Chẳng qua không phải là loại kênh thiếu nhi ngây thơ đó nữa.
Nhưng đây là chương trình mà người lớn hay xem.
Nhìn thấy nhân vật chính trong phim truyền hình chuẩn bị hôn nhau, Tống Thần Dật lo lắng đến mức vô thức đưa tay ra chặn ánh mắt của Chúc Trì.
Chúc Trì nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang che mắt cậu ra rồi nắm lấy cổ tay anh mỉm cười.
Trúc Trì trong mơ hơi khác so với thường ngày, nụ cười tựa như cánh hoa hồng rơi xuống ly rượu đỏ mới pha, thật ngọt ngào.
Cậu chủ động cúi người tới gần, nhắm mắt lại và hôn lên má anh.
Vào giây phút đó, Tống Thần Dật cảm thấy máu toàn thân dâng trào trong bụng nóng bừng.
Ngoại trừ lúc còn nhỏ Tống Thần Dật từng lừa Chúc Trì hôn thì sau khi lớn lên, Chúc Trì dần dần hiểu ra một số chuyện nên không tình nguyện lắm.
Cho nên từ đó về sau, mỗi lần hôn nhau, kể cả lúc diễn vở kịch "Người đẹp ngủ trong rừng" đều do Tống Thần Dật chủ động.
Chúc Trì không bao giờ chủ động hôn anh nữa.
Nhưng trong mơ, Chúc Trì thực sự đưa tay ra trước mặt anh giống như nữ chính trong phim truyền hình, cậu nhắm mắt lại chủ động hôn anh say đắm như một con mèo ngoan ngoãn đi theo chủ nhân.
Chỉ là hành động mà Tống Thần Dật đã quen, tại sao bây giờ Chúc Trì lại chủ động làm vậy, mặt anh nóng bừng lên, nhịp tim đập nhanh đến mức không thể khống chế được.
Tất cả đều hỗn loạn, mọi thứ đều rối loạn!
Giấc mơ quá kích thích khiến Tống Thần Dật đột nhiên mở to mắt, từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Ban đêm tối như vậy, tim anh vẫn đập loạn xạ, trong phút chốc anh không thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực.
Cổ anh khô khốc, trong vô thức anh liếc mắt nhìn về phía Chúc Trì.
Nửa khuôn mặt của Chúc Trì vùi trong chăn, làn da trắng như sứ được ánh trăng nhuộm màu, mềm mại như được đắp một tầng sương mỏng.
À! Là mơ!
Lúc ở trong giấc mơ, anh rõ ràng rất kinh ngạc nhưng sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, anh bắt đầu không kìm được mà cảm thấy thất vọng, thậm chí còn nghĩ nếu giấc mơ này có thể kéo dài càng lâu thì tốt biết mấy.
Dù sao trong thực tế, Tiểu Trì sẽ không chủ động hôn lên má anh mà cậu sẽ nói rằng bọn họ đã lớn rồi, làm như vậy không thích hợp nữa.
Nhưng bọn họ là những người bạn thân nhất, chẳng phải bạn thân làm những việc như thế này để bày tỏ sự yêu thích không phải rất bình thường sao?
Nhưng đồng thời, Tống Thần Dật cũng ý thức được phim tình cảm là thứ không nên xem quá nhiều.
Nhìn xem, hôm nay anh chỉ nhìn thoáng qua mà đã mơ thấy Tiểu Trì hôn mình.
Lỡ như một ngày khác, Tiểu Trì cũng nằm mơ như vậy mà chủ động hôn người khác hoặc bị người khác hôn thì sao?
Anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cho nên sau này, mỗi lần Chúc Trì muốn xem TV một lát thì Tống Thần Dật bá đạo đều sẽ chỉnh TV sang kênh dành cho trẻ em để phòng ngừa rắc rối ngay từ đầu.
Dù các chương trình trên kênh này có trẻ con đến đâu, Tống Thần Dật vẫn có thể dùng miệng lưỡi khéo léo của mình để thuyết phục Chúc Trì.
Nói tóm lại là cậu phải xem phim hoạt hình với anh.
Chúc Trì mím môi, vẻ mặt không nói nên lời.
Cậu chỉ có thể nghĩ rằng Tống Thần Dật tuy đã bước vào tuổi thiếu niên nhưng vẫn có nét hồn nhiên mạnh mẽ của trẻ con, tinh thần phát triển không theo kịp sự phát triển của cơ thể.
Vốn tưởng rằng đến tuổi này, cậu sẽ có thể xem được nhiều thứ trưởng thành hơn nhưng không ngờ cuối cùng cậu chỉ có thể xem phim hoạt hình.
Cậu chỉ có thể bất lực nghĩ: [Không có cách nào khác, nếu Tống Thần Dật thích thì cứ cùng cậu ấy trẻ con một chút vậy.
]
!
Cuộc sống của Chúc Trì dường như đã hình thành một khuôn mẫu cố định để học tập và đồng hành cùng Tống Thần Dật.
Sau giờ học, Tống Thần Dật sẽ mang rất nhiều rất nhiều bài tập về nhà cho cậu, tuỳ tiện kéo một chiếc ghế dài ngồi cạnh cậu rồi bày bài tập ra trước mặt cậu, khiêm tốn xin cậu chỉ dạy.
Có khi Chúc Trì phải giải thích mấy lần, hỏi Tống Thần Dật có hiểu hay không, anh đều lắc đầu nói không hiểu lắm.
Chúc Trì rất kiên nhẫn, nếu Tống Thần Dật không hiểu sẽ chịu khó dạy đi dạy lại cho anh.
Chuyện này khiến Chúc Trì hoàn toàn không có thời gian nói chuyện với người khác sau giờ học.
Sau này Chúc Trì phát hiện ra câu hỏi mà Tống Thần Dật mang đến hỏi đều là những bài mà cậu đã vô tình nhìn thấy anh làm qua và đã làm rất nhanh, rất tốt.
Chúc Trì duỗi ngón tay trắng ngần ra chỉ vào câu hỏi, hơi nhíu mày nhìn anh: "Không phải trước đây anh đã biết làm rồi sao?"
Tống Thần Dật sửng sốt một lát sau đó vẻ mặt của anh rất nhanh khôi phục lại bình thường, cười nói: "Chắc do trí nhớ của anh kém nên quên mất rồi.
"
Chúc Trì nghiêng đầu, đương nhiên cậu không hiểu vì sao Tống Thần Dật lại quên nhanh như vậy.
Tuy rằng cậu không hiểu nhưng nếu Tống Thần Dật đã nói như vậy, cậu tất nhiên không có lý do gì để nghi ngờ nên chỉ có thể ngây thơ gật đầu tin tưởng.
Tống Thần Dật nghĩ tuy Tiểu Trì làm bài rất giỏi nhưng thực sự quá ngây thơ và đơn giản giống như một động vật nhỏ ngây thơ mỗi ngày đều tự nguyện bước vào bẫy của anh.
Mỗi khi có người muốn nói chuyện với Chúc Trì, Tống Thần Dật sẽ cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của Chúc Trì, hôm nay giả vờ đau mắt, ngày mai thì giả vờ đau bụng.
Điều quan trọng là lần nào Chúc Trì cũng mắc câu.
Khi Tống Thần Dật lại bắt đầu giả vờ đau mắt, Chúc Trì theo thói quen rút tay đang dụi mắt của anh ra, đưa môi đến gần mắt Tống Thần Dật nhẹ nhàng thổi một cái.
Thổi một lúc, Chúc Trì lo lắng hỏi: “Thấy dễ chịu hơn chưa?”
Cổ họng Tống Thần Dật giật giật.
Tiểu Trì quá dễ lừa và dễ mắc bẫy.
Điều này thật thú vị nhưng nếu sau này cậu bị kẻ xấu lừa đi thì sao đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...