Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê

Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

______

Dịch Trinh nghe thấy câu hỏi, ngừng tay nghiêng mắt nhìn về đối phương, trình tự của hắn đình trệ trong nháy mắt. Ngay sau đó Dịch Trinh nắm lấy bàn tay đang đặt ở trên bả vai hắn của Cổ Tư Niên rồi thả xuống, đi về phía trước. Sau đó hắn đột nhiên xoay người dựa vào tường, nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ rất nhỏ: "À, tôi thấy tài khoản này cũng không tệ lắm, trộm chơi thôi."

"Sao nào, tài khoản này là của bạn anh à? Trả anh đấy." Dịch Trinh dựa tường, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt cong cong như đang cười.

Cổ Tư Niên lắc đầu, đi đến bên cạnh Dịch Trinh, một tay chống trên tường phía bên phải Dịch Trinh. Hai người dựa rất gần, cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung. Cổ Tư Niên thấy sắc mặt thản nhiên và thái độ thờ ơ của đối phương, dùng tay vỗ đầu Dịch Trinh. Người này vẫn không muốn hạ thể diện nói thân phận mình à? Chẳng biết có phải là người Quân đoàn 17 không nữa?

"Tài khoản này, cho cậu."

Cổ Tư Niên nói xong, điều khiển nhân vật offline. Rời khỏi thiết bị đầu cuối game, khóe môi người đàn ông treo lên một tia cười, nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã mười hai giờ rồi.

Hôm nay đánh bốn trận với Bồ Câu Nhỏ, vũ khí của Bồ Câu Nhỏ đổi rồi lại đổi, nhưng mỗi một lần đều có sự tiến bộ hơn lần trước. Tốc độ học tập của đối phương thật khiến người ta giật mình, học được quá nhanh, chỉ cần cậu ta suy nghĩ nguyên lý cẩn thận thì lần thi đấu sau sẽ chơi được ra dáng ra hình.

Thú vị.

Cầm máy truyền tin lên nhắn một tin --


Đang ở trong mộng đẹp, Bạch Thiếu Thiên nghe thấy thông báo của máy truyền tin, xoa trán, mơ mơ màng màng mở máy truyền tin, dùng đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm xem ai nhắn tin đến.

Cổ Tư Niên: Tài khoản [ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ] này để tôi dùng.

Bạch Thiếu Thiên nhìn thấy tin nhắn thì ngây ra, ngay sau đó cả người đều lên tinh thần: Vâng vâng! Lão đại cuối cùng anh cũng phát hiện ra tài khoản em mua là phù hợp khí chất của anh đến mức nào rồi! Không được... Em cảm thấy [ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ] vẫn chưa thể đại biểu cho lão đại anh, chờ em tìm xem, em sẽ đi mua [ Soái Bạo Toàn Vũ Trụ ] cho anh chơi luôn!

Cổ Tư Niên nhìn tin nhắn của Bạch Thiếu Thiên nhảy ra, xoa xoa huyệt Thái Dương của mình. May mà đã là bốn năm sau khi ra trường quân đội, bằng không sớm muộn gì y cũng bị tức chết.

Cổ Tư Niên: Tài khoản này là được rồi.

Bạch Thiếu Thiên: Vâng \\(^o^)~

Trong game, thấy Cổ Tư Niên offline, Dịch Trinh ngửa đầu liếc mắt nhìn không trung thở phào một hơi, muốn dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên người, nhân vật game bị dọa toát mồ hôi toàn thân, kêu rên: "Moá!"

Offline trở lại trong người máy EW, Dịch Trinh dùng tay sờ trán, đừng nhìn hắn vừa nãy cười tà mị, chứ thật ra lúc hắn làm màu toàn bộ người máy đều không ổn rồi! Suýt chút nữa thì treo máy luôn rồi!

Dịch Trinh che khoang trung tâm của mình, lăn bánh xe nhỏ thăm dò nhìn nhìn hướng phòng Cổ Tư Niên, đã tắt đèn ngủ rồi?

Ngay lúc Dịch Trinh xoay người chuẩn bị đi, cửa đột nhiên mở, Cổ Tư Niên một chân đạp lên chân Dịch Trinh. Dịch Trinh nghiêng đầu ngửa lên trên nhìn Cổ Tư Niên, Cổ Tư Niên cũng cúi đầu nhìn người máy EW mình mua. Một người một máy nhìn nhau trong ba giây, cuối cùng Cổ Tư Niên ngồi xổm xuống một tay nắm lấy đầu Dịch Trinh nhấc thân thể của hắn lên lơ lửng giữa không trung, nhíu lông mày: "Hỏng rồi?"

Dịch Trinh bị Cổ Tư Niên nhấc giữa không trung, không có cảm giác chân chạm vào đất, đôi tay nhỏ bé lắc lư trên dưới trong không trung, sau đó chậm rì rì đặt ở trước ngực, đôi tay nhỏ hướng vào nhau, ngửa đầu, trừng mắt to (●-●)


"Thưa ngài, ngài cần EW làm gì cho ngài?"

Cổ Tư Niên nghi ngờ nhìn thoáng qua người máy, đặt Dịch Trinh xuống mặt đất, ra lệnh: "Ngủ đông."

"Vâng, thưa ngài." Người máy trả lời mệnh lệnh, lập tức trở lại góc nhỏ thuộc về mình, yên tĩnh tiến vào trạng thái ngủ đông.

Tôi không hỏng (●-●)!

Cổ Tư Niên đến phòng bếp uống một cốc nước lọc, trở về phòng đóng cửa đi ngủ.

Mà Dịch Trinh... cảm giác vỏ ngoài người máy của mình đều phải đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bị doạ ra bug rồi! Hơn nửa đêm mà lại không ngủ được! Có tật xấu à! Ngày mai anh không phải đi làm hả!

Ầu, ngày mai là cuối tuần.

Thật đúng là không đi làm...

Người máy EW đang ngủ đông yên lặng giơ lên ngón giữa đối với phòng ngủ chính phía xa xa (●-●)

Ngày tiếp theo --


Sáng sớm tám giờ rưỡi.

Một lần nữa Ôn Thanh lại dùng máy truyền tin nhìn ngắm khuôn mặt dáng vẻ của bản thân, hỏi người đồng nghiệp bên cạnh: "Thế nào? Tôi nhìn được không?"

"Đẹp trai lắm! Không phát hiện hôm nay mấy cô gái trong công ty đều đang lặng lẽ nhìn cậu à?" Lập trình viên đeo kính quay đầu nhìn Ôn Thanh, cạn lời nói.

Ôn Thanh hít sâu một hơi, lấy hết dũng cảm, nhìn dãy chữ số kia trong máy truyền tin, bàn tay ở trên do dự một hồi lâu, cuối cùng liều mạng nhắm mắt lại, nhấn xuống!

Cổ Tư Niên đang ăn sáng, đột nhiên máy truyền tin vang lên.

"Chào ngài, ngài Cổ. Tôi là Ôn Thanh, lần trước đã từng gặp. Chúng tôi đã xử lý xong người máy quản gia của ngài, hôm nay sẽ đưa tới, cuối tuần hẳn ngài phải ở nhà nhỉ?" Ôn Thanh mỉm cười nơi khóe mắt, gương mặt trơn bóng như ngọc, thật làm người ta có hảo cảm.

"Ở nhà, cho người đưa tới, cảm ơn." Cổ Tư Niên mở thêm một màn hình khác, vào trang báo xem tin tức, hoàn toàn không hề nhìn thấy kỹ sư thiết kế máy móc đối thoại với y đang quăng mị nhãn.

"Vâng, khoảng chừng nửa giờ nữa sẽ đưa đến." Ôn Thanh cười nhìn người đối diện. Thật là đẹp trai quá đi! Đôi mắt cậu hoàn toàn bị hấp dẫn dính chặt trên người Cổ Tư Niên, thậm chí có một tia si mê lộ liễu.

Cổ Tư Niên ừ một tiếng, kết thúc truyền tin, làm lơ cái liếc mắt đưa tình của đối phương.

Mà vẫn luôn chờ ở trong góc, người máy nhỏ dựng lỗ tai nghe người máy quản gia mới sắp được đưa đến, lập tức ngó dáo dác mà ghé trên góc tường, sờ sờ cằm.

Mình phải làm chuyện gì đó thôi! (●-●)!

Trong công ty cơ khí, Ôn Thanh mặc một chiếc áo blouse trắng, ra lệnh nhân viên đóng gói người máy xong, rồi lệnh cho hai máy bay vận tải giúp cậu ta chuyên chở hàng hoá, chân bước nhanh nhẹn, nhẹ nhàng bước đi trên hành lang trắng tinh.

"Sếp đây là gặp được chuyện tốt gì vậy? Vui vẻ như thế?"


"Chẳng biết."

"Ha ha ha ha, còn có thể là chuyện gì nữa, người máy quản gia của ngài Phán Quyết Chi Nhận hỏng, hôm nay sếp sắp đi giao hàng đó! Vậy chẳng phải sẽ nhìn thấy Phán Quyết Chi Nhận à?"

"Tôi cũng muốn đi..."

"Mơ à? Không biết ngay cả một người sếp cũng chẳng thèm mang theo sao? Tự mình đi, chắc chắn là muốn tạo ấn tượng tốt đẹp với ngài ấy, sau đó phát triển rồi phát triển à nha, ông đi làm bóng đèn à?"

Cổ Tư Niên kết thúc truyền tin, tiếp tục xem tin tức tình hình chính trị tinh tế đương thời. Y mặc một chiếc áo thun thuần trắng, quần thể thao màu xám, cầm một cốc sữa bò và một quyển sách nằm trong phòng khách, mở hình thức trong suốt. Toàn bộ nóc phòng biến thành chất liệu trong suốt, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống từng góc trong gian phòng.

Lười biếng, thích ý.

Cổ Tư Niên nhìn sách một lát, rồi đặt sách xuống vào diễn đàn, tiến vào trang chủ Tinh Chiến Tiền Dạ, mang theo một chút tò mò click vào bài post cày thuê.

Hoá ra là bài post cày thuê của Bồ Câu Nhỏ?

Chẳng trách vẫn luôn ở đầu trang.

Nhìn cmt trong các lầu, Cổ Tư Niên xem như hiểu rõ ngọn nguồn, không nhịn được lộ ra một tia cười.

Tên nhóc Bồ Câu Nhỏ này, còn cày thuê hộ đám học sinh tiểu học, kỹ thuật này một nghìn một sao thật đúng là quá lời, nhưng mà sao Bồ Câu Nhỏ lại thiếu tiền nhỉ? Hình như rất gấp.

Tác giả có lời muốn nói:
Một chương này coi như là của ngày 12.
Ngày 13 sẽ up hai chương luôn! Khom lưng ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận