Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


!
Chúc Trì đang vui vẻ nhảy ô vuông đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông trung niên gọi cậu lại: "Cháu… Cháu là Chúc Trì?"
Chúc Trì ngạc nhiên xoay người lại nhìn thấy một bóng người hoàn toàn xa lạ.

… Đó là người mà cậu chưa từng gặp qua.

Khi Tống Thần Dật nhìn thấy người lạ gọi chính xác tên Chúc Trì, cả người nhóc lập tức cảnh giác, hung dữ nhìn chằm chằm vào người đang đến giống như chỉ cần người đi tới thêm một bước, nhóc sẽ lập tức lao tới cắn người.

Cô Tô ở phía sau vội vàng đuổi theo cha Giang, nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Tống Thần Dật thì kiên nhẫn giải thích tình hình cho Chúc Trì và Tống Thần Dật biết.

Cô ấy không biết học trò của mình đã đi đâu nên đương nhiên rất lo lắng, sau khi nhận được điện thoại của cha Giang, cô ấy đã đưa ông ấy đến gặp Chúc Trì.

Mặc dù bọn họ đã gọi điện trước cho mẹ Chúc Trì để chào hỏi nhưng không ngờ lại không liên lạc được với bà, cha Giang nóng lòng nên muốn đích thân đến chào hỏi.

Sau khi hiểu được tình hình của Giang Nhiễu, Chúc Trì không khỏi cuộn ngón tay hỏi: "Chú, vì sao Giang Nhiễu lại bỏ nhà đi?"
Khi nghe cậu hỏi đến đây, vẻ mặt của cha Giang rõ ràng trở nên xấu hổ.

Dưới cái nhìn của nhiều người, cuối cùng ông ấy cũng thở dài và kể lại chuyện đã xảy ra khi nhìn thấy Giang Nhiễu làm gì với con của một người họ hàng.

Ông ấy tức giận nói: “Chú thấy Giang Nhiễu ở nhà họ hàng gây thêm rắc rối cho người ta, còn ra tay đánh con người ta nên trong lúc tức giận chú đã la thằng bé một trận.



Chúc Trì dừng lại, hàng mi dài và dày run rẩy sau đó ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, đột nhiên nói: "Chú, không biết chú có từng hiểu Giang Nhiễu không?"
Cha Giang ngẩn người.

Mấy năm nay ông ấy thật sự không quan tâm đến Giang Nhiễu cho nên khi Chúc Trì hỏi ông ấy câu hỏi này nhất thời ông ấy không thể trả lời được.

Chúc Trì thấy cha Giang im lặng, mặc dù hơi lo lắng nhưng vẫn nói tiếp: “Lúc cháu mới chuyển tới đây thường xuyên thấy cậu ấy đói bụng, lúc trước cháu đi vào hẻm nhỏ cũng đụng phải con của họ hàng Giang Nhiễu đang cố gắng cướp tiền tiêu vặt của cậu ấy.

"
"Cháu là bạn cùng lớp của Giang Nhiễu.

Cháu biết cậu ấy chắc chắn không phải là người tùy tiện tấn công người khác.

Cậu ấy là một đứa bé ngoan.

"
Chúc Trì nhìn cha Giang nghiêm túc nói: "Chú, chú phải đối xử tốt với Giang Nhiễu.

Cậu ấy còn chưa được sáu tuổi, tuổi còn nhỏ đã không ở cùng cha mẹ, chú nhất định phải yêu thương cậu ấy thật nhiều vào.

"
Chúc Trì nói những lời này một cách có trật tự và rõ ràng, vẻ mặt lại nghiêm túc không giống một đứa trẻ.

Giang Nhiễu núp sau tường nghe bọn họ nói chuyện, hốc mắt hơi cay.

Cậu bé cho rằng Chúc Trì là một đứa trẻ được bảo vệ tốt nên không hiểu gì cả.

Nhưng không ngờ cậu lại biết hết mọi chuyện.

Cái gì cũng biết nhưng lại giả vờ như không biết, rõ ràng rất sợ người nhưng lại rất tốt với cậu bé.

Làm sao lại có thể có một đứa trẻ hiểu chuyện đến như vậy?
Giang Nhiễu nắm chặt tay hít một hơi thật sâu sau đó liếc nhìn Chúc Trì rồi quay người rời đi.

Một lúc sau, cha Giang nhận được một cuộc gọi.

"Cái gì? Giang Nhiễu về nhà rồi?"
Dây thần kinh vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, ông ấy thở dài một hơi nhẹ nhõm nói với Chúc Trì: “Cảm ơn cháu đã nói cho chú biết nhiều như vậy, chú nhất định sẽ rút ra bài học, từ nay về sau chú nhất định sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt.


Chúc Trì cuối cùng cũng mỉm cười: “Vậy thì tốt quá!”

Cha Giang cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi thấy một đứa trẻ dễ thương như vậy sẵn sàng quan tâm đến Giang Nhiễu và thấy rất vui khi Giang Nhiễu có một người bạn như vậy.

Cùng lúc đó, cha Giang cũng cảm thấy trong lòng có nút thắt.

Tại sao Chúc Trì lại nói Giang Nhiễu luôn đói bụng chứ.

Hơn nữa cậu ấy dường như thường xuyên bị con cái của họ hàng bắt nạt.

Chẳng lẽ những lời Vương Thạc nói với ông ấy rằng Giang Nhiễu ở nhà sống rất tốt và ông ta chăm sóc Giang Nhiễu rất chu đáo đều là dối trá?
Sắc mặt của ông ấy từ từ tối sầm lại, trong lòng cũng có cân nhắc.

Chuyện này ông ấy nhất định sẽ để ý đến.

!
Sau khi cha Giang và cô Tô biết tin Giang Nhiễu đã an toàn trở về nhà nên rất nhanh đã rời đi.

Chúc Trì giơ cánh tay nhỏ bé lên vẫy chào, lịch sự chào tạm biệt bọn họ.

Ánh mắt Tống Thần Dật nhìn Chúc Trì thật sâu, chợt nhớ tới thật ra trước đây Chúc Trì chưa từng ở cùng mẹ mình.

Chúc Trì cũng là một đứa trẻ được mẹ đón về cách đây không lâu, cậu đã trải qua một thời gian dài không có cha mẹ.

Tống Thần Dật cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, đột nhiên nói: "Thật ra Chúc Trì cũng cần rất nhiều tình yêu nha, phải không?"
Chúc Trì khó hiểu nhìn nhóc chớp mắt nói: “Tôi đã có rất nhiều tình yêu rồi.


Cậu đếm ngón tay nói: “Có của mẹ, của dì Tống, còn có…”
Chúc Trì nhìn Tống Thần Dật hơi xấu hổ nói: "Của cậu nữa.


"
Nghe được những lời này, sắc mặt Tống Thần Dật nhất thời đỏ như quả táo, hai má như bốc cháy, phát ra một tiếng dụ dỗ vô cùng nóng bỏng.

Nhóc mím môi, đột nhiên ngước mắt lên rất kiên định nói với Chúc Trì: “Sẽ còn nhiều hơn nữa.


Chúc Trì khó hiểu nghiêng đầu: “Hả?”
Tống Thần Dật nhìn cậu chằm chằm, nghiêm túc nói như đang lập lời thề nào đó: "Anh sẽ cho em nhiều yêu thương hơn, nhiều hơn cả tình yêu của mẹ anh và dì Dương cộng lại.

"
Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật, nhà Chúc Trì vô cùng náo nhiệt.

Được vây quanh bởi lũ trẻ, Chúc Trì đội chiếc mũ sinh nhật có hình con thỏ nhỏ đối diện với những ngọn nến trên bánh, cậu nhẹ nhàng nắm chặt hai tay vào nhau sau đó nhắm mắt lại ước một điều ước.

Hy vọng mọi chuyện trên thế giới này đều có thể suôn sẻ.

Bọn trẻ vây quanh cậu cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật với giọng trẻ con trong trẻo.

Khi Chúc Trì thổi nến thì xung quanh vang lên những tràng pháo tay rộn rã.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận