Sợ Xã Hội Xuyên Thành Vạn Người Ghét


Lâm Từ Miên kéo vali vào, lúng túng đứng trước giường, cảm giác không khí xung quanh đã đông cứng lại.


Chuyện này, chuyện này, chuyện này, là muốn cậu cùng ăn cùng ở cùng ngủ với người khác năm ngày sao!

Năm ngày có 120 giờ, 7400 phút, 432000 giây!

Một giây bằng một năm, tức là 432000 năm, Hầu ca chỉ nằm dưới núi Ngũ Chỉ có 500 năm thôi đấy! Đừng đối xử với cậu như vậy chứ!!

Những suy nghĩ tiêu cực bủa vây Lâm Từ Miên giống như một sợi dây vô hình trói chặt cậu, cuối cùng thắt nút quanh cổ cậu.


Không, thở, nổi!

Độ khó này quá khủng khϊếp với một người sợ giao tiếp xã hội.

Lâm Từ Miên sắp khóc tới nơi, đau khổ đi tới đi lui trong phòng.



Người vẫn chưa đến mà Lâm Từ Miên đã kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần.

Để chuyển sự chú ý sang chuyện khác, Lâm Từ Miên cầm điện thoại lên và mở WeChat như một thói quen.


Nhóm WeChat chung của cả nhóm nhạc có hơn chục tin nhắn chưa đọc.


Nhảy Chính: Nhóm trưởng, tôi có thể qua phòng anh ngủ không?

Nhóm Trưởng: Phòng chúng tôi chỉ có hai giường, cậu ngủ ở đâu?

Nhảy Chính: Em ngủ dưới sàn cũng được.


Nhóm Trưởng: Cậu bị thương ở lưng nên ngủ dưới sàn không được đâu, không phải cậu có phòng rồi sao?

Nhảy Chính: Không sao đâu, tôi thà ngủ dưới sàn còn hơn về phòng.



Hai người rõ ràng biết Lâm Từ Miên cũng có trong nhóm nhưng lại trò chuyện không chút kiêng dè, chỉ thiếu điều muốn nhắn thẳng hai chữ "ghét bỏ" và tag Lâm Từ Miên.


Lâm Từ Miên đặt điện thoại xuống với vẻ mặt không chút cảm xúc, ngả người ra sau và ném mình xuống chiếc giường êm ái.


Lâm Từ Miên lăn một vòng, không nhịn được nhếch khóe miệng lên, suýt đã không kìm được mà cười khằng khặc.


Chời ơi chời ơi chời đấc ơi, cậu có thể độc chiếm phòng giường cỡ lớn này rồi!

Trăm ngàn lần cảm ơn người anh em đã sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác, dù bị thương ở lưng cũng sẵn sàng ngủ dưới sàn!!

Sợi dây vô hình trói buộc Lâm Từ Miên biến mất, cậu thở phào nhẹ nhõm, cả người sáng sủa hẳn lên.


Lâm Từ Miên lăn qua lăn lại trên giường mấy lần rồi ngủ thêm hai tiếng nữa, sau đó đeo khẩu trang và đội mũ đi ra ngoài.


Lâm Từ Miên biết rất rõ vị trí của mình.


Cậu là vạn người ghét nên không có khả năng có người hâm mộ, người xem cũng không muốn nhìn thấy cậu, các thành viên nhóm nhạc và các khách mời ghi hình không thèm đếm xỉa tới cậu, thậm chí còn chẳng buồn tỏ ra tốt tính với cậu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui