Sợ Xã Hội Xuyên Thành Vạn Người Ghét


Cậu là người có tiền án, dù có cư xử tử tế đến nhường nào hay không động đến Yến Thời Việt nhưng chỉ cần đứng chung một khung hình, cũng dễ dàng bị người khác nghi ngờ rằng có ý đồ xấu.

Yến Thời Việt là một nhân vật lớn như thế, chỉ cần một giây cũng đủ để bóp chết cậu, những người hâm mộ cực đoan của anh sẽ không tha cho cậu và cả giới truyền thông cũng thế, cái danh xấu xa sẽ đi theo cậu như bóng với hình… Trời, từ này về sau cuộc sống của cậu sẽ chỉ còn một màn đêm u ám.

Lâm Từ Miên run cầm cập, Yến Thời Việt trong mắt cậu cũng trở thành hồng thủy mãnh thú.

Nhất định không được đến gần, càng không được đứng chung một khung hình!
Sau khi tự nhủ với lòng mình, Lâm Từ Miên đứng yên tại chỗ rồi nhìn xung quanh, cậu quyết định tạm thời đi đường khác rồi tìm một chỗ ngồi trốn và tranh thủ giết thời gian một chút.


Nhưng cũng không hiểu đài truyền hình suy nghĩ như thế nào mà lại thiết kế hành lang như một cái mê cung, hai bên đường chỉ có những cánh cửa phòng đang đóng chặt, nơi an toàn nhất đối với cậu chính là cánh cửa ở đằng sau cách chỗ cậu đang đứng khoảng 200 mét.

Cậu đột nhiên quay người lại, không chừng sẽ biến khéo thành vụng, ngược lại sẽ làm Yến Thời Việt chú ý đến cậu.

Ngay khi Lâm Từ Miên đang rối rắm, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, người bước ra nhìn thấy Yến Thời Việt và người đại diện của anh thì tỏ ra ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã đi đến tiếp đón với gương mặt tươi cười.

!!! Sao càng lúc càng nhiều người xuất hiện thế! Vẫn không thể dừng lại!
Lâm Từ Miên không khỏi tự tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ thị và chửi mắng cậu không ngừng.

Nơi chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi, nhịp tim đập nhanh như nổi trống, trong tình huống cấp bách này, cậu lại xoay người lại một cách ngốc nghếch mà hướng mặt vào tường để người khác không nhìn thấy cậu.


Hành động này không khác gì một con đà điểu đang chổng mông ra rồi vùi đầu vào đống cát, chỉ để lộ mỗi cặp mông đầy đặn ở bên ngoài.

Sau đó Lâm Từ Miên lại càng cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

Cậu quên mất mình đã đội mũ lưỡi trai, vành mũ va vào bức tường tạo thành một đường cong mềm mại khiến Lâm Từ Miên không kịp phản ứng lại, vì tác dụng của lực nên đầu của cậu đã bị đẩy lên, cả người ngả về phía sau.

Lâm Từ Miên: “! ”
Hãy coi như cậu đã chết rồi, có việc gì thì hóa vàng mã gọi cậu lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận