Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU
Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Tiếng động cơ cơ giáp gầm rú đinh tai nhức óc, mọi người đau đớn che kín lỗ tai, mặt căng đến đỏ bừng. Tất cả kẻ địch chưa chết đều phải nửa quỳ trên mặt đất.
Trong nháy mắt máu quay cuồng, tai ù đi, chỉ còn lại đợt sóng âm thanh bén nhọn chói tai.
Nhìn xuyên qua cơ giáp, Dịch Trinh từ xa đã thấy La Định Trạch với khuôn mặt tái nhợt được một thanh niên khắp người toàn máu nâng lên, máu tươi chói mắt thấm đỏ cả mặt đất.
Mất một chân, La Định Trạch tuy khó chịu nhưng vẫn kiên cường giữ vững ý thức, đôi môi nứt nẻ khẽ mấp máy. Giọng của cậu rất nhỏ mang theo sự sốt ruột bất thường: "Súng! Súng!"
Đang đỡ La Định Trạch, lão Tiếu nghe thấy lời cậu nói thì lập tức hiểu. Cậu ta nhanh chóng đặt La Định Trạch xuống đất, nhờ quán tính chạy vùng lên, đấm mạnh vào đầu tên địch có thể đứng dậy, trong tay cầm một con dao quân dụng chẳng biết lấy từ đâu.
Tên địch bị tấn công theo bản năng bóp cò khẩu súng trong tay. Lão Tiếu bắt lấy họng súng rồi chĩa lên trời. Nòng khẩu súng này rất nóng. Ngay khi viên đạn bay ra, lão Tiếu đột nhiên trở tay cắt xoẹt qua cổ họng tên địch!
Máu tươi dọc theo cổ chảy đầy ra đất, dần biến thành màu đỏ thẫm. Tên lính này nào thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ chết trên một chiến trường bình thường đến vậy. Hắn ta còn chưa được lên chiến trường chân chính nữa.
9057, 9058 cũng cướp được hai khẩu súng máy và tấn công những kẻ địch còn sống trên mặt đất.
"Lão Tiếu, dẫn bọn họ đi!" La Định Trạch chỉ đám người phía sau. Lão Tiếu vừa nổ súng vừa tới gần La Định Trạch, muốn đỡ La Định Trạch dậy nhưng lại bị cậu đẩy ra.
"Dẫn họ đến nơi an toàn trước đã. 9057, 9058 ở lại, phòng thủ nơi này. Nếu có vũ khí hạng nặng hai ông lập tức rút lui!"
Giọng La Định Trạch khàn khàn, gần như đang gầm lên.
"Không, lão La, phải đi cùng nhau chứ!"
Tiếu Chính Nghiêm nghiêm mặt nói, sao anh có thể trơ mắt nhìn La Định Trạch nằm ở chỗ này được. Trong giọng của người đàn ông vốn kiên cường lại mang theo tiếng nghẹn ngào.
La Định Trạch gạt tay lão Tiếu, tức giận quát: "Dẫn họ đi, chỉ một mình ông cũng chẳng gánh nổi tôi đâu."
"Nhưng mà..."
"Lão Tiếu!"
Lão Tiếu nhìn La Định Trạch đỏ mắt nói trong sự giận dữ, "Cậu là một quân nhân! Dẫn họ đến nơi an toàn!"
"Tôi lấy danh nghĩa sĩ quan, ra lệnh cậu."
Nước mắt không kìm nổi tràn khỏi bờ mi, lão Tiếu dùng tay lau qua, ôm súng chạy về phía đám người, thở hổn hển, "Đi theo tôi!"
Tiếng khóc ầm ĩ hoà vang cùng tiếng đạn ồn ào.
La Định Trạch nằm trên mặt đất, gian nan ngẩng đầu ngước nhìn cơ giáp phía trên bầu trời, đôi mày đẹp nhíu chặt. Cậu vốn trông phong lưu, tuấn lãng, lúc nhíu mày lại không hề giống với tên nhóc lưu manh dẻo miệng trong game, cũng khác hẳn tên lính quèn cà lơ phất phơ ngày thường. Cậu bò về phía trước vài bước, nhặt một khẩu súng bắn tỉa rồi dựa vào một thi thể.
Nhắm chuẩn.
Bóp cò.
9057 và 9058 tới gần La Định Trạch, hai khuôn mặt đều bê bết máu.
Trải qua trận bắn phá đến từ cơ giáp Dịch Trinh điều khiển, dưới đất gần như chẳng còn tên lính nào. Xe thiết giáp, cơ giáp đồng thời tiếp cận hắn. Dịch Trinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám người trên mặt đất, kéo động cơ nhanh chóng bay lên nơi cao nhất, cách xa đám người.
Nòng súng cơ giáp do vừa xạ kích nên cực nóng.
"Bắn hạ hắn ta!" Viên chỉ huy tức giận chỉ vào cơ giáp đột ngột xuất hiện trên không trung, hét ầm vào kênh liên lạc. Gã bịt lại chiếc tai bị đạn sượt qua. Chỉ suýt chút nữa thôi gã đã bị bắn trúng rồi, may mà được một tên sĩ quan nhào tới đè lên mặt đất. Máu tươi chảy dọc theo gò má, gã nhíu mày lại, phẫn nộ như một con sư tử đang nổi điên.
Dịch Trinh lái cơ giáp bay đến nơi cao nhất. Sau trận bắn phá, đạn trong cơ giáp đã chẳng còn nhiều lắm. Vũ khí duy nhất trong tay hắn chỉ là cây đao máy này. Hắn nắm lấy chuôi đao, bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh.
Hiển nhiên cuộc tấn công vừa rồi đã khiến địch khiếp sợ. Dưới mặt đất vẫn còn ba con xe thiết giáp đang liên tục phóng tên lửa, ý đồ bắn rơi cơ giáp xa lạ trên không trung, cùng với đó là mấy chục chiếc cơ giáp đang đồng loạt áp sát.
Nháy mắt khi tên lửa đến không trung, chiếc cơ giáp cũng chuyển động. Hắn dường như tính chính xác được phương hướng tên lửa, bay đến giữa trời. Chỉ trong tích tắc, cơ giáp đột nhiên đổi tần số bay, tên lửa ở bốn phương tám hướng va chạm vào nhau, nổ tung tạo thành một chùm tia lửa.
"Thế này... Này..." Mấy tên lính thấp thỏm phóng tên lửa, lại không bắn trúng cơ giáp trên trời.
Tên lửa tiếp theo bay lên nhưng chẳng hề trúng địch, gã thượng tá đầu trọc tức điên trèo lên trên xe thiết giáp, đẩy pháo binh ra rồi tự mình lên, mắng: "Lũ ăn hại!"
Gã lập tức nã pháo. Tên lửa phóng ra bay theo sau cơ giáp Dịch Trinh, ngày càng tiếp cận. Không còn tên lửa khác để hắn dắt đạn, gã thượng tá nở một nụ cười thỏa mãn đầy sự u ám, xem mày làm gì được nào!
Người điều khiển trong cơ giáp lại thong thả chuyển động cực nhanh trên không trung, tên lửa vẫn theo sau.
Một tên lính cơ giáp thấy cơ giáp địch đang ép sát thì khẽ khựng lại chuẩn bị bắn, nhưng chiếc cơ giáp kia cứ như là điên rồi linh hoạt đổi tần số và quỹ đạo kép tốc độ cao. Cho đến khi!
Một bóng đen xuất hiện trước mặt bao trùm lấy gã.
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc cơ giáp kia bắt được tay gã. Tên lính cơ giáp còn chưa hoàn hồn, chiếc cơ giáp kia đã dùng đao máy chém đứt tay phải cơ giáp, ngay sau đó, dựa vào sức mạnh động cơ cận chiến trên không, quăng gã xoay tròn ra, còn tiện thể cướp luôn súng cơ giáp.
Lật tay cất đao máy vào vỏ.
Oành!
Không trung nổ tung tạo thành một đám mây hình nấm!
Tên lửa đâm vào tên lính cơ giáp bị Dịch Trinh ném về phía sau!
Đoàng ——
Bùm ——
Cơ giáp bị bắn trúng nhanh chóng rơi xuống.
"Đm!" Tên thượng tá đầu trọc thấy cảnh này mà gân xanh nổi hết cả lên. Ngay sau đó cơ giáp xa lạ cướp được vũ khí, tựa như một thợ gặt cầm lưỡi hái Tử Thần trên tay, vừa bay nhanh vừa bắn ra những luồng đạn kinh hoàng. Những luồng đạn dày đặc xé gió lao thẳng về phía xe thiết giáp!
"Nằm xuống!"
"Mau!"
Tên thượng tá đầu trọc theo bản năng rụt đầu trốn vào trong xe thiết giáp, nghe những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên bên ngoài.
Cuối cùng, súng đạn lắng xuống, gã khẽ khàng thò đầu ra, thấy trên bầu trời chỉ còn lại chín lính cơ giáp. Một trong số cơ giáp phe gã đang lợi dụng động cơ đằng sau lùi về phía sau, súng hạng nặng trong tay nổ ra một tia lửa chói mắt.
Tiếng súng vang rền!
Tên đầu hói cuối cùng cũng lộ ra chút hả hê!
Nhưng chẳng mấy chốc, nỗi tuyệt vọng đã len lỏi vào linh hồn gã.
Chiếc cơ giáp kia trong khoảnh khắc nghiêng thân bắn ra hai phát đạn, đụng trúng viên đạn của súng hạng nặng.
"Điểm... Điểm đối bắn..." Gã đờ đẫn ngước nhìn bầu trời.
Điểm đối bắn trong game rất dễ thực hiện, nhưng trong trường hợp điều khiển một cơ giáp thật, điểm đối bắn gần như là không thể. Chiến trường luôn thay đổi một cách chóng mặt, ngoại trừ rất ít lính cơ giáp có thể vừa thao tác cơ giáp vừa dùng điểm đối bắn, nào ai có thể thật sự bình tĩnh bắn một phát đạn, và khẳng định nó có thể chặn được đòn tấn công của kẻ địch?
Giữa không trung, Dịch Trinh đã bắn ba phát, khẩu súng vừa cướp được đã cạn sạch đạn. Trên trời chỉ còn hai lính cơ giáp.
Bình tĩnh.
Có lẽ là do cơ thể biến thành người máy, nên Dịch Trinh bình tĩnh lạ thường. Đôi mắt xuyên thấu qua tầm nhìn của cơ giáp, không ngừng tính toán phương hướng bay theo.
Hết đạn, Dịch Trinh rút đao máy ra, nắm thật chặt. Thực lực mấy tên lính cơ giáp này rất kém, cơ mà giờ hắn không còn đạn, đối phương hiển nhiên còn đạn và một ít tên lửa.
"Chúng ta... phải giết hắn, không thì tất cả chúng ta sẽ chết hết!" Một tên lính tay run bần bật nắm bộ điều khiển, nói trong kênh liên lạc.
"Chúng... Chúng ta không đánh lại..."
Tên lính tay run nói vào giây phút cuối cùng: "Tao sẽ dùng cơ giáp giữ hắn, mày bắn tên lửa vào hắn!"
"Thế thì mày sẽ chết."
"Cơ giáp sẽ là tấm vải liệm của tao!"
"Torres muôn năm!" Lúc này đây, gã thượng tá đầu trọc nghe thấy lời của lính mình từ thiết bị liên lạc, nắm chặt tay, "Torres muôn năm!"
Dịch Trinh thấy cơ giáp đột nhiên bay nhanh đến thì khẽ nhíu mày. Hắn nắm chặt đao máy trong tay, sẵn sàng chém nát chiếc cơ giáp kia ngay khi đối thủ tấn công.
Tên lính chịu chết không còn run tay nữa, trái tim cũng bình tĩnh đến lạ, nổ súng bay nhanh. Giây phút tới gần Dịch Trinh, Dịch Trinh giật mình nhìn tên lính vứt vũ khí đi. Hắn vung đao chém vào ngực cơ giáp, cơ giáp kia cũng chẳng hề rút lui mà lại vươn hai tay ôm lấy thân thể hắn!
Ôm thật chặt, động cơ hoạt động với công suất tối đa hướng về mặt đất.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tên lửa bắn trúng hai cơ giáp đang ôm nhau. Tên lính tấn công đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên từ thiết bị liên lạc.
9057 bắn một phát vào trán gã thượng tá đầu trọc, đẩy thi thể gã ra rồi điều khiển xe thiết giáp phóng tên lửa!
Tên lính cơ giáp giữa không trung lập tức bị tên lửa bắn trúng. Hắn ta chẳng thể ngờ được có người tấn công bằng xe thiết giáp. Cơ giáp nổ tung trong nháy mắt, rơi ầm ầm xuống đất.
Gã lính ôm Dịch Trinh muốn đồng quy vu tận, vậy mà Dịch Trinh lại kéo động cơ, buộc đối phương phải đổi hướng theo trên không!
Tên lửa xuyên qua cơ giáp rồi phát nổ ở trên thân thể hắn ta, chặn hơn phân nửa sức mạnh của tên lửa.
Dịch Trinh điều khiển cơ giáp đang bốc cháy, nhanh chóng kéo xuống, hạ cánh cấp tốc!
Oành ——
Cơ giáp rơi xuống đất.
Cả chiếc cơ giáp gục đầu quỳ một gối trên mặt đất.
La Định Trạch nằm sấp trên đất, nhìn chiếc cơ giáp đang báo hỏng. Một người bước ra, lại chẳng thất tha thất thểu như suy nghĩ.
Đó là một thanh niên tóc đen mắt đen. Anh ta cau mày sờ sờ cánh tay mình, sau đó bước từng bước đến trước mặt cậu.
Như một vì sao vậy.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng ngửa đầu nhìn anh ta, miệng khô khốc chẳng nói nên lời. Đây là một gương mặt cực kỳ xa lạ.
Từ trong ánh lửa, thanh niên từng bước tới gần.
Cuối cùng, cậu thấy thanh niên đang cúi đầu nhìn mình mấp máy môi, dùng chất giọng quen thuộc nói: "Tôi đến rồi, đưa cậu về nhà."
La Định Trạch mở to hai mắt không dám tin nhìn Dịch Trinh. Nước mắt lộp bộp rơi xuống, cậu khóc òa lên như một đứa trẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...