Chúc Trì bị các bạn nhỏ vây quanh, hai má đỏ bừng vô cùng xấu hổ.
Nhưng đúng thật là rất hạnh phúc.
Trong bữa tiệc sinh nhật, Chúc Trì đã nhận được cuốn truyện cổ tích 3D của Chương Dư, chiếc bút tự động mới mua của Giang Nhiễu và nhiều món quà nhỏ.
Nhưng khi đến Tống Thần Dật, nhóc đã cho Chúc Trì xem bức tranh do nhóc vẽ.
Bên trong bức tranh là vẽ một lâu đài.
Chương Dư nhìn món quà này, trong lòng thầm vui mừng: Thắng rồi.
Cuốn truyện cổ tích mà cậu nhóc tặng có một tòa lâu đài được dựng bên trong, đẹp hơn nhiều so với bức tranh tồi tàn mà Tống Thần Dật vẽ.
Nhưng không ngờ ngay giây sau Tống Thần Dật lại đắc ý nói: "Tiểu Trì, anh tặng em một chuyến du lịch ba ngày đến Disneyland."
Lời này vừa nói ra mọi người đều xôn xao.
Chúc Trì càng kinh ngạc hơn.
Không ngờ sinh nhật lại có thể nhận được món quà như vậy.
Nhìn thấy phản ứng của Chúc Trì, Tống Thần Dật đắc ý muốn chết.
Nhóc biết món quà mình tặng nhất định phải là món quà đặc biệt nhất, bắt mắt nhất mà không ai có thể so sánh được.
Chương Dư dựa vào góc tường, cậu nhóc hung hăng nắm chặt nắm đấm, trong lòng nghẹn ngào: Thua rồi...!Hoàn toàn thua rồi.
Lâu đài làm bằng giấy cũng không bằng lâu đài thật.
Khúc nhạc đệm tặng quà qua đi, mọi người bắt đầu bước vào phần ăn bánh được nhiều người mong đợi nhất.
Chúc Trì ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cầm thìa lên ăn từng miếng nhỏ, khóe môi còn dính chút kem, nhìn qua rất hạnh phúc.
Tống Thần Dật nhìn cậu, cảm thấy Chúc Trì còn ngọt hơn bánh, thật muốn cắn một miếng.
Nhóc tiến tới gần, cười tủm tỉm lừa Chúc Trì: “Miếng bánh của em nhìn có vẻ ngọt hơn của anh một chút, anh có thể nếm thử của em được không?”
Chúc Trì nghiêng đầu, thầm nghĩ bánh nào cũng ngọt như nhau mà.
Nhưng cậu cũng không phản bác mà ngoan ngoãn múc một muỗng bánh ngọt đút vào miệng Tống Thần Dật.
Tống Thần Dật không ngờ nhóc chỉ tuỳ tiện nói một câu mà Chúc Trì đã chủ động chia sẻ nên trong lòng nhóc rất sửng sốt.
Nhóc nhai miếng bánh trong miệng, dường như nó thật sự ngọt hơn miếng bánh trên tay nhóc rất nhiều.
Nhóc rũ mi mắt xuống, đôi mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh.
Quả nhiên, cái gì Tiểu Trì cho đều ngọt ngào.
...
Kể từ khi cha Giang Nhiễu trở về, Chúc Trì nhận thấy cuộc sống của Giang Nhiễu đã thay đổi rất lớn.
Cậu bé không còn trong tình trạng không đủ ăn nữa mà mỗi ngày tinh thần đều phấn chấn và đã trở về giống như một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Nụ cười trên khuôn mặt cậu bé cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng không biết tại sao, từ ngày đó cha Giang Nhiễu đến gặp cậu, thái độ của Giang Nhiễu đối với cậu cũng thay đổi rất nhiều.
Trước kia Giang Nhiễu vốn là người ít nói, không thích nói chuyện và ngồi một mình trên ghế, tuy ngoài lạnh trong nóng nhưng trong lòng lại có vẻ xa cách với mọi người.
Hiện tại có điều gì đó đã làm cậu bé thay đổi.
