Sợ Xã Hội Xuyên Thành Vạn Người Ghét


Tha cho tui đi, tui không muốn đi liên hoan!

Trong lòng Lâm Từ Miên tí hon đang quỳ trên mặt đất gào khóc nhưng ngoài mặt Lâm Từ Miên vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.


Cậu đẩy cửa bước vào phòng với khuôn mặt gần như chết lặng.


Ánh đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc xập xình, các thành viên trong câu lạc bộ chen chúc nhau ngồi trên sô pha, một số tụ tập trò chuyện, một số chơi game, ai cũng vui vẻ, nhanh chóng hòa nhập với bầu không khí nơi đây.


Ngay khi Lâm Từ Miên bước vào, giữa bản nhạc đinh tai nhức óc, sự im lặng đột nhiên bao trùm cả căn phòng.


Mọi người liếc nhìn Lâm Từ Miên như thể sự xuất hiện của Lâm Từ Miên đã phá hỏng bầu không khí náo nhiệt vốn có.


Tầm mười mấy ánh mắt đổ dồn sang khiến da đầu Lâm Từ Miên lập tức tê dại, nụ cười cứng đờ ở khóe môi, luống cuống đứng ở cửa.



"Lâm Từ Miên tới rồi à, mau vào đây.

"

Chủ nhiệm câu lạc bộ là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng, nồng nhiệt chào đón Lâm Từ Miên, những người khác cũng chào hỏi cậu một cách thân thiện.


Trong câu lạc bộ có một vài đàn anh đàn chị rất giỏi chăm sóc người khác, bọn họ chủ động đi tới, thể hiện kỹ năng xã giao cao siêu, thái độ gần gũi, mặc dù mới quen nhau được ba ngày nhưng bọn họ lại hành động như bạn tốt đã chơi với nhau được ba năm.


"Lâm Từ Miên, em muốn uống gì, Coca không?"

"Tránh ra, tránh ra, để một ghế cho Lâm Từ Miên.

"

"Lâm Từ Miên, em muốn hát hay chơi game đây?"


Lâm Từ Miên vừa chậm chạp vừa mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, đột nhiên bị kẹt ở một nơi đông người, não bộ lập tức đăng xuất, chỉ có thể trả lời các câu hỏi bằng chức năng ngôn ngữ cơ bản của cơ thể, cứ như thể cậu đang ở trong một giấc mơ, ảo ma đến mức không có chút cảm giác chân thực nào.


"Không, không cần đâu, em, em chỉ ngồi một bên thôi, mọi người cứ chơi đi.

"

Lâm Từ Miên suýt đã cắn trúng đầu lưỡi, âm cuối còn mang theo sự run rẩy, giọng điệu càng lúc càng nhỏ dần, vô thức nói lắp.


Chuyện này chẳng khác gì cảm giác xấu hổ khi thổi kèn bị hụt hơi, Lâm Từ Miên chỉ có thể mỉm cười gượng gạo, hơi cúi đầu, không dám nhìn ai.


"Được rồi, em ngồi đó nghỉ ngơi đi.

"

Các đàn anh đàn chị cũng không miễn cưỡng Lâm Từ Miên, để cậu ngồi một bên và nhìn bọn họ chơi game.


Bọn họ đang chơi King"s Game, trong đó mệnh lệnh của vua là tuyệt đối, không thể không tuân theo, hai ba người được chỉ định ngẫu nhiên để đi làm một chuyện gì đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui