Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công


Chương Dư ngửi thấy mùi sữa thơm rất nhẹ.
Chúc Trì dùng hai tay đưa tấm thiệp nhỏ cuối cùng ra, trong đôi mắt trong sáng ngây thơ ẩn chứa một chút lo lắng: “Cái này cho cậu.”
Vẻ mặt Chương Dư hơi ngạc nhiên, phải mất một lúc lâu mới phản ứng được.
Cuối cùng, trong lòng cậu nhóc vui mừng nhảy nhót: Cậu nhóc! Cậu nhóc cũng có!
Cậu nhóc nhận lấy tấm thiệp ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Thật là không có cách nào với cậu.

Cậu đã muốn mời tớ như vậy thì tớ đành phải miễn cưỡng đi dự sinh nhật cậu vậy.”
Lúc này, Tống Thần Dật đứng một bên lấy thiệp mời trong tay cậu nhóc ra, cười xấu xa nói: "Nếu miễn cưỡng như thế, vậy không làm khó dễ cậu nữa."
Chương Dư cứng người trong giây lát, sau khi kịp phản ứng thì lập tức xù lông lên giống như đại bàng bắt gà con, ra sức tranh giành tấm thiệp mà tên bắt nạt Tống Thần Dật đã lấy đi.
Cả lớp cười rộ lên, mãi vẫn chưa dừng lại.
...
Đêm trước bữa tiệc sinh nhật.

Chương Dư dẫn theo một vài em trai đi chọn quà cho Chúc Trì.
Cậu nhóc đứng trước kệ hàng cao, khoanh tay tự tin cười khúc khích một tiếng.
Tuân thủ nguyên tắc một mình chọn không bằng cả nhóm chọn, Chương Dư tin rằng chỉ cần dẫn theo đủ người và tập hợp trí tuệ của mọi người, cậu nhóc nhất định sẽ chọn được một món quà vừa ý Chúc Trì.
Một em trai bên cạnh hỏi cậu nhóc: “Chương Dư, anh muốn chọn quà gì?”
Hơn nữa, Chương Dư từng nghĩ rằng với tư cách là anh cả lãnh đạo một nhóm em trai, cậu nhóc nhất định phải có một cái tên thật khí phách.
Một người em trai xem nhiều phim truyền hình đã gợi ý rằng tốt hơn hết nên thêm một chữ “anh” vào sau tên của cậu nhóc, như vậy trông cậu nhóc sẽ rất đẳng cấp và quyền thế.
Cho nên bọn họ gọi "anh Chương Dư, anh Chương Dư" trong nhiều ngày, càng gọi càng không thích hợp, bọn họ luôn nghĩ đến một bộ phim hoạt hình nào đó mà miếng bọt biển màu vàng làm nhân vật chính.
Danh hiệu anh Chương Dư vì thế bị huỷ bỏ.
Nghe em trai hỏi như vậy Chương Dư đỏ mặt, sau đó xoay đầu nói dối: “Không phải bạn bè đặc biệt quan trọng gì, một món quà bình thường là được.”
Mấy em trai lập tức hiểu ra.
Vì vậy, bọn họ lướt qua các kệ hàng và cuối cùng mắt bọn họ dừng lại ở một cuốn truyện cổ tích 3D.
So với những cuốn truyện cổ tích đơn giản, hiện tại những cuốn sách 3D rõ ràng được yêu thích hơn.

Chỉ cần mở trang sách ra sẽ có một tòa lâu đài xinh đẹp hiện ra trước mặt, để cho mọi người thỏa sức tưởng tượng.
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy loại chuyện mộng mơ này nhất định rất thích hợp với Chúc Trì.
Đôi mắt của Chương Dư sáng lên.
Là nó!
Cậu nhóc vừa định đưa tay ra lấy thì người em trai bên cạnh mồm năm miệng mười bắt đầu nói:
"Không phải là bạn bè đặc biệt quan trọng mà tặng thứ này có quá không."
"Cậu biết cái gì chứ? Anh Chương Dư nhất định chỉ nhìn một chút thôi."
"Không sai không sai, chắc chắn chỉ là nhìn một chút thôi."
Nghe bọn họ nói như vậy, Chương Dư thu bàn tay đang định duỗi ra, giọng điệu không tự nhiên che giấu nói: "Đúng...!đúng vậy, chỉ nhìn xem thôi."
Cuối cùng, mấy em trai đã giúp Chương Dư chọn một túi xếp gỗ bình thường.

Chương Dư rõ ràng không hài lòng nhưng cậu nhóc không nói gì thêm, thanh toán xong bước ra khỏi siêu thị mà không nói một tiếng nào.
Khi mấy em trai chơi bên ngoài đủ rồi và chuẩn bị về nhà, Chương Dư một mình đến kệ hàng siêu thị kia nhìn trái nhìn phải và không thấy người quen nên cậu nhóc yên tâm lấy cuốn sách 3D xuống rồi lộ ra một nụ cười.
...
Ở bên kia, Giang Nhiễu dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được để mua cây bút lần trước cậu nhóc đã nhìn trúng, định tặng nó cho Chúc Trì làm quà sinh nhật.
Chú Vương đang ở trong phòng khách nghe điện thoại, Vương Tử Nguỵ đang chơi người máy biến hình trong phòng đồ chơi, còn dì đang ở trong phòng trang điểm cho chuyến đi mua sắm tiếp theo.
Giang Nhiễu nằm trên bàn, nghịch nghịch chiếc bút tự động có con hamster nằm trên đó, đang suy nghĩ có nên thắt nơ bướm lên đó hay không.
Đúng lúc này, chú Vương đang ở trong phòng khách đột nhiên gọi cậu ấy: "Tiểu Giang, cháu lại đây."
Chẳng biết tại sao giọng điệu của ông ta nghe có vẻ dịu dàng và thân thiện hơn trước rất nhiều.
Giang Nhiễu khẽ nhíu mày hơi nghi ngờ bước về phía ông ta.
Khi cậu bé đi đến bên cạnh chú Vương, chú Vương đưa điện thoại cho cậu bé nói: "Cha cháu gọi tới."
Giang Nhiễu ngẩn người.
Từ khi được cha gửi cậu bé về nhà họ hàng, ông ấy hiếm khi gọi điện về đây.
Cậu bé nhận lấy điện thoại, cổ họng nghẹn ngào cứng ngắc nói: “Alo?”
Giọng nói của cha Giang từ bên kia truyền đến: “Giang Nhiễu, cha về rồi.”
Ông ấy dừng lại một chút không giấu được vẻ hưng phấn: “Sự nghiệp của cha cuối cùng cũng thành công rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Giang Nhiễu hơi mơ hồ, cậu bé nhất thời chưa kịp phản ứng với việc cha mình sắp trở về.

Sau cuộc điện thoại này, thái độ của chú Vương đối với cậu bé rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.
Chú Vương cười tươi cúp điện thoại, ông ta dẫn cậu bé đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo mới, mỗi bộ đều có giá mấy trăm trở lên.
Quần áo cũ lúc trước đã giặt đến phai màu bị chú Vương vứt vào thùng rác.
Cậu bé nhìn mình trong gương, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Chú Vương ngồi xổm trước mặt cậu bé, giọng nhẹ nhàng nói: "Giang Nhiễu, mấy năm nay chú cũng không bạc đãi cháu.

Khi gặp cha, đừng quên chú nha."
Mặt Giang Nhiễu không có một chút cảm xúc nào, nhìn ông ta không nói gì.
Chú Vương ho nhẹ một tiếng, hơi chột dạ nói: “Trong nhà chú cũng rất túng quẫn, có khi chú không chăm sóc tốt cho cháu nhưng đó không phải là chủ ý của chú.”
Giang Nhiễu không để ý đến ông ta mà đi thẳng lên gác mái.

Chú Vương bị bỏ lại một mình trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận