Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê

Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU

Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

***

Dịch Trinh ngoan ngoãn hút bụi, quét sàn, lúc dọn dẹp ghế sô pha không nhịn được mà lặng lẽ liếc mắt nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Cổ Tư Niên. Ánh dương dát một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên người đàn ông, làm khuôn mặt này trở nên nhu hoà hơn. Dưới ánh mặt trời, lông mi tựa lông quạ hơi cong lên, gò má góc cạnh, cần cổ tinh xảo khiến người ta phải công nhận giá trị nhan sắc của đối phương quả là không biên giới.

Đột nhiên khóe miệng đẹp đẽ của Cổ Tư Niên hiện ra một tia cười nhẹ, y liếc mắt nhìn người máy nhỏ không bị lay động bởi sắc đẹp, lạnh nhạt quay đầu, mặt mày ghét bỏ tiếp tục sự nghiệp làm vệ sinh của nó.

Tuy rằng khuôn mặt anh rất khiến cho người ta muốn đập tiền vào, thế nhưng tôi vẫn muốn giết chết anh.

Người máy EW bật hình thức dọn dẹp tự động, suy nghĩ cũng đã đi vào cõi thần tiên mà ra phòng khách.

Ba người thành chúng--

Dịch Trinh: Tôi chưa bao giờ ghét cuối tuần như bây giờ.

Lục Béo: Tiểu Hồng, làm sao vậy!

Dịch Trinh: Cổ Tư Niên ở nhà, lại bắt tôi quét tước vệ sinh, phiền chết mất.

Lục Béo: Xoa xoa Tiểu Hồng, trước đây tôi cũng thường xuyên quét tước vệ sinh, còn phải làm cơm, giặt quần áo, trông trẻ con nữa!


Độc Nhãn: Tôi thì đều đi đánh nhau...

Trong căn phòng thuê, nói xong câu đó, Độc Nhãn nhìn chữ trên bảng hiệu ở cổ mình qua bức tường bóng loáng, lại liếc qua rác thải dưới chân, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình, thấy hơi mất mát trong lòng. Đã từng, nó ở trên chiến trường sánh vai với chủ nhân mình giết địch giành thắng lợi, bây giờ nó... nó lại đang quét tước vệ sinh.

Lục Béo: Xoa xoa Tiểu Hắc! Bây giờ Tiểu Hắc quét tước vệ sinh càng ngày ngày càng siêu nha! Ngày xưa Tiểu Hắc ngốc nghếch là thế!

Dịch Trinh: Tôi sẽ lại viết thêm virus Bồ Câu Xám, đợi tôi viết xong chương trình là có thể lặng lẽ khống chế người máy từ xa, đến lúc đó cho Tiểu Hắc một chương trình EW cơ sở, bật tự động cài đặt.

Trong gian phòng, Lục Béo và Độc Nhãn đồng thời quay đầu nhìn nhau. Lục Béo trợn to mắt hai tay đặt trước ngực, kích động nói: "Tiểu Hồng đang viết virus á? Tiểu Hồng còn có thể giống như con người nhập chương trình cho người máy đọc nữa?! Oa, siêu quá đi mất! Tôi muốn chương trình người máy cảnh sát, như vậy tôi có thể đánh nhau rồi!"

Độc Nhãn quay đầu nhìn Lục Béo, dùng biểu cảm quan ngại kẻ ngu si vỗ đầu Lục Béo, đồ ngốc, cậu lại bắt nhầm trọng điểm rồi.

Trọng điểm không phải là Dịch Trinh lắp đặt chương trình cho ta, mà là chuyện người máy biết viết chương trình virus đó!

Độc Nhãn trả lời Dịch Trinh bằng một từ -- Được.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Người máy Dịch Trinh quay đầu nhìn qua tường phòng nửa trong suốt, một thanh niên gương mặt thon nhỏ thanh tú hai má ửng hồng đeo kính gọng vàng đang đứng nghiêm ở bên ngoài.

"Đi mở cửa." Cổ Tư Niên tiện tay vỗ một cái vào mông nhỏ của Dịch Trinh còn chưa đi xa, sau đó người máy EW quay đầu liếc nhìn Cổ Tư Niên một cái, rồi lập tức lặng lẽ quay đầu hướng về cửa ra vào, lót bàn chân nhỏ nhìn chốt mở cao hơn nó cả một đoạn dài, duỗi thẳng cánh tay trống, cuối cùng sau khi lao lực dùng sức chín trâu hai hổ thì mới mở được.

Người máy EW đẩy cửa ra. Trước cửa lớn, thanh niên mỉm cười, nhìn trái nhìn phải không thấy người mở cửa, cuối cùng cúi đầu liền giật mình nhìn thấy người máy EW đang ngửa mặt lên, hai tay buông trước ngực tha thiết mong chờ nhìn mình. Ôn Thanh nghĩ đến lần trước cũng là cái EW này mở cửa cho mình, dáng vẻ lỗ mãng của bản thân đều bị người máy nhỏ này lưu giữ, vành tai lập tức đỏ lên.

Cổ Tư Niên cầm quyển sách đang úp trên mặt xuống, đứng lên vươn vai, chiếc áo co lên lộ ra eo lưng gợi cảm mê người. Thấy Ôn Thanh nhìn đến ngây người, Dịch Trinh vẫn luôn quan sát Ôn Thanh lắc đầu một cái, quay đầu lặng lẽ meo meo mà nhìn người máy quản gia mới được máy bay vận tải nâng lên ở phía bên ngoài.

"Xin chào, Cổ thượng tướng. Vô cùng xin lỗi việc người máy quản gia có vấn đề lần trước. Sau khi chúng tôi thu hồi đã phát hiện bên trong chương trình tồn trữ một lượng lớn chương trình sao chép khởi động, cho nên người máy quản gia của ngài mới không thể khởi động được." Ôn Thanh giải thích.


Cổ Tư Niên vừa ra tới khẽ gật đầu, cũng không để ý đối phương đang nhìn chằm chằm vào mắt của mình, vẻ mặt hơi lạnh lùng hỏi một câu: "Tra ra nguyên nhân chưa?"

"Chưa, chưa có. Chúng tôi vẫn chưa tra ra nguyên nhân người máy quản gia sao chép chương trình, có thể là trong quá trình chúng tôi sửa chữa đã xảy ra vấn đề." Ôn Thanh bất đắc dĩ giải thích.

Trên mặt đất, Dịch Trinh quay đầu nhìn Cổ Tư Niên rồi lại nhìn Ôn Thanh, chỉ muốn cười.

Đầu tiên hắn dùng lượng lớn virus Bồ Câu Xám sao chép những chương trình này, sau đó lại xóa hết toàn bộ virus, chỉ để lại chương trình sao chép. Bên trong không có virus thì tra ra cái quái gì chứ.

Cổ Tư Niên gật đầu, nhìn ra phía bên ngoài. Ôn Thanh theo ánh mắt y nhìn sang, lập tức mỉm cười ra lệnh cho máy bay vận tải đưa người máy quản gia mới vào trong phòng. Người máy vận chuyển động tác nề nếp mà máy móc mang người máy quản gia mới đặt ở trong phòng.

"Mở ra."

Người máy quản gia đang nằm trên đất đứng lên, khuôn mặt mang theo ý cười: "Chào ngài, tôi là người máy 703, rất vui được phục vụ cho ngài."

"Mở chương trình nhận chủ hay không?"

Cổ Tư Niên khẽ nhíu mày, liếc nhìn gương mặt người máy, nói với Ôn Thanh: "Mặt người máy này, thật giống với cậu."

Ôn Thanh hơi ngừng hô hấp, ngượng ngùng nói chuyện. Bởi vì là người máy quản gia mới, cho nên cậu ta chơi một thủ đoạn nhỏ, tạo khuôn mặt cho người máy quản gia cơ hồ có độ tương tự 85% với mặt cậu. Nếu như mỗi ngày ngài Cổ Tư Niên đều nhìn đi nhìn lại một người máy quản gia như thế thì khi nhìn thấy mặt cậu ta sẽ cực kỳ dễ sinh ra cảm giác quen thuộc và hảo cảm...

"Thế à, cũng không giống lắm." Ôn Thanh cứng rắn chống đỡ biểu cảm nghiêm túc trên mặt, nhưng tay lại nhịn không được mà run rẩy, sợ bị đối phương phát hiện ý đồ của bản thân.

Cổ Tư Niên khẽ ừ một tiếng, "Cảm ơn cậu đã đưa đồ tới, cậu có thể đi về rồi." Sau đó cúi đầu theo thói quen nói với người máy EW trên mặt đất, "Đi ra mở cửa."


Trên mặt đất, Dịch Trinh quay đầu liếc mắt nhìn cái người đang trái xem phải sờ người máy quản gia, sau đó ngoan ngoãn đi mở cửa, tiễn khách.

Ôn Thanh bị nhốt ở ngoài cửa:...

Mới nói ba câu đã bị đuổi ra ngoài rồi, Dịch Trinh lắc đầu, nhìn quanh người máy quản gia một vòng. Người máy 703 đều vô cùng cứng nhắc, những 702 mà hắn từng nhìn thấy đều rất có tính cách... Hoặc là nói càng giống như con người, mà mấy bản 703 mới trái lại chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh làm việc, coi như Dịch Trinh muốn nói hai ba câu với đối phương cũng không được.

Nhìn thời gian, đã trưa rồi.

Cổ Tư Niên lo lắng người máy lại có vấn đề, tạm thời vẫn chưa nhận chủ, sau đó hạ mệnh lệnh đầu tiên với người máy quản gia của y: "Làm cơm."

Trong nhà bếp, người máy quản gia có nề nếp mà cứng nhắc nấu cơm, lấy ra đồ ăn bắt đầu sơ chế. Trong một góc, Dịch Trinh nhìn một lúc lâu cái tên vừa giống lại không giống nhân loại kia.

Dịch Trinh (●-●): Tôi đã thiết kế xong cách chết cho cậu rồi. Người anh em, vui vẻ chút nào, bữa cơm này còn chưa làm xong cậu đã cẩu đái (go die) rồi!

Người máy quản gia đang nấu cơm hoàn toàn không để ý Dịch Trinh lặng lẽ tiến vào, trên mặt mang nụ cười tám chiếc răng tiêu chuẩn, cầm lấy dao phay thái rau. Dịch Trinh nhắm đúng thời cơ chạy trốn nhanh chóng!

Dưới chân người máy quản gia đột nhiên không biết bị thứ gì va vào, toàn thân người máy ngã xuống, hộp đựng dao bị tay trái nó đụng vào làm bảy tám chiếc rơi xuống, trong đó có ba chiếc cắm ở vị trí kẽ ngực của nó, nhưng mà nó vẫn có thể cử động được. Lúc này trên mặt đất xuất hiện một người máy EW, lén lút nhặt lên một chiếc dao cắt nhẹ một một đường, mạch điện vinh quang mà cẩu đái (go die). Dịch Trinh đồng thời lấy một ít nước từ bên trong thân thể vẩy vào nguồn ở chân người máy quản gia.

Khi Cổ Tư Niên xông vào thì thấy cảnh người máy quản gia nằm sõng soài ra sàn, trên người cắm đầy dao, hai mắt trợn to, 'chết không nhắm mắt', bên cạnh là người máy EW đang ngoan ngoãn quét rác, lau sàn.

Cổ Tư Niên:...

Lại, lại hỏng...

Người máy này...

Làm người hít thở không thông...

Còn không hữu dụng bằng tên nhóc chỉ mua giá 300 tinh tệ này.


Vừa trở lại công ty, Ôn Thanh lại nhận được yêu cầu báo sửa chữa của Cổ Tư Niên, cả người đều bối rối. Mấy nhân viên công tác nhìn yêu cầu báo sửa chữa này đều kinh ngạc đến nhíu mày.

"Không phải chứ, lại hỏng nữa rồi? Chẳng lẽ ngài Cổ Tư Niên đang cố ý hả?"

"Sao lại cố ý làm hỏng người máy quản gia nhỉ? Cổ thượng tướng không nhàm chán như vậy đâu!"

"Ha ha ha, không phải thế, nói không chừng là để ý người đi giao hàng đấy? Đúng không ông chủ nhỏ ơi?"

Ôn Thanh nghe thấy câu này, khuôn mặt lập tức đỏ như bị thiêu cháy, trong nháy mắt như bị hạnh phúc đập trúng, nói không chừng là cố ý, bởi vì để, để ý cậu ư? Vậy tại sao vừa nãy chỉ cho cậu nói ba câu rồi đuổi cậu luôn!

Thật đáng ghét mà!

Với tâm trạng cực kỳ tốt, Ôn Thanh lại xuất hiện ở trước cửa nhà Cổ Tư Niên, "Chào ngài, Cổ thượng tướng, nghe nói người máy quản gia lại có vấn đề mới, tôi tới kiểm tra giúp ngài."

Cổ Tư Niên mở cửa, nghiêng người cho Ôn Thanh tiến vào, sau đó chỉ vào nhà bếp: "Ở trong phòng bếp."

Ôn Thanh gật đầu, khóe miệng không nhịn được lộ ra mỉm cười, cậu lại vào được rồi! Vui quá đi mất!

Đi vào nhà bếp, không nhìn thấy người máy quản gia đâu, đi mấy bước nữa, rốt cuộc nhìn thấy...

Người máy có độ tương tự đến 85% với cậu, trên người đang cắm ba con dao nằm sõng soài ra đất. Ôn Thanh ứa ra mồ hôi lạnh, cảm giác không khác gì như xem thi thể của chính mình vậy!

Ngài Cổ Tư Niên!

Ngài có ý kiến với tạo hình khuôn mặt của người máy này thì có thể nói ra mà!

Ngài làm như này khiến tôi sợ lắm, tôi tủi thân quá QAQ

Tác giả có lời muốn nói:
Người máy quản gia: Cậu làm sao tủi thân bằng tôi đâu... emmm ngày đầu tiên lại bị một con EW giết chết...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận