Nhóc và mẹ đã thỏa thuận rằng sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, nhóc sẽ đến trường, tan học và về nhà cùng Chúc Trì.
Bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Trước khi bọn trẻ được cha mẹ đón về, Tống Thần Dật đi ngang qua bảng đen nhìn điều ước trên cây nhỏ.
Ánh mắt nhóc rơi vào nguyện vọng được lưu lại của Chúc Trì.
[Hy vọng mẹ mỗi ngày đều sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc.
]
[Hy vọng Tống Thần Dật sẽ không bao giờ ghét tôi.
Chúng tôi sẽ luôn là bạn tốt của nhau.
]
Tống Thần Dật nhìn chằm chằm dòng chữ này, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng lộ ra nụ cười hài lòng.
Cái gì chứ, hóa ra có viết về nhóc nha.
Nhưng mà viết không đúng.
Tống Thần Dật thầm nghĩ, sao mình có thể ghét Chúc Trì được? Nhóc thích cậu đến mức muốn cướp cậu về nhà nuôi cho thật tốt để không ai có thể bắt cậu đi.
Tâm trạng của nhóc đang rất tốt, mặc dù thời tiết hơi u ám nhưng nhóc cảm thấy trong lòng đang nở hoa nên bầu trời rất trong xanh.
!
Chúc Trì và Tống Thần Dật được nhận vào trường tiểu học trực thuộc Đại học Bắc Kinh.
Nghe mẹ nói Giang Nhiễu và Chương Dư cũng đã thuận lợi vào trường đó.
Sau khi mọi việc đã ổn định, kỳ nghỉ hè dài cuối cùng cũng đã đến.
Hôm nay đến nhà Tống Thần Dật chơi, Tống Thần Dật vừa đút bánh quy cho Chúc Trì vừa không vui nói: “Nói đến đây thì người anh ghét cũng ở đó.
”
Chúc Trì chớp chớp mắt, miệng đầy bánh quy, hỏi nhóc: “Là ai vậy?”
Tống Thần Dật chặc lưỡi một tiếng nói: "Dù sao cũng là một tên đáng ghét, đối thủ một mất một còn của anh.
"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chúc Trì, Tống Thần Dật lại xoa xoa má của cậu cười nói: “Không nghĩ đến cậu ta nữa, chúng ta nghĩ đến việc đi công viên giải trí đi.
”
Chúc Trì gật gật đầu, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền mờ nhạt khi nghĩ đến chỗ vui vẻ như vậy.
!
Chủ nhật, Chúc Trì đang đọc sách tranh trong phòng khách thì bất ngờ nghe thấy mẹ lẩm bẩm, sao nước tương trong nhà lại gần hết rồi.
Chúc Trì ngẩng đầu lên, tự hỏi nếu cậu có thể ra ngoài giúp mẹ mua nước tương thì bà có cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ hay không.
Nghĩ đến mẹ sẽ rất vui mừng nên Chúc Trì lập tức hành động, muốn đứng dậy lên đường.
Nhưng bên ngoài trời bắt đầu mưa nhỏ, Chúc Trì suy nghĩ một chút rồi đi vào phòng, mặc áo mưa khủng long nhỏ sau đó lại cầm theo một chiếc ô nhỏ, tự tin đi ra ngoài.
Thời tiết tháng sáu nói đổi là đổi, lúc nắng lúc mưa.
Dì bán hàng mỉm cười khen ngợi Chúc Trì: “Bạn nhỏ nhà ai, nhỏ như vậy đã ra ngoài giúp mẹ mua đồ nha.
”
Đôi má trắng như tuyết của Chúc Trì hơi đỏ lên, cậu kiễng chân rồi cụp mi xuống ngượng ngùng đưa tiền ra.
Bánh bao trắng nhỏ rất dễ thương lắc lư bước đi, đi tới chỗ nào cũng là tiêu điểm trong đám người.
Sau khi mua nước tương xong và đi đến cửa siêu thị, Chúc Trì nhìn thấy một đứa trẻ mặc quần áo đen đứng dưới mái hiên, lo lắng nhìn màn mưa bên ngoài nhíu mày giống như đang suy nghĩ tiếp theo nên về nhà như thế nào.
Chúc Trì cầm nước tương trong tay đi tới lặng lẽ thò đầu ra nhìn.
Cậu ấy đó đảo mắt một cái đã nhìn thấy đứa bé mặc áo mưa khủng long kia đang ngẩng đầu tò mò nhìn mình, còn nhẹ giọng hỏi: “Cậu không về được sao?”
Cậu trông giống như một chiếc bánh bao tuyết với hàng mi dài và cong, dễ thương hơn cả búp bê, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cậu ấy, ngây thơ và vô hại.
“Rồi sao?” Cậu ấy liếc nhìn một cái rồi quay đi, vì cơn mưa bất chợt khiến cậu ấy vô cớ nóng nảy.
Chúc Trì cúi đầu, từ trong túi móc ra một chiếc ô nhỏ in hình hươu sao đưa cho cậu ấy.
Cậu ấy cầm ô nhưng trước khi kịp phản ứng, cục tuyết nhỏ đang mặc áo mưa khủng long bước xuống mưa và chạy về nhà với đôi chân ngắn ngủn của mình.
Cậu ấy dừng lại ngắm nhìn một lúc lâu rồi chạm vào chiếc ô trong tay cảm thấy hơi mất mát.
Đó là con nhà ai vậy?
Cậu đưa ô cho cậu ấy rồi rời đi nhưng cậu ấy vẫn chưa biết tên cậu.
Cậu ấy hơi tiếc nuối cụp mắt xuống.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Dương Huyên đang ở trong bếp nấu ăn, lúc đi vào phòng khách thì phát hiện Chúc Trì đã biến mất.
Lúc ấy bà sợ tới mất hồn, lo lắng con bị lạc, vội vàng xỏ giày định xuống lầu tìm con.
Sau đó, bà nhìn thấy Chúc Trì nhỏ bé đang cầm nước tương thở hồng hộc chạy tới, hai má ửng hồng vì nóng, cậu giơ tay lên cao nói: “Con mua cho mẹ.
”
Dương Huyên ngây ngẩn cả người.
Sau đó bà vội vàng bước tới ôm chặt Chúc Trì vào lòng, chưa hoàn hồn nói: "Đứa nhỏ này, sao con lại mua nước tương? Mẹ có thể tự mình ra ngoài mua mà.
"
Chúc Trì chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Nhưng có thể giúp được mẹ, con rất vui.
”
Dương Huyên nghe vậy, trong lòng ngọt ngào như ăn được mật ong.
May mắn bà vẫn còn Chúc Trì, một đứa trẻ dễ thương như vậy ở bên cạnh.
Bà nghĩ có một đứa trẻ như Chúc Trì ở bên cạnh, chắc chắn kiếp trước bà đã cứu thế giới.
Bà hôn lên má Chúc Trì khen ngợi: "Tiểu Trì giỏi quá.
Còn nhỏ như vậy mà đã lợi hại như thế rồi.
"
Bởi vì hành động này của mẹ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Trì đỏ lên xấu hổ, cậu ôm quần áo của mình dè dặt nói: “Cũng, cũng không giỏi đến như vậy đâu ạ.
”
Trước kia cậu làm đúng việc, mẹ chưa từng khen ngợi cũng chưa từng hôn cậu.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Chúc Trì, Dương Huyên không nhịn được hôn lên mặt cậu thêm mấy cái, sau đó ôm Chúc Trì về phòng làm món tôm hầm mà cậu yêu thích.
!
Thứ ba, Chúc Trì và Tống Thần Dật ngồi máy bay lớn tới Disneyland.
Dọc đường đi, Chúc Trì hưng phấn bám cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vì là ban đêm nên khi nhìn xuống từ cửa sổ máy bay có thể thấy hàng ngàn đèn nhà sáng lên giống như những cụm hoa nhỏ nở rộ trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...