Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU
Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Dịch Trinh khụyu một gối xuống đất, không cảm xúc vươn tay thuần thục cầm máu cho chân phải đang bị thương của La Định Trạch. Động tác thuần thục hoàn toàn là bởi vì hắn đã download chương trình chữa bệnh của người máy, nhưng vào mắt của người khác đều vô thức cho rằng hắn thường xuyên bị thương.
"Em... có phải rất kém cỏi không?" La Định Trạch bắt lấy cánh tay Dịch Trinh bằng bàn tay đẫm máu, nhìn khuôn mặt Dịch Trinh. Khuôn mặt này trẻ đến quá đáng, tuy xa lạ nhưng giọng nói trong trẻo đã nói cho cậu biết thanh niên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt này chính là người mà cậu vẫn luôn kính trọng như một người thầy.
Dịch Trinh cào cào mái tóc bết máu của La Định Trạch, môi lúc khép lúc mở, "Không, cậu đã làm rất tốt."
Dịch Trinh nhìn thi thể nằm la liệt xung quanh. Lão Tiếu cầm súng đứng trước đám người, đôi mắt rưng rưng ánh lên niềm sung sướng khi được sống sót sau tai nạn.
Hai người 9057, 9058 dựa vào một khẩu súng mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Mấy chàng lính trẻ tuổi người đầy vết thương cuối cùng cũng lộ ra nét tươi cười trên mặt.
La Định Trạch đang dựa trên mấy thi thể nhìn Dịch Trinh. Cậu ta nhếch miệng khẽ cười, trông cực kỳ chật vật nhưng lời nói lại vội vàng đến lạ, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Dịch Trinh: "Có thể nói cho tôi biết tên của anh được không?"
Dịch Trinh ngạc nhiên trong giây lát.
Đã lâu không có người hỏi tên hắn. Từ khi đến nơi này, hắn biến thành người máy, không còn là người nữa, mà hầu hết người máy thì không có tên.
"Tên tôi là Dịch Trinh."
La Định Trạch liên tục lẩm nhẩm tên Dịch Trinh. Ngay sau đó một cánh tay mạnh mẽ nhấc cậu ta lên, Dịch Trinh cúi đầu nhìn cậu và nói: "Đi thôi."
Đột nhiên La Định Trạch nắm lấy áo Dịch Trinh, thì thào: "Chờ chút!"
"Hử?" Dịch Trinh cúi đầu nhìn La Định Trạch.
La Định Trạch dùng giọng nói yếu ớt hô lên: "Vì những chiến sĩ đã hi sinh, chào!"
Một nghi lễ chào tiêu chuẩn hòa cùng với tiếng của 9057, 9058, và lão Tiếu. Đây chỉ là một tiểu đội, còn chẳng đủ 30 người, nhưng gần 30 người này đều là những đồng đội kề vai sớm chiều. Họ chỉ có thể trông chờ vào 102 tân binh còn lại của Quân đoàn 17 không gặp phải trận chiến tàn khốc như này.
"Vì những chiến sĩ đã hi sinh, chào!"
"Vì những chiến sĩ đã hi sinh, chào!"
Từng khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong óc, La Định Trạch vùi đầu vào trong lòng Dịch Trinh khóc lóc nghẹn ngào.
Cậu nhớ khi mình dẫn bọn họ tuyên thệ ——
Tôi là một người lính của Liên Hiệp Quốc, tôi xin thề: Làm một người lính, tôi sẽ là người đến đầu tiên, đi cuối cùng. Làm một chiến sĩ, phía sau tôi là đất nước tôi, nhân dân tôi. Tôi bước lên phía trước, luôn sẵn sàng chiến đấu. Không bao giờ phản bội quân đội, thề sống chết bảo vệ tổ quốc!
Lời Tuyên thệ còn văng vẳng bên tai, nhưng người đã chẳng còn nữa.
Lục tục có những người đàn ông không bị thương của Liên Hiệp Quốc chạy ra ngoài, cõng 9057, 9058 và lão Tiếu theo sau Dịch Trinh. Dịch Trinh nhìn thoáng qua mấy chiếc xe quân sự trông còn có vẻ ổn, giao La Định Trạch cho những người khác chăm sóc.
Những người còn lại cũng đi tìm xe tải quân sự lớn, một xe có thể chứa được mấy chục người. Sau khi ngồi đầy hai xe, dưới sự dặn dò của Dịch Trinh, bọn họ lại lái thêm ba chiếc xe trống chạy theo sau.
Trên xe ——
Lão Tiếu nằm bên cạnh La Định Trạch, đối diện với 9057, 9058 dựa ngồi ở thùng xe. Những người khác đều tựa vào góc, sợ ảnh hưởng đến bốn quân nhân đang bị thương.
Tiếu Chính Nghiêm vươn tay chặn lại ánh nắng chiếu thẳng đến từ trên trời. Tia nắng xuyên qua những kẽ hở giữa các ngón tay dừng lại trên má cậu.
"Lão La, đây là phép màu." Cậu quay đầu nhìn về La Định Trạch đang khép hờ đôi mắt, nói.
La Định Trạch suy yếu dựa vào thùng xe, không thể nhích nổi mí mắt. Nhưng dường như có thể nghe thấy cậu ta khẽ "ừ", khóe miệng cuối cùng cũng hiện lên một nét cười.
Dịch Trinh lái xe thẳng đến trại tập trung hắn vừa cướp cơ giáp. Đoàn người cuồn cuộn chen chúc lên xe ôm chầm lấy nhau. Lúc này trên đường đã chẳng còn được mấy người, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng đại bác phía xa xa. Quân phản chính phủ và chính phủ đã tập trung binh lính để chuẩn bị trận chiến cuối cùng, trên giao diện hầu như không còn binh lính lang thang.
Đường về tương đối nhẹ nhàng, chỉ gặp phải mấy nhóm côn đồ cầm súng nhưng chỉ biết bắn bừa, tất cả đều bị Dịch Trinh giải quyết một cách nhanh chóng. Đến một cửa hàng người máy, Dịch Trinh dừng lại trong chốc lát, sau đó đi vào và bế ra một đứa trẻ.
"Là một bé cưng." Tách một tiếng, một cậu bé nâng chiếc máy ảnh treo ở trên cổ chụp mấy bức ảnh giản dị ——
Trong ảnh, người đàn ông không mặc quân phục, trên lưng đeo mấy khẩu súng. Hắn bế một đứa trẻ từ trong cửa hàng, dịu dàng vỗ về. Sau đó người đàn ông ôm bé con ngồi lên xe.
Thật lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng lái đến biên giới. Nơi đó là điểm tiếp nhận do quân đội chính phủ thiết lập.
Vệ binh quân đội Chính phủ ngạc nhiên nhìn đoàn người muôn hình muôn vẻ đến từ nhiều quốc gia, đương nhiên đại đa số đều là người Liên Hiệp Quốc, bèn lập tức mở cửa, chuẩn bị dùng phi thuyền lần lượt đưa từng đợt đi.
"Người Liên Hiệp Quốc xin hãy đi phía này, quân hạm của đất nước các bạn đang đợi ở bên ngoài."
...
"Người dân Ayres xin đi lối này, quân hạm các bạn ở đằng này."
Một sĩ quan trẻ tuổi lịch sự giới thiệu nhân viên ở đây cho đoàn người vừa tới.
Người Liên Hiệp Quốc lục tục đi tới. Có người cúi đầu vẻ mặt chết lặng. Có người lại vui quá hóa khóc.
"Sao không cho chúng tôi đi qua?! Chúng tôi cũng muốn rời khỏi nơi này! Rời khỏi!" Người Liên Hiệp Quốc lần lượt được cho qua lối đi. Một số người thuộc quốc gia khác cũng lục tục rời khỏi, nhưng còn một số lượng lớn người chỉ có thể ở tại chỗ.
Những đàn ông phụ nữ không thể lên phi thuyền điên cuồng xô đẩy nhau, "Để chúng tôi qua!"
"Để chúng tôi qua!"
Viên sĩ quan thấy cảnh này bèn rút súng ra, từ từ giơ lên nã một phát súng lên trời. Ngay lập tức những người còn đang sốt ruột đều im lặng, nơm nớp nhìn quân đội chính phủ Torres, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi,
"Tôi cũng rất hy vọng đưa các bạn đi. Nhưng thật xin lỗi, quốc gia các bạn vẫn chưa cử chiến hạm tới đón. Tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của quân đội chính phủ Torres thề sống chết bảo vệ an toàn cho các bạn, nhưng tôi không thể để các bạn lên phi thuyền được." Người đàn ông dường như đã từng thấy cảnh tượng như vậy nhiều rồi. Anh giải thích một cách đơn giản nhưng lại dẫn tới càng nhiều tiếng khóc.
Đám La Định Trạch nhanh chóng được đưa lên cáng và được ưu tiên lên phi thuyền. Trước khi lên phi thuyền, Dịch Trinh đặt bé con lên cáng La Định Trạch, "Đưa con bé về đi, sao Hỏa - số 324 khu 17. Đến nhà bà ngoại nó, hãy nói với bà ấy, con gái bà rất dũng cảm."
Chủ nhân của người máy 703 Dịch Trinh đang sử dụng là của người mẹ vừa chết đi kia, cho nên chẳng bao lâu Dịch Trinh đã xác định được nơi cư trú của người thân cô dựa trên thông tin nhận dạng và các thông tin liên quan.
"Anh không đi ạ?" La Định Trạch nắm lấy góc áo Dịch Trinh, nôn nóng hỏi. Cậu ta biết có lẽ đối phương còn có nhiệm vụ khác, nhưng giờ Torres quá nguy hiểm, chiến tranh đã tiến vào giai đoạn ác liệt.
Dịch Trinh hơi sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua vai trái của mình. Lớp da sinh học trên nơi ấy đã bị rách một miếng. La Định Trạch nằm trên cáng dõi theo tầm mắt của hắn.
Cậu nói với giọng khàn khàn: "Chân em cũng sắp giống tay anh rồi, phải gắn chân giả bằng máy móc."
Còn đang sợ bị bại lộ thân phận vì lớp da sinh học trên cánh tay bị rách, giờ đây bên ngoài Dịch Trinh trông có vẻ nghiêm trọng ——
Nhưng trong lòng vẫn đang liên tục gào thét 'Đm'. Hắn bỗng nảy ra một ý tưởng.
Ba người thành chúng ——
Dịch Trinh: Độc Nhãn, Lục Béo tôi có một ý tưởng! Giờ đang là một cơ hội!
Độc Nhãn và Lục Béo còn đang tận hưởng niềm sung sướng được điều khiển từ xa, vẻ mặt hoang mang.
Độc Nhãn: Gì cơ???
Lục Béo: Gì cơ???
Dịch Trinh: Trong trận chiến này có rất nhiều người Liên Hiệp Quốc đã chết, chúng ta có thể giả mạo ID nhận dạng của họ, thay thế họ trở lại Liên Hiệp Quốc! Vậy thì sẽ không xảy ra trường hợp ID nhận dạng chưa từng được ghi chép lại bỗng dưng từ đâu xuất hiện, lớp da mô phỏng sinh học của 703 khiến loài người không thể phân biệt được chúng ta là máy hay người!
Độc Nhãn: Nhưng làm sao để giải thích về ngoại hình?
Dịch Trinh: Phẫu thuật thẩm mỹ! Tôi có thể thêm hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ vào cơ quan thẩm mỹ của Torres. Từ từ để tôi sàng lọc mấy người thích hợp. Những người độc thân không còn gia đình chính là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta!
Dịch Trinh: Đầu tiên tôi sẽ lọc thông tin về những người nhập cư, xong sau đó chúng ta xem tìm được bao nhiêu người, rồi chọn người phù hợp để thay thế thân phận.
Lục Béo: Đầu não trên cao ôi, Tiểu Hồng, cậu thật sự thông minh lắm lắm luôn í! Chờ có thân phận loài người, bọn mình có thể nhập cư đến đất nước nho nhỏ nào đó, sau đó chúng ta sẽ hoàn toàn tự do!
Độc Nhãn: Cách hay đấy! Nhưng tôi và Lục Béo tính thế này. Bọn tôi không mạnh bằng cậu, chẳng thể chắc chắn bảo vệ làn da 703. Giờ chúng ta cũng không có thời gian đi tìm hai người máy 703 hoàn chỉnh để rời cảng, Dịch Trinh cậu cứ điều khiển thân thể theo quân đội trở về Trái Đất. Chỉ cần cậu có ID nhân loại, tôi và Lục Béo có thể giả làm người máy của cậu!
Độc Nhãn thông qua thân thể người máy vệ sĩ nhìn nơi gần như là hoang vu này. Lửa chiến càng ngày càng mãnh liệt, nhưng tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.
Nếu thân phận không hộ khẩu của ba bọn họ được giải quyết, họ sẽ thật sự tự do. Dù sao thì người máy chỉ cần có điện sẽ không chết, có lẽ về sau họ sẽ phải trốn chui trốn nhủi, nhưng điều đó không quan trọng, đó là chuyện thật lâu sau này mới cần phải xem xét.
Dịch Trinh ngẫm lại cũng thấy hợp lý, hắn chọn rất nhiều dân di cư đến Liên Hiệp Quốc Torres để thay thế, thậm chí đã sẵn sàng bất cứ lúc nào chỉnh sửa ảnh trong hệ thống ID thân phận Torres đang không ai quản lý.
La Định Trạch còn đang ngẩn ngơ, chợt thấy Dịch Trinh vừa nãy vẻ mặt còn u ám bỗng nhiên lại nở một nụ cười tươi ơi là tươi, đi theo bọn họ lên tàu phi hành do Torres hộ tống. Ngay sau đó, con tàu tiến đến quân hạm của Liên Hiệp Quốc.
Tiến vào trong quân hạm, trông thấy rất nhiều khuôn mặt thân quen là tân binh Quân đoàn 17, La Định Trạch nở một nụ cười từ đáy lòng. Nhóm người thấy bốn người La Định Trạch trở về an toàn đều lập tức tươi cười.
"Đội trưởng, bọn tôi đều tưởng rằng ông không về được... Bọn tôi... Bọn tôi cũng đã chết vài người..."
Mấy tên đàn ông to xác nghẹn ngào. La Định Trạch nằm trên cáng, nói: "Đúng là suýt thì không về được đấy, nhưng mà có anh ấy đến."
"Anh ấy?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, quay đầu thì trông thấy La Định Trạch đang nhìn về một hướng. Đó là một thanh niên tóc đen mắt đen, đường nét góc cạnh, lông mi hơi cụp xuống tựa như cánh bướm, mặc một bộ quần áo thoải mái. Trông anh ta có vẻ khá khẩm hơn những người khác nhiều, chẳng có tí chật vật nào, trên tay còn bế một đứa trẻ. Đứa nhỏ đang khóc thút thít khiến anh ta cau mày, trông có vẻ hơi bất lực.
"Anh ta là ai vậy?"
Do tạo hình người máy, khuôn mặt Dịch Trinh trông đẹp đến lạ thường, chẳng thể liên quan đến những từ miêu tả như người đàn ông sắt thép, rắn rỏi. Chẳng ai có thể ngờ được người có vẻ ngoài như vậy lại là vị chiến thần lái cơ giáp từ trên trời giáng xuống quét sạch quân địch.
"Các ông quen đó, vị đại thần cùng chúng ta đánh vô số trận cảng chiến trong game." La Định Trạch còn chưa giải thích, Lão Tiếu đứng cạnh tình trạng tốt hơn cậu ta đã cười nói.
"[ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]?"
Lão Tiếu cười hề hề, run run nói: "Đúng vậy. Tôi không biết anh ấy có ngầu nhất địa cầu hay không, nhưng khi anh ấy lái cơ giáp giết mấy thằng khốn đấy, tôi đã mong muốn được trở thành người như anh ấy!"
Lúc này, Dịch Trinh không biết rằng đám La Định Trạch đang thảo luận về mình. Hắn hơi bối rối bế bé con, cố gắng dựa vào một góc, không muốn thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng những người được hắn cứu đều nhiệt tình bày tỏ niềm biết ơn với hắn. Một bà mẹ còn thấu hiểu đón lấy bé con trong lòng hắn, thay tã giấy đang ướt cho nhóc.
Chẳng có gì lạ khi rất nhiều người cảm ơn những quân nhân, song nếu có rất nhiều người cảm ơn một người không mặc quân trang sẽ khó tránh khỏi sự chú ý của mọi người.
Đúng lúc này, Dịch Trinh trông thấy một gương mặt thân quen đang đáp xuống quân hạm.
"Nghiêm chào!"
Khuôn mặt Cổ Tư Niên bị thương khi giúp một binh lính tránh viên đạn. Y đã nhào vào người lính đó, gò má bị viên đạn sượt qua làm trầy da. Y cầm quân mũ, thở hổn hển, mà phía sau y liên tục đáp xuống những đồng bào Liên Hiệp Quốc bị nhốt trong vùng chiến tranh ác liệt nhất Torres. Có nhiều người đến nỗi gần như choán hết toàn bộ quân hạm.
Cổ Tư Niên khẽ gật đầu với tất cả người lính đang chào mình. Y rõ ràng là rất mệt mỏi, dựa vào lan can nói: "Gửi yêu cầu liên lạc với Torres, ta có lời muốn nói với họ."
"Vâng, thưa trưởng quan!"
Binh lính điều khiển quân hạm lập tức gửi yêu cầu liên lạc. Sau khi kết nối, trên không trung hiện lên một màn hình cực lớn, tướng quân Ols bên Torres nhìn thấy Cổ Tư Niên, hỏi: "Thượng tướng Cổ Tư Niên? Có chuyện gì sao?"
"Chào tướng quân Ols, quân đội bên ta sắp rút. Ta hy vọng Torres sẽ phát một thông điệp cuối cùng giúp bên ta, thông báo cho những người Liên Hiệp Quốc có thể còn đang mắc kẹt ở Torres, chúng ta sẽ chờ đợi một tiếng, một tiếng sau tất cả quân hạm sẽ rút."
Tướng quân Ols thái dương tái nhợt, làn da do tuổi tác đã sụp xệ, song ánh mắt ông vẫn như sắt thép, tràn đầy khí phách trả lời Cổ Tư Niên: "Ta sẽ bảo bọn họ báo tin, bên ta vô cùng biết ơn Liên Hiệp Quốc đã trợ giúp cho Torres. Cũng lấy làm xin lỗi vì chiến tranh liên lụy đến nhân dân Liên Hiệp Quốc."
Sau khi Cổ Tư Niên kết thúc cuộc trò chuyện với tướng quân Ols thì cả người ngã về phía sau, vài binh lính nhanh tay lập tức đỡ lấy cơ thể y.
Chiến đấu cường độ cao đã tiêu hao hết sức lực và tinh thần của Cổ Tư Niên. Ba ngày ba đêm chiến đấu giải cứu đồng bào bị kẹt giữa vòng khói lửa, y rất mỏi mệt. Được mấy binh lính đỡ ngồi xuống dựa vào lan can, Cổ Tư Niên khẽ nghiêng đầu nhìn về phía dưới. Có rất nhiều người đang quan tâm nhìn y. Y biết rằng mình không thể để lộ bộ mặt yếu ớt mệt mỏi của quân nhân Liên Hiệp Quốc trước mặt đồng bào đang hoảng sợ, vịn lan can miễn cưỡng ổn định cơ thể.
"Một giờ sau chúng ta sẽ trở về Trái Đất." Y mấp máy môi nói.
Gương mặt ấy cho dù bị viên đạn làm rách da, nhưng lại khiến mọi người đang hoảng hốt chẳng còn sợ hãi, an tâm đến lạ.
Ở Torres, tướng quân Ols đúng hẹn phát thông báo cuối cùng. Một giờ sau, ông vác súng lên, mặc quân trang màu đen, bước nhanh về phía trước.
"Quân chính phủ Torres tất thắng!"
Một nơi khác, Quentin, thủ lĩnh tối cao của quân phản chính phủ cũng đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng. Đây là một người đàn ông không già lắm, ước chừng 37 38 tuổi, ánh mắt sắt đá. Torres nhỏ yếu kéo dài hơi tàn dưới sự áp bức của các quốc gia lớn. Ngày hôm nay, bọn họ muốn lật đổ quân chính phủ, mở ra một con đường mới!
"Vì Torres của ta, chúng ta không hỏi có bao nhiêu kẻ địch, chúng ta chỉ hỏi, bọn chúng ở đâu!"
"Tấn công!"
"Tấn công!"
"Tấn công!"
Một khẩu súng, một đám quân nhân điên cuồng tấn công, ý chí sắt thép. Trận chiến này hai bên quân đội sửa sang lại quân trang, cầm vũ khí lên. Chẳng có bên nào là chính hay tà cả.
Bọn họ chỉ là dùng máu và sắt bảo vệ đất nước lý tưởng trong trái tim mình.
Dù cho đó là tự do, hoà bình, hay là thoát khỏi sự yếu kém.
Đến cuối cùng, một bên sẽ giẫm lên xương máu của kẻ địch và xướng lên khúc ca khải hoàn.
Song tất cả những điều ấy chẳng liên quan gì đến Liên Hiệp Quốc. Các quân hạm Liên Hiệp Quốc đã rút đi. Cho dù cách lửa chiến Torres cả sao trời mà vẫn có thể thấy hành tinh đó bị khói lửa bao trùm, ngọn lửa đang nuốt chửng.
Các quân hạm của nhiều quốc gia lục tục rời đi, lên đường trở về.
Sau khi nghỉ ngơi, Cổ Tư Niên mặc quân trang chỉnh tề xuất hiện. Y đi giữa đám đông, kiểm tra tình hình các công dân được trao trả, xoa dịu cảm xúc của họ.
Lúc này, Dịch Trinh đang ngồi trên một chiếc ghế, thả hồn nhìn vũ trụ bao la với các vì sao.
"Cậu có khỏe không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Cổ Tư Niên?! Dịch Trinh vô thức muốn trốn đi, cơ mà chẳng có chỗ nào để trốn. Đợi một lát sau, hắn lại nghe thấy Cổ Tư Niên hỏi hắn: "Không khỏe à?"
Nghe thấy câu tiếp theo của Cổ Tư Niên, Dịch Trinh nhìn lại bộ dạng của mình mới nhớ ra, giờ hắn đang giả vờ làm một con người của Liên Hiệp Quốc, không còn là người máy nữa.
"Không, tôi vẫn ổn. Cảm ơn đã quan tâm." Dịch Trinh chưa đến nỗi lạnh lùng, nhưng lại rất xa cách. Đám người bên cạnh Cổ Tư Niên đều nhíu mày, Cổ thượng tướng quan tâm anh ta, sao anh ta lại như thế?!
Một người đàn ông trung niên cạnh đó nhịn không nổi cười nói: "Cổ thượng tướng hẳn nên quan tâm chúng tôi chứ không phải Tiểu Dịch. Cậu ấy đã lái cơ giáp cứu mấy trăm người chúng tôi đấy, một người hạ gục mười chiếc cơ giáp lận!"
Dịch Trinh: "..."
Đừng có hố người ta thế chớ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...