinh toan làm lơ Cổ Tư Niên rồi trực tiếp đi qua ngó tình hình La Định Trạch, nhưng đối phương cứ như cố tình chống lại hắn, gọi, "Dịch Trinh?"
Vốn định đi đến phòng điều khiển xem một lát, Cổ Tư Niên không ngờ ra cửa lại gặp được Bồ Câu Nhỏ. Tuy nhiên, nhìn biểu hiện của đối phương thì hình như là định bơ mình? Đi ngang qua mà không thèm nhìn mình cái nào.
"Có gì không?" Dịch Trinh vẻ mặt bình tĩnh.
Trong lòng thì...
Vl vl vl, sao Cổ Tư Niên lại biết tên mình!
Giọng nói của Cổ Tư Niên rất êm tai lại dễ nghe, giống như một làn ánh nắng dịu nhẹ khiến người ta phải đắm mình trong nó, "Cậu định đi đâu?"
"Tôi đi thăm một người bạn, sao vậy? Không được đi vào phòng y tế à?" Dịch Trinh ép mình phải bình tĩnh lại. Giờ mày không phải người máy EW, không phải người máy EW. Mày là một 'con người', gồng lên nào! Cổ Tư Niên không biết mày là đứa nhỏ đáng thương bị y gọi tới gọi lui dọn dẹp ở nhà đâu.
Cổ Tư Niên bước theo, đi đến bên cạnh Dịch Trinh. Giọng y không hề thay đổi, không gợn sóng thản nhiên nói: "Đi cùng đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...