Sợ Xã Hội Xuyên Thành Vạn Người Ghét
Nếu là một khách mời khác thì chỉ sau vài câu nói hàn huyên đã có thể nói chuyện một cách thân quen rồi, nhưng Lâm Từ Miên không thể nghĩ ra đề tài để nói chuyện, cũng chẳng dám mở miệng, cậu chỉ có thể mím môi im lặng như người câm.
Không khí trở nên thật kỳ quái, trường quay trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Thẩm Như Dao: “! ”
Cô ấy khẽ thở dài trong lòng rồi chủ động nói: “Cậu có muốn ăn một chiếc bánh kem nhỏ không?”
“Được, được ạ.
”
Cuối cùng cũng có chủ đề mới để nói chuyện, Lâm Từ Miên như nhìn thấy được vị cứu tinh của cuộc đời mình, cậu khẽ thở phào như trút được gánh nặng, sau đó lập tức đứng lên.
Vốn dĩ tất cả thành viên trong nhóm sẽ quay hình cùng nhau, ban tổ chức của chương trình cũng đã chuẩn bị đủ các loại bánh ngọt, món tráng miệng khác nhau ở trên chiếc bàn dài.
Cậu và Thẩm Như Dao ngồi ở một góc, mấy món tráng miệng nằm ở đầu kia của chiếc bàn dài nên không thể với đến, Lâm Từ Miên đi qua đi lại khoảng năm hay sáu lần gì đó để đưa đủ loại món tráng miệng đến trước mặt Thẩm Như Dao.
Thẩm Như Dao không nghĩ rằng Lâm Từ Miên lại ga lăng đến thế, ánh mắt nhìn cậu càng trở nên mềm mại: “Như vậy là đủ rồi, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.
”
Thật ra Lâm Từ Miên không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào, cậu chỉ ước mình có việc gì đó để làm, vì mỗi khi bận rộn thì thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn bình thường.
Cậu khẽ đáp lại rồi ngồi xuống một cách câu nệ, ánh mắt của cậu vô tình chạm phải ánh mắt của nữ minh tinh.
!!!
Lâm Từ Miên vô cùng lúng túng, cậu có thể chấp nhận bản thân mình là một người sợ giao tiếp nhưng cậu không muốn người khác phát hiện ra cậu có điều gì đó không ổn, vì để che giấu điều này, cậu khẽ ho hai tiếng với vẻ mất tự nhiên, bàn tay lại nắm chặt lấy vạt áo một cách vô thức.
Ánh mắt của Thẩm Như Dao ngồi bên cạnh cậu cũng dời xuống theo động tác nhỏ của cậu, vẻ mặt của cô ấy rất ngạc nhiên.
Lâm Từ Miên cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình ngu xuẩn đến nhường nào nên cậu vội vàng buông tay ra, sau khi chỉnh trang lại quần áo, cậu lại đặt tay lên đầu gối một cách ngay ngắn.
Sống lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, dáng ngồi ngay ngắn như một cậu học sinh tiểu học vừa làm sai chuyện gì đó đang nghe giáo viên dạy dỗ với vẻ ngoan ngoãn.
Thẩm Như Dao nhìn gương mặt tràn ngập ưu sầu của Lâm Từ Miên, khóe môi cô ấy hơi cong lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...