Thỉnh thoảng khi đến trường, cậu bé sẽ đặt một số đồ ăn vặt mà bọn trẻ thích lên bàn của Chúc Trì và nói với cậu: “Cậu gầy quá, ăn nhiều lên đi.”
Lúc ăn trưa, cậu bé phát hiện Chúc Trì thích ăn món gì thì sẽ chủ động đổi món ăn của mình rồi lấy món mà Chúc Trì không thích.
Chúc Trì từ nhân vật đang ăn biến thành nhân vật được cho ăn.
Những thay đổi này khiến cho Tống Thần Dật sinh ra một cảm giác khủng hoảng cực lớn.
Kết quả là hai người cạnh tranh với nhau, làm việc chăm chỉ, Giang Nhiễu hỏi Chúc Trì có muốn cùng nhau về nhà sau giờ học không còn Tống Thần Dật thì khoe khoang với Giang Nhiễu, nói mỗi tối Chúc Trì đều ở nhà nhóc ăn cơm.
Khi Giang Nhiễu muốn lấy đi bông cải xanh mà Chúc Trì không thích ăn, Tống Thần Dật sẽ kịp thời phản ứng đè đũa của cậu bé lại, sau đó khiêu khích gắp bông cải xanh cho vào miệng.
Chúc Trì ngồi giữa hai người, yếu ớt không dám cử động.
Không biết tại sao nhưng cậu cảm thấy bầu không khí giữa hai người này thật đáng sợ.
...
Hôm đó, lúc Chúc Trì đi ngang qua văn phòng, cậu nghe thấy các giáo viên đang bàn tán với nhau.
Nghe bọn họ nói, trước khi cha cậu bé nước ngoài, họ hàng của Giang Nhiễu đã nợ cha Giang Nhiễu một khoản tiền nhưng vẫn chưa trả.
Cha của Giang Nhiễu không nhắc đến số tiền này vì nghĩ họ hàng có thể chăm sóc tốt cho Giang Nhiễu.
Ngay cả khi cuộc sống của cha Giang Nhiễu gặp khó khăn nhất, ông ấy vẫn kịp thời thanh toán chi phí sinh hoạt của Giang Nhiễu vào thẻ của nhà họ hàng.
Vốn tưởng rằng điều này sẽ khiến họ hàng của ông ấy chăm sóc đứa bé chu đáo hơn, nhưng ông ấy không ngờ rằng Giang Nhiễu thậm chí còn không có được một bữa ăn no.
Sau khi biết được trước đây họ hàng đối xử với Giang Nhiễu như thế nào, cha Giang đã rất tức giận, ông ấy không còn lịch sự với họ hàng nữa mà đòi nợ không chút lưu tình.
Nghe nói bây giờ nhà của Vương Tử Nguỵ đã bán xe, trong khi đó hai vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau, nhìn đứa con nghịch ngợm vô kỷ luật của nhà mình lại càng thêm khó chịu.
Giang Nhiễu rời khỏi nhà họ hàng và hiện đang sống với cha mẹ.
Mỗi ngày, cha mẹ cậu bé đều cố gắng dùng tình yêu thương lớn nhất của mình để bù đắp cho cậu bé.
Sau khi biết được kết quả này, từ tận đáy lòng Chúc Trì cũng cảm thấy mừng cho Giang Nhiễu.
Xem ra tiến độ cậu ở thế giới này đang được thực hiện rất tốt.
Không lâu sau bữa tiệc sinh nhật của Chúc Trì, ngày Chúc Trì tốt nghiệp trường mẫu giáo cũng sắp đến.
Không khí chia tay tràn ngập trong phòng học nho nhỏ.
Một cái cây nhỏ được vẽ bằng phấn màu xanh lá cây trên bảng đen phía sau trường mẫu giáo.
Mỗi đứa trẻ đều có những tờ giấy dán của riêng mình.
Cô Tô mỉm cười nói: “Mọi người có thể viết điều ước của mình và dán lên cái cây phía sau.
Nào, chúng ta hãy làm cho cái cây đó đầy lá nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...