Chúc Trì nhìn bức thư tình kia, ngây ngẩn cả người.
Tống Thần Dật nhìn bức thư màu hồng phấn kia, cũng choáng váng.
Không phải, cậu mới tịch thu một cái sao lại có thêm một cái nữa!
Không dứt phải không!!!
Chúc Trì nhìn bức thư tình kia, có chút không biết làm sao.
Lần đầu tiên cậu làm chuyện giúp người ta chuyển thư tình này.
Tống Thần Dật trốn ở phía sau tường nhìn, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể lo lắng suông.
Anh tự an ủi mình, nếu như mình nhận được thư tình, vậy nhất định là sẽ không chạm vào dù chỉ một chút, anh tin tưởng Chúc Trì nhất định cũng sẽ như vậy, cũng sẽ không chút do dự mà từ chối.
Không ngờ rằng vài phút sau, Chúc Trì thế mà lại vươn tay ra, Nhận! Lấy! Rồi!
Tống Thần Dật như nghe thấy có tiếng gì đó vỡ vụn.
Anh hoảng hốt, hoàn toàn hoảng hốt.
Xong rồi xong rồi, Tiểu Trì thật sự muốn yêu đương với người khác rồi!
Cải trắng mà anh nuôi từ nhỏ đến lớn muốn chạy theo người khác!
Khi Chúc Trì từ hành lang trở về thì, phát hiện Tống Thần Dật đang ngơ ngác ngồi ở trên ghế, ngửa đầu nhìn trời, hồn bay phách lạc, phảng phất như đang cố gắng tiêu hóa thông tin gì đó.
Lúc Chúc Trì đi tới, Tống Thần Dật mới chú ý đến, có chút thất thần mà đáp lại: “Em về rồi.
”
“Ừm.
”
Tống Thần Dật đưa cặp sách cho cậu: “Anh giúp em thu dọn cặp sách xong rồi, chúng ta về nhà thôi.
”
Chúc Trì nhàn nhạt mà lên tiếng, nghĩ thầm có nên đem chuyện thư tình nói với anh hay không.
Khóe mắt của Tống Thần Dật liếc nhìn về phía túi của Chúc Trì.
Anh trơ mắt mà nhìn Chúc Trì bỏ bức thư tình lúc nãy vào trong túi.
Anh dừng một chút, cuối cùng không nhịn nổi nói với Chúc Trì: “Thật ra hôm nay có người tỏ tình với anh.
”
Chúc Trì nhẹ nhàng “A?” một tiếng, vừa định hỏi gì đó, Tống Thần Dật lại lập tức mở miệng nói: “Nhưng anh từ chối rồi.
”
Chúc Trì chớp chớp mắt, gật đầu, coi chuyện này như là chuyện phiếm.
Tống Thần Dật đặt hai tay lên trên vai của Chúc Trì, có chút nghiêm túc hỏi: “Em nghĩ tại sao anh lại từ chối?”
Chúc Trì đang lắng nghe chuyện phiếm, kết quả đột nhiên lại biến thành câu hỏi ngẫu hứng, cậu có chút trở tay không kịp, lắp bắp nói: “Em! Em không biết.
”
Tống Thần Dật hít sâu một hơi, nghiêm túc chính trực nói: “Bởi vì yêu sớm là không đúng.
”
Chúc Trì: “! ”
Không ngờ rằng mục đích thật sự của Tống Thần Dật không phải là nói chuyện phiếm cũng không phải là câu hỏi ngẫu hứng mà là giáo dục tư tưởng, không phải chứ!
Tống Thần Dật nói với Chúc Trì đủ loại nhược điểm của yêu sớm như là trì hoãn việc học tập, trì hoãn cuộc sống, trì hoãn nhân sinh, còn rất có lỗi với cha mẹ, rất có lỗi với giáo viên, rất có lỗi với thế giới này.
Đúng là so với giáo viên đối với việc yêu sớm lại càng căm thù đến tận xương tuỷ hơn một chút.
Chúc Trì cũng không biết Tống Thần Dật tuổi còn trẻ, từ lúc nào lại sinh ra tư tưởng giác ngộ như vậy.
Miệng của Tống Thần Dật sắp khô khốc, cổ họng cũng sắp bốc khói, cuối cùng mới bình tĩnh nhìn về phía Chúc Trì, có chút mong chờ hỏi: “Em đã hiểu chưa?”
Anh thầm nhủ ở trong lòng, đứa trẻ ngoan nên chủ động nộp thư tình lên, ngoan ngoãn để cho anh tịch thu, hơn nữa từ nay về sau không bao giờ được nhận thư tình của bất kì người nào nữa.
Chúc Trì cứng ngắc gật gật đầu, ý thức được mức độ Tống Thần Dật căm thù đến tận xương tủy đối với chuyện yêu sớm này, thư tình trong túi cậu dường như đã hoàn toàn không cần thiết phải đưa cho anh xem nữa.
Vì thế Tống Thần Dật trơ mắt mà nhìn, Chúc Trì không những không có chủ động nộp thư tình lên, thậm chí còn nhét thư tình vào trong túi sâu hơn một chút, giống như sợ sẽ bị nhóc nhìn thấy.
Khoảnh khắc đó, Tống Thần Dật cảm giác lúc nãy mình nói nhiều như vậy, toàn bộ đều là vô ích.
Tiểu Trì trân quý thứ này đến như vậy sao? Còn sợ bị mình phát hiện?!
Chẳng lẽ thư tình người khác đưa quan trọng như vậy sao?!
!
Lúc về đến nhà, vẻ mặt Tống Thần Dật vẫn còn hoảng hốt.
Dọc theo đường về này, anh đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện không tốt.
Tuy rằng đối với chuyện yêu đương không hiểu nhiều cho lắm nhưng mà không hề phủ nhận là vị trí người yêu này có thể thay thế được anh, người đang là bạn thân nhất của Chúc Trì.
Bởi vì mẹ của Tống Thần Dật từng dạy anh, thích một người thì phải tuyệt đối trung thành với người đó, từ nay về sau trong lòng không thể có người khác được nữa, bằng không chính là tra nam.
Anh không khỏi suy nghĩ, nếu như sau này trong lòng của Tiểu Trì không chứa nổi anh nữa, anh phải làm sao bây giờ?
Anh ở trong lòng của Tiểu Trì, từ nay về sau lại sẽ được đặt ở vị trí nào?
Nhưng rất nhanh, tâm tình của Tống Thần Dật lại tốt hơn một chút.
Chúc Trì bây giờ còn coi anh là người bạn tốt nhất, mỗi buổi trưa đều phải ngủ trưa ở nhà của anh, buổi tối cũng ở nhà anh ăn cơm tối.
Người khác có thể ngủ trưa với Tiểu Trì không?
Đương nhiên là không thể.
Nghĩ đến đây, tinh thần vốn ỉu xìu của Tống Thần Dật lại dần dần tăng lên.
Từ sau khi mẹ Dương Huyên đồng ý để cho Chúc Trì mỗi ngày đều đến phòng của Tống Thần Dật ngủ trưa, Tống Thần Dật đã trang trí phòng của mình một phen, cố gắng biến nó thành phong cách mà Chúc Trì thích.
Bởi vì dì Dương trang trí phòng ngủ của Tiểu Trì theo phong cách cổ tích nên Tống Thần Dật cũng thay đổi phong cách anh trai ngầu, nhét đầy thú nhồi bông lớn bé ở trong phòng ngủ của mình.
Anh cảm thấy chỉ cần Chúc Trì ở đây thoải mái, nhất định sẽ không nỡ rời đi.
Thật ra vốn dĩ bà Tống muốn sắp xếp một phòng riêng cho Chúc Trì nhưng Tống Thần Dật lại lấy lý do ngủ cùng một chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau học tập, hơn nữa giường của anh còn rất lớn, anh cố gắng khiến cho bà từ bỏ ý nghĩ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...