Sở Vương Phi

Sở Phi Dương nhìn nụ cười như hồ ly của Vân Thiên Mộng, thấy cặp mắt vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn lúc này đầy ý cười xấu xa, thì vẻ nhăn nhó tới đen mặt khi mới nhìn đến bát canh kia chợt biến mất tăm mất tích, thay vào đó là một khuôn mặt cười ranh mãnh, thân thiết nói: "Vân tiểu thư bận rộn cả ngày, chắc cũng còn chưa dùng bữa trưa phải không! Canh nấu nhiều như vậy, chẳng bằng mời Vân tiểu thư cùng dùng bữa với ta."

Mắt Sở Phi Dương nhìn chằm chằm vào một tầng ớt xanh ớt đỏ nổi trên mặt bát canh, cảm thấy ruột gan mình cũng đổ mồ hôi, hai bàn tay đặt nơi đầu gối cũng dần dần nắm chặt lại.

Chẳng qua, nếu Vân Thiên Mộng đã "ưu đãi" mình như vậy, hắn tất nhiên phải mời nàng "có phúc cùng hưởng", nếu không làm sao hai người có thể đi đến bước "sống chết có nhau" đây?

Nói xong, Sở Phi Dương khẽ ngẩng đầu, cặp con ngươi đen láy đong đầy ý cười nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, không cho phép nàng trốn tránh.

"Làm. . . cho ngươi ăn. . . thì ngươi. . . ăn đi. . . Làm gì mà lắm lời. . . vô nghĩa. . thế. Vừa khéo. . . ngươi. . . cũng ăn nhiều ớt một tí, người mới nhiệt tình thêm được tí, miễn cho cả ngày không nóng không lạnh với lão phu, làm như lão phu nợ ngươi một cô vợ í!" Miệng đầy đồ ăn, Sở Vương vừa giành cơm trong bát của Tiêu Đại, vừa muốn ăn mì lạnh trong bát trước mặt mình, lại còn muốn bỏ chút thì giờ giáo huấn Sở Phi Dương. Thuận tiện lão cũng tận dụng mọi cách gán hai người trước mặt thành một đôi, tóm lại là bận đến tối tăm mặt mũi.

Cũng may mặc dù Sở Vương ăn cơm rất nhanh, nhưng thói quen cũng vô cùng tao nhã, lúc nói chuyện cũng không có phun hết cả đồ ăn trong miệng ra, nếu không thì một đời anh minh của Sở Vương này đều bị hủy bởi một bát cơm rồi.

"Gia gia nếu ăn chưa đủ, vậy người cứ ăn luôn cả phần của cháu này!" Sở Phi Dương liếc mắt liền tóm được vẻ vui sướng khi người gặp họa trong mắt Sở Vương, lập tức thảnh thơi mở miệng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy một cái, bát canh to đùng dời sang trước mặt Sở Vương, cũng khiến Sở Vương hít phải không ít vị cay.

Vốn là khi Sở Vương nhìn thấy Vân Thiên Mộng để dành cho Sở Phi Dương bát lớn nhất này, trong lòng vô cùng ghen tị, vô cùng khó chịu, thậm chí muốn nổi đóa.

Nhưng lúc này nhìn thấy trong bát toàn màu ớt đỏ tươi, một mùi cay xộc mũi nhanh chóng phả vào mặt, hại lão thiếu chút nữa hắt hơi, lập tức bày ra một bộ lắc đầu không thể dùng, nỗ lực nuốt miếng ngon trong miệng, ra vẻ tự trách lại quan tâm cháu yêu mà rằng: "Dương Dương, ngươi hàng năm bôn ba bên ngoài, ta đây làm một gia gia mà không nấu nổi cho ngươi một bữa tươm tất. Bây giờ đã có Mộng nha đầu, thấy nàng quan tâm chăm lo ngươi như vậy, gia gia cũng lấy làm yên tâm. Ngươi xem kìa, Mộng nha đầu sợ ngươi ăn không đủ no mới thả nhiều nguyên liệu như thế, ngươi mà không ăn chẳng phải đã phụ tâm ý của nha đầu sao? Huống hồ, gia gia lớn tuổi thế này, thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì cũng không phải là bản thân gia gia nói là được! Chẳng lẽ ngươi muốn thấy gia gia sớm đi gặp bà nội ngươi sao? Mau mau mau, thừa lúc canh còn nóng ăn hết đi, ăn cho ra mồ hôi, bay hết hàn khí trên người ngươi!"

Nói xong, Sở Vương run rẩy đẩy bát canh to kia về trước mặt Sở Phi Dương. Lúc này nhìn Vân Thiên Mộng, Sở Nam Sơn càng cảm thấy Vân Thiên Mộng này thật là một cô bé đáng yêu nha, biết che chở gia gia, giúp gia gia giáo huấn thằng nhóc Sở Phi Dương này. Quả nhiên ánh mắt của lão không có sai chút nào.

"Rột. . . Rột! !" Tâm trạng thật tốt, Sở Vương bưng bát mì lạnh trước mặt lên, cố sức uống hết chỗ mì trong bát. Ăn thật là ngon, cảm thấy những sợi mì lạnh kia trôi tuột vào trong bụng, mang đến một cảm giác mát lạnh tan ra trong cơ thể, làm biến mất cái nắng nóng mùa hè xung quanh, thật sảng khoái!

Sở Phi Dướng thấy gia gia mình vất vả lắm mới kiếm được cơ hội chỉnh mình, khóe miệng không khỏi cười lạnh một tiếng. Chuyển mắt nhìn trúng Tiêu Đại, chậm rãi nói: "Tiêu Đại, ngươi ăn cơm khô thế này không sợ nghẹn sao? Mau mau, uống hết bát canh này cho xuôi. ."

"Cạch!" Nhưng đúng lúc này Tiêu Đại lại buông mạnh bát trong tay, rất nhanh dùng ống tay áo lau miệng, đứng lên cao giọng nói: "Ty chức ăn no rồi!"

"Ăn no liền đứng sang một bên đi, để chỗ đó cho Mộng nha đầu ngồi một lúc đi. Nàng bận rỗn suốt một ngày, chắc chắn cũng mệt rồi. Đúng rồi, ngươi đến bảo phòng bếp làm cho Mộng nha đầu một bát canh đậu xanh cho nàng giải nhiệt. Xem khuôn mặt nhỏ nhắn này vào bếp nóng đến đỏ bừng, gia gia đau lòng chết. Nào có giống như tên xấu xa nào còn bắt Mộng nha đầu ăn canh!" Sở Vương gắp một miếng dưa bao tử cắn một cái, vừa ăn vừa nói, lại nhấp một ngụm nước mì lạnh, rất là khoái trá.

Sở Phi Dương theo lời gia gia mình mà nhìn lên khuôn mặt Vân Thiên Mộng, đứng trong đình này một hồi, tầng mồ hôi mỏng trên trán nàng vừa rồi đã sớm bị gió mát thổi khô, nhưng hai gò má vẫn còn đỏ hồng, không giống với làn da trắng hồng nõn nà bình thường.

Chỉ có điều, một chén canh cay xè đầy ú ụ thế này nếu để Sở Phi Dương ăn hết một mình thì oan ức cho hắn quá đi!

Mắt lạnh nhất thời quét về phía hai người Tiêu Đại và Sở Vương, một kẻ như người vô hình, đứng một bên, một kẻ thì cười xấu xa nhìn mình chằm chằm, hận không thể cạy miệng mình đổ hết bát canh cay kia vào. Sở Phi Dương thầm cảm thấy buồn cười, từ khi nào thì hắn thành đối tượng bị mọi người trừng phạt thế này?

Mà kẻ khởi xướng kia lại đang ung dùng ngồi một bên, tao nhã uống canh đậu xanh giải nhiệt khiến ý cười trong mắt Sở Phi Dương càng sâu, vô cùng hiếu thuận nói: "Gia gia từ trước đến nay rất thích ăn cay, không bằng chén canh này để dành cho gia gia ăn bữa tối đi.

Sở Vương vừa nghe được câu này, sắc mặt lập tức xanh lét, thiếu chút nữa bị sặc nước mì trong miệng, khuôn mặt đỏ lên, Tiêu Đại thấy vậy nhanh chóng tiến lên, cẩn thận giúp Sở Vương vỗ lưng thuận khí, cho lão dễ chịu một chút.

Có điều, Sở Vương từ trước đến nay vừa lành sẹo đã quên đau, mới vừa ngừng ho khan đã hận không thể nhảy dựng lên đấu với Sở Phi Dương, hai mắt hung hăng trừng Sở Phi Dương, không đồng ý nói: "Không phải đã nói rồi sao? Ta lớn tuổi, ăn không nổi mấy thứ đồ ăn cay thế này, bản thân ngươi có phúc hưởng, không được lãng phí một giọt, nếu không đã phụ tấm chân tình của Mộng nha đầu rồi!"

Vân Thiên Mộng nghe hết câu này của Sở Vương thì hai đầu long mày hơi nhíu, mới vừa rồi Sở Vương còn nói là "tâm ý", giờ đã biến thẳng thành "tấm chân tình", làm như ở trong mắt lão, mình đã một lòng một dạ với Sở Phi Dương rồi vậy.

Ánh mắt Sở Phi Dương trước sau vẫn không có dời khỏi Vân Thiên Mộng, bởi vậy một cái nhíu mày rất nhẹ kia tức khắc rơi vào trong mắt hắn, trong lòng hắn không khỏi cười thầm, nghĩ bụng, Vân Thiên Mộng có tiếp tục bình tĩnh cũng sẽ không để gia gia quấn chặt lấy đâu.

Tuy Vân Thiên Mộng mồm miệng rất lanh lợi, nhưng là dù có lợi hại hơn nữa thì nàng cũng chịu không nổi một người suốt ngày lải nhải không ngừng chỉ một câu như hòa thượng niệm kinh thế kia, nếu không thì vì sao mình lại phải chạy sang ở Sở Tướng phủ chứ?

Vân Thiên Mộng tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt của Sở Phi Dương, khẽ nâng mắt đối diện với cặp con ngươi như hồ sâu kia, Vân Thiên Mộng đọc được trong đó ý cười vô hạn liền biết Sở Phi Dương này đang vui sướng khi người gặp họa. Chỉ là Vân Thiên Mộng lúc này lại không tức giận, ngược lại cười đon đả, ánh mắt quét qua Mộ Xuân đang đứng hầu hạ một bên rất nhanh, tức thì liền thấy Mộ Xuân bưng lên một bát cơm nóng hầm hập cùng với củ cải trắng cay thái miếng, cung kính đặt trước mặt Sở Phi Dương.

"Tướng gia mau nếm thử đi. Cơm này ăn kèm với canh đậu hũ là ngon nhất, lại thêm món củ cải trắng này, xem như là mĩ vị tuyệt đỉnh chốn nhân gian. Ngày nắng hè chói chang thế này, mọi người đều không có tinh thần ăn uống, thần nữ chỉ làm cho một mình Tướng gia một món khai vị mà thôi, Tướng gia cũng không thể từ chối nha!" Dùng thìa nhỏ xúc một thìa canh đậu xanh mát lạnh bỏ vào miệng, Vân Thiên Mộng mở to mắt vô tội nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, dịu dàng giải thích.

Sở Phi Dương chỉ cảm thấy gân xanh ở huyệt Thái Dương cũng hơi giật giật, nhưng cặp mắt sáng tinh anh kia lúc liếc qua bát canh đậu xanh trước mặt Vân Thiên Mộng kia lại trầm xuống vài phần, tức thì thân thiết nói: "Vân tiểu thư là thân nữ nhi, vẫn là không nên dùng nhiều canh đậu xanh này. Uống bát canh đậu hũ ấm này, xua hết hàn khí trong người, chứ không nên lấy ruột gan đi hâm nóng thứ canh đậu xanh lạnh lẽo này, nếu không bàn tay thêu hoa này cũng phải phát run rồi!"

Nói xong, Sở Phi Dương nhanh chóng lấy một chiếc bát sứ nhỏ khách, múc hết tầng ớt kia sang, đầy một bát, quyết đoán đẩy ra trước mắt Vân Thiên Mộng. Trong lúc Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn cũng quay về phía nàng, cười đến rút gân.

Vân Thiên Mộng tất nhiên hiểu ý tứ trong mắt của Sở Phi Dương, không phải là chế giễu nàng không thạo mấy chuyện nữ công thêu thùa linh tinh sao? Muốn dùng phép khích tướng bắt mình uống hết bát canh đậu hũ kia vậy nàng cũng thỏa mãn ước nguyện của hắn, chỉ có điều. . ."


"Có phải là thần nữ uống hết bát canh này thì Tướng gia sẽ ăn hết toàn bộ bữa trưa trước mặt không?" Vân Thiên Mộng bưng bát sứ lên bên môi thổi thôi, cặp mắt cực kì xinh đẹp xuyên qua làn khói dày chậm rãi nhìn về phía Sở Phi Dương, mang theo chút ý khiêu chiến.

Mà Sở Phi Dương lại vốn tưởng là nàng sẽ tìm mọi cách thoái thác, không ngờ Vân Thiên Mộng lại dễ thương lượng như thế, không cần hắn nhiều lời đã tự bưng bát sứ lên.

Có điều, trong lời nói của nha đầu kia dường như có chứa ý tứ khác, trong cặp mắt ẩn sau làn khói kia còn lộ ra một tia giảo hoạt khiến Sở Phi Dương nhất thời không nắm bắt được.

Mà Sở Vương ở một bên đã sớm kìm không được, dùng chân tấn công Sở Phi Dương dưới gầm bàn, biểu cảm vô cùng dữ dằn, nói như ra lệnh: "Còn không mau đáp ứng? Sở Phi Dương, nếu hôm nay ngươi ngay cả một tiểu nha đầu cũng không sánh bằng, thì ngươi cũng không xứng làm con cháu Sở gia ta. Cho ngươi ăn một bữa cơm thôi mà sao ngươi lải nhải nhiều thế? Không lẽ ngươi bình thường ăn cơm cũng kén cá chọn canh như vậy à? Có phải vì bây giờ ta không đi quân doanh nữa nên ngươi bắt đầu trở lên õng ẹo nụng nịu như thế đúng không? Ta nói cho ngươi biết, mau ăn hết bữa trưa trước mặt đi, đừng làm mất mặt Sở Vương phủ!"

Nhưng Sở Phi Dương đã sớm đề phóng một cú đá này của Sở Vương, ngay khi chân Sở Vương sắp đạp đến chân hắn thì Sở Phi Dương đã âm thầm dời bước chân, dễ dàng tránh thoát đợt công kích này của Sở Vương, cũng nhanh chóng dồn sự chú ý lên người Vân Thiên Mộng. Thấy nàng đã cầm lấy thìa, xúc từng miếng từng miếng canh đậu hũ cho vào trong miệng. Hai má nàng vốn đã ửng hồng giờ lại bởi vì ớt cay mà càng giống như được phớt thêm một lớp phấn hồng, xinh đẹp tự nhiên đến chói mắt.

"Nếu đã như vậy, bổn tướng cũng đáp ứng yêu cầu của Vân tiểu thư!" Sở Phi Dương cũng không phải kẻ dai dẳng, đủ mọi trò ngày hôm nay cũng chỉ bời vì Vân Thiên Mộng đối đãi thiên vị giữa ba người, khiến trong lòng hắn không khỏi có chút chua xót.

Nhưng kkhi nhìn thấy Vân Thiên Mộng tình nguyện đồng cam cộng khổ với mình, lại bởi vì toàn bộ ớt trong chén đều xúc hết sang bát cho Vân Thiên Mộng rồi, nên Sở Phi Dương tất nhiên sẽ vui vẻ cùng nàng chịu trận. Bàn tay tao nhã cầm đũa lên, gắp một khối đậu hũ non bỏ vào miệng, bộng nhiên một mùi cay từ miệng xộc thẳng vào trong ngực, chẳng qua, cùng với mùi cay này là một cảm giác thông thấu khoan khoái, khiến Sở Phi Dương tức khắc buông đũa, cầm thìa lên, múc một thìa canh nóng bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy trong vị cay kia lại có vị ngọt thanh mát, càng khiến người ta thèm ăn, nhịn không được muốn ăn hết toàn bộ đồ ăn trước mặt.

Sở Vương thấy Sở Phi Dương lúc trước thì sống chết không chịu ăn, bây giờ ăn thử xong thì trong mắt tỏa sáng, trong lòng không khỏi thầm mắng, tiểu tử thúi, còn làm bộ làm tịch, rõ ràng muốn ăn còn bày đặt nhiều lời.

Nhưng là, khi thấy Sở Phi Dương với Vân Thiên Mộng đều ăn ngon lành như thế, Sở Vương xoa xoa cái bụng đã sắp chống đỡ không nổi, trong mắt tràn đầy hâm mộ, râu trên cằm không khỏi giật giật, nhíu mày nói với Sở Phi Dương: "Cho gia gia nếm thử một ít nào!"

Sở Phi Dương thấy Sở Vương lật lọng như thế, bản thân mình vừa nói gì chỉ vài giây đã quên sạch thì rất rộng lượng nhắc nhở: "Gia gia có tuổi rồi, ăn uống nên thanh đạm một chút, những món chua cay như thế này ngài vẫn không ăn thì hơn.

Nói xong, lại cầm đũa trúc gắp một miếng củ cải trắng bỏ vào miệng, tinh tế nhai nuốt, cảm thấy món củ cải trắng này vô cùng giòn và ngon miệng, rất hợp với cơm, vì thế bưng lên bát cơm, kèm canh với củ cải, toàn bộ ăn hết.

Chỉ khoảng thời gian một chén trà, Sở Phi Dương đã ăn sạch sành sanh toàn bộ món ăn trước mắt, cùng lúc đó, Vân Thiên Mộng cũng uống cạn canh trong bát sứ.

Có điều, khi Sở Phi Dương thấy trong bát của Vân Thiên Mộng còn nhiều ớt xanh ớt đỏ thì chợt nhăn mày, chỉ trích: "Vân tiểu thư không phải vừa nói uống hết bát canh này sao? Sao lại còn thừa nhiều ớt như vậy?"

Mộ Xuân thấy mặt Vân Thiên Mộng đỏ bừng thì nhanh chóng lấy quạt thơm trong tay áo ra, quạt cho Vân Thiên Mộng.

Mà Vân Thiên Mộng lại chỉ ảm đạm cười, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt nói không lên lời: "Tướng gia cũng nhớ là "uống sạch" chứ không phải là ăn sạch! Để ớt lại cũng không tính là trái lệ. Vương gia, ngài nói có đúng không?"

Nói xong, liền ném cái đề tài này cho Sở Vương vẫn đang nhìn chằm chằm trước mặt Sở Vương như cũ.

"Ách. . . ừ. . . Đúng vậy! Sở Phi Dương ngươi thật là vô nghĩa, ăn xong hết rồi còn tính toán chuyện này làm gì? Mệt ngươi vẫn là thân nam nhi, sao lại tính toán chi li như đám đàn bà phố chợ thế hả? Sở Vương còn chưa muốn thu về ánh mắt, mặc dù không nghe rõ ràng câu hỏi của Vân Thiên Mộng, nhưng nếu túm được cơ hội châm biếm đả kích Sở Phi Dương, Sở Vương xem như hạ bút thành văn, lập tức đồng ý.

Mà Sở Phi Dương lại chỉ nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, thấy trong cặp mắt của nàng như được phủ một tầng hơi nước, cặp môi hồng phấn bây giờ đã đỏ mọng, hai gò má cũng đỏ ửng, trên trán hơi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mặc dù dung mạo không tính là thiên hạ tuyệt sắc, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt người khác hơn cả mĩ nhân đệ nhất thiên hạ.

"Vương gia, Tướng gia, thần nữ ra ngoài đã lâu, cũng phải trở về rồi!" Vân Thiên Mộng trước giờ vẫn rất rõ ràng rằng ánh mắt của Sở Phi Dương luôn mang theo một loại ma lực nào đó, khiến người ta không được tự nhiên.

Ở lần gặp mặt cuối cùng trước đó còn có bóng đêm giúp nàng che đi vẻ xấu hổ ngại ngùng này, nhưng bây giờ là giữa ban ngày, thật đúng là khiến người ta không thoải mái được, liền đứng dậy cáo từ.

Lúc này, quản gia của Vương phủ đã đi tới, Tiêu đại bước xuống khỏi đình nghỉ mát, thấy hai người thì thầm một phén, quản gia kia lại xoay người rời đi, còn Tiêu Đại thì lại một lần nữa đi đến bên cạnh Sở Vương, ghé tai lão nói nhỏ vải câu.

Chỉ thấy ngay tức khắc Sở Vương mặt mũi hớn hở, hai mắt sáng rực nhìn về phía Vân Thiên Mộng, trong giọng nói có phần thoải mái: "Lão thái quân Dung phủ đột nhiên phát bệnh cũ, nha đầu có muốn cùng gia gia đến thăm nàng không?"

Vân Thiên Mộng nhìn khuôn mặt đang cố gắng nén cười của Sở Vương, lại hiểu rõ vì sao Trần lão thái quân với Sở Vương không hòa thuận, liền từ chối khéo: "Thần nữ chắc chắn sẽ báo việc này cho bà ngoại, đến lúc đó sẽ cùng bà ngoại đi thăm. Đa tạ Vương gia đã cho biết, thần nữ xin cáo lui!"

Dứt lời liền đứng lên, khẽ nghiêng người chào Sở Vương với Sở Phi Dương, dẫn Mộ Xuân cùng Tiêu Đại ra khỏi đình.

"Còn ngồi ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi tiễn người ta?" Sở Vương bất ngờ đá một cái, mà Sở Phi Dương cũng phản ứng nhanh nhạy tránh được, khiến Sở Vương ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm vào được.

Sở Phi Dương đứng lên, vỗ vỗ vạt áo chẳng bẩn tí nào, ánh mắt lạnh lùng liếc Sở Vương một cái, lạnh lùng nói: "Đã đi ra ngoài được được nửa ngày, ta cũng nên về phủ đây! Nhưng mà gia gia, người vẫn ít đến Dung phủ thì hơn, cách khoe khoang đến bực này thật quá ngây thơ buồn cười."

Dứt lời, Sở Phi Dương không thèm liếc Sở Vương thêm nữa, xoay người đi xuống khỏi đình, bước nhanh về phía cửa lớn Vương phủ.

Lần này Sở Vương lại không tỏ ra tức giận, lão chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Phi Dương, cười trộm, trong lòng không khỏi cảm khác, đã bao nhiêu năm chưa được thấy cảnh Phi Dương kinh ngạc rồi nhỉ?


Vẫn là Mộng nha đầu có cách nha, thấy bóng dáng Phi Dương vừa rồi vội vã quay về Tướng phủ như thế, liền biết, ăn phải một ít canh cay vào xong, áo trong của hắn bây giờ chắc là ướt đẫm rồi đi. . .

Ngồi trên đình cười mở mờ ám hồi lâu, Sở Vương mới lớn tiếng kêu vọng ra ngoài Vương phủ: "Quản gia, chuẩn bị xe!"

Tiếng hét to vô cùng vang dội, nội lực hùng hậu nhanh chóng truyền giọng của Sở Nam Sơn đi khắp cả tòa Vương phủ, chỉ trong khoảng thời gian không đến nửa tuần trà nhỏ, đã thấy quản gia kéo vạt áo chạy tới, quỳ một gối hành lễ với Sở Vương: "Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong! Ngài định đi đâu ạ?"

"Dung phủ!" Trong giọng nói to khỏe lộ ra vẻ vui sướng không thể tả.

"Nhưng mà Hải quận chúa của Hải Vương phủ lại đang đứng chờ trước cửa Vương phủ của chúng ta. Vương gia có gặp nàng không ạ?" Trên mặt quản gia lộ vẻ khó xử.

"Hơ. . . Như vậy thì. . . Vậy thì nói bổn vương bệnh tình nghiêm trọng, không thể tiếp khách, bảo Hải Điềm trở về đi! Bố trí xe ngựa ở cửa lệch, bổn vương sẽ đi từ đó đi." Nói xong, Sở Vương đứng lên, ngáp một cái thật dài, tặc tặc lưỡi nhớ lại mùi vị mì lạnh vừa rồi một chút rồi đi thẳng về phía cửa lệch.

Quản gia gọi gia đinh, sai bọn họ nhanh tay dọn dẹp lại mọi thứ trong đình, còn mình thì cũng vội vàng chạy tới chỗ xe ngựa của Hải Vương phủ, báo lại với Hải Điềm đang ngồi bên trong: "Quận chúa, hôm nay trong người Vương gia không được khỏe, không thể tiếp khách. Mời người trở về cho."

Hải Điềm ở bên trong xe chỉ cười lạnh một tiếng, hai tay nhịn không được xiết chặt khăn lụa, nhưng giọng nói thốt ra lại ôn hòa lễ phép lạ thường: "Đa tạ quản gia, vậy hôm nay không làm phiền Vương gia nữa! Xin quản gia thay Hải Điềm gửi lời hỏi thăm tới Vương gia!"

"Tất nhiên rồi! Tạm biệt quận chúa!" Quản gia lui về sau ba bước nhường đường cho xe ngựa quay đầu, đợi xe ngựa Hải Vương phủ rời đi xong mới lại quay trở vào trong Vương phủ.

"Quận chúa, Sở Vương này lại không bị vật nặng làm bị thương giống Vương gia nhà chúng ta, sao cứ bệnh suốt ngày thế?" Nha đầu bên người Hải Điềm là Uyển Châu thắc mắc, đồng thời cũng tức giận thay cho Hải Điềm: "Mất công quận chúa phải rời khỏi Hải vương phủ từ sáng sớm, còn mang theo điểm tâm tinh xảo của Hải vương phủ đến đây. Sở Vương gia này thật là, kể cả có bị bệnh cũng không thể ngay cả cửa cũng không cho chúng ta vào như vậy chứ? Nếu để Vương phi biết được thì người sẽ đau lòng cho quận chúa lắm a~!"

Hải Điềm chỉ cười lạnh, trong nói lộ ra vẻ lạnh lùng: "Địa vị của Sở Vương ở Tây Sở vô cùng cao quý thậm chí còn vượt qua cả Sở vương! Dù lão hôm nay có không cho ta bước vào Vương phủ, ta cũng không thể làm gì. Sau này những lời này không được phép nói trước mặt người khác, nếu không, mạo phạm đến Sở Vương thì ta lột da ngươi!"

Uyển Châu vốn chỉ muốn lấy lòng Hải Điềm mà thôi, kết quả là vuốt mông ngựa vuốt tới tận đùi lại không được khen ngợi mà còn bị quở trách một trận.

Nhớ tới thủ đoạn trừng trị kẻ khác của Hải Điềm trong Hải Vương phủ, sau lưng Uyển Châu không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, lập tức cúi đầu trả lời: "Vâng, nô tỳ đã biết!"

Chỉ có điều, những lời của Uyển Châu cũng đã đánh vào lòng Hải Điềm, tuy rằng mới rồi trên đường đến Sở Vương phủ, ngồi trong xe ngựa xem không được rõ, nhưng Hải Điềm vẫn khẳng định lúc ấy có gặp Tiêu Đại bên cạnh Sở Vương, mà khi đó, Tiêu Đại cũng đang bảo vệ một chiếc xe ngựa khác, chỉ là vì thân thể Tiêu Đại ngăn trở mà Hải Điềm không nhìn rõ biểu tượng trên thân cỗ xe ngựa kia.

"Quận chúa, quay về Hải Vương phủ chứ ạ?" Hai mắt Uyển Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt âm trầm của Hải Điềm, cẩn thận hỏi.

"Đến phủ doãn kinh thành!" Lạnh lùng đáp lại một câu, trong lòng Hải Điềm bắt đầu suy tính.

Vân Thiên Mộng cho là mình đã che giấu kĩ lắm, nhưng trên đời này có tường nào không lọt gió? Chỉ cần "tìm hiểu" qua đám thái y đã từng tới phủ Phụ Quốc Công chẩn đoán bệnh giúp Khúc Lăng Ngạo sẽ biết ngay, hiện giờ Khúc Lăng Ngạo đang chờ Hộc Cát cứu mạng.

Nhưng Hộc Cát của Cửu Huyền đã bị trộm, Hộc cát của Sở Vương phủ thì bị đốt, vậy giờ cũng chỉ còn hộp hộc cát cuối cùng này của Hải Vương phủ mà thôi, nếu Vân Thiên Mộng thức thời, vậy ngoan ngoãn cách Sở Phi Dương xa một chút, nếu không hại chết cậu ruột của mình, nàng thật muốn nhìn nửa đời còn lại của Vân Thiên Mộng sẽ sống tiếp thế nào!

Vân Thiên Mộng đưa Tiêu Đại cùng Mộ Xuân lên lầu ba, nhẹ giọng dặn dò bên tai Tiêu Đại vài giờ mới dẫn Mộ Xuân rời đi.

Lại không ngờ lúc xuống lầu lại gặp được Dung Vân Hạc đnag lên lầu, đi theo phía sau hắn là chưởng quỹ của Thiên Phúc Lâu, trong mắt Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia kinh ngạc, dần dần hiểu ra, cười hành lễ với Dung Vân Hạc: "Dung công tử!"

Dung Vân Hạc không nghĩ tới lại nhanh gặp được Vân Thiên Mộng như thế, thế thần sắc nàng hiện giờ rất tốt, xem ra tai nạn hôm lễ Thất Tịch ngày ấy không quá ám ảnh nàng thì hơi yên tâm, liền quay đầu phân phó chưởng quỹ kia vài câu, chưởng quỹ kia nhanh chóng cung kính rời đi.

Không nghĩ tới ngươi lại là ông chủ Thiên Phúc Lâu!" Vân Thiên Mộng thấy chưởng quỹ kia cung kính với Dung Vân Hạc như thế thì biết ngay, Dung Vân Hạc chắc chắn là ông chủ của Thiên Phúc Lâu. Có điều, nghĩ đến ngày trước hai người Mộ Xuân với Tứ Nhi vì tranh nhau một hộp bánh đậu xanh mà thiếu chút nữa đánh lộn lại thấy buồn cười, rõ ràng là của nhà mình, Dung Vân Hạc cần gì phải sai thư đồng đến xếp hàng mua chứ?"

"Đây chỉ là mở ra chơi thôi, vốn không có ai biết Thiên Phúc Lâu là tài sản của ta!" Trong nhà ngoại trừ bà nội và trưởng tỷ, thì cha mẹ cũng không biết, hôm nay nếu không phải nghe được chưởng quỹ nói hình như có người của đại tiểu thư Vân phủ đến tửu lâu của mình, sợ là Vân Thiên Mộng chưa chắc đã phát hiện ra.

Vân Thiên Mộng thấy Thiên Phúc Lâu làm ăn phát đạt kinh khủng thế này mà trong miệng Dung Vân Hạc cũng chỉ là "mở chơi", không khỏi thầm than, Dung Vân Hạc không hổ là công tử lớn lên trong gia tộc giàu có nhất. Người bình thường dùng công sức cả đời chưa chắc đã được thành tựu thế này, vậy mà hắn còn chưa đến tuổi trưởng thành đã làm được, thực khiến người ta không thể xem thường.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thấy Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm vào mình, Dung Vân Hạc có chút ngại ngùng cười cười, theo Vân Thiên Mộng đi xuống lầu.

"Cũng không phải có chuyện lớn gì! Chẳng qua bị ngươi làm cho sợ hãi" Chẳng qua chỉ cần chuyển mắt mà nghĩ, Dung gia vốn là gia tộc giàu có đệ nhất thiên hạ, chắc chắn có phương thức lẫn thiên phú về kinh doanh buôn bán mà người ngoài không thể có được. Dung Vân Hạc từ nhỏ đã lớn lên bên người Trần lão thái quân, gần đèn thì rạng, nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy.

Lại nhớ ngày ấy Dung Vân Hạc không để ý đến an nguy của bản thân mà bảo vệ mình, Vân Thiên Mộng hơi chau mày nói: "Lần trước, đa tạ! Nhưng mà nếu có lần sau, không được lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn như thế!"


Sinh mạng đều là bình đẳng, Vân Thiên Mộng chắc chắn không hi vọng Dung Vân Hạc vì cứu mình mà đánh mất tính mạng bản thân.

Dung Vân Hạc lại cười, vui vẻ nói: "Nếu khiến nàng lo lắng, ta chắc chắn sẽ không tiếp tục lỗ mãng như thế nữa."

Chẳng qua, nếu thực sự có lần sau, hắn chắc chắn sẽ đứng bên cạnh bảo vệ nàng.

Vân Thiên Mộng nhớ tới tin tức mới nghe được ở Sở Vương phủ, liền quan tâm hỏi: "Nghe nói hôm nay lão thái quân không khỏe trong người, không biết có đáng ngại hay không?"

Dung Vân hạc không ngờ Vân Thiên Mộng có tin tức linh thông như vậy, lại biết tin bà nội không khỏe nhanh như thế, trên khuôn mặt tuấn tú thêm một chút ý cười thỏa mãn, lập tức nói: "Chỉ là chút bệnh cũ, điều dưỡng tốt là được."

"Nếu như thế, ngày khác ta sẽ cùng bà ngoại đến thăm. Hôm nay xin phép về trước!" Bước lên xe ngựa, Vân Thiên Mộng quay lại gật đầu chào Dung Vân Hạc rồi lập tức ngồi vào bên trong xe ngựa, bảo phu xe đánh xe quay trở về.

Dung Vân Hạc đứng ở cửa Thiên Phúc Lâu, nhìn xe ngựa Tướng phủ biến mất trước mặt mình mới xoay người trở về tửu lâu.

Có điều, xe ngựa kia đi tới phố dài hẹp nhất thì lại chạm mặt xe ngựa của Hải Vương phủ.

Mộ Xuân khó xử nhìn Vân Thiên Mộng, không biết là nên nhường hay không nhường.

Vân Thiên Mộng vén rèm xe nhìn địa hình bên ngoài, thấy chỉ có một chiếc xe ngựa lui lại mới có thể để xe con lại đi qua được, mà xem phu xe của Hải Vương phủ lại chẳng chịu lui lấy một bước thì nhẹ giọng nói: "Mộ Xuân, bảo phu xe tránh sang một bên, để xe ngựa của Hải Vương phủ đi qua trước."

Mộ Xuân dù trong lòng không muốn, nhưng khi Vân Thiên Mộng đã lên tiếng, thì chỉ có thể nghe theo, khẽ vén một góc rèm xe, phân phó phu xe bên ngoài tránh sang một bên.

Nhưng phu xe của Hải Vương Phủ lại không lập tức đi ngay mà thấy Uyển Châu kia từ từ xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh xe ngựa của Tướng phủ, chanh chua nói:" Vân Tiểu thư, quận chúa của chúng ta nói cảm tạ tiểu thư đã nhường đường."

Vân Thiên Mộng nghe lời châm chọc của Uyển Châu cũng không giận, bình thản trả lời: "Chỉ là việc nhỏ, quận chúa cầu kì làm gì chứ. Huống hồ xưa nay Tây Sở tôn sùng lễ nghĩa nhường nhịn, đây là việc mà ta nên làm."

Uyển Châu không nghĩ tới Vân Thiên mộng không những không tức giận mà còn không nặng không nhẹ châm lại mình một nhát, thanh âm êm ái kia truyền ra khỏi xe ngựa, khiến dân chúng chung quanh cũng thấy được thiên kim Tướng phủ này có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngược lại có chút phê bình kính đáo với Hải vương phủ chiếm được tiện nghi còn đòi khoe mẽ này.

Nghĩ đến lời quận chúa nhà mình dặn trước khi ra ngoài này, Uyển Châu nhin xuống cơn tức này, tiếp tục mở miệng: "Vân tiểu thư, quận chúa nói là cảm ơn người đã nhường đường, xin người xuống xe, quận chúa có quà muốn tặng."

Cách làm này thực quá mức hạ nhục người khác.

Hải Điềm tuy là quận chúa những chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với hoàng gia, mà Vân Thiên Mộng tuy là thần nữ những cũng là cháu gái ruột của Thái Hậu.

Thân phận của hai người chỉ khác nhau ở chỗ Hải Điềm nhiều hơn một cái danh quận chúa. Mà tính đúng ra, Vân Thiên Mộng cũng không thấp hơn so với Hải Điềm nửa phần.

Lúc này, Hải Điềm lại vì chút chuyện nhường đường này mà bắt Vân Thiên Mộng xuống xe nhận quà tặng, rõ ràng là muốn Vân Thiên Mộng cúi đầu trước mình.

Nghe ra ý chăm chọc tiểu nhân đắc chí của Uyển Châu, Mộ Xuân sớm tức giận đến mặt đỏ phừng phừng, đang định đứng dậy vén rèm lên, lại bị vân Thiên Mộng giữ chặt, đã thấy Vân Thiên Mộng cười nhạt nói: "Đa tạ ý tốt của quận chúa nhà ngươi. Có điều, xin quận chúa hãy nhanh chóng đi qua đường này, nếu không những cỗ xe tiếp theo cũng bị tắc tại chỗ này. Nếu là bởi vì một chuyện nhỏ này mà khiến giao thông trong kinh thành không được thuận lợi, chẳng phải là lỗi của quận chúa hay sao?"

Bốn phía nhất thời phóng tới ánh mắt trách cứ, Uyển Châu cắn môi dưới, hai mắt hung hăng lườm nguýt xe ngược trước mắt mới chạy về trong xe ngựa của mình, thêm mắm thêm muối mà kể lại câu chuyện vừa rồi của Hải Điềm.

Chẳng qua không cần Uyển Châu bẩm báo, Hải Điềm từ lâu đã nghe được toàn bộ lời đối thoại vừa rồi, chỉ thấy nàng ta một tay phe phẩy quạt tròn, mặt cũng lạnh như băng, lãnh đạm nói: "Đi!"

Phu xe kia nghe được lời cho phép, lập tức quất roi vào thân ngựa, nhưng khi hai xe chuẩn bị đi qua nhau thì lại nghe được một tiếng "Ngừng!" của Hải Điềm.

Chỉ thấy Hải Điềm vén rèm xe lên, nhìn về phía xe ngựa Tướng phủ, Vân Thiên Mộng nghe tiếng bánh xe dừng lại ngay bên ngoài xe ngựa của mình liền vén rèm xe lên, thấy Hải Điềm sớm đã nhịn không được trừng mắt nhìn mình, liền cười yếu ớt đáp lại, ân cần thăm hỏi: "Quận chúa, đã lâu không gặp!"

Thấy Vân Thiên Mộng tươi cười như hoa, bàn tay cầm quạt của Hải Điềm cũng siết chặt lại, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ đoan trang, gật nhẹ đầu trả lời: "Vân tiểu thư, đã lâu không gặp. Mấy ngày gần đây có an ổn không?"

Vân Thiên Mộng nghe ra trong lời của Hải Điềm có ý tứ khác, lại nhìn phương hướng mà xe ngựa của nàng ta vừa chạy đến, trong lòng yên lặng xác định vài vị trí trên bản đồ kinh thành, trả lời: "Đa tạ quận chúa quan tâm, tất cả đều bình an. Chỉ là mấy ngày gần đây có rất nhiều chuyện liên tiếp phát sinh. Sao quận chúa không mang nhiều thị vệ đi vậy?"

Hải Điềm thấy trong lời của Vân Thiên Mộng cũng có ẩn ý, rõ là quan tâm mình, những sợ lại lại có ý hoài nghi mọi chuyện này đều có liên quan đến Hải Vương phủ, bởi vậy mình mới không sợ bị ai hãm hại nên mới không cần mang nhiều thị vệ như vậy.

Chẳng qua, nàng thật sự muốn nhìn xem Vân Thiên Mộng có thể cười tới khi nào, xem nàng có thể cậy thế tới khi nào, khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười lạnh rất nhẹ, Hải Điềm ân cần hỏi han: "Không biết tình hình vết thương của Hầu gia thế nào rồi. Đến giờ cũng đã hơn hai tháng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tính mạng của Hầu gia. . ."

Vân Thiên Mộng há có thể không biết dụng ý của nàng, mượn điều này đến để đả kích mình. Theo như lời Cửu Huyền sư thái đã từng nhắc nhở, thì hiện giờ sợ là chỉ có Hải Vương phủ mới có Hộc cát. Khó trách được hôm nay Hải Điềm này lại càn quấy trắng trợn hung hăng nhưu thế, sợ là đã sớm nghe được tin tức, đợi minh đến cầu xin nàng ta đi.

"Cậu đang bình phục rồi, đa tạ quận chúa nhắc nhở! Chỉ là thấy phương hướng vừa rồi quận chúa đi tới đây, chẳng lẽ là đi thăm Nguyên Đức Thái phi sao? Vậy thần nữ xin chúc quận chúa có thể đạt được như ý nguyện!" Vân Thiên Mộng cụp mắt, thành tâm nói, khóe miệng cũng thoáng hiện lên ý cười cực kỳ trào phúng.

Hải Điềm ngay cả Nguyên Đức Thái phi cũng không đồng ý, há lại tự mình tìm tới cửa để người ta chỉ trích?

Chẳng qua, lời này của Vân Thiên Mộng nếu bị những dân chúng vậy quanh đây nghe được rồi truyền ra ngoài, sợ là Hải Điềm với Hải Vương phủ cũng sẽ phải đau đầu một chút đất. Không biết Nguyên Đức Thái phi kia có cảm tạ nàng hay không, giúp thành toàn một chút tâm kế của bà ta.


"Soạt!" một tiếng, rèm trúc của xe ngựa bị Hải Điềm thả mạnh xuống, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh của nàng với phu xe: "Quay về Vương phủ!"

Mà Vân Thiên Mộng lại phân phó tài xe đánh xe chạy tới phủ Phụ Quốc Công, thấy bây giờ phủ Phụ Quốc Công đã sớm đổi quản gia, Vân Thiên Mộng thực không khỏi bái phục tốc độ làm việc của Cốc lão thái quân.

Một đường đi thẳng tới Thụy Lân Viện của Cốc lão thái quân, trên đường lại vô tình gặp mặt Khúc Trường Khanh trên hành lang dài. Trải qua hơn một tháng nghỉ ngơi điều dưỡng, Khúc Trường Khanh đã khôi phục tương đối, hơn nữa, tuổi trẻ sức bình phục thật tốt, bây giờ nhìn qua cũng không khác xưa là bao.

Vân Thiên Mộng lập tức tiến lên hành lễ: "Gặp qua biểu ca!"

Khúc Trường Khanh trải qua chuyện sinh tử lần này, tất nhiên là biết trong chuyện này công lao của biểu muội này là không thể bỏ qua, bây giờ hắn đối đãi với Vân Thiên Mộng so với Khúc Phi Khanh không khác gì cả.

Nhoẻn miệng cười, Khúc Trường Khanh nói: "Mau mau. Bà nội bây giờ đang ở Thụy Lân Viện, ta cùng muội tới đó!"

Mời các bạn truy cập vào trang chủ Bạch Ngọc Sách để đón đọc Sở Vương Phi sớm nhất và đầy đủ nhất!!!

Vân Thiên Mộng gật đầu, hai người cũng đi, dọc theo đường hàn huyên mấy chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Khúc Trường Khanh nhanh nhạy phát hiện sắc mặt Vân Thiên Mộng hôm nay vô cùng nghiêm trong, dường như là đã xảy ra chuyện lớn, liền chuẩn bị sẵn tinh thần đi vào Thụy Lân Viện.

"Hôm nay nóng như thế sao còn tới đây làm gì?" Nhìn thấy cháu ngoại, Cốc lão thái quân tất nhiên là vui mừng, chẳng qua thấy nàng vào ngày thời tiết nóng bức như vậy còn tới đây chung quy vẫn cảm thấy đau lòng, lập tức bảo bà vú bên ngươi bưng bát nước ô mai ướp lạnh đến cho Vân Thiên Mộng giải nhiệt.

Nhưng lúc này, Vân Thiên Mộng không có tâm tư thưởng thức, hành lễ với lão thái quân xong liền cẩn thận kể sơ lược lại toàn bộ chuyện Hộc cát một lần.

"Bà ngoại, đều là Mộng Nhi lỗ mãng, không nên tự tiện làm chủ để bọn nha đầu điều chế thuốc, giờ lại khiến cho vị thuốc quan trọng nhất bị mất rồi!" Đối với chuyện này, Vân Thiên Mộng vô cùng áy náy, nếu không phải nàng lơ là cảnh giác, Ánh Thu cũng không bị cướp, bị giết, Hộc Cát kia cũng được bảo vệ, độc của cậu cũng được giải."

Nhưng là nàng vẫn quá mức khinh suất, cho rằng giấu ở chỗ vú Hạ thì kẻ thù nơi tăm tối sẽ không phát hiện được. Nhưng nào ngờ, kinh đô có lớn thế chứ lớn nữa, chỉ cần có mục đích chắc chắn có thể phát hiện ra tung tích của vú Hạ, là do nàng quá mức lơ là.

Cốc lão thái quân thật không nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại lặng lẽ làm nhiều chuyện vì phủ Phụ Quốc Công như vậy, mặc dù bây giờ vị thuốc kia đã không còn, nhưng cũng không thể nào trách tội Vân Thiên Mộng được.

Nếu giao Hộc cát cho thái đi, nào ai biết trong số thái y không có quân cờ do kẻ khác cài vào đây? Mà dù đưa cho tiểu Nhiếp đại phu thì trong phủ Phụ Quốc Công nhiều người như vậy, khó bảo đảm không có kẻ rắp tâm hại người, loại chuyện này đúng là khó lòng phòng bị.

Chẳng thà làm theo cách của Vân Thiên Mộng, lặng lẽ điều chế thuốc giải ở một nơi khác.

Có điều, kẻ ở nơi bí mật kia thực quá xảo quyệt, ngay cả manh mối nhỏ này cũng điều tra ra được, điều này khiến cho sắc mặt của Cốc lão thái quân chợt nhiễm một tia phẫn hận, hai tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về Vân Thiên Mộng, an ủi: "Trời không tuyệt đường người! Nếu đã cho con tìm được hai hộp, vậy chắc ngoài ra vẫn còn có hộp khác."

Thế nhưng đây lại đúng là điều khiến Vân Thiên Mộng lo lắng, nhớ đến bộ dạng Hải Điềm vừa rồi biết ngay đối phương sẽ không dễ dàng chìa ra Hộc Cát.

Mà trong lòng Hải Điềm thì người qua đường cũng biết, trừ khi cho nàng gả cho Sở Phi Dương thì sợ rằng không có chuyện khác có thể khiến nàng ta động lòng.

Mà Hải Điềm lại kết thù oán quá sâu với mình, cho dù nàng ta gả cho Sở Phi Dương đi chăng nữa thì vì sao nàng ta phải đưa Hộc cát cho mình?

Xem ra, cách bây giờ, chỉ có thể từ chỗ bí mất kia tìm ra Hộc cát, nếu không tính mạng của cậu có thể khó bảo toàn.

"Mộng Nhi, việc này cứ giao cho bà ngoại đi! Ngươi vất vả suốt mấy ngày nay rồi, trở về nghỉ ngơi đi thôi!" Mà việc này cũng khiến vầng trán lão thái quân nhiều thêm một phần nghiêm trọng, chỉ thấy nàng kéo Vân Thiên Mộng ngồi bên cạnh mình, trong ánh mắt dường như đã quyết định gì đó.

Vân Thiên Mộng không khỏi giật mình, cảm thấy hình như lão thái quân đã tìm được biện pháp. Nhưng dường như biện pháp này là vô cùng bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng, đã thấy Lão thái quân cười bảo nàng yên tâm, bảo Mộ Xuân đưa Vân Thiên Mộng đi gặp Khúc Phi Khanh.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Cốc lão thái quân cùng Khúc Trường Khanh, hai mắt lão thái quân âm trầm, giọng lạnh lùng nói: "Trường Khanh, phái thêm mấy thị vệ trung thành bí mật bảo vệ Mộng Nhi!"

Khúc Trường Khanh cúi đầu đồng ý, chỉ là nghĩ đến lời bà nội vừa nói, trong lòng cũng giống như Vân Thiên Mộng – vô cùng lo lắng: "Bà nội, chẳng lẽ người muốn để Phi Khanh gả cho Hải Trầm Khê?"

Chỉ thấy lão thái quân đau lòng nhắm lại hai mắt, chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo sự kiên định: "Chẳng lẽ ngươi muốn thấy Hải Điềm gả cho Sở Phi Dương? Đến lúc đó thế lực của Hải Vương phủ quá lớn, nếu muốn áp chế, sợ là phải mất sức xoay chuyển trời đất."

"Nhưng là, nếu như vậy, cả đời của Phi Khanh có thể. . ."

Đều bị hủy hoại. . .

Bốn chữ sau này Khúc Trường Khanh vẫn chưa nói ra miệng, hắn phát hiện bây giờ mình nói không nên lời. Đó là muội muội lớn lên dưới mắt mình, đơn thuần, đáng yêu, nếu gả cho Hải Trầm Khê mỗi bước đều gian gian truân của Hải Vương phủ, sợ là Phi Khanh sẽ không sống nổi.

Mà hiện giờ, Cốc lão thái quân cũng đã hạ quyết tâm, không cho phép Khúc Trường Khanh nhiều lời. Nhưng Khúc Phi Khanh trước sau gì cũng là đứa cháu gái mà bà thương yêu, gả Phi Khanh vào Hải Vương phủ hiểm nguy đầy rẫy ấy, bà làm sao mà yên tâm cho được?

"Trường Khanh, muội muội của con là trưởng nữ nhà này, nàng sinh ra không phải chỉ để hưởng thụ vinh hoa phú quý, nó có sứ mệnh của nó! Cho dù hôm nay nàng không gả cho Hải Trầm Khê, ngày mai cũng sẽ bị gả cho người khác. Đây là trách nhiệm của nó, con phải hiểu được điều này!" Nói xong câu ấy Lão thái quân đứng dậy, được đám nha đầu dìu đi ra khỏi Thụy Lân Viện thăm Khúc Lăng Ngạo.

Mà Khúc Trường Khanh cũng cau mày đứng tại chỗ, hai tay buông thõng hai tayMà Khúc Trường Khanh cũng cau mày đứng tại chỗ, hai tay buông thõng xuống đã sớm nắm chặt thành đấm, chỉ hận mình không có thế lực cường đại hơn, đến cả cha mẹ cùng người nhà của mình cũng bảo vệ không được.

Vân Thiên Mộng cùng nha hoàn đi vào Thính Vũ Các, thấy Khúc Phi Khanh đang ngồi ngay ngắn trước cửa sổ thêu hoa, sườn mặt dịu dàng kia lập tức khiến nàng liên tưởng đến biểu cảm vừa rồi của lão thái quân, lòng nhất thời "lộp bộp" một tiếng. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui