Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU
Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt người mẹ, Dịch Trinh cởi chiếc địu trẻ dính máu trên người cô xuống, địu đứa trẻ lên trước ngực. Hắn dùng chân hẩy súng máy lên rồi lên đạn, điều chỉnh tiêu cự của mắt để nhìn xa hơn người thường. Khi chuẩn bị mang cục bông trong lòng rời khỏi căn phòng, đứa nhỏ bỗng khóc òa lên. Nó vươn bàn tay bé xíu bụ bẫm của mình về phía người phụ nữ đang nằm trong vũng máu phía sau Dịch Trinh, mơ hồ thét lên: "Ma... ma..."
Bàn tay lớn của Dịch Trinh nắm lấy nắm đấm nhỏ của nó, "Mẹ muốn chú đưa con về nhà."
Từng dòng nước mắt chảy dài trên đôi má phúng phính của cô bé. Dịch Trinh quay người cầm lên chiếc dây chuyền trên cổ người mẹ rồi đặt lên đứa nhỏ trong lồng ngực, sau đó lau lau cái núm vú giả bị bẩn trên mặt đất nhét vào trong miệng nó.
"Ngoan, chú đưa con về nhà." Dịch Trinh nhẹ nhàng chọc trán của nó, quàng đứa bé qua ngực. Hắn nằm nhoài ra cửa dùng ống ngắm trên khẩu súng bắn tỉa nhặt được miễn cưỡng ngó qua tình huống bên ngoài. Cách hắn khoảng hai trăm mét có một chiếc xe, vài gã đàn ông đang tranh giành quyền sử dụng chiếc xe này với mấy người phụ nữ, cách họ không xa là hơn chục tên côn đồ với súng trong tay.
"Đây là xe của chúng tôi, các người muốn làm gì? Đừng cướp... đừng cướp..." Mấy người phụ nữ sao mà là đối thủ của đám đàn ông được, họ sắp bị mấy gã đàn ông đó cưỡng ép xuống xe.
Đột nhiên một viên đạn bắn đến từ phía sau, tia lửa sượt qua họng súng phát ra ánh sáng nóng rực, Dịch Trinh bắn một phát súng về phía chân một gã đàn ông! Viên đạn rơi trên mặt cát, mấy tên đàn ông sợ đến són ra quần.
Những người phụ nữ nhìn theo hướng đạn đến, chỉ thấy một thanh niên đang phất tay với họ, ra hiệu bảo họ rời đi.
"Cảm ơn." Người phụ nữ lái xe vừa khóc vừa đạp chân ga vội vàng lao về phía trước.
Mấy gã đàn ông cay cú mắng to: "Đ*t! Đ*t! Chúng ta chết chắc rồi!"
Chớp mắt, mấy tên côn đồ cầm súng đã càng ngày càng gần, bọn họ sắp bị bắn thành nút lọ mất thôi! Trên đường phố, một đám cháy lớn bùng lên, ngọn lửa phân tán song liếc mắt một cái đã thấy toàn bộ đường phố đều bốc lên khói đặc mù mịt. Dịch Trinh nhìn kỹ đám người bên ngoài cửa sổ, bảo đảm mình có thể bắn đủ đạn trong thời gian ngắn.
Bốn gã đàn ông cướp xe giơ hai tay lên, nơm nớp lo sợ dùng tiếng Torres giải thích thân phận mình: "Đừng bắn! Tôi không phải người Torres! Tôi là người nước ngoài, là người Liên hiệp quốc! Tôi không có súng, không có tính uy hiếp, làm ơn hãy thả bọn tôi đi, cầu xin các người!"
"Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi. Chúng tôi không hề tham gia chiến tranh, xin các người hãy tha cho chúng tôi." Bốn gã đàn ông mặt như đưa đám, giơ hai tay lên đứng tại chỗ. Cách họ không xa là mười mấy người Torres đang rải rác khai chiến. Bốn người chỉ có thể tiếp tục nhấn mạnh thân phận người nước ngoài của mình, hi vọng người Torres nể mặt đất nước mà để họ đi.
Mấy người thấy đối phương không hề bắn, mà trước mặt có hơn chục nòng súng đen thùi lùi chĩa vào, họ có thể nghe rõ từng nhịp tim và tiếng hít thở của bản thân.
Một người xông lên, trang bị trên người trông còn khá tốt, trang phục chiến đấu cùng đôi ủng quân sự đẹp đẽ. Hắn nhìn kỹ bốn gã đàn ông, báo cáo: "Là người hệ Thái Dương, trên người không có súng, thả chúng đi không?"
"Không, giết chúng! Nếu không có bọn nước ngoài chết tiệt đấy hỗ trợ chính phủ thì chúng ta đã sớm độc lập rồi! Giết chúng đi!"
Bốn người thành thạo tiếng Torres nhanh chóng mặt cắt không còn giọt máu. Họ nghe được lời không muốn nghe thấy nhất, trái tim lạnh đi. Họng súng cách bọn họ không đến mười mét, quờ tay là có thể với tới, chỉ cần người đối diện bóp cò, bọn họ sẽ chết ngay và luôn!
Trong khi người bên kia đang nói chuyện, Dịch Trinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tên Torres dẫn đầu. Do dự một lát, hắn quyết định cứu mấy người đàn ông này. Chỉ trong chớp mắt,
"Pằng!"
"Pằng!"
Hai viên đạn gặp nhau trên không trung, Dịch Trinh bắn bay viên đạn đầu tiên kẻ địch bắn ra, viên đạn đó khúc xạ xuyên qua huyệt Thái Dương của gã đàn ông vừa nổ súng, một đám sương máu nháy mắt nổ tung!
Điểm đối bắn tuyệt đẹp!
Ngay sau khi tấn công chớp nhoáng, súng máy trong tay Dịch Trinh bắn ra một loạt đạn dày đặc. Ánh lửa lóe lên khiến họng súng trở nên nóng bỏng tay, mười mấy người nháy mắt ngã xuống đất. Giây phút khi nhìn thấy Dịch Trinh, bốn người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện. Ngay lúc một người đang há hốc mồm, Dịch Trinh lật tay nã một phát súng về phía sau hắn.
Họng súng xuyên qua lồng ngực nóng rực, đồng tử đứa nhóc tầm 14 15 tuổi đang cầm súng lập tức mất đi tiêu cự, một con bướm lả lướt bay lượn đậu trên con ngươi màu xanh lam như nước biển.
Đó là một tên côn đồ, không phải đứa trẻ!
Dịch Trinh nắm chặt hai tay đứng dậy từ dưới đất, vuốt cát trên mặt bé con, âm thanh thoáng lạnh lùng nói với bốn gã đàn ông đang trợn mắt ngoác mồm: "Cút."
"Cảm ơn, cảm ơn..." Bốn tên ôm ngực vừa nói cảm ơn vừa són ra quần chạy về phía khu vực an toàn. Dịch Trinh ôm đứa bé, lấy những trang bị dùng được từ trên mấy người chết, một khẩu súng bắn tỉa, kính nhìn đêm, một khẩu súng máy tốt kèm theo một đống đạn với đường kính tương ứng, sau đó lột áo chống đạn trên người một kẻ đã chết rồi cố định vào bé con trên ngực, lỗ tay áo vừa vặn giúp đứa nhỏ có chỗ trống để thở.
Dịch Trinh ôm súng. Trên đường không có xe, tất cả đều bị người khác lái đi, hắn chỉ có thể chạy bằng đôi chân mình. Không biết chạy được bao lâu, hắn bỗng nghe thấy phía xa nổ vang từng đợt bèn lấy tay che kín lỗ tai đứa bé. Càng tới gần nơi đám đông tụ tập, tiếng súng, tiếng nổ mạnh cùng với tiếng gầm rú của cơ giáp vang rền khiến Dịch Trinh phải giảm tốc độ, cảnh giác quan sát xung quanh.
Dịch Trinh nằm nhoài ở một khúc quanh, ngẩng đầu nhìn sang thấy có mấy đoàn tàu hỏa quân dụng đậu giữa đại lộ. Một luồng ánh sáng mạnh quét qua, Dịch Trinh trông thấy hơn trăm người đang quỳ trước mấy chiếc xe lớn, túm năm tụm ba ôm lấy nhau, phân nửa mắt dại ra, mất hết tiêu cự. Họ có mái tóc màu xanh lam, hiển nhiên không phải người Liên hiệp quốc.
Xe quân sự di chuyển, thiết bị phun lửa trên mui xe được mở ra, nháy mắt trên ống bốc lên một con rồng lửa. Một người đàn ông dùng thử với một tòa nhà, toàn bộ mặt tường bị phun lên một lớp dầu hỏa lập tức bùng cháy dữ dội.
Chiếc xe thong thả đi tiếp. Dịch Trinh cuối cùng cũng nhận ra mấy tên khốn kiếp này định làm gì. Hắn không nhịn được mà rùng mình, dọc theo mép tường leo lên một tòa nhà thấp, sau đó nhanh chóng vươn mình tìm đến một góc, đặt súng bắn tỉa lên.
Tên điều khiển vũ khí đang hét một cách quái dị, hai tay giơ lên trời, "Thiêu chết bọn chúng! Thiêu chết cái đám Arras này đi!"
"Thiêu chết! Thiêu chết! Thiêu chết!"
Dịch Trinh trầm xuống. Rồng lửa sắp đốt tới gò má người Arras, đột nhiên một tiếng súng vang lên! Cắt ngang sự cuồng loạn của đám người!
Trên gáy gã đàn ông điều khiển rồng lửa là một hố máu lớn, máu me nổ ra bắn lên gò má tên côn đồ bên cạnh. Mọi người đều sững sờ, cuối cùng cũng có người phản ứng lại.
"Có địch tấn công!"
"Súng! Đạn! Nhanh!"
Gã đàn ông râu rậm đeo huy hiệu phản chính phủ màu đen đỏ trên ống tay áo bên trái phản ứng lại, lo lắng hét lên, nhưng theo những tiếng súng vang lên vẫn có hết người này đến người khác ngã xuống!
Vỡ đầu!
Vỡ đầu!
Vỡ đầu!
Những tên cầm súng máy đang trông chừng con tin ở vị trí gần nhất lần lượt ngã xuống. Mọi người trên mặt đất nhìn xung quanh, nước mắt chảy dài theo khóe mắt. Có người... Có người đến cứu bọn họ...
Có người... đến!
Người cầm đầu đám người thấy tất cả thủ hạ chết đi đều một phát vỡ đầu, lòng bàn tay lập tức toàn là mồ hôi. Gã lùi hai bước rồi quay người cắm đầu định chạy về xe. Một người đàn ông Arras cách gã rất gần đột nhiên dốc hết sức lao tới, trong tay nắm một con dao quân dụng không biết giấu đi lúc nào cắt đứt cổ họng của gã.
Thấy mấy tên trên xe quân sự định dùng súng lửa thiêu chết tất cả mọi người, Dịch Trinh đứng dậy ở nóc nhà!
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
Hắn chạy hết sức, thân thể này không hề có cảm giác mệt mỏi. Chạy trên nóc nhà với tốc độ vượt qua giới hạn trăm mét của con người, cơ thể của hắn quay lệch một góc 130 độ ở giữa không trung, súng máy trên tay quét qua gã đàn ông trên chiếc xe quân sự kia!
Tất cả mọi người nhìn lên trời, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện!
Giây phút này thời gian dường như ngừng lại!
Đùng --
Dịch Trinh hạ xuống va vào chiếc xe quân sự kim loại, tạo ra một tiếng động lớn. Dịch Trinh tay trái cầm súng máy đồng thời che chở đứa bé trong lồng ngực, lăn mấy lần đến khi đụng vào tấm sắt trên xe quân sự mới dừng lại. Hắn đứng dậy khỏi xe quân sự, chộp lấy kíp súng lửa phun vào ba chiếc xe bên cạnh, dầu sôi lửa bỏng!
Người đàn ông từ trên trời giáng xuống tựa như một cỗ máy giết người vậy!
Như ngọn lửa đến từ Địa Ngục, sắc bén như cá mập!
Tất cả những phần tử vũ trang lạm sát người vô tội rơi vào trong biển lửa, đau đớn lăn lộn trên mặt đất cố gắng dập lửa trên cơ thể.
Xuyên qua ống tay áo chống đạn, Dịch Trinh nhìn bé con bên trong, đúng lúc bắt gặp nụ cười tươi rói trên khuôn mặt bé, Dịch Trinh cũng cười dịu dàng.
"Đi mau." Dịch Trinh lo lắng hét lên với những người nước ngoài đang lục tục đứng dậy trên đất. Xa xa một chiếc cơ giáp đang tiến gần về phía này!
Một bé trai chui ra từ trong lòng mẹ, quay đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện trên bục cao. Trên gương mặt người mẹ còn đọng lại những giọt nước mắt khi được sống sót sau tai nạn, ôm cậu bé chạy theo đoàn quân đông đảo. Cậu bé không ngừng ngoái đầu nhìn người đàn ông đang đứng trên chiếc xe quân sự bốc cháy ngùn ngụt.
Hắn có mái tóc màu đen, con ngươi đen, từ trên trời giáng xuống.
Một số người được cứu gật đầu với Dịch Trinh, nhặt súng máy trên đất lên, che chở đồng bào của họ lùi vào góc.
Người đàn ông lúc nãy đột nhiên nhảy ra nhặt một khẩu súng trên mặt đất đứng bên cạnh Dịch Trinh. Anh ta đã bị mất một con mắt trong lần hành động bảo vệ trước đó, thở hổn hển nói với Dịch Trinh: "Cám ơn anh đã cứu chúng tôi. Lính cơ giáp sắp đến rồi, tôi yểm trợ cho anh. Anh, anh đi mau!"
Dịch Trinh lần này liếc người đàn ông một cái. Anh ta mặc quân trang, hiển nhiên cũng là một người lính. Anh ta cũng đến đây để bảo vệ đồng bào rút lui, chỉ là họ không may bị bắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn, một chiếc cơ giáp đang mở toàn bộ động cơ bay gào rú mà đến. Cơ giáp đó đã rất gần họ rồi, khoảng chừng chưa đầy 500m.
Dịch Trinh nhặt lên khẩu súng cối còn tử tế trên xe quân sự ném vào tay người đàn ông, chỉ về ngôi nhà ba tầng bên trái, hỏi: "Biết dùng súng cối không?"
Người đàn ông hơi sửng sốt, gật đầu kiên định nói: "Biết!"
Dịch Trinh liếc phía sau, lính cơ giáp càng ngày càng gần, ra lệnh: "Leo lên!"
Nói xong, Dịch Trinh nhìn phía dưới áng chừng thân thể người máy này, kiểm tra khoảng cách với bức tường, ba mét... Có thể nhảy qua nhỉ! Dịch Trinh tính toán khoảng cách rồi lách qua thanh nẹp đang bốc cháy chui vào vị trí lái xe.
Nhìn về phía tên lính cơ giáp, hai đám cháy bùng ra liên tiếp, hai tiếng vang lớn kèm theo tiếng nổ của xe, gã đàn ông nằm trên đất nảy lên theo tiếng nổ lớn, người đàn ông nhanh chóng nhận ra, lính cơ giáp đối phương mang theo tên lửa!
Dịch Trinh lái chiếc xe quân sự đang cháy phừng phừng phóng lên đường lớn, đạp chân ga tăng tốc để lại những dấu khét lẹt trên mặt đường. Xăng dầu nóng rực nhỏ dài trên con đường hắn lái xe qua làm bốc lên đám lửa cháy dữ dội. Xe hắn không hề bị trúng đạn, vẫn luôn băng băng về phía trước. Lính cơ giáp đuổi theo xe quân sự đành phải bay là là theo sát sau lưng Dịch Trinh.
Thấy không thể bắn trúng xe Dịch Trinh, tên lính cơ giáp nhíu mày, phóng thêm một tên lửa nữa. Song tên lửa lại không hề trúng vào Dịch Trinh, Dịch Trinh đột nhiên chuyển hướng lái vào một ngã rẽ!
Rầm rầm rầm --
Những viên đạn trút xuống như mưa. Loạt đạn khiến cho những ngôi sao đỏ trên mặt tường bắn ra bốn phía, súng hạng nặng liên tục nhắm vào phía sau xe quân sự. Dịch Trinh đành phải tăng tốc rẽ ngoặt liên tiếp trong thành phố. Tên rượt đuổi không ngờ kỹ năng lái xe của Dịch Trinh lại điêu luyện đến vậy, tất cả đạn gần như đều rơi vào khoảng trống.
Đạn bay vù vù tóe lửa.
Dịch Trinh lòng vòng về chỗ cũ, người lính Arras lập tức dùng súng cối bắn vào lính cơ giáp. Một tiếng nổ vang lên, ánh lửa bùng lên trong nháy mắt, nhưng cơ giáp vẫn có thể dùng tiếp, tên lính cơ giáp kia tiếp tục bám theo xe Dịch Trinh. Cuối cùng một viên đạn găm vào bánh sau xe Dịch Trinh, kèm theo đó là tiếng ma sát chói tai, cả chiếc xe quay cuồng dừng lại bên đường.
Dịch Trinh miễn cưỡng lái chiếc xe xiêu vẹo này về chỗ vừa nãy. Hắn cầm khẩu súng bắn tỉa đặt dưới bàn chân chặn lại chân ga, trong tay nắm hai khẩu súng máy bắn vào tường!
"Bang" một tiếng thật lớn, chiếc xe theo tấm bên hông bay đến giữa không trung.
Lính cơ giáp truy đuổi hoàn toàn không ngờ người trong xe bị bắn trúng còn có khả năng chống cự. Hắn ta nhìn chiếc xe quân sự bốc cháy kia đang lao về phía mình, mà người lái xe nhảy xuống từ giữa không trung lập tức nghiêng thân thể, uốn mình sang bên trái, súng trong tay hắn lóe lên một tia lửa, kèm theo đó là một tiếng súng vang lên!
Ầm ầm --
Một tiếng vang thật lớn!
Vại dầu nổ tung phủ lên vỏ ngoài cơ giáp, con rắn lửa trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ giáp!
Ngọn lửa địa ngục bùng lên, sắc bén như cá mập!
Trong tiếng nổ mạnh, Dịch Trinh chật vật đứng dậy khỏi mặt đất. Là một người máy, hắn không cần hít thở, trên người cũng không có cảm giác đau, hắn cúi đầu nhìn bé con trong lồng ngực xem bé có bị thương không. Một bàn tay nhỏ xíu bụ bẫm mềm mại vươn ra ngoài cổ tay áo nắm chặt ngón tay Dịch Trinh mút lấy mút để.
"Đói rồi à?" Dịch Trinh lập tức cau mày, cứng đờ cả người.
Bé con cũng không để ý Dịch Trinh, tiếp tục ôm ngón tay Dịch Trinh gặm gặm.
Người lính Arras cầm súng cối trợn to hai mắt, một người mà có thể đánh rơi cả lính cơ giáp?!
Nhìn Dịch Trinh trên mặt đất, người lính Arras không còn kịp suy nghĩ xem điều này có còn hợp lẽ thường hay không nữa. Anh ta chỉ có thể thở hồng hộc, mừng đến phát khóc, lau nước mắt khóc như một đứa trẻ con.
Bọn họ cuối cùng cũng an toàn rồi!
Những người Arras sống sót sau tai nạn không ngừng nói lời cảm ơn, mà Dịch Trinh còn đầu óc đâu mà nghe những lời này nữa chứ, hắn lúng túng hỏi: "Ừm... Có sữa bột không? Con bé hình như hơi đói."
"Để tôi cho con bé bú đi, tôi còn sữa..." Một người mẹ Arras trẻ tuổi sợ hãi trốn sau lưng chồng, nói với Dịch Trinh.
Dịch Trinh gật đầu, cởi áo chống đạn bao bọc bé con ra, để người phụ nữ Arras cho nó cho bú sữa. Mấy phút sau, đứa bé mút hăng đến sữa chảy lem nhem.
"Nhóc con tham lam." Dịch Trinh ngắm nhìn bé con uống no sữa đang ngủ say sưa.
"Xung quanh đây có chỗ nào còn lính cơ giáp không, tốt nhất là cơ giáp trống. Tôi cần một chiếc cơ giáp!" Dịch Trinh không muốn giao đứa bé cho người Arras. Hắn không dám bảo đảm những người này có thể đưa nó an toàn trở về. Sau khi bé con uống sữa xong, Dịch Trinh lại địu nó lên ngực, dùng áo chống đạn bọc nó lại.
Lính cơ giáp là vũ khí hạng nặng, La Định Trạch chắc cách đây không xa. Cơ mà theo tin nhắn của đám cậu ta, nơi đấy có ít nhất mười chiếc cơ giáp, hỏa lực rất mạnh.
Người lính Arras mù một con mắt nghe Dịch Trinh hỏi, lập tức chỉ về bên trái phía trước giải thích: "Đằng đó, chúng tôi bị áp giải từ bên đó về đây. Chỗ đấy còn có người các anh, còn có lính cơ giáp. Có một ít cơ giáp bỏ trống, bên trong không có ai. Những tên lính cơ giáp khốn kiếp kia thi thoảng đi ra ngoài, anh chỉ cần tiến vào trong cơ giáp ngay lúc đó là được!"
"Những cơ giáp này có chương trình nhận chủ không?"
"Không không không, không có. Mấy ngày nay mấy tên cặn bã đấy chết liên tục, quân phản chính phủ không có thời gian để từng cái cơ giáp nhận chủ, chỉ có thể dùng khống chế vô chủ, ai cũng có thể điều khiển được!"
Dịch Trinh nhận được thông tin quan trọng nhất, gật đầu cầm súng lên, "Cảm ơn tình báo của anh."
"Đáng ra... Chúng tôi mới cần phải cám ơn anh..."
"Cảm ơn..."
Dịch Trinh đi về phía trước, vẫy tay một cái với phía sau. Hắn tiện tay cứu những người này, nhưng không có thời gian đưa bọn họ rút lui, bọn họ phải tự dựa vào bản thân trên quãng đường còn lại.
Dịch Trinh cầm súng, cúi đầu nói với bé con trong lồng ngực: "Đi thôi. Chúng ta đi cướp một chiếc cơ giáp, cứu anh La của con rồi đưa con về nhà nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...