Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Khi Giang Nhiễu bước vào phòng, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Cậu bé mở cửa ra, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, muốn gói quà sinh nhật thật đẹp cho Chúc Trì.
Nhưng khi nhìn thấy mặt bàn trống rỗng, con ngươi của cậu bé lập tức co rút, nắm chặt tay lại, ngay cả khi cha gọi điện nói muốn trở về với cậu bé thì cậu bé cũng không có cảm giác xúc động lớn đến như vậy.
Món quà mà cậu bé muốn tặng cho Chúc Trì đã biến mất!
Giang Nhiễu sải bước đến phòng của Vương Tử Ngụy, vẻ mặt trầm thấp nắm lấy cổ áo của thằng bé, trong mắt đầy tức giận nói: "Trả lại cho tao!"
Ánh mắt Vương Tử Nguỵ chột dạ nhìn cậu bé một cái, cố gắng giãy giụa nói: "Không hiểu mày đang nói cái gì nữa, mau buông tao ra! Nếu không tao sẽ nói cho cha biết!"
Giang Nhiễu không để ý đến lời nói của thằng bé, đưa tay lục lọi trong túi áo của thằng bé.
Vương Tử Nguỵ liều mạng chống cự, xô đẩy cậu bé giống như con cá chạch nhưng làm thế nào cũng không thoát được.
Trong lúc tranh chấp, chiếc bút có con chuột hamster kia rơi xuống đất lại bị Vương Tử Nguỵ vùng vẫy giẫm lên.
Giang Nhiễu mở to mắt nhìn vỏ bút vỡ trên mặt đất.
Vương Tử Nguỵ nhìn đống hỗn độn trên mặt đất thì đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Thằng bé chột dạ lẩm bẩm trốn tránh trách nhiệm: “Không phải lỗi của tao, nếu mày không cướp đồ lung tung thì đã không có chuyện gì xảy ra.”

Giây tiếp theo thằng bé bị đấm một cú vào mặt.
Giang Nhiễu lao tới đánh nhau với thằng bé, Vương Tử Nguỵ được nuông chiều từ bé nên không phải là đối thủ của cậu bé nên chỉ có thể khóc kêu lên: "Cha cứu con!"
Chú Vương đẩy cửa đi vào, bị hành động của Giang Nhiễu làm giật mình, ông ta hét lên: "Dừng tay."
Giang Nhiễu làm như không nghe thấy gì, cậu bé muốn đấm Vương Tử Nguỵ lần nữa.
Lúc này một giọng nói uy nghiêm ngăn cậu bé lại: "Giang Nhiễu, con đang làm gì vậy? Thả thằng bé ra!"
Giang Nhiễu ngây ngẩn cả người.

cậu bé chậm chạp quay mặt lại nhìn thấy cha mình đang đứng ở cửa, người đã tự ý bỏ cậu bé ở lại đây, không hề quan tâm đến cậu bé rồi ra nước ngoài.
Bây giờ cuối cùng ông ấy cũng đã trở về nhưng điều đầu tiên ông ấy làm là chống lại cậu bé.
Giang Nhiễu nhìn những mảnh vụn trên mặt đất lần nữa, cười khẩy rồi đẩy cha mình đang đứng ở cửa chạy ra ngoài mà không quay đầu lại.
"Giang Nhiễu!"
Giọng của cha cậu bé bị bỏ lại ở phía sau.
...
Giang Nhiễu bỏ nhà đi?
Sau khi cha Giang biết thì đã sốt ruột muốn tìm lại con mình nhưng ông ấy lại phát hiện.

Mấy năm nay ông ấy không quan tâm đến Giang Nhiễu, chỉ để lại phí sinh hoạt rồi rời đi, lúc này ông ấy hoàn toàn không biết Giang Nhiễu đã đi đâu.
Bởi vì sự nghiệp thất bại nên ông ấy không dám gọi điện hỏi thăm tình hình hiện tại của Giang Nhiễu.

Ông ấy muốn đợi đến khi thành công và nổi tiếng mới quay về để gây bất ngờ cho Giang Nhiễu.
Nhưng bây giờ, cuối cùng ông ấy cũng nhận ra bản thân làm cha đã thất bại như thế nào.

Ông ấy ảo não ngồi trên ghế sô pha ôm trán, đau khổ suy nghĩ, rốt cuộc Giang Nhiễu sẽ đi đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, cha Giang không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi cho giáo viên của Giang Nhiễu hỏi xem Giang Nhiễu có bạn thân nào không.
Ông ấy nghĩ có lẽ Giang Nhiễu chỉ nhất thời tức giận nên trốn ở nhà một người bạn nào đó.
Cô Tô ở đầu bên kia điện thoại nói: “Giang Nhiễu vốn là một đứa trẻ rất cô độc, hầu hết mấy bạn nhỏ bình thường đều rất sợ đến gần thằng bé.

Hình như chỉ có Chúc Trì là có quan hệ tốt nhất với thằng bé.”
Cha Giang ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên ông ấy biết Giang Nhiễu vốn rất thích cười giờ lại biến thành một đứa trẻ cô độc.
Ông ấy càng thêm dằn vặt, giọng nghẹn ngào nói: “Vậy xin hỏi, tôi có thể biết đứa bé tên Chúc Trì kia ở đâu không?”
Cùng lúc đó, Chúc Trì đang đã chọn bánh xong thì đang cùng Tống Thần Dật về nhà.
Vốn dĩ bọn họ cùng nhau ngồi xe của tài xế về nhà nhưng Tống Thần Dật không muốn rời xa Chúc Trì nhanh như vậy.
Cho nên khi đến gần nhà Chúc Trì, Tống Thần Dật hỏi Chúc Trì có muốn dừng lại trên đường để bọn họ đi dạo một vòng ở các cửa hàng gần đó không.
Chúc Trì gật đầu đồng ý.
Chúc Trì thấy những đứa trẻ khác trong khu dân cư đang nhảy ô vuông, trong lòng cậu nãy ra hứng thú nên lập tức nhảy lên như thỏ rồi nhảy vào ô vuông nhỏ.

Tống Thần Dật đáng yêu đứng ở một bên mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt không hề rời đi.
Trong khu dân cư, tất cả các bậc phụ huynh đều có vẻ mặt hiền lành nhìn con cái của mình chơi đùa, còn Tống Thần Dật lại nhìn Tiểu Trì với vẻ mặt đắc ý giống như muốn nói “vẫn là bạn nhỏ nhà tôi đáng yêu nhất.”
Mà giờ phút này Giang Nhiễu đang đi lang thang bên ngoài, cậu bé theo trí nhớ của mình đi ngang qua khu dân cư của Chúc Trì ở, cậu bé vô thức liếc nhìn vào trong một cái.
Chúc Trì cẩn thận làm một bản đồ nhỏ ở mặt sau thiệp mời để mọi người có thể dễ dàng tìm được nhà của cậu sau đó tham gia bữa tiệc sinh nhật.
Giang Nhiễu nhìn một cái đã nhớ kỹ.
Khi cậu bé đứng cách cổng khu dân cư nhìn Chúc Trì vui vẻ, không hiểu sao cậu bé lại vô thức quên đi rất nhiều chuyện không vui.
Cơ thể Giang Nhiễu cử động, do dự không biết có nên chào hỏi bọn họ hay không.
Nhưng mà ngay cả quà sinh nhật của Chúc Trì, cậu bé cũng làm hư.
Có phải cậu bé không thể tham dự bữa tiệc sinh nhật của Chúc Trì nữa không?
Nhưng bây giờ, cậu bé thực sự hy vọng có người có thể nói chuyện với mình, dù chỉ nói chuyện trong thời gian ngắn cũng được.
Cậu bé do dự hồi lâu, vừa định lên tiếng nói gì đó thì chợt thấy hai bóng người, đôi mắt của cậu bé đột nhiên co rút lại vội vàng trốn sau bức tường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui