Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Chúc Trì áp má vào cửa sổ cố gắng nhìn ra bên ngoài.

Hơi thở của cậu phả vào cửa sổ, ngưng tụ thành một mảnh sương mù nhỏ.
Sau khi xuống máy bay, ban đêm sương tương đối dày đặc nên nhiệt độ chênh lệch lớn.

Tống Thần Dật cởi áo khoác khoác lên người Chúc Trì, còn đội mũ lên đầu cậu.
Cơ thể của Chúc Trì phát triển chậm hơn một chút so với những đứa trẻ khác.

Quần áo của Tống Thần Dật hơi rộng so với cậu khiến Chúc Trì nhỏ bé và mềm mại hơn.
Tống Thần Dật cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy Tiểu Trì mặc quần áo của mình.
Phải làm sao đây? Tiểu Trì như này thật dễ thương, thật sự giống con nhà bọn họ hơn.
Sau khi ra khỏi sân bay, đầu tiên bọn họ tìm đến khách sạn nơi mình ở mấy ngày này và chuẩn bị nghỉ một ngày.
Tống Thần Dật mãn nguyện ôm Chúc Trì ngủ cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ được mẹ của Chúc Trì và bà Tống dẫn đến Disneyland.
Mọi thứ ở đây đều đẹp như mơ với đủ loại nhân vật trong truyện cổ tích xuất hiện ở đây.

Ngay khi bước vào sẽ có cảm giác như đang lạc vào thiên đường của bọn nhỏ.
Con ngươi trong đôi mắt Chúc Trì sáng lên, Tống Thần Dật nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, đôi mắt đẹp tò mò nhìn xung quanh giống như một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới, tràn đầy hiếu kì đối với mọi thứ ở đây.
Tống Thần Dật nhìn cậu hưng phấn như vậy, khoé môi nhếch lên một nụ cười.
Nhóc nghĩ đưa Tiểu Trì đến đây thật sự đúng đắn.
Đang suy nghĩ như vậy, bọn họ đột nhiên gặp phải một người.
Vương Hằng là cái đuôi nhỏ của Tống Thần Dật, từng học cùng trường mẫu giáo với Tống Thần Dật, cậu ta luôn bám sát nhóc ở trường và coi nhóc như bạn thân của mình.
Sau đó, cậu ta nghe nói Tống Thần Dật vì một đứa trẻ không quen biết mà dứt khoát chuyển tới trường mẫu giáo khác, trong nháy mắt cảm giác bạn bè cùng thuyền tan vỡ.
Bạn nhỏ Vương Hằng tỏ vẻ không cam lòng nên cũng muốn đi theo nhưng lại bị mẹ cậu ta từ chối.
Cậu ta đã chán nản mấy ngày nay rồi.
Lần này nghe nói Tống Thần Dật tới Disneyland chơi, Vương Hằng cũng vội vàng đi theo.
Trước khi đến, cậu ta còn đang nghĩ vị tiên nhân nào đã khiến Tống Thần Dật nguyện ý chuyển trường.
Sau khi thật sự nhìn thấy Chúc Trì, Vương Hằng mở to hai mắt ngạc nhiên, trong mắt khó tả không nói nên lời.
Đây thực sự là một nàng tiên nhỏ!
Từ nhỏ cậu ta đã theo cha mẹ kết giao bạn bè trong giới thượng lưu.

Ở đó có nhiều đứa trẻ đẹp trai nhưng đẹp trai như Chúc Trì thì là người đầu tiên.
Nếu đứa trẻ này lớn lên không biết sẽ có bao nhiêu người thích.
Chúc Trì nhìn thấy Vương Hằng vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, chợt nhớ tới mẹ cậu đã nói khi gặp gỡ người khác cũng phải lễ phép, dù thế nào cũng phải chủ động chào hỏi.
Chúc Trì không giỏi chủ động chào hỏi, trước khi xuyên sách, lúc mẹ để cậu chào hỏi họ hàng, ngoại trừ cười vài cái ra thì cậu lại không biết mở miệng nói cái gì.
Vì lý do này mà mẹ cậu thường nói cậu không lễ phép.

Nhưng khi đối mặt với những người không quen biết, thói quen xấu này vẫn đi theo cậu.
Cậu vẫn chưa biết chào hỏi người lạ như thế nào, chỉ biết cười với người khác để thể hiện mình là người thân thiện.
Vì thế khi thấy Vương Hằng đang nhìn mình chằm chằm nên xuất phát từ lễ phép, Chúc Trì cũng cười nhẹ với Vương Hằng, dùng nụ cười này chứng tỏ cậu không phải là người khó gần.
Khi cậu cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng hình quả lê tô điểm cho khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương hơn cả tinh linh nhỏ trong tranh.
Vương Hằng lập tức đỏ mặt, lấy tay che môi ho nhẹ một tiếng, cậu ta đã hiểu vì sao Tống Thần Dật không chút do dự chuyển trường.
Nếu đây là bạn của cậu ta thì cậu ta cũng sẽ chuyển trường!
Cậu ta ghé sát vào tai Tống Thần Dật nói: “Đứa trẻ xinh đẹp như vậy không được để kẻ xấu cướp mất.”
Cậu ta không nói thì thôi nhưng khi cậu ta nói ra, Tống Thần Dật đột nhiên cảm thấy khả nghi, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người xung quanh Chúc Trì, sợ không cẩn thận làm mất bạn nhỏ nhà mình, nhóc còn lo lắng đề phòng hơn cả mẹ của Chúc Trì.
Vì nhóc cảm thấy Chúc Trì là người giỏi nhất thế giới nên mọi người đều muốn cạnh tranh với nhóc.
Lúc này Chúc Trì nho nhỏ nhẹ nhàng kéo quần áo của Tống Thần Dật nói: "Anh Thần Dật, chúng ta cùng nhau đi vòng xoay ngựa gỗ đi."
Nghe được lời Chúc Trì nói xong, Tống Thần Dật ngước mắt nhìn vòng xoay ngựa gỗ mà nhóc từng cho là quá trẻ con, cho dù có chết cũng sẽ không ngồi lên đó.
Mấy phút sau, Tống Thần Dật ngồi ở phía sau Chúc Trì, vươn tay ôm lấy cậu.

Hai người ngồi trên cùng một con ngựa gỗ, hình ảnh đặc biệt có tình yêu.

Mà Vương Hằng thì khốn khổ ngồi một mình trên ngựa gỗ ở đằng sau bọn họ, thê thảm ưu sầu giống như bị cắt đứt khỏi thế giới.

Mẹ của bọn trẻ đứng bên dưới chụp ảnh bọn trẻ với ánh mắt đầy yêu thương.
Trong bức ảnh được chụp lại, Tống Thần Dật đang ôm Chúc Trì, Chúc Trì đang ôm con ngựa.

Hai người khắng khít thân mật ngồi trên một con ngựa gỗ, tóc trước trán bị gió thổi bay, khuôn mặt của Chúc Trì luôn dè dặt cũng nở một nụ cười rạng rỡ, tiếng cười hoà tan vào trong gió.
Tống Thần Dật nghe được tiếng cười giòn tan của Chúc Trì, cảm nhận được sự vui vẻ của cậu, hai người cũng cùng nhau cười vang, bầu không khí đặc biệt vui vẻ.
Vương Hằng không có cảm giác được tham gia, bối rối đứng trong gió.
Bọn họ đang cười cái gì thế nhỉ?
Tại sao không cười với cậu ta?
Cậu ta là ai? Cậu ta đang ở đâu? Cậu ta nên làm gì đây?
Sau khi đi xuống từ trên vòng xoay ngựa gỗ, Chúc Trì hưng phấn từng bước từng bước nhảy xuống cầu thang.

Vừa nhìn lên đã nhìn thấy một chiếc xe bán kem như trong phim hoạt hình, mắt cậu sáng lên, lại chạy đến phía trước xe bán kem kia để xếp hàng, toàn bộ cơ thể cậu dường như có một nguồn năng lượng vô tận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận