Sợ Xã Hội Xuyên Thành Vạn Người Ghét
Người đại diện vừa tức giận vừa lo lắng đến sắp phát điên, đúng lúc này, ông ta thấy Lâm Từ Miên đang đứng ở một góc với dáng vẻ ngoan ngoãn.
Lâm Từ Miên: ?????
Radar cảm nhận nguy hiểm trong đầu cậu lập tức vang lên nhưng vẫn chậm một bước, ánh mắt của người đại diện sáng ngời như bắt được vàng, ông ta nhanh chân bước đến, nước miếng vẫn bắn tung tóe: “Lần ghi hình này đều dựa vào cậu đó, chắc trong lòng cậu cũng đã hiểu, đừng làm chuyện dư thừa chọc tức đối phương.
”
Người đại diện túm cổ áo của cậu rồi xách cậu lên giống như một con gà, sau đó đưa cậu đến chỗ ghi hình một cách suồng sã.
Đồng tử của Lâm Từ Miên co lại, tay chân cùng giãy giụa, hai chữ sợ hãi viết đầy trên mặt.
Không, không, không, cậu không muốn quay hình ở vị trí trung tâm, cậu không cần đãi ngộ này đâu mà!
Cậu còn chưa kịp nói thành lời thì đã xuất hiện trước ống kính với gương mặt mộc và chiếc áo thun đen rộng thùng thình.
“! ”
“! ”
“! ”
Cậu không xong rồi.
Tuy không có nhiều người xem ở hậu trường nhưng vẫn phải đứng giữa các nhân viên tổ chức chương trình và có ít nhất bảy hay tám cái máy quay đang nhắm thẳng vào mặt cậu.
Bởi vì có một gương mặt xinh đẹp nên từ nhỏ đến lớn Lâm Từ Miên đã không thể tránh khỏi việc bị kéo lên sân khấu biểu diễn vài lần, cậu sẽ không bao giờ quên loại cảm giác đáng sợ này: Đầu óc trống rỗng, như thể đã biến thành một chú rối gỗ đang bị điều khiển bằng dây, không thể tự khống chế cơ thể của mình.
Hiện tại đã quá muộn để chạy trốn, Lâm Từ Miên cắn môi dưới trong vô thức, ánh mắt hoảng loạn nhìn ngó nghiêng thì bắt gặp nữ minh tinh quay hình cùng cậu.
Nữ minh tinh trang điểm rất tinh tế, cô ấy mặc một chiếc váy đen đơn giản trông vừa cao quý vừa diễm lệ, cằm hơi nhếch lên, nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Từ Miên lập tức cảm thấy lúng túng, sau đó vội vàng cúi đầu xuống giống như đang chột dạ, cậu do dự không dám đến gần.
Loài động vật nhỏ yếu đuối luôn có tính cảnh giác rất nhạy bén, Lâm Từ Miên rất thích tiếp xúc với những người vô hại, ngược lại những người nhìn qua trông có vẻ rất khó gần, hơn nữa còn mang tính công kích cao sẽ khiến cậu có cảm giác muốn chạy trốn theo bản năng.
Lâm Từ Miên nắm chặt góc áo của mình một cách bối rối, cậu cứng đờ như một pho tượng ở trên sân khấu, người đại diện cũng không thể nhịn nổi mà khẽ thúc giục cậu: “Còn thất thần cái gì, mau qua đó đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...