Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê

Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

_______

Ánh đèn phòng thực nghiệm chiếu vào nội thất trắng bệch. Vài công cụ máy bay vận tải đang vận chuyển hàng hoá. Người máy biểu cảm lạnh lùng đưa những đồng bào trên kệ hàng vào trong lò luyện. Trong lò, nhiệt độ cực nóng khiến vỏ ngoài những người máy dù được chế tác bằng sắt cũng bị hoà tan thành nước. Nhiệt độ nóng rực tràn ngập trong không khí, vỏ sắt của những người máy bên ngoài lò đều hơi ấm nóng.

"Chúng ta đều sắp bị tiêu hủy, đời máy cứ vậy sắp kết thúc rồi."

"Tôi mới được sản xuất ra hai ngày."

"Sắp chết, sắp chết rồi, làm sao bây giờ?"

Ở một bên, người máy màu đỏ rách nát mở mắt ra, đèn đỏ lấp loé. Con mắt của nó cực kỳ to, y như cái chuông đồng. Nó vươn tay chọc vào người máy màu xanh lục trong số mấy tên đang không coi ai ra gì buôn chuyện, hỏi: "Người anh em, cậu mới vừa nói chúng ta sắp phải bị tiêu hủy?"

(silveryfan2482.wordpress.com)

"Phí lời, Liên Bang đã chính thức tuyên bố tiêu hủy tất cả người máy sử dụng trung tâm Human-702, cậu xem loại được khắc trên thân máy của cậu đi." Người máy xanh lục Lục Béo buông tay, ngữ điệu cao quãng tám giống y như người thật.

Người máy màu đỏ dùng tay sờ lên hàng chữ màu vàng nóng rực trên bộ ngực mình, vị trí lõm vào bị che kín rỉ sắt. Không thể xác định loại của bản thân, nó lập tức chọn đọc chương trình linh kiện cốt lõi của mình, đúng là loại Human-702.

Tay người máy đỏ run lên. Thân máy nó đã rách tả tơi. Người máy màu đỏ nghiêng đầu dùng hệ thống võng mạc nhìn dung dịch nấu chảy nóng rực, lộ ra biểu cảm suy tư hệt như con người.

Nhớ năm xưa hắn là một thanh niên tốt, tuy thích hack hệ thống người khác, nhưng mà cũng là vì quốc gia mới hack mà! Bảy năm làm đặc công không tăng tiền lương, cũng chẳng thăng chức, hắn cũng đã rất thê thảm rồi. Thảm nhất chính là lần này chấp hành nhiệm vụ thắng lợi, hắn bị tên cầm đầu tổ chức khủng bố trước khi chết bắn chết bằng một phát súng. Bây giờ hắn thế mà xuyên thành người máy, lại là người máy sắp bị tiêu hủy.

Shit!


Dịch Trinh muốn khóc. Nếu như người máy có thể có nước mắt, hắn có thể khóc thành chó, chó chết.

"Oành --- "

Ba người máy xếp trước Dịch Trinh anh dũng hy sinh nhảy vào trong lò luyện, trong nháy mắt hóa thành nước thép. Ngón tay Dịch Trinh cứng lại hết rồi. Giờ là tiết tấu sắp bị tiêu hủy, hắn từ chối!

Tại thời điểm này lại có thể cảm giác được Lục Béo đang buồn rầu, đúng, cảm giác được người máy này buồn rầu, kỹ thuật thời không thật cmn kỳ lạ.

Dịch Trinh chỉ dùng 0.1 giây để suy nghĩ. Tuy rằng tư thế hắn trùng sinh không đúng, biến thành người máy, cơ mà việc này không quan trọng. Hắn dùng ngón tay đâm đâm Lục Béo, thêm cả người máy thấp lùn màu vàng và người máy màu đen Độc Nhãn, nói: "Nếu không muốn bị tiêu hủy, vậy thì chạy đi. "

Mắt Độc Nhãn hình như trợn trắng lên, đây là Dịch Trinh suy đoán, bởi vì đôi mắt vị anh trai này sau khi nghe lời hắn thì không ngừng lấp loé, cuối cùng hệ thống âm thanh dường như bị hủy diệt hoàn toàn của Độc Nhãn phát ra tia điện rèn rẹt: "Đầu não sẽ phát hiện chúng ta."

Đầu Lục Béo máy móc phát ra âm thanh vang lên kẹt kẹt, nói: "Đúng, Asna không chỗ nào không biết."

Chú lùn nhỏ màu vàng là một người máy bảo mẫu gia dụng hình người đáng thương, mới được sản xuất ra hai ngày, mà vì trung tâm là Human-702 cho nên bị liệt vào mục tiêu tiêu hủy.

"Tôi có thể cắt mạch điện đầu não, sau đó chúng ta đồng thời đi ra ngoài!" Chip người máy của Dịch Trinh đã nhanh chóng đưa ra phán đoán tốt nhất.

"Coi như cậu có thể cắt mạch điện, thế nhưng 32 cửa máy đều cần giấy thông hành mới có thể mở ra, chúng ta làm thế nào đi ra ngoài được? Đi ra ngoài cũng sẽ bị người máy cảnh sát truy sát..." Chú lùn nhỏ màu vàng chán ngán thất vọng nói. Nó vòng tới trước mặt Dịch Trinh, vung một cánh tay, không mang theo bất kỳ lưu luyến nào nhảy xuống.

Dịch Trinh tặc lưỡi nhìn người máy màu vàng việc nghĩa chẳng ngại nhảy xuống rồi bị hòa tan trong nháy máy. Tiếp theo chính là Lục Béo. Lúc này, một người máy từ bên ngoài tiến vào phòng, cao không tới cẳng chân, nghiêm túc làm sạch mặt đất, hoàn toàn làm lơ ba người máy khác trong phòng luyện. Nhưng khi nhìn thấy người máy dọn dẹp này, đôi mắt Dịch Trinh lập tức sáng bừng lên!

Hệ thống phòng ngự cấp thấp hoàn hảo, để làm một đối tượng xâm lấn quả là một lựa chọn tuyệt hảo!

Lục Béo như một người lớn tuổi, cẩn thận mỗi bước đi, "Tôi không muốn nhảy vào ... Sẽ không đau đâu nhỉ?"

Đôi mắt màu đen của Độc Nhãn nhấp nháy, hẳn là lại đang trợn trắng : "Yên tâm đi, cậu còn không được trang bị hệ thần kinh, chắc chắn sẽ không đau. Nhảy nhanh đi, đừng nghĩ nữa."

"Này, Lục Béo, Độc Nhãn, đừng nhảy! Chờ tôi một phút." Dịch Trinh khăn chỉ huy thân thể rách nát của mình đi tới bên bàn thao tác lò luyện, lôi ra một cái dây nối dữ liệu từ lồng ngực của mình cắm vào. Một giây sau, bên trong gian phòng yên tĩnh, ánh đèn chói mắt như mặt trời đột nhiên tắt!


Từ trong mạch điện lưu, Lục Béo phát ra một tiếng thét chói tai: "Đầu não trên cao, cậu đã làm cái gì rồi?!"

"Cắt nguồn điện, đi ra ngoài."

Độc Nhãn cho Dịch Trinh một cái liếc mắt trắng: "Thế 32 cửa còn lại làm sao bây giờ?"

Dịch Trinh ở trong bóng tối chỉ chỉ người máy vừa tiến đến dọn dẹp.

"Nó?" Độc Nhãn kinh ngạc một chút, cảnh giác mà liếc mắt quan sát bốn phía, hiện tại toàn bộ bên trong phòng luyện chỉ có ba bọn nó vẫn không có bị nung chảy.

Dịch Trinh nắm lấy người máy dọn dẹp trên đất, gỡ ra cửa khoang dưới gầm.

Lục Béo nhìn thấy động tác Dịch Trinh rất thành thạo mà tháo dỡ người máy, tự nhiên thấy không rét mà run, "Tôi thấy hơi sợ hãi, động tác vừa nãy cậu hủy nó đi giống y như mấy thợ sửa chữa máy móc. Bọn họ đều muốn những linh kiện vừa được lắp ráp xong trên người chúng ta, đổi thành những hàng giả hàng nhái, sau đó bán linh kiện trên người chúng ta cho người khác."

"Sao cậu lại nói nhiều như vậy?" Dịch Trinh sắp phát điên rồi, mạnh mẽ nắm lấy thân thể Lục Béo.

Lục Béo ở trong bóng tối lùi hai bước về sau, nơm nớp lo sợ hỏi Dịch Trinh: "Cậu muốn làm gì hả?!"

"Trốn... Cái...Sao?" Mạch lưu điện của Dịch Trinh vẫn dễ nghe như trước, "Cậu không muốn đi?"

Âm thanh mềm mại của Lục Béo hòa lẫn mạch điện lưu đang run rẩy, lắp bắp nói: "Tôi muốn đi, thế nhưng tôi có hơi sợ hãi... Chúng ta sẽ bị bắt sao?"

Mạch điện lưu của Diệp Trinh có nề nếp tựa như âm thanh máy móc của Google, bình dị nói: "Không biết."

"Cậu an ủi cho có, còn không bằng tôi đi dỗ trẻ con..." Lục Béo còn đang định bức xúc thêm một hai câu, một giây sau đột nhiên không còn âm thanh, Dịch Trinh đã thô bạo rút chip khống chế của đối phương, bỏ vào trong khoang hút bụi tràn đầy tro bụi. Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.

Có hacker là hắn ở đây, ai có thể bắt được bọn họ, đầu não sao? Ha ha, không phải nói đùa, hiện tại hắn có thể hack thứ đồ hỏng này, chỉ có điều phải cần tốn chút thời gian. Ở nơi trước kia của hắn, thời đại mà trí năng tinh tế và lĩnh vực xuyên qua không gian đã sớm đạt tới huy hoàng. Hệ thống bước nhảy không gian càng đã tiến vào nghiên cứu vượt qua vũ trụ, mà em trai của hắn lúc này chắc vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu đi, còn chưa biết tin tức hắn tử vong.


Độc Nhãn đứng thẳng thân thể, có nề nếp mà mở ra khoang chip của mình, lộ ra chip nửa trong suốt màu xanh thăm thẳm, một bộ dáng tráng sĩ chịu chết, nói với Dịch Trinh: "Đến đây đi!"

(silveryfan2482.wordpress.com)

Sau khi nhổ chip của Độc Nhãn, Dịch Trinh mở ra khoang chip của mình, đồng thời rút ra chip và dây dẫn. Chip màu xanh thăm thẳm lộ ra hình dạng mặt cắt kim cương nửa trong suốt. Dịch Trinh vừa cắm một đầu dây truyền dữ liệu của người máy đỏ vào người máy dọn dẹp, vừa lại khảm chip của mình vào bên trong miệng người máy dọn dẹp.

Người máy dọn dẹp vừa dừng vận hành liền khởi động lại. Dịch Trinh mở mắt lần nữa, trước mắt biến thành hai màu trắng đen, trên màn ảnh có các điểm trắng đen, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tầm mắt.

Dịch Trinh chuyển nhập ba đoạn mã nhỏ vào ba cái vỏ ngoài người máy, khôi phục toàn bộ hệ thống chiếu sáng trong phòng luyện. Ba cái vỏ ngoài người máy dựa theo tiến trình nguyên bản, lục tục nhảy vào trong lò luyện, hóa thành nước thép.

Người máy dọn dẹp dưới sự giám thị của cameras, yên lặng mà giả vờ bản thân đang hút bụi, một đôi mắt nhìn thẳng.

Năm phút sau, hút bụi xong xuôi.

Người máy dọn dẹp đi tới cửa lớn của phòng luyện. Camera máy móc trên cửa tới gần Dịch Trinh, trên mặt Dịch Trinh là biểu cảm khô khan kinh điển của người máy EW→(●-●)

"Thân phận nghiệm chứng thành công. Cơ cấu bên trong người máy cho phép thông qua."

Dịch Trinh nhìn thấy cửa lớn mở ra, bánh xe nhỏ dưới chân chạy trốn nhanh chóng, trốn chạy như bay khỏi phòng luyện.

"Hoan nghênh đến với Cách Mạng Người Máy, chúng tôi cung cấp những người máy, sản phẩm máy móc tốt nhất. Thực hiện toàn bộ phương thức máy móc tự động hóa, trải qua ba thế kỷ nghiệm chứng, Cách Mạng Người Máy — lựa chọn tốt nhất của mọi nhà."

Dịch Trinh nghe âm thanh này, nhìn kỹ, mới phát hiện hai mặt trên tường là màn hình to lớn đặc thù, mặt trên đang truyền phát tin quảng cáo. Ở trong hành lang nhìn năm phút, Dịch Trinh xác định vị trí của mình là bên trong một công ty chế tạo người máy.

Một người máy nho nhỏ trắng như tuyết, không cao tới người đứng trên hành lang mênh mông vô bờ. Quảng cáo ngừng truyền phát, mặt tường hóa thành chất liệu nửa trong suốt, kết cấu phía dưới hình tròn, hàng trăm dây chuyền sản xuất đang vận hành.

Từng cái cánh tay máy cầm lấy người máy mới vừa được lắp ráp xong, vận chuyển xuống trình tự làm việc tiếp theo.

Người máy tuyết trắng nằm nhoài trên mặt tường, quan sát phía dưới. (●-●)! Đây chính là thế giới tương lai!

Xa xa đèn đột nhiên sáng lên, một người máy đẩy xe chở hàng loại nhỏ đi qua bên cạnh Dịch Trinh. Dịch Trinh quay đầu, đôi mắt nhìn theo đồ vật trên xe chở hàng, hai chữ "to lớn" trên bao bì hàng hoá đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn.

Người máy vận tải cũng không chú ý có một người máy dọn dẹp không nghe lời đi theo phía sau. Mãi cho đến khi vào bên trong kho để hàng hoá chuyên chở, người máy tháo xuống toàn bộ hàng hóa, Dịch Trinh bèn trốn ở kệ hàng bên chờ đợi thời cơ.


"1, 2, 3... 12... 101..." Sau khi làm ghi chép xong, người máy vận tải rời đi, toàn bộ trong kho hàng chỉ có thể nghe thấy thanh âm sột soạt, là tiếng một người máy dọn dẹp trượt trên mặt đất.

Kho hàng này rộng cỡ ba cái sân bóng lớn, các kệ hàng lít nha lít nhít đang tự động tiến lên trở về vị trí của mình. Bởi đều là người máy phổ thông giả thuyết, người máy nhỏ xuyên qua giữa chúng bị làm lơ.

Những kệ hàng này có ba, bốn tầng lầu cao như vậy, mỗi loại người máy được phân thành từng màu sắc khác nhau. Người máy cao cấp đều ở kệ hàng phía trên, người máy cấp thấp toàn bộ ở phía dưới, mà người máy Dịch Trinh hiện tại sử dụng này còn không cao đến cẳng chân người. Hắn chỉ có thể cân nhắc để người máy được đặt ở phía dưới cùng làm vật dẫn đi ra ngoài của hắn.

Dịch Trinh gọn gàng nhanh chóng mở ra một cái túi gia dụng, trong đó có một người máy dọn dẹp, sau đó mở khoang chip của người máy này, mở ra buồng nguồn điện, người máy dọn dẹp lập tức phát ra giọng nói: "Xin chào, tôi là người máy dọn dẹp EW, hân hạnh được phục vụ ngài!"

Dịch Trinh luống cuống tay chân đè lại người máy dọn dẹp, tắt nguồn điện. Người máy bốn phía kệ hàng cũng không có chú ý, quét qua kho hàng, không có nhân loại xa lạ lại tiếp tục phân loại.

Tiếp nhập mạch điều khiển chủ bản (motherboard) của Độc Nhãn, Dịch Trinh sau khi đã xác nhận lần này là đúng, lúc này mới mở ra nguồn điện. Chẳng mấy chốc người máy dọn dẹp mở mắt ra. Độc Nhãn quan sát qua thân thể mình, bất mãn nói: "Cậu không thể chọn cho tôi một người máy tốt chút à?"

(silveryfan2482.wordpress.com)

Dịch Trinh giơ cánh tay máy lên cao nhất, đứng thẳng thân thể, "Người anh em, cậu cảm thấy được ngoại trừ tầng phía dưới cùng này, chiều cao của tôi có thể đến tầng trên kia không? Có thân thể là tốt lắm rồi, còn muốn chọn à?"

Liếc mắt nhìn chiều cao Dịch Trinh còn chưa đến ⅓ một tầng kệ hàng, Độc Nhãn im lặng ba giây rồi nói: "Coi như tôi chưa nói gì."

Dịch Trinh ngựa quen đường cũ mở ra một cái túi tiếp theo, bỏ chip của Lục Béo vào. Thân thể người máy này lập tức nhúc nhích phải trái một chút, chớp chớp đôi mắt liếc nhìn bốn phía: "Đầu não trên cao, nơi này là kho hàng! Tiểu Hồng, Tiểu Hắc, chúng ta rời khỏi phòng luyện rồi!"

"Tiểu Hồng?" Dịch Trinh (●-●)?

"Tiểu Hắc?" Độc Nhãn (●-●)?

Dịch Trinh và Độc Nhãn đồng thời quay đầu nhìn về phía Lục Béo, đây là cái xưng hô quần què gì?!

"Tiểu Hồng, Tiểu Hắc có cái gì không đúng à? Tôi nhát gan, các cậu đừng nên làm tôi sợ. Lẽ nào chúng ta bị phát hiện?" Lục Béo (●-●)?

Tác giả có lời muốn nói: Văn mới không khí mới ~

Yin cũng có điều muốn nói: Làm xong một chương mệt mún chớt:v

Hết chương 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận