Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê

Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

_______

Bên ngoài, tiếng súng vang lên liên tục, Dịch Trinh nghiêng người dán vào mặt tường, xuyên thấu qua cửa sổ tròn của khoang tàu liếc ra phía ngoài. Trên bản đồ cũng không nhìn thấy bóng người, chỉ có thể xác định vị trí hiện tại của hắn ở bên trái ngoài cùng bản đồ.

3... 2... 1!

Bắt đầu!

"Quân địch đã mở ra định vị." Trong tai nghe Dịch Trinh, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, máy truyền tin trên tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một điểm đỏ, ghi rõ vị trí Ruler, rất nhanh Dịch Trinh nhìn thấy một tin nhắn xuất hiện trên kênh chiến đấu --

[ Chiến trường ][ Ruler ]: Ta đến tìm cậu, hay cậu theo bản đồ tới tìm ta? Bản đồ hàng vạn người, 1v1 không dễ tìm, ta mở định vị.

[ Chiến trường ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: Tôi tới tìm anh.


[ Chiến trường ][ Ruler ]: Được, trên đường cẩn thận. NPC bản đồ này có thể công kích người chơi, có cần ta đến tìm cậu không?

[ Chiến trường ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: Không cần...

Dịch Trinh nhìn thoáng qua bản đồ, phát hiện đối phương cách mình khoảng chừng mười km, muốn đến đó nhất định phải đi qua khu giao chiến hai bên trên mặt biển. Dịch Trinh đi tới buồng lái, dừng hình thức lái tự động, đứng ở vị trí cách bờ biển 1000m quan sát cường độ hỏa lực khu giao chiến. Vừa nãy người anh em Ruler nhắc nhở NPC có thể công kích người chơi, cho nên hắn click mở hệ thống, nhìn qua giới thiệu bản đồ.

Cái bản đồ này cũng coi như hiếm thấy, có thể là để cảng chiến phản ứng càng thêm chân thực, công ty game thiết lập hai phe quân đội NPC có thể công kích người chơi, khiến cho bản đồ này trở thành đoàn chiến bốn nhóm người. Đối với mỗi phe NPC mà nói, quân địch là mục tiêu công kích số một, người chơi là mục tiêu công kích số hai. Dưới tình huống có quân địch, NPC sẽ chọn đánh giết quân địch trước, sau đó mới truy sát người chơi. Thiết lập này nhìn qua cực kỳ hấp dẫn, thế nhưng không ít người chơi đều giơ ngón giữa với cái bản đồ này.

Vô số người lúc sắp đánh chết đối thủ, bị NPC một súng bắn chết... Nỗi đau đó... không phải một câu 'đậu má' có thể nói rõ.

Ven đường tất cả đều là chướng ngại vật. Nhìn về phía trước là một quốc lộ thông nội thành, binh lính của hai phe đang ở chỗ này cảng chiến kịch liệt. Trên boong tàu, Dịch Trinh tìm được một góc có tấm ván chắn, gác súng bắn tỉa lên, thân thể bò lổm ngổm, xuyên qua ống ngắm chuẩn nhìn sang --

"Ầm!"

Nòng súng bắn tỉa được Dịch Trinh trang bị giảm thanh nổ ra tia lửa loá mắt, một phát đạn xé gió mà tới.

Trên bờ biển khu chiến đấu, chỉ huy tiểu đội Bieber nhíu mày lại. Đôi mắt màu xanh lam của gã rất đẹp, nhưng bên trong lại chất chứa u buồn.

Một viên đạn xuyên qua huyệt Thái Dương của Bieber, một đống máu me bắn tung toé.

"Nhanh, nhanh, bắt đầu tiến công!"

Hai phe còn muốn tiếp tục chiến đấu, thế nhưng Dịch Trinh không cho bọn họ cơ hội, đẩy đạn, lên đạn, bóp cò súng.

[ Hoàng Kim Bạo Đầu ]x1

[ Hoàng Kim Bạo Đầu ]x2

...

[ Hoàng Kim Bạo Đầu ]x11 liên tiếp!


Dịch Trinh tiến vào, nhìn thoáng qua chướng ngại vật ven đường là NPC bị mình bắn chết. Trên đường đã không còn người. Đột nhiên, một đứa trẻ da đen giương súng đứng trước mặt hắn, súng trong tay nó còn không cao đến súng hắn. Cứ thế, vào giờ phút này, một đứa bé đang giương súng vào hắn.

Là một cái NPC.

Dịch Trinh nhíu lông mày. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được NPC kiểu này, đang định lấy súng máy ra thì dừng lại.

Lý trí nói cho hắn biết hắn cần phải giết NPC dùng súng chỉ vào hắn, nhưng mà hai tay của đứa bé đang giương súng này đều đang phát run, thậm chí từ trong đôi mắt nó, Dịch Trinh nhìn thấy sự sợ hãi.

Đứa bé sắp nổ súng! Lúc này Dịch Trinh không còn do dự nữa. Thừa dịp trong nháy mắt khi đứa bé gầy yếu này đẩy đạn lên đạn, một tay hắn nắm lấy nòng súng, giật lấy khẩu súng, tay còn lại vật đứa bé qua vai. Đứa bé bị công kích bất ngờ, lập tức ngã trên mặt đất.

Nòng súng nóng, chứng tỏ đứa bé này cũng là một 'quân nhân'. Dịch Trinh nắm khẩu súng trong tay, liếc mắt nhìn đứa bé nằm trên mặt đất đau đớn ôm bụng co ro, không nói gì. Tay hắn lúc nắm lấy nòng súng đã bị thương, lưỡi lê[*] đâm xuyên qua bàn tay, máu tươi nóng ấm thuận theo ngón tay chảy ra, ngoại trừ không có cảm giác đau, tất cả những thứ này đều quá chân thật. Nếu như không phải là không có cảm giác đau, chắc có lẽ Dịch Trinh đã nghĩ mình đang ở bên trong chiến trường đại chiến thế giới lần thứ ba.
(Yin: mục có thể bạn đã biết:)
[*]Lưỡi lê: (tiếng Pháp: baïonnette) là vũ khí lạnh giống cây thương nhưng nhỏ hơn nhiều và thường lắp vào các khẩu súng trường tấn công và chiến đấu. Ngày xưa cỡ thế kỷ 19 lưỡi lê rất dài có khi cả khẩu súng lẫn lưỡi lê có thể cao hơn đầu người nhưng nay thì nhỏ lại nhiều chỉ bằng một con dao găm.
Theo wikipedia~)

Lúc này Dịch Trinh cố gắng không suy nghĩ nhiều. Hắn cũng không muốn chờ chút nữa đứa bé NPC này lại cầm súng chĩa vào hắn. Nhanh chóng lên một chiếc xe, hắn lái xe hướng tới mục tiêu.

Thành thị còn cách một đoạn, Dịch Trinh dùng kính viễn vọng vừa lấy từ đám NPC xui xẻo kia nhìn qua. Hai bên quốc lộ thiết lập chướng ngại vật, còn có trận địa súng máy, nơi này hẳn là một giao lộ cực kỳ quan trọng.

Bên trong, lính gác đang đi tuần tra. Nhìn qua thì những NPC đó có vẻ sống khá tốt, còn có thời gian đứng tán gẫu. Theo lý thuyết bọn họ hẳn phải phát hiện mình mới đúng. Lính gác mặt trên có phạm vi tầm mắt rất rộng, không thể không nhìn thấy mình, lẽ nào trò chơi này còn có bug?

Không nên nhỉ, đứa trẻ NPC vừa nãy thiết kế chân thực như vậy mà.

Lúc Dịch Trinh đang bán tín bán nghi, đột nhiên từ phía đối diện một loạt đạn pháo đồng thời bay tới.


"Oh fuck." Dịch Trinh nhìn thấy đạn pháo bất ngờ, cả người đều khẩn trương, hắn theo bản năng tìm chỗ tránh né. Tại thời khắc sinh tử, Dịch Trinh bùng nổ sức lực phi thường, nhanh chóng chạy trốn!

Đạn pháo rơi xuống đất, tiếng nổ mạnh vang lên. Chờ tất cả bụi mù tản đi, Dịch Trinh nhìn phía sau mình, sau khi pháo nổ tạo ra từng hàng hố bom, nhìn sơ qua bản thân, còn may hoàn chỉnh không thiếu mất cái gì.

Độ khó của bản đồ này cao hơn thành Dirk!

Dịch Trinh nhếch miệng. Hắn thích loại khiêu chiến này, nhưng mà đáng tiếc hắn không thể hack máy móc trong này. Nếu là thực chiến, hắn còn có thể hack máy móc, những máy móc đó sẽ trở thành đôi mắt của hắn, giúp hắn kiểm tra tình hình quân địch. Thật lâu trước đây, hắn là hacker gà bệnh chuyên được bọn đặc công hộ tống, thể năng chỉ có thể tính là trung bình, thế nhưng dùng thân thể người máy, Dịch Trinh suy nghĩ một chút... Hắn có thể chạy cả ngày, thay pin còn có thể tiếp tục chiến đấu.

Sau khi bắn mười mấy quả đạn pháo, trận doanh đối diện lại không có âm thanh nữa, mà trước mặt hắn lại xuất hiện một nhắc nhở của hệ thống --

Người chơi có muốn khiêu chiến Quốc lộ trắng không?

Có/ không

Tác giả có lời muốn nói: Nội dung hôm nay có chút thiếu, ngày mai cố gắng viết nhiều hơn chút, ngủ ngon nha ~

Hết chương 18.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận