Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU
Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Nghe thấy lời người đàn ông trung niên, Cổ Tư Niên và mấy vệ binh bên người y đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì gương mặt này thật sự quá xa lạ. Có thể một mình hạ gục mười chiếc cơ giáp chắc chắn phải là một kẻ mạnh, không thể nào không có chút tiếng tăm nào ở trong quân đội được. Chưa kể người ta còn không mặc quân trang, thật sự rất khó để liên tưởng người thanh niên đẹp trai này với một quân nhân.
Giờ đây Cổ Tư Niên mới cẩn thận đánh giá Dịch Trinh trước mặt. Mặc một chiếc sơ mi trắng, mái tóc đen nhánh hơi rối, làn da trắng nõn, ánh mắt dường như có gì đó phiền não, đôi mắt đen thon dài xinh đẹp thoáng lộ ra một chút mờ mịt, môi mỏng khẽ mím, dáng người mảnh khảnh.
Dịch Trinh vốn không muốn thu hút sự chú ý của người khác theo quân hạm trở về. Chỉ cần có thân phận mới, chờ giải quyết vấn đề hệ thống nhận chủ, hắn hoàn toàn có thể dẫn Lục Béo và Độc Nhãn sống cuộc sống của con người. Hắn đã dặn La Định Trạch đừng nói chuyện về hắn, song những người được hắn cứu đã khắc sâu khuôn mặt hắn vào trong tâm trí, thi thoảng có người tới tìm hắn để cảm ơn.
Ông chú trung niên vừa nói chuyện chính là một người trong số đó.
Giờ thì cả thân thể máy của Dịch Trinh đều thấy bất ổn.
"Xem ra là đồng nghiệp, nhưng tại sao cậu lại ăn mặc thế này ngồi đây." Cổ Tư Niên bỗng thấy hơi xấu hổ, hình như y đã quan tâm nhầm người. Lúc nãy bởi vì nhìn thấy người thanh niên này ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nên mới cho rằng cậu ta còn chưa thoát khỏi sự đau lòng. Nhưng nếu là quân nhân, y lại thật sự chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt này. Người lính có trình độ đạt đến một mình chiến đấu với mười cơ giáp, y không thể không quen được.
Nếu biết lý do tại sao Cổ Tư Niên lại nói chuyện với mình, Dịch Trinh có lẽ sẽ kí đầu bản thân của vài giây trước. Hắn chỉ là nghĩ tới thằng em trước khi mình chết còn đang làm thực nghiệm ở một thời không khác. Thấy những người này đoàn tụ với gia đình, hắn cũng thấy hơi nhớ nhà. Ở đây hắn chỉ có thể chia sẻ những điều chân thật nhất của mình với Lục Béo và Độc Nhãn.
Dịch Trinh lập tức lắc đầu, dùng chất giọng lạnh nhạt giải thích: "Tôi không phải quân nhân, thưa ngài, tôi chỉ là một công dân bình thường."
"Hóa ra Tiểu Dịch không phải quân nhân à!" Ông chú vừa nãy ngạc nhiên nhìn Dịch Trinh, trong giọng nói lộ ra sự khó tin.
Nghe thấy câu trả lời của Dịch Trinh, tất cả binh lính đều sững sờ. Mà ở bên cạnh, Cổ Tư Niên lại lặng lẽ đánh giá Dịch Trinh, khẽ gật đầu, đưa tay về phía Dịch Trinh muốn bắt tay với hắn: "Cảm ơn cậu đã đưa họ về. Cậu không phải quân nhân, đây không phải trách nhiệm của cậu, nhưng cậu lại có thể đứng ra lúc nguy nan. Là một quân nhân, ta rất biết ơn cậu."
Dịch Trinh hơi do dự rồi vẫn nắm lấy tay phải của Cổ Tư Niên.
Do được huấn luyện trường kỳ, lòng bàn tay Cổ Tư Niên có một vài vết chai. Ngay khi Dịch Trinh tưởng rằng thế là xong rồi, hắn chợt nghe Cổ Tư Niên hỏi tiếp: "Sao cậu có thể điều khiển được cơ giáp thế?"
"Tôi từng vào trường quân đội, nhưng sau này không nhập ngũ." Dịch Trinh ép bản thân phải bình tĩnh. Đây là thân thể người máy, nên biểu cảm trên mặt trông vẫn có vẻ rất bình thản.
Mà trên thực tế ——
Ba người thành chúng ——
Dịch Trinh: Đệt đệt đệt, Cổ Tư Niên đang nói chuyện với tôi! Tôi cảm thấy tôi sắp không giả vờ nổi nữa rồi!
Lục Béo: Tiểu Hồng cậu giỏi nhất, cố chịu đi! Nhất định phải đưa thân thể này về!
Độc Nhãn: Tôi tin cậu có thể làm được!
Dịch Trinh: Tôi... sẽ cố gắng hết sức.
Lục Béo: Tiểu Hồng cố lên!
Dịch Trinh: Cố lên...
Nghe Dịch Trinh giải thích, Cổ Tư Niên cuối cùng gật đầu, tỏ ý hiểu và nói: "Thật đáng tiếc. Có kỹ năng như vậy, nếu nhập ngũ bảo vệ đất nước sẽ tốt hơn."silveryfan2482.wordpress
Cổ Tư Niên đương nhiên sẽ không hỏi Dịch Trinh lý do vào trường quân đội rồi cuối cùng lại không nhập ngũ. Y rời khỏi chỗ Dịch Trinh ngồi, tiếp tục đi tuần tra.
Bóng dáng thẳng tắp dần dần biến mất dưới những ánh mắt nhìn theo.
Lúc này, Dịch Trinh đột nhiên bị một đống người vây quanh.
"Thế mà Tiểu Dịch lại không phải quân nhân, học trường quân đội là giỏi thế đấy! Chú học trường quân đội ở hành tinh nào thế? Sau này tôi cũng gửi thằng con đến đó!"
"Ôi chao, Tiểu Dịch mà không làm quân nhân thì tiếc thật đấy! Lái cơ giáp tài quá, bắn súng cũng chuẩn kinh khủng!"
"Đúng đó đúng đó, tôi thấy Tiểu Dịch ở cách xa cả cây số, bắn chết những tên khốn lạm sát người vô tội chỉ bằng một phát súng! Bắn súng tài ghê!"
Người xung quanh Dịch Trinh đều cười và bàn tán về kỹ năng của hắn. Ngày càng có nhiều người quay đầu nhìn về phía Dịch Trinh, ngay cả mấy quân nhân cũng bị thu hút đến gần, nghiêng tai trộm nghe những người được Dịch Trinh cứu nói, có người thầm thì hỏi một câu: "Tên anh ấy là gì?"
"Dịch Trinh."
Dịch Trinh chỉ có thể lấy làm may vì không ai trong số này thấy hắn lái cơ giáp một cách chi tiết, không thì hắn thấy bọn họ còn thổi phồng được hơn nữa cơ.
Muốn âm thầm làm một kiều dân an tĩnh thật khó...
Cổ Tư Niên tuần tra xong thì tới phòng y tế. Nơi đây phần lớn đều là quân nhân, đang nằm trong máy trị liệu, hoặc tốp năm tốp ba ngồi vây quanh nhau, chờ người máy trị liệu xử lý băng bó vết thương.
"Nghiêm chào!"
Thấy Cổ Tư Niên đến, các thương binh lập tức đứng lên chào, đương nhiên bao gồm cả La Định Trạch mất đi một chân.
Đám La Định Trạch là những tinh anh trong số các tân binh của Quân đoàn 17, ở chiến dịch giải cứu này đã chết gần 40 người. Trong niềm may mắn khi bản thân còn sống sót, họ cũng kèm theo một nỗi bi thương khôn nguôi.
Đối với việc Dịch Trinh đột nhiên xuất hiện ở Torres cứu viện, vài người khó tránh khỏi chuyện thảo luận.
"Không ngờ Đại thần lại ở Torres đấy! Lúc ảnh nói ảnh không phải quân nhân, tôi kiểu hoang mang vl..."
"Đúng, tôi cũng vậy. Quái lạ, rõ ràng mạnh là thế! Tôi thấy phong cách chiến đấu của anh ấy rất giống ngài Cổ Tư Niên, mấy ông có để ý không?"
"Thật ra trước đây tôi vẫn đoán Soái Bạo Toàn Địa Cầu chính là ngài Cổ Tư Niên... Chắc mấy ông không biết đâu, giáo quan Bạch và ngài Cổ Tư Niên là bạn học, cái loại mà cùng lớp cùng phòng ngủ luôn ấy! Anh tôi nhập học cùng năm với hai người đó mà."
"Ngài Cổ Tư Niên chơi game với chúng ta... Ông mơ à! Cơ mà Dịch Thần siêu mạnh luôn! Không biết sao ngày xưa không nhập ngũ nữa..."
Giọng nói của mấy ông tướng thì chẳng thể nào nhỏ được, Cổ Tư Niên vừa vào tất nhiên cũng nghe thấy. Y hơi ngạc nhiên nhìn về phía La Định Trạch, tay trái sờ ngón tay cái bên tay phải, đi tới trước mặt đám La Định Trạch.
"Các cậu là đội tân binh của Quân đoàn 17 giành vị trí thứ nhất năm nay à?"
Thấy Cổ Tư Niên hỏi chuyện, La Định Trạch đã khá hơn nhiều sửng sốt, sau đó cực kỳ phấn khởi muốn ngồi dậy trên máy trị liệu nói với Cổ Tư Niên: "Đúng vậy! Thưa ngài!"
Phải biết rằng La Định Trạch chính là fan não tàn của Cổ Tư Niên, và tất nhiên giờ cậu ta cũng là fan não tàn của Dịch Trinh nữa!
"Ta đã thấy hành động của các cậu, cứu được rất nhiều người. Làm tốt lắm." Cổ Tư Niên không hề keo kiệt lời khen ngợi, khích lệ nói.
La Định Trạch lập tức cười nói: "Cảm ơn ngài! Tôi, tôi tên La Định Trạch! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"
Nghe thấy tên La Định Trạch, Cổ Tư Niên nhướng mày. Y rất ấn tượng với La Định Trạch. Lúc đánh nhau với Bồ Câu Nhỏ ở Tinh Chiến Tiền Dạ, [ Tiểu Ronaldo ] thường xuyên ra cọ độ tồn tại, cũng là đứa nhây nhất trong đám dưới quyền Tiểu Bạch.
"La Định Trạch? Ta nghe các cậu vừa nói ai đó có phong cách chiến đấu rất giống ta." Trong lòng Cổ Tư Niên biết rõ người La Định Trạch nói là ai, đó là Bồ Câu Nhỏ ở trong game, khả năng học tập có thể nói là thiên tài, nhưng y cứ cố ý hỏi.
La Định Trạch cảm thấy chuyện này chẳng mâu thuẫn với việc Dịch Trinh dặn cậu đừng nói rằng hắn đã cứu họ, lập tức nói: "Chúng tôi đang nói về Dịch Trinh. Ngày trước anh ấy giúp chúng tôi luyện tập cảng chiến, cho nên chúng tôi mới đứng đầu được."
"Dịch Trinh?"
Lão Tiếu cũng rất phấn khích. Cổ Tư Niên chỉ lẩm nhẩm cái tên Dịch Trinh, cậu ta đã lập tức nói: "Đúng vậy, Dịch Thần chắc vẫn đang ngồi trong đại sảnh. Tôi vừa nhìn thấy anh ấy dựa vào cửa sổ."
Trong đầu Cổ Tư Niên lập tức hiện ra dáng vẻ thanh niên tóc đen mắt đen chỉ chừng 20 tuổi vừa gặp.
Hóa ra đó là Bồ Câu Nhỏ? Thảo nào có thể một mình hạ gục mười cơ giáp. Giờ y chẳng thể nghi ngờ liệu những người được cứu có phóng đại không nữa, nếu là Bồ Câu Nhỏ thì đúng là có thể một người hạ mười cơ giáp, dù gì y cũng hiểu rõ trình độ của Bồ Câu Nhỏ.
Nhưng mà sao cậu ấy lại ở Torres?
Chỉ thấy Cổ Tư Niên nhíu mày lại như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, Cổ Tư Niên nói: "Lấy máy ghi chép chiến đấu ra cho ta xem."
La Định Trạch không rõ chuyện gì đưa máy ghi chép chiến đấu ra. Thế mà ngài Cổ Tư Niên lại hỏi máy ghi chép chiến đấu của cậu! Cậu rất xúc động, dù sao cũng là người mà mình ngưỡng mộ. Để idol xem các trận chiến đấu của mình, cậu hy vọng nhận được sự công nhận từ đối phương!
Cổ Tư Niên mở ghi chép nhìn trong chốc lát. Trong thời gian chiến đấu, La Định Trạch vẫn luôn có mặt. Tuy ghi chép lúc Dịch Trinh chiến đấu không được đầy đủ, nhưng cũng có vài hình ảnh xuất hiện phong cách chiến đấu đặc biệt của Dịch Trinh, cùng với lời Dịch Trinh nói với La Định Trạch lúc cuối 'Tôi đến rồi, đưa cậu về nhà.', y đều thấy một cách rõ ràng.
Đúng là Bồ Câu Nhỏ thật.
Không sai.
"Các cậu rất dũng cảm." Cổ Tư Niên kiềm chế tất cả cảm xúc, không thể nhận ra y đang nghĩ gì, chỉ là khóe miệng lại khẽ cười.
Được động viên, La Định Trạch sướng rơn người. Cậu cũng không quá để ý đến chiếc chân bị mất đi, dù sao chân bằng máy móc nhưng lại có lớp da sinh học thì cũng chẳng ai có thể nhận ra điều gì khác thường được.
Cổ Tư Niên ma xui quỷ khiến lại đi một vòng trong đại sảnh, đánh giá Dịch Trinh đang ngồi trước bàn.
Giờ đây Dịch Trinh mặt mày vô cảm, một tay chống cằm, giải tán mọi người xong thì yên lặng ngồi tại chỗ.
Thực ra Dịch Trinh đang lặng lẽ lướt web, cân nhắc xem có nên nhận hai đơn cày thuê để bình tĩnh lại chút không. Thân thể hắn mang về lần này đã tiết kiệm được tiền cho một người máy 703, thân thể này lại còn là phiên bản cao cấp, không phải bản 2 triệu bình thường! Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
Ba người thành chúng ——
Lục Béo: Tiểu Hồng, tôi cũng muốn thử cơ thể cậu đang điều khiển!
Dịch Trinh: Ầu, được chứ, chờ lát nữa. Tôi sợ ở chỗ nhiều người như vậy sẽ bị lộ đấy.
Lục Béo: Siêu vui vẻ!
Lục Béo: Xoay tròn vui vẻ!
Lục Béo: Bão táp xoay tròn vui vẻ!
Độc Nhãn:... Cậu đừng nên đưa thân thể cho cậu ta dùng, tên nhóc Lục Béo này sẽ bị người ta biết trong vòng một giây.
Lục Béo: Tiểu Hắc! Cậu muốn tẩn nhau ha!
Độc Nhãn: Sự thật mà thôi.
Lục Béo: Cậu... Cậu!
Trong căn phòng trọ, hai người máy EW dễ thương luôn giữ biểu cảm →(●—●) trên khuôn mặt, múa máy nắm tay, cậu tới tôi đi, đánh nhau bùm bùm.
Dịch Trinh sờ trán, trĩu nặng trong lòng. Hai tên nhóc này sao vẫn ngốc như vậy... Hai đứa lại đánh nhau rồi, nhức đầu.
Tới nửa đêm, Dịch Trinh vẫn không nhịn được lặng lẽ vào game. Quân hạm có sắp xếp phòng, cơ mà hình như vận may của hắn khá tốt, có thể được ở phòng đơn.
Trên thực tế, căn phòng đơn này hoàn toàn là Cổ Tư Niên đặc biệt sắp xếp cho hắn.
Đã lâu không được ngủ trên giường, Dịch Trinh nằm xuống, cảm giác thân thể chìm giữa chăn đệm mềm mại, tâm trạng sướng muốn bay lên.
Thật ra ở nhà Cổ Tư Niên, lúc Cổ Tư Niên đi vắng, hắn cũng điều khiển người máy EW gian nan leo đến trên giường nằm một lát. Nhưng trước lúc Cổ Tư Niên về, hắn sẽ phải phủi sạch nếp gấp trên giường, làm bộ trước đấy chẳng có lên nhảy nhót gì cả.
"Cày thuê sà má... Khi nào anh mới về, anh có biết em đang đợi anh không hả!"
"Đại thần mê game nghiện internet đột nhiên mất tích lâu như vậy, chẳng quen tí nào... nhớ ảnh!"
"Hú cày thuê-sama! Nhanh trí chờ thêm chút!"
Dịch Trinh vào diễn đàn Tinh Chiến Tiền Dạ thì thấy tất cả đều là giục hắn nhận đơn cày thuê, giá cả cũng càng ngày càng cao. Nghĩ đến chuyện mua cơ thể, hắn lại đăng nhập vào giao diện game Tinh Chiến Tiền Dạ.
[ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ] online!
Thế giới lập tức xuất hiện một loạt tin nhắn: "Bắt lấy cày thuê-sama!"
"Bắt lấy cày thuê-sama!"
"Bắt lấy cày thuê-sama!"
...
Bởi vì mấy ngày nay Torres bùng nổ chiến tranh, nhiều người vẫn đang chờ gia đình về nhà an toàn, nên là số người trong game cũng ít hơn trước rất nhiều, Dịch Trinh nhận hai đơn rồi đi chiến đấu.
Thế như chẻ tre, dẫn theo vài người thuê lên cấp.
Ở một bên khác, trong một căn phòng hiển nhiên rộng hơn nhiều được chuẩn bị cho Cổ Tư Niên, không tính là xa hoa, nhưng chắc chắn là căn phòng tốt nhất trên quân hạm, Cổ Tư Niên đang báo cáo về lần giải cứu này. Chẳng mấy chốc giọng của y đã xuất hiện trên đài phát thanh của Liên Hiệp Quốc, phát biểu kết quả của nhiệm vụ này.
Nghe thấy lời của Cổ Tư Niên, tất cả hành tinh đang bất an đều trở nên tĩnh lặng.
Tin vui về sự an toàn của thân nhân truyền đến mỗi một người dân, những người được giải cứu cũng sôi nổi liên lạc về gia đình để báo bình an.
Cổ Tư Niên kết thúc bài phát biểu thì nằm bẹp trên giường. Y nghĩ tới hôm nay gặp được Bồ Câu Nhỏ, hóa ra Bồ Câu Nhỏ ngoài đời trông như thế, cũng khá đẹp trai.
Chẳng biết, giờ hắn đang làm gì nhỉ? Mấy ngày nay y sắp mệt chết rồi. Nằm trên giường, Cổ Tư Niên nhìn thoáng qua bài post của Dịch Trinh trên Tinh Chiến Tiền Dạ.
Đột nhiên thấy một tin nhắn trả lời làm y sững sờ trong giây lát.
Tài khoản ẩn danh xxx: "Thỉnh an các chủ thuê, cày thuê-sama đã online!"
Bồ Câu Nhỏ...
Y thật sự vẫn không hiểu nổi nhóc Bồ Câu này...
Vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, một người đấu mười cơ giáp, giữa mưa bom bão đạn chỉ sơ ý thôi là toi mạng. Trong chiến loạn ở Torres, vừa rời khỏi thời gian nguy hiểm, chẳng lẽ không phải nên cố gắng nghỉ ngơi để bớt đi sự mỏi mệt về thể xác và tinh thần, rồi ngủ nữa?
Nhưng cái tên nhóc Bồ Câu Nhỏ này!
Cậu ta!
Lại đang đi cày thuê!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...