Sở Vương Phi

Thích khách kia không ngờ Vân Thiên Mộng lại cầm trâm cài gí vào cổ họng mình, lại nghe ra ý tứ trong lời của Vân Thiên Mộng thì cười nhạt, hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Một phủ Phụ Quốc Công nho nhỏ, ta còn không thèm để trong mắt nói gì đến phí công phí sức đi hãm hại? Nhưng ta cũng không cho phép các ngươi vu cáo ta như thế, Bắc Tề sẽ không cho qua chuyện này, chắc chắn sẽ bắt các ngươi trả giá bằng máu."

Tên thích khách kia nói rất oai phong lẫm liệt. nhưng trong lòng Vân Thiên Mộng không hề tin, cây trâm tiếp tục gí vào cổ họng hắn, cặp mắt trong như nước hồ hơi nheo lại, ánh mắt nguy hiểm, trong giọng nói mềm mại nhẹ nhàng toát ra vẻ tàn nhẫn trước nay chưa từng có: "Nếu không liên quan tới ngươi, vậy sao ngươi phải xông vào Hoàng cung? Nhiều xe ngựa vào cung như thế, vì sao ngươi lại chỉ trốn vào trong xe ngựa của ta, chưa nói đến chuyện khiến Tướng phủ bị người lục soát, còn khiến Hầu gia bị đâm? Nếu ngươi không liên quan đến chuyện đó, vậy đưa chứng cứ ra, chứng minh sự trong sạch của mình. Bằng không, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

" Bắc Tề cường thịnh hung hãn nhưng Tây Sở cũng không phải không có người. Nếu đúng như ngươi nói, sẽ khiến chúng ta phải dùng máu để trả giá, vậy thì sợ là Tây Sở đã không tồn tại được nhiều năm như vậy rồi. Thập Hoàng tử phải chăng ngây thơ quá mức, cho rằng chỉ vì một mình ngươi mà Hoàng đế Bắc Tề sẽ huy động quân đội đánh Tây Sở, chẳng phải Hoàng đế Bắc Tề quá mức tùy tiện sao? Hắn lấy cái gì chống đỡ với trăm vạn đại quân Tây Sở đây?" Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng đã nổi giận, thì cũng thảnh thơi tiếp lời nàng.

Thích khách kia vốn vẫn định dùng lời nói để khiến Vân Thiên Mộng thấp thỏm bất an, nhưng khi nghe tới những lời này của Sở Phi Dương xong, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, cặp môi run run không biết đáp lời thế nào.

Chỉ có điều, nếu Sở Phi Dương đã vạch trần thân phận của hắn rồi, vậy hắn tất nhiên cũng không thể đánh mất sự tôn quý cũng như thể diện của một Hoàng tử, đối mặt với những lời đánh vào tâm lý liên tiếp của hai người này, Thập hoàng tử kia cao ngạo ưỡn ngực, khinh khỉnh mà rằng: "Nếu Tây Sở lợi hại như vậy, thế sao còn phải phái tên Khúc Trường Khanh kia bí mật đột nhập vào biên cảnh điều tra tình hình bài binh bố trận của Bắc Tề? Nếu không phải vì các ngươi e ngại Bắc Tề thì cần gì phải làm chuyện thừa thãi đó? Hiện giờ trong triều đình các ngươi phát sinh chuyện lục đục tranh chấp còn mơ tưởng đến chuyện đổ tội danh này lên đầu chúng ta. Đúng là hành vi của tiểu nhân, ta khinh!"

"Hừ! Nói đến hành vi của tiểu nhân, sợ là Thập hoàng tử cũng không hơn được bao nhiêu đi. Trốn trong xe ngựa của khuê nữ nhà người ta là hành động của đại trượng phu chắc? Đánh lén một nữ tử trói gà không chặt cũng là đức hạnh một Hoàng tử nên có à ? Đừng có tiếp tục ba hoa. Cho dù triều đình của chúng ta hùng mạnh cũng không cho phép kẻ bên ngoài liên tục có hành động mờ ám, càng phải hòng ngừa chu đáo cho những điều còn chưa phát sinh. Đạo lý này, ta tin Thập hoàng tử phải hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào khác chứ? Nếu sớm muộn cũng sẽ có xung đột với Bắc Tề, vậy chẳng bằng bóp chết dã tâm của các ngươi trước, miễn cho nó trở thành đại họa, liên lụy tới bách tính Tây Sở phải chịu khói lửa chiến trường!"

Vân Thiên Mộng từ trước đến nay vốn là mồm miệng lanh lợi, tuy rằng khi Sở Phi Dương vạch trần thân phận của tên Thập hoàng tử này trong lòng Vân Thiên Mộng cũng kinh ngạc không ngớt. Nhưng khi nhớ lại tất cả những sự kiện xảy ra trước đó thì lập tức có những hiểu biết nhất định về thận phận của tên Thập hoàng tử này. Thấy hắn hôm nay đã chật vật đến vậy mà vẫn tiếp tục kiêu căng ngạo mạn thì những lời Vân Thiên Mộng nói ra càng thêm sắc sảo.

Lời của nàng vừa dứt, thì Thập hoàng tử vẫn ý cười đầy mặt lập tức trở nên khó coi, ánh mắt hung ác nhất thời như nhuốm máu tươi nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng. Dường như chưa từng gặp qua một nữ tử như vậy, đem chuyện quốc gia đại sự, sinh tử tồn vong nói ra một cách hời hợt như thế, lại còn đâm trúng chỗ đau của người khác, bất kể trên phương diện lời lẽ hay hành động đều tuyệt xứng đôi với gã Sở Phi Dương kia.

"Hừ! Chỉ sợ vẫn còn chưa tới phiên Bắc Tề chúng ta ra tay, Tây Sở của các ngươi đã chia năm xẻ bảy rồi!" Nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng tử Bắc Tề, từ nhỏ lơn lên trong Hoàng cung, có khả năng quan sát nhạy bén cùng một cỗ ngạo khí mà người bình thường không có. Ẩn nấp ở Tây Sở một thời gian dai như vậy, từ lâu đã nhìn ra xung quanh Ngọc Càn Đế đã là nguy cơ tứ phía, sợ là còn chưa đợi đến lúc Bắc Tề ra tay thì nhưng tên trọng thần có tâm tư gây rối của Tây Sở này đã xuống tay với Ngọc Càn Đế rồi.

"Hoàng tử cũng không phải là người của Hoàng triều Tây Sở, thì sao có thể hiểu rõ tình trạng của Tây Sở? Mặc dù người sống ở Tây Sở một thời gian dài như vậy, những gì thấy được cũng chỉ như trăng trong nước. Lẽ nào ngươi không sợ rằng tất cả những gì ngươi đang thấy đây chỉ là một vở kịch do vua tôi Tây Sở hợp tác diễn sao?"

Hai ngón tay của Sở Phi Dương dễ dàng tóm được cổ của Thập Hoàng tử. hai mắt lại chằm chằm Vân Thiên Mộng, khóe miệng kéo lên chút cười nhạt, lập tức chậm rãi mở miệng.

Quả thực lời này của Sở Phi Dương đã khiến tên Thập hoàng tử kia sa vào trầm tư. Mà Vân Thiên Mộng lại thu trâm cài tóc về, chà lau sạch sẽ, rồi vừa cài lại lên tóc vừa liếc Sở Phi Dương cười nói: "Tội mà Thập hoàng tử đã phạm vào ở trong Hoàng cung, sợ là dù có bị ngũ mã phanh thây cũng không quá lắm. Hôm nay nếu đem ngươi cho Hoàng thượng xử trí, thì oan khuất của phủ Phụ Quốc Công cũng có thể được rửa sạch rồi. Cũng miễn cho chúng ta phải mất công tìm ra chân tướng, Thập hoàng tử đây chẳng phải là con cừu non thế tội tốt nhất sao?"


Thập Hoàng tử nọ vừa nghe Vân Thiên Mộng nói, trong lòng nhất thời quýnh lên, bắt đầu ồn ào: "Nếu bổn Hoàng tử đã làm, nhất định không chối cãi, nhưng nếu ta không làm thì ngươi đừng có mơ đổ tội lên đầu ta. Thật nghĩ không ra một nữ tử chốn khuê phòng như ngươi lại có tâm cơ nham hiểm đến độ này. Thảo nào Giang Mộc Thần muốn bỏ ngươi. . ."

Nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã đột ngột im bặt.

Sở Phi Dương tức khắc thu lại ý cười yếu ớt trên mặt, trong mắt bắn ra thứ ánh mắt vô tình, lạnh như băng. Hai ngón tay dùng tới ba phần sức, siết của Thập hoàng tử kia mặt mày xanh mét, vừa nhìn liền biết là hít thở không được.

Hắn còn cảm nhận được từ phía sau không ngừng truyền đến lãnh ý cùng với sát ý, trong lòng rốt cuộc nổi lên sự sỡ hãi, trong đầu đột nhiên nhớ tới Thái Tử ca ca trong cung, chỉ cảm thấy Sở Phi Dương này mặc dù mặt luôn mang vẻ tươi cười, nhưng độ tàn nhẫn chắc chắc là ngang ngửa chứ không thua kém Thái Tử.

Chỉ có điều, Thái Tử xưa nay rất thương yêu huynh đệ cùng mẹ là hắn, mà Sở Phi Dương lại là trọng thần địch quốc, tuyệt đối sẽ không phá lệ mà khai ân với hắn.

Đối với sự tức giận bất ngờ này của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng hơi khựng lại, trong lòng có chút sáng tỏ rồi lại như không dám xác định. Nàng dời mắt, cười giận dữ nhìn về phía Thập hoàng tử kia, trốn tránh nhìn thẳng Sở Phi Dương: "Thì đã sao? Nếu nữ tử trên đời này chỉ sống vì nam tử, cuộc sống như thế, ta tình nguyện không sống. Ta nghĩ Thập hoàng tử chắc cũng không thích một nữ tử như cái xác không hồn chỉ biết sống dựa vào ngài đi! Thế nhưng, nhìn tính nết của Thập hoàng tử quái đản như vậy, chỉ e cũng khó được nữ tử yêu thích, cũng khó trách ngươi lại thô bạo như vậy, e là từ nhỏ đã lo lắng tương lai không lấy nổi vợ rồi đi?"

Lời của Vân Thiên Mộng nhất thời đổi lấy cái trừng mắt của Thập hoàng tử kia, mặc dù hắn đang hít thở không thông, ngực bị nghẹn khí, nhưng Vân Thiên Mộng vừa rồi lại chọc đúng chỗ đau của hắn, khiến hắn bất chấp tính mạng của mình còn đang ở trong tay Sở Phi Dương, dám lắc lắc cổ trừng mắt với Vân Thiên Mộng, hận không thể dùng mắt giết chết nữ nhân mặt cười như hoa mà miệng lưỡi thì hung ác ngay trước mặt này.

"Thập hoàng tử thật không hổ là cùng lớn lên với Thái Tử, miệng lưỡi quá độc. Chỉ là bổn tướng mặc dù thích nói chuyện cùng với kẻ miệng lưỡi lanh lợi, nhưng lại vô cùng không thích ngươi hơi một tí lại đem nữ tử ra làm tấm chắn. Hôm nay có hai con đường để cho Thập hoàng tử ngươi chọn, một chính là ngay bây giờ - chết trong tay bổn tướng. Một con đường khác là giúp bổn tướng đi Bắc Tề tìm người chế tác lệnh bài của Hoàng tộc Bắc Tề." Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng dời mắt đi chỗ khác, khóe môi một lần nữa vẽ lên nét cười yếu ớt, ung dung, tự đắc nói ra hai sự lựa chọn này. Nhưng lực đạo trên tay lại chẳng giảm mảy may, hồi lâu không nghe được Thập hoàng tử đáp lại, liền tự hỏi tử đáp: "Cái gì? Thập hoàng tử lại tình chuyện lựa chọn cái chết cũng không nguyện cống hiến chút sức lực cho Tây Sở à, nếu đã như thế, bổn tướng phải thành toàn cho Thập hoàng tử thôi!"

Lời vừa dứt, hai ngón tay của Sở Phi Dương đột nhiên dùng sức, chỉ trong nháy mắt, Thập hoàng tử kia đã xanh mét mặt mày, sợ đến mức tên thị vệ đã lùi xa tới mười trượng phải buột miệng không chút nghĩ ngợi: "Hạ thủ lưu tình!"

"Hắn là kẻ địch của Tây Sở, bổn tướng tuyệt đối không có lí do để cho kẻ địch chạy thoát!" Sở Phi Dương vẫn tiếp tục siết cổ Thập hoàng tử, lực đạo tuy đã thả lỏng. nhưng vẫn khéo léo làm hắn không nói ra lời, chỉ có thể nghe Sở Phi Dương đàm điều kiện với thị vệ của chính hắn.

"Chỉ cần không hại đến tính mạng Hoàng tử của chúng ta, ta chắc chắn sẽ tìm lại được thợ thủ công kia." Mắt thị vệ nọ nhìn Thập hoàng tử, trầm ngâm nửa khắc rồi vẫn đáp ứng điều kiện của Sở Phi Dương.

Dù sao, tính mạng của một tên thợ thủ công vô luận thế nào cũng không sánh được với Thập hoàng tử tôn quý được.


Nếu Thập hoàng tử trong phạm vi bảo vệ của mình xảy ra chuyện gì, đừng nói Hoàng Thượng, kể cả Thái Tử cũng sẽ không bỏ qua mình, đến lúc đó sợ là ngay cả toàn bộ chín họ nhà mình cũng bị Thái Tử giết sạch.

Bởi vậy, thị vê kia lập tức đáp ứng điều kiện của Sở Phi Dương.

"Vô dung! Các ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao? Sở Phi Dương mà có tên thợ thủ công kia, sợ là có thể khắc ra vô số lệnh bài, đên lúc đó, trong Bắc Tề hoàng cung còn không phải đã toàn là người Tây Sở trà trộn vào? Các ngươi đang muốn Bắc Tề diệt quốc à? Một đám ngu xuẩn, lũ ham sống sợ chết. Nhưng đúng lúc này, không biết có phải Sở Phi Dương cố ý thả lỏng tay hay không, tên Thập Hoàng tử kia bất chấp việc đang thở không ra hơi, lập tức hướng tên thị vệ kia mắng um lên, mặt đỏ phừng phừng hận không thể lột da hắn.

Chỉ có điều, hắn vừa mới hung hăng được một tẹo, cổ họng lập tức bị Sở Phi Dương bóp nghẹn. Vân Thiên Mộng vẫn ung dung nhìn hắn nổi giận đùng đùng, cười yếu ớt: "Nói như thế thì Thập hoàng tử thà chết chứ không chịu khuất phục phải không? Nếu đã như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể giao Thập hoàng tử cho Hoàng Thượng để Hoàng Thượng xử lý nha. Tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ ban cho Thập hoàng tử một cái chết mãn nguyện! Có điều, chỉ tiếc, Thập hoàng tử làm rớt lệnh bài, lại bị kẻ rắp tâm lợi dụng nhằm hãm hại phủ Phụ Quốc Công, hôm nay trên người Thập Hoàng Tử đã không có lệnh bài làm chứng, thật ra lại có thể giúp rửa sạch oan khuất cho phủ Phụ Quốc Công. Ngài đã thành vật hi sinh cho kẻ ác độc kia rồi, chết không minh bạch như vậy, thật đáng thương quá đi!"

Từ trong những lời Sở Phi Dương vừa nói, Vân Thiên Mộng đã dễ dàng hiều rõ đầu đuôi sự việc.

Chỉ sợ việc Ngọc Càn Đế hạ chỉ cho tam ty hội thẩm là vì đã có vật chứng rõ ràng chứng minh Khúc Trường Khanh có khả năng thông đồng với địch phản quốc.

Mà Sở Phi Dương lại buộc tên Thập Hoàng tử này giao ra thợ thủ công chế tác lệnh bài, sợ là vì tên Thập hoàng tử này đã không cẩn thận làm rơi lệnh bài, bị kẻ đứng sau màn độc thủ kia nhặt được, lợi dụng nó để hãm hại Khúc Trường Khanh.

Bằng không, Sở Phi Dương từ lâu đã thả hắn về Bắc Tề, hắn sao lại còn nấn ná đến nửa tháng trời ở kinh thành này làm gì, hẳn là vì mất lệnh bài thì không có cách nào hồi cung.

Mà đối với phủ Phụ Quốc Công mà nói, chỉ cần có thể tìm được người có thể chế tác lệnh bài, cho hắn đứng ra vạch trần việc đã từng có kẻ khác tìm hắn để chế tác lệnh bài khác liền có thể lấy lại sự trong sạch cho Khúc Trường Khanh.

Chẳng qua, điều khiến Vân Thiên Mộng có chút không giải thích được chính là, nếu đã bắt được Thập Hoàng tử, sao Sở Phi Dương không trực tiếp giao hắn cho Ngọc Càn Đế? Có kẻ này ở Tây Sở làm con tin, tin là Bắc Tề sau này cũng không dám làm bừa ngoài biên cảnh. Vì sao Sở Phi Dương còn muốn bỏ gần cầu xa như thế?

Thập Hoàng tử kia bị Vân Thiên Mộng nói một hồi, mặt lại hiện lên chút do dư, lại cúi đầu suy nghĩ một lần nữa.


Giữa tác dụng của thợ thủ công cùng với sự ảnh hưởng của một hoàng tử như hắn, bên nào nặng, bên nào nhẹ, điều này hẳn là trong lòng Thập hoàng tử hắn tất nhiên rõ ràng.

Thứ mà thợ thủ công chế tác ra là vật chết, mà một hoàng tử sống sờ sờ là hắn lại bị Tây Sở nắm trong tay, vậy chẳng phải sẽ có ngày Bắc Tề cũng bị Tây Sở uy hiếp sao? Như vậy chính là làm liên lụy tới Bắc Tề, làm hỏng đại nghiệp của Thái Tử ca ca.

Nghĩ thông suốt toàn bộ mọi chuyện rồi, Thập hoàng tử ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Vân Thiên Mộng, mà mấy ngón tay lành lạnh đang kề ở cổ càng nhắc nhở hắn lúc này đã là cá nằm trên thớt, không còn cơ hội để cho hắn lựa chọn nữa.

"Vậy là Thập hoàng tử đã quyết định xong, vậy mười ngày sau, các ngươi dẫn thợ thủ công đến Sở Vương phủ ở kinh đô để đổi người. Nhớ cho kĩ, bổn tướng chỉ cho các ngươi thời hạn mười ngày, bằng không nếu chậm, chủ tử của các ngươi chỉ có thể làm con tin của Tây Sở mà thôi, đến lúc đó xem các ngươi ăn nói với Lăng Hiếu Đế làm sao." Dứt lời, Sở Phi Dương điểm toàn bộ các huyệt trên người Thập hoàng tử, dùng mắt ra hiệu với Vân Thiên Mộng khiến nàng đi theo bên cạnh mình, kèm hai bên người Thập Hoàng tử mà ra ngoài.

Mà tên thị vệ này rõ ràng là chưa từ bỏ ý định, toan lặng lẽ lẻn vào đám cây cỏ định bất thình lình cứu lại hoàng tử nhà mình, Sở Phi Dương tất nhiên nhìn ra được, trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại bỏ thêm một câu:. "Sở Vương phủ phòng thủ kiên cố, bổn tướng khuyên các ngươi tốt nhất cứ đi làm chuyện cần làm đi! Chỉ cần làm xong mọi việc, bổn tướng chắc chắn sẽ không bạc đãi chủ tử của các ngươi!"

Nói xong, Sở Phi Dương lạnh lùng quét mắt về phía bụi cây ở một bên, tên thị vệ trốn trong đó chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý quét qua người, càng không dám hành động lỗ mãng.

Một đường thuận lợi ra khỏi cửa lớn của Phổ Quốc Am, Vân Thiên Mộng gật đầu với Nghênh Hạ và Nguyên Đông đang ở trong điện, hai người nhanh chóng theo Vân Thiên Mộng lên xe ngựa, Sở Phi Dương lấy từ cái bao bên hông con ngựa của mình ra một sợi dây dừng kết từ da trâu, trói gô Thập hoàng tử rồi ném vào trong xe ngựa, còn mình cũng nhảy lên xe ngựa, đánh xe chạy về phía trong thành.

"Vân Thiên Mộng, đừng tưởng có Sở Phi Dương làm chỗ dựa là có thể đắc ý làm bậy!" Đã không có Sở Phi Dương áp chế, Thập hoàng tử lại tiếp tục không coi ai ra gì.

Hơn nữa, mới vừa rồi bị Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng đồng thời uy hiếp, trong lòng hắn đang nghẹn một bụng tức giận, trong mắt nổi lên hai ngọn lửa ngùn ngụt, mặc dù bị trói gô cả tay lẫn chân, nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu tha cho người khác.

Chỉ là, dường như hắn quên, hắn đã thua dưới tay Vân Thiên Mộng đầu tiên.

Một cước kia của Vân Thiên Mộng đá trúng vào chỗ hắn bị thương từ nửa tháng trước, khiến hắn tức khắc mất đi khả năng phản kháng, mà Sở Phi Dương chẳng qua là thuận tay siết cổ hắn mà thôi.

Có điều, vừa rồi bị Sở Phi Dương siết cổ quá lâu thành ra khiến hắn quên mất sự lợi hại của Vân Thiên Mộng, lại xem vị thiên kim khuê các nhìn qua giống một nữ tử tay trói gà không chặt trước mặt này như hạng người vô dụng mới bị dọa một chút đã nước mắt lưng tròng.

Vân Thiên Mộng tất nhiên hiểu rõ tâm tư của hắn, chỉ có điều, hiểu là hiểu, chứ không ở đâu ra cái đạo lý mình bị người sỉ nhục còn phải nhẫn nại giải thích.

Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn xuống nam tử nhếch nhác vừa bị Sở Phi Dương nhét vào trong xe ngựa này, trong mắt lộ vẻ trào phúng. Đột nhiên nâng một chân đạp mạnh vào ngực hắn, cười lạnh nói: "Thập hoàng tử, tài nghệ đã không bằng người thì phải biết chịu thua. Ngươi đường đường là nam tử hán, sao lại cứ nhiều lời mà không có dũng khí chịu thua như thế? Lẽ nào ngươi đã quên một cước vừa rồi của ta đã khiến cho ngươi nói không ra lời sao? Nếu quên cảm giác vừa rồi, ta không ngại cho ngươi ôn lại một lần đâu.


Thập hoàng tử kia hai tay bị trói ở sau lưng, lại còn ngửa mặt nằm trong xe ngựa, bị một tiểu nữ nhân như Vân Thiên Mộng giẫm lên ngực, điều này khiến hắn cảm thấy nhục nhã gấp bội, mặt nhất thời đỏ lên, tròng mắt đỏ đến như xuất huyết, không nhịn được mà khùng lên: "Ta chắc chắn sẽ trả mối thù này, nhất định sẽ rửa mối nhục này! Vân Thiên Mộng, ngươi mà để bổn hoàng tử tóm được, bổn hoàng tử nhất định sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, cho ngươi sống không bằng chết. . . Khụ khụ khụ. . ."

Lời còn chưa nói hết, lực đạo trên chân Vân Thiên Mộng lại tăng thêm, đè ép lồng ngực của hắn đến nghẹn khí, ho khan không ngừng.

Mà giờ khắc này, bên tai hắn lại vang lên giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Vân Thiên Mộng: "Ngươi cố mà giữ cái mạng này để còn quay lại mà báo thù nhé!"

Thập hoàng tử kia nâng mắt, đã thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng lạnh như băng tuyết ngàn năm, ánh mắt lạnh lẽo âm hàn, quanh thân được bao bọc bởi một cỗ hàn khí, khiến hắn nhớ tới cảm giác mà mới vừa rồi Sở Phi Dương mang lại cho hắn, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, ngoại trừ thái tử ca ca, hai người này là những kẻ duy nhất cho hắn cảm giác như vậy.

Chỉ là, muốn làm hắn tâm phục khẩu phục một tiểu nha đầu, đó tuyệt đối là chuyện bất khả thi. Thập hoàng tử kia dứt khoát nhắm lại hai mắt giả chết, miễn cho mở mắt lại phải thấy khuôn mặt khiến hắn ngột ngạt của Vân Thiên Mộng.

Nghênh Hạ cùng với Nguyên Đông canh giữ ở hai bên Vân Thiên Mộng, mặc dù không biết mới vừa rồi ở Phổ Quốc Am tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nhưng mới vừa nghe nam tử này nói năng điên cuồng, hai người lập tức phẫn nộ trong lòng. Các nàng vốn định ra tay dạy dỗ nam tử này, nhưng hành động của tiểu thư nhà các nàng đã khiến hai người nghẹn họng nhìn trân trối. Tuy vậy trong lòng hai nàng cũng âm thầm trầm trồ khen ngợi, tùy ý Vân Thiên Mộng trừng trị kẻ xấu. Dù sao, bên trong xe ngựa này cũng không có người ngoài, sẽ không có ai phát giác được một mặt tương đối "hung hãn" của tiểu thư nhà các nàng.

Nhưng khi vừa nhớ tới những lời của Cửu Huyền Sư thái nói với mình thì Vân Thiên Mộng lập tức không còn tâm trạng đi đấu võ mồm với tên Thập hoàng tử này nữa.

Hôm nay hộc cát mà mình có khả năng xin được đã bị người đánh cắp, tuy rằng Cửu Huyền sư thái đã chỉ rõ cho mình một con đường khác, nhưng chỉ sợ con đường này không thể đi rồi.

Bằng không, có nhiều thái y như vậy ở phủ Phụ Quốc Công, lại đúng giờ vào cung báo cáo tình hình của Khúc Lăng Ngạo, trong tình huống mà mọi người đều biết Khúc Lăng Ngạo trúng độc thì vì sao Hải Vương phủ lại giữ im lặng lâu như vậy? Sợ là bọn họ từ lâu đã biết được giải dược cho độc mà Khúc Lăng Ngạo trúng phải thiếu cái gì, mà bọn họ, không phải là không có hộc cát, mà là không muốn cứu sống Khúc Lăng Ngạo đi!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong lòng Vân Thiên Mộng đã bề bộn những phiền muộn, chỉ cảm thấy mọi chuyện trong triều thực sự là sớm nắng chiều mưa, mới một khắc trước còn muốn kết làm thông gia với phủ Phụ Quốc Công, sau một khắc đã là ước gì cách được càng xa, sợ bị liên lụy.

"Này, Vân Thiên Mộng! Ta có lời hỏi ngươi!" Bên trong xe một lần nữa rời vào yên tĩnh, Thập hoàng tử nọ không hiểu sao lại bất ngờ mở mắt, giọng nói cũng không giận dữ như trước, ngược lại thêm một chút bất đắc dĩ, chỉ là khẩu khí vẫn cuồng ngạo như trước, làm như con dân Tây Sở này cũng là bách tính Bắc Tề nhà hắn vậy!

Vân Thiên Mộng thấy hắn ở đâu cũng không quên phô trương khí thế, lãnh đạm hỏi lại: "A? Ngươi đang cầu xin bản tiểu thư sao?"

Thập hoàng tử bị một lời này hỏi lại, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, trong lòng không khỏi thầm mắng mình không có việc gì làm lại đi mua việc, làm gì phải hỏi một xú nha đầu hung hãn độc ác như thế chứ?

(DG: dự là bé Thập này rồi cũng thích chị Mộng thôi. . . chắc cũng bằng tuổi Dung Vân Hạc chứ mấy, bé mà chẳng đáng yêu gì cả. >"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui