Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê

Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU

Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

***

Lửa cháy phừng phừng trên đường phố, chừng năm phút sau Dịch Trinh cuối cùng cũng tìm được một chiếc ô tô kính chắn gió đã vỡ nát còn nổ máy được. Ném thi thể trên xe xuống đất, hắn lái xe đi.

Dịch Trinh luôn chú ý tình hình bên ngoài, trên đường ngoại trừ thi thể thì cơ bản không gặp được người sống nào. Mãi đến khi thấy một cửa hàng người máy, hắn đột ngột đạp phanh, chiếc xe lập tức xoay ngược 180 độ. Dịch Trinh ôm súng cảnh giác xung quanh. Hắn dùng súng đẩy cửa cửa hàng ra, xác nhận bên trong không có người sống mới treo súng ra sau lưng.

Trên sàn nhà là vài ba xác chết, Dịch Trinh vòng qua, nhìn ngó những hàng người máy được bày bán. Trong cửa hàng chỉ có bảy, tám người máy bọc plastic, Dịch Trinh gỡ plastic bộ xuống, cẩn thận nhìn qua hướng dẫn sử dụng. Hướng dẫn sử dụng người máy 809-P đã thu hút sự chú ý của Dịch Trinh. Đó là một mẫu người máy vệ sĩ được cài chương trình chiến đấu, cơ thể rắn chắc hơn thường nhưng không có lớp da sinh học bao phủ.

Hắn cúi đầu liếc bé con trong lồng ngực. Nếu thân thể hắn hỏng thì chỉ cần đổi người máy để thao tác là xong, cơ mà đứa nhỏ này lại không thế được.

Cơ giáp là vũ khí hạng nặng, không tiện mang theo trẻ con nên cần đặt bé ở một nơi nào đó an toàn, nhưng lại phải đảm bảo luôn được an toàn. Dịch Trinh im lặng ngẫm nghĩ ba giây, nhắn tin cho Độc Nhãn và Lục Béo đang ở phòng trọ.

Ba người thành chúng ——

Dịch Trinh: Độc Nhãn, Lục Béo giờ tôi cài đặt cho hai cậu một gói chương trình. Đừng lo, chỉ là một phần mềm điều khiển đơn giản. Tôi cần sự giúp đỡ của các cậu.

Lục Béo: (●—●)! Tiểu Hồng, tôi đã sẵn sàng!

Độc Nhãn: (●—●)! Tiểu Hồng, tôi đã sẵn sàng! ← paste

Một khung cài đặt chương trình hiện ra, hai người máy nhỏ nhanh chóng download chương trình. Đó là chương trình virus Bồ Câu Xám mà Dịch Trinh viết.

Lục Béo: Cài đặt xong rồi!

Dịch Trinh: Ừ, để tôi liên kết điều khiển từ xa cho các cậu.

Độc Nhãn: Ok.

Hai phút sau, tầm nhìn thay đổi, Độc Nhãn cúi đầu nhìn cơ thể mình đang thao tác từ xa. Người máy sắt thép cứng đơ lộ ra một nụ cười ngây ngô, đánh giá thân thể Dịch Trinh hiện giờ. Có thể thấy chủ nhân cũ của nó rất tâm huyết. Khuôn mặt Dịch Trinh gần như hoàn mỹ, thân cao tầm 182cm, mặc một bộ quần áo thoải mái và đeo một chiếc túi màu đen.

Lục Béo và Độc Nhãn đều điều khiển cùng một loại người máy, là người máy bảo mẫu 701 loại cũ. Giờ Lục Béo đang rơi vào trạng thái hoang mang.

Đứng bên cạnh Dịch Trinh, Lục Béo nâng đôi tay lên ngắm nghía, giật giật thân thể, sau đó chạy vù về phía Dịch Trinh rồi ôm chặt lấy hắn: "Oa, Tiểu Hồng! Đã quá đi mất! Dù chỉ là điều khiển từ xa thôi nhưng cảm giác siêu tuyệt vời luôn á! Ở trong người máy EW, tôi chỉ có thể ngửa đầu nhìn người ta mà cũng thấy được mỗi đôi chân dài thôi!"

Dịch Trinh bị ôm chặt, hô nhỏ một tiếng: "Cẩn thận chút nào! Còn có bé cưng!"

"U hu... U hu... Oa oa oa... Ma... Ma..." Bé con được Dịch Trinh treo ở ngực bị ép chặt, nháy mắt phát ra tiếng khóc trông mà thấy thương. Dịch Trinh nhanh chóng cởi áo chống đạn trên người đứa nhỏ ra. Bé cưng mặc quần áo trẻ con màu lam tội nghiệp khóc đến hốc mắt đỏ hoe, mặc cho Dịch Trinh bế mà vẫn khóc không ngừng.

"A a a a, có bé cưng nè!" Lục Béo tức thì đứng thẳng thân thể, thấy tư thế bế trẻ của Dịch Trinh không chuẩn, thì thào nói: "Tiểu Hồng, tôi, để tôi ôm bé đi. Tôi là người máy bảo mẫu, ừm... Dỗ bé cưng siêu giỏi lun!"

Dịch Trinh nghi ngờ liếc Lục Béo, nghĩ nghĩ, người máy bảo mẫu hẳn là biết cách chăm sóc trẻ con, "Vậy cậu dỗ nó đi, tôi chịu rồi."


Nhận lấy bé cưng, Lục Béo động tác thành thạo bế bé vào lòng, cho bé tựa vào vai, dùng bàn tay vỗ về lưng bé con theo nhịp, đồng thời còn ngâm một khúc hát ru quen thuộc. Chẳng mấy chốc bé con đã nín khóc, ngoan ngoãn hé ra một nụ cười tươi rói trên gương mặt ú nu.

Nhìn thấy cảnh này, Dịch Trinh và Độc Nhãn liếc nhau một cái, đây chính là sức mạnh của sự chuyên nghiệp!

Thấy bé con được dỗ, Dịch Trinh quay đầu nói với Độc Nhãn: "Tôi cần một chiếc cơ giáp. Đám La Định Trạch giờ đang bị hỏa lực mạnh đuổi giết, tôi chỉ đành cướp cơ giáp này để đến đó, nhưng mà nguy hiểm lắm. Tôi lo cho con bé này, thế mới cần hai cậu đến chăm sóc nó."

"Giao cho tôi đi." Giọng Độc Nhãn hơi cao vút lên. Lục Béo bế bé con ở bên cạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của bé, cả thân thể người máy đều toả ra một loại cảm xúc yêu thương nồng nhiệt.

Dịch Trinh gật đầu và đưa một khẩu súng máy trên người cho Độc Nhãn. Hệ thống của Độc Nhãn là trí năng cơ giáp nên trong ba phép tắc lớn của người máy không có luật không được thương tổn nhân loại. Khi nhận súng máy từ tay Dịch Trinh, Độc Nhãn bỗng cho người ta một loại cảm giác sắc bén như dao.

Giải quyết bé con xong, Dịch Trinh lái xe về phía trước, chẳng bao lâu đã đến đích. Trước cổng có người tuần tra nhưng không nhiều lắm. Đó là một nhà máy nước ngoài, quốc kỳ ở cổng bị xé thành hai nửa. Hắn phóng mắt nhìn qua thấy cả doanh địa có ba chiếc cơ giáp, chỉ có một chiếc có người bên trong, thi thoảng di chuyển.

Tốc độ xe càng ngày càng nhanh, nhanh chóng tới gần cánh cổng bằng thép của nhà máy, động cơ nổ vang trời.

"Bắn! Bắn!"

"Mau!"

Đội tuần tra dừng lại trước cổng, lên đạn, chạy như bay đến ngắm bắn vào xe. Chiếc xe đột ngột quay ngoắt lại, lốp xe trượt dài, cả thân xe lật nghiêng ra. Tất cả binh lính nổ súng đều sửng sốt, nỗi sợ hãi nháy mắt trào dâng trong lòng. Làn đạn nổ tung trước cổng lớn như thác nước.

Dùng tay nhắm chuẩn!

Bóp cò!

Giết chóc bằng trái tim lạnh lẽo!

Ầm ầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Chiếc xe nghiêng lại, bốn bánh xe vững vàng tiếp đất rồi nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật phía trước, lao thẳng đến chỗ cơ giáp bỏ trống gần nhất!

Dịch Trinh hít một hơi thật sâu. Kẻ địch hồi hồn lập tức leo lên xe thiết giáp. Súng máy hạng nặng trên thiết giáp đồng loạt khai hỏa về Dịch Trinh, hỏa lực áp chế hành động của hắn. Một đợt tấn công ác liệt.

Đạn bay vèo vèo.

Chỉ trong tích tắc, Dịch Trinh nhanh chóng đánh bay tất cả đạn đến. Hắn hơi hé đầu ra, chĩa họng súng ra bên ngoài bắn phá.

Kẻ địch không đoán ra mục đích của kẻ đột nhập, chỉ nhìn chiếc xe nhanh chóng lao thẳng về phía trước.

"Cơ giáp!"

Đến khi có người nhận ra thì lỗ tai đã ù đi vì tiếng súng.

Kẻ địch vội vàng hét lên trong kênh liên lạc: "Hắn ta chạy về phía cơ giáp, cản hắn lại! Mọi người!"

"Lính cơ giáp! Đuổi theo!"


Dịch Trinh xách theo khẩu súng, họng súng liên tục xả đạn. Chiếc xe được điều khiển tự động chạy nhanh như chớp, con đường ô tô chạy qua trải đầy những hố bom!

Lính cơ giáp tuần tra hồi nãy đã chạy tới, "Lùi lại!"

Vũ khí hạng nặng trên cơ giáp được phóng ra!

Một mạng lưới hoả lực đan chéo nhau được hình thành. Tên lửa lính cơ giáp phóng ra bám theo xe Dịch Trinh, mắt thấy đã sắp tới gần cơ giáp chưa cất cánh, Dịch Trinh không ngần ngại bỏ xe. Hắn nhảy xuống xe, lăn tròn trên mặt đất.

Ầm!

Ô tô lập tức bị nổ tung, toàn bộ chiếc xe biến thành đống sắt vụn.

Dịch Trinh ôm súng máy chạy như điên. Chẳng bao lâu hắn đã tìm được một boongke che chắn, núp ở phía sau. Lại một quả tên lửa được phóng ra!

Oành ——

Tầm nhìn Dịch Trinh rất xa. Khi mà gần như sắp bị tên lửa bắn trúng, hắn bật nhảy khỏi chỗ, ngay sau đó toàn bộ kiến trúc sau lưng hắn đều bị phá huỷ, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

"Còn 100 mét!"

"89!"

"32!"

"7!"

"1!"

Dịch Trinh chạy như điên, cuối cùng lao lên cơ giáp!

"Khởi động!"

Ầm ầm ầm ầm ——

Trong nháy mắt cất cánh khỏi mặt đất, chiếc cơ giáp dùng tốc độ đổi tần số kinh người né tránh đạn pháo cối từ phía xa.

Với tên lửa phía sau cùng, Dịch Trinh bắn tán đạn của cơ giáp khiến nó nổ tung thành những tia lửa trên không trung!

Tất cả các lỗ đạn được mở ra, cơ giáp hắn điều khiển hóa thân thành một pháo đài hỏa lực!

Địa ngục dấy lửa.

Lửa đã bùng cháy.

Đi qua biển máu, kẻ địch liên tiếp ngã xuống.


Đạn bay vèo vèo, toé lên những tia lửa.

Lính cơ giáp xông tới định cận chiến!

Dịch Trinh điều khiển cơ giáp nhanh chóng rút đao máy bên hông.

Liên tiếp!

Một!

Ba!

...

Sáu!

...

Mười tám phát liên tiếp!

Những đòn tấn công ập xuống xối xả như mưa to bão lớn, Dịch Trinh thao tác cơ giáp tựa như bóng đen của Tử Thần phủ lên hơi thở của mọi người. Giây phút chiếc cơ giáp đầu tiên nổ mạnh, kẻ địch lộ ra vẻ tuyệt vọng!

Vắt ngang qua cổ họng.

Dịch Trinh không cho đối phương cơ hội. Hắn chạy băng băng mà lao lên. Ánh mắt như sắt, ngẩng đầu đón gió, đối diện trực tiếp với cơ giáp cuối cùng.

Dưới sự tấn công mãnh liệt, chiếc cơ giáp thứ hai không phản kháng nổi đã rơi xuống mặt đất kèm theo ánh lửa bập bùng.

Ngước lên không trung, niềm hy vọng của kẻ địch nháy mắt mất đi, nỗi sợ hãi dần len lỏi vào trong tim.

Chiếc cơ giáp này là vũ trang hạng nặng duy nhất ở đây đó!

Chúng bị người ta tập kích!

Đạn bay vù vù.

Súng Dịch Trinh không hề ngừng bắn.

Đến cuối cùng, trên khoảng sân trống trải chỉ còn lại thi thể, Dịch Trinh nhảy xuống khỏi cơ giáp. Bước đến cánh cổng bị khoá, hắn dùng súng máy bắn mở. Cả nam lẫn nữ đang ôm lấy nhau bên trong thấy Dịch Trinh thì đều ngây ngẩn cả người, một gã thanh niên vác súng sao đột nhiên xuất hiện ở đây?

Dịch Trinh nhìn lướt qua, người của đủ loại quốc gia đều có mặt, có vẻ như chỗ này là một trại tập trung.

"Phần lớn kẻ địch bên ngoài đều chết rồi. Cánh đàn ông hãy ra ngoài nhặt súng, bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Tôi phải đi ngay, mọi người cứ tạm thời trốn ở đây đi. Nếu thuận lợi, tôi sẽ nhanh chóng trở về tìm mọi người!" Dịch Trinh giải thích xong lại vội vàng chạy lên trên cơ giáp.

Lục tục có mấy người đàn ông can đảm ra khỏi phòng giam đi nhặt súng máy với đạn bên các thi thể trên mặt đất.

Ầm!!!!

Chiếc cơ giáp cất cánh!

Người trên mặt đất nhìn chiếc cơ giáp đang bốc cháy, xe thiết giáp nổ tung cùng với những thi thể đầy đất mà ngơ ngác ngẩng đầu, ngước nhìn chiếc cơ giáp đang gầm rú bay lên.

Dịch Trinh điều khiển cơ giáp, kéo động cơ bay với tốc độ cao trên không trung. Đám La Định Trạch đang ở trong doanh địa, toàn bộ mặt đất yên lặng một cách bất thường. Cơ giáp hạ xuống đất, từ rất xa đã có thể xác định được vị trí của cơ giáp.

"Không thắng nổi..."


Lão Tiếu máu me đầm đìa trên đầu cầm súng máy bắn phá kẻ địch ở cửa. Trên mí mắt hai anh em 9057, 9058 dính đầy những cục máu khô.

"Người bên trong nghe đây! Chúng mày đừng chống cự nữa! Bọn tao chỉ giết quân nhân, con tin bọn tao sẽ giam giữ! Nếu chúng mày tiếp tục phản kháng, bọn tao sẽ phóng tên lửa!"

"Bùm, rồi tất cả chúng mày sẽ chết hết." Chỉ huy đội ngũ ở bên ngoài lạnh mặt uy hiếp, "Tao cho chúng mày mười giây suy nghĩ!"

"Mười!"

"Chín!"

...

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Ngay ở tiếng cuối cùng, La Định Trạch được lão Tiếu đỡ đi ra. Gã đàn ông thấy La Định Trạch trẻ tuổi mà thay đổi vẻ mặt.

"Mày chính là đội trưởng à? Tao còn cho rằng mày sẽ lớn hơn một chút cơ." Gã đầu trọc khẽ cau mày khi thấy La Định Trạch bị gãy chân. Chỉ với vài người mà chống cự được lâu như vậy, nếu không phải muốn bắt được mấy đứa làm con tin thì bọn chúng đã cho cơ giáp san phẳng nơi này từ lâu rồi.

"Giết." Đánh giá đối thủ trẻ tuổi của mình, tên thượng tá lạnh nhạt hạ lệnh.

La Định Trạch bị cưỡng ép quỳ một gối xuống đất. Đoạn chân phải bị gãy không có thời gian xử lý, máu chảy xuống dưới thân cậu gần như đọng lại thành một vũng. Sắc mặt cậu trắng bệch, trán nổi gân xanh. Người La Định Trạch dẫn theo chỉ còn bốn bị kéo đến một bãi đất trống trải, mấy tay súng máy chĩa súng vào bọn họ, sẵn sàng xạ kích.

"Đây là lời cảnh cáo đến từ quân phản chính phủ!" Trong đám người, một gã đàn ông lấy máy truyền tin ra quay La Định Trạch. Bọn chúng muốn ghi lại khoảnh khắc giết người.

"Chuẩn bị!" Một tên sĩ quan mặc quân trang hô, lập tức có bốn xạ thủ giơ súng trường lên chĩa về bốn người La Định Trạch.

Lão Tiếu thở hổn hển, nhếch mép hỏi La Định Trạch và hai anh em 9057, 9058 bên cạnh: "Mấy ông sợ chết không?"

"Đương nhiên không, chúng ta là quân nhân mà." La Định Trạch quay đầu nhìn đám già trẻ gái trai phía sau, khoé mắt đỏ hoe, "Nhưng mà bọn họ..."

La Định Trạch khẽ nghẹn ngào. Bốn người nhìn thẳng về phía trước, nhìn thẳng vào họng súng đen tuyền kia.

Quân nhân thề nước, chữ 'chết' mà thôi, có gì mà sợ.

Đám con tin phía sau khóc lóc, gào thét ầm ĩ...

Đúng lúc này, một chiếc cơ giáp phá tan tầng mây!

Cùng với tiếng động cơ gầm rú, cơ giáp xuyên qua tầng trời thấp lao tới nhanh như tên bắn. Cái bóng bao trùm lên phía trước hiện trường xử bắn, chắn trước đám La Định Trạch. Theo mệnh lệnh, cửa súng mở ra!

"Cơ giáp đấy! Chạy mau!"

Ầm ầm ầm ——

Làn đạn như một trận mưa to ập đến cùng với những tia lửa toé ra nơi họng súng.

Cát bay đá nổ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn chiếc cơ giáp lao đến.

Giữa những tia sáng xanh lập loè, máu xả như bắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận