Trác Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, lại bất chợt nhìn thấy tấm poster dán ngay sau lưng cô. Đây không phải hình của thân xác cô đang nhập vào sao? Hiểu Linh Hy, diễn viễn gần đây đang nổi như cồn với bộ phim ''Nhạc sĩ câm''. Phim này cô chưa xem, nhưng nhìn tấm poster có vẻ hay, diễn cùng Ảnh đế Dạ Hiên và ngôi sao hai mươi tuổi Lục Khải Chính. Ờ nhưng sao mặt của Lục Khải Chính lại bị tô đen, còn đầy chữ sỉ vả chửi bới vậy nhỉ?
Mặc kệ đi, hiện tại bản thân cô cần tìm cách trở về căn hộ của mình.
Hay bây giờ giả điên lên xe buýt rồi quỵt tiền, nhưng như vậy có khi người ta đuổi xuống xe luôn. Từ đây đi đến nhà cô thì phải đi hai xe, chẳng lẽ đều giả điên? Không được, làm người không thể như vậy.
---
Mạc Quân Thần vừa mới chợp mắt một chút thì điện thoại ở bệnh viện gọi đến nói rằng Cô trốn viện. Mạc Quân Thần vội vã khoác áo đi tìm, cô vẫn như trẻ con vậy, lúc nào cũng để anh đi tìm, nhưng anh nhất định sẽ tìm ra cô.
Tìm quan bệnh viện không thấy cô đâu, lòng anh trùng xuống, chắc là chạy ra ngoài viện rồi. Mạc Quân Thần lái xe đi tìm cô, khắp các nẻo đường cô có thể đi. Nửa tiếng sau, anh chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, vẫn đang ngồi ở trạm xe buýt, có lẽ cô ngồi cũng lâu rồi, chẳng lẽ cô định ngồi đó suốt hay sao?
Môi anh nhếch lên, anh nhấn ga đi đến bên cạnh cô, bíp còi:'' Cô gái, quá giang không?''
Từ khi cô ổn định tâm lý, anh đến thăm cô đều là lúc cô đang ngủ, bởi công ty quá quá nhiều việc nên anh thăm cô vào đêm muộn, cô không nhận ra anh cũng phải thôi.
Trác Nhiên ngẩng đầu lên, cong môi nói:'' Tôi không quen anh.''
''Có quen, em còn nhớ lần em đã cứu một người đàn ông khi anh ta bị truy đuổi không?''
Trác Nhiên ngạc nhiên:'' Là anh? Không phải, tôi nhớ là người đàn ông đó xấu xí, máu me đầy mặt, à hình như còn ôm một người đàn ông khác vào lòng.''
Mẹ kiếp, hóa ra trong ấn tượng của cô dành cho anh lại tệ hại như thế?
''Hừ, là đỡ một người đàn ông, không phải ôm.''
''À, tôi tưởng hai người là người yêu.''
Người yêu? Đầu óc cô bị sao vậy? Cái đó mà cũng nghĩ ra. Anh mà không hỏi vụ này, có phải cô vẫn nghĩ cô cứu một đôi đồng tính không?
Lần sau lấy cô về, nhất định để cô tránh xa cái đống đam mỹ đam miếc gì đó đi, đầu óc cô tưởng tưởng thái quá rồi.
''Hừ, vậy là nhớ ra rồi, lên xe, tôi mời em đi ăn, coi như cảm ơn.''
Hừm, có phải đây là anh đang bắt đầu theo đuổi đối tượng của mình không? Bắt đầu lại từ đầu, có lẽ sẽ rất thú vị đấy.
Trác Nhiên hơi chần chừ, nhưng hiện tại cũng chẳng thể về bệnh viện, cô hỏi anh:'' Nhưng, ăn mặc thế này, không tiện.''
''Ha, tôi cùng em đi mua đồ.'' Mạc Quân Thần cười, mở cửa cho cô. Từ giờ, anh chính thức theo đuổi cô.
''Lên xe, yên tâm tôi trả tiền.''
Ngồi trên xe, Trác Nhiên quay ra hỏi anh:'' Vậy anh tên là gì?''
''Lúc trước em hay gọi anh là ông xã.''
''Cái gì?''
''Không, tôi nói tôi tên Thần.'' Mạc Quân Thần lỡ miệng, chỉnh lại cho cô không phát hiện.
Thấy Trác Nhiên không nói gì, anh quay ra hỏi:'' Sao vậy?''
''Tôi tính bán cái nhẫn kim cương này, mà không biết có nên không?''
''Cái gì?'' Mặt Mạc Quân Thần đen như đít nồi. Cô giỏi lắm, không nhớ ra anh thì anh đã miễng cưỡng bỏ qua rồi, bây giờ còn đòi bán nhẫn cưới của cả hai người. Cô đúng là muốn chết.
Trác Nhiên ngây thơ:'' Sao vậy?''
''Cô không nghĩ đó là nhẫn cưới hả? Nhỡ chồng của cô biết thì sao, chắc chăn rất đau lòng.'' Anh đang đau lòng chết rồi đây, sao cô lại nhẫn tâm như thế được.
''À tôi tên Trác Nhiên, tôi còn chưa nhìn thấy mặt chồng mình.'' Trác Nhiên sờ sờ viên kim cương đính trên nhẫn, nếu thân xác này sắp kết hôn thật, thì cô phải gặp chứ?
''Chồng cô rất đẹp trai, lại rất tài giỏi.'' Mạc Quân Thần nhếch môi cười.
''Sao anh biết chồng tôi? Chẳng lẽ.... anh yêu chồng tôi sao?'' Trác Nhiên sợ hãi nhìn Mạc Quân Thần, còn không quên làm điệu bộ tránh xa.
Mạc Quân Thần khé lắc đầu, cô có bệnh rồi.
Như nhớ ra điều gì, Trác Nhiên quay sang nhìn Mạc Quân Thần với anh mắt kì lạ:'' À, anh...anh sao anh nhận ra tôi được. Mặt của tôi đâu có giống năm năm trước?''
Ờ đúng rồi, anh phải giải thích sao bây giờ?
p/s: đền 3 chap như đã hứa huhu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...