Sở Vương Phi

Xe ngựa một đường phi nước đại, nhưng trong khoảng thời gian này người Vân Thiên Mộng vẫn nóng lên. Cả người như đặt trong lò lửa, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà đỏ bừng lên, cặp mi thanh tú như họa vì khó chịu mà nhíu chặt lại nhưng nàng vẫn mím chặt môi, không hề kêu rên một câu.

Khúc Phi Khanh thấy nàng khó chịu như vậy, viền mắt ửng hồng ôm lấy Vân Thiên Mộng trong chăn, muốn giúp nàng cảm thấy dễ chịu một chút. Nhưng triệu chứng của Vân Thiên Mộng thay đổi thất thường, lúc thì như đang ở hầm băng, khi thì lại như đặt mình trong lò lửa, mặc dù được Khúc Phi Khanh hết sức ôm lấy nhưng thân thể vẫn nhịn không được mà run rẩy.

Khúc Phi Khanh thấy nàng như thế, lại nghĩ tới trong Tướng phủ vốn không có người nào thật tâm với nàng, liền giao Vân Thiên Mộng cho Mộ Xuân cùng vú Mễ, còn mình thì vén rèm xe lên, nói với Khúc Trường Khanh đang bẻo vệ bên cạnh xe ngựa nói: "Đại ca, về thẳng phủ Phụ Quốc Công thôi. Tình trạng Mộng Nhi không ổn rồi!"

Khúc Trường Khanh nghe muội muội nói như thế, trong lòng sốt ruột, nhưng dù sao nam nữ cũng có khác biệt, không thể vào trong xe, thì vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, dặn Khúc Phi Khanh buông màn xe, miễn cho gió lạnh thổi vào trong xe, lập tức gọi Lưu hộ vệ của Tướng phủ lại, dặn hắn về Tướng phủ trước, mang chuyện Vân Thiên Mộng rơi xuống nước mà sinh bệnh bẩm báo với Vân Huyền Chi, cũng bảo hắn nói cho Vân Huyền Chi mấy ngày tới Vân Thiên Mộng sẽ ở lại phủ Phụ Quốc Công điều dưỡng thân thể.

Lưu hộ vệ thấy Đại tiểu thư nhà mình gặp chuyện không may ở Hải Vương phủ, trong lòng đã tự trách không ngừng, sao có thể để Đại tiểu thư tới phủ Phụ Quốc Công dưỡng bệnh. Liền mở miệng phản bác: "Hãy để cho ty chức hộ tống Đại tiểu thư về Tướng phủ."

Khúc Trường Khanh thấy Lưu hộ vệ không chịu thả người, cánh tay túm lấy dây cương dần nổi đầy gân xanh, sắc mặt càng lạnh lẽo, nói không cho người khác cơ hội phản bác: "Thế nào? Ngươi còn lo lắng phủ Phụ Quốc Công bạc đãi cháu ngoại mình? Ngươi cứ biết điều quay về bẩm báo Vân Tướng đi, nếu hắn bất mãn, tới Hầu phủ gặp Lão thái quân."

Dứt lời Khúc Trường Khanh không để cho Lưu hộ vệ dong dài, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, đã thấy hắc mã dưới chân tức khắc vọt tới đầu đoàn xe.

"Tướng gia, đoàn xe của Thần Vương đang đi theo chúng ta." Khúc Trường Khanh tới gần Sở Phi Dương, thấy hắn một thân y phục ẩm ướt. Đầu sợi tóc nhỏ xuống từng giọt nước, lại không hao tổn chút nào khí chất vương giả trời sinh của Sở Phi Dương, hơn nữa khuôn mặt lạnh lùng của hắn ngược lại khiến Khúc Trường Khanh nhớ tới dáng dấp của Sở Phi Dương khi còn ở trong quân doanh trước đây, càng thêm kính trọng vị cấp trên luôn gặp nguy không sờn này.

"Nghe nói các ngươi hôm nay bị sói tập kích?" Nhưng Sở Phi Dương vẫn không để ý tới Thần Vương, ngược lại hỏi một vấn đề khác, khiến Khúc Trường Khanh hơi khựng lại, lập tức thấp giọng đáp:"Phải."

Mà Sở Phi Dương nghe Khúc Trường Khanh khẳng định xong thì khuôn mặt trang nghiêm kia mới nhếch môi cười, đáy mắt dần tỏa ra vẻ lạnh lẽo, mới chậm rãi mở miệng: "Nếu Thần Vương thích theo đuôi phía sau, vậy thì để hắn theo, chúng ta cũng bớt lo."

Hắn là muốn nhìn xem, Thần Vương vẫn tồn tại tâm tư thế nào với Vân Thiên Mộng, cũng rất muốn xem Đồng Đức Thái phi thấy con mình như vậy thì sẽ có biểu cảm thế nào.

Xa xa truyền đến tiếng hú dài của sói hoang, mà suốt chặng đường dài, trên đường núi cũng vang lên tiếng bánh xe lăn đều hòa vào trong đó. . .

Khi mọi người về đến phủ Phụ Quốc Công thì đã là giờ Tuất (từ 20h – 22h đêm). Quý Thư Vũ thấy hai người con của mình đã trễ như thế còn chưa về phủ thì trong lòng sớm đã lo lắng, đã sai vú An bên người đến chỗ gác cổng hỏi mấy lần. Từ lâu đã sai đám gia đinh nha hoàn trong phủ chuyển bị sẵn kiêu, chỉ còn chờ Khúc Trường Khanh với Khúc Phi Khanh trở về.

Mà lần này vú An vừa muốn mở miệng hỏi người gác cổng, đã nghe thấy tiếng bánh xe ngựa ghiền lên mặt đường đá một trận, lập tức từ một chiếc cửa nhỏ đi ra, thấy xe ngựa phủ Hàn Quốc Công dần dần dừng lại trước cửa lớn.

"Lão nô bái kiến Thiếu gia, Ngài cùng với Tiểu thư cuối cùng cũng trở về, phu nhân đã sai lão nô tới hỏi thăm rất nhiều lần." Vú An rất nhanh tiến tới, hành lễ với Khúc Trường Khanh, sau đó mới nhìn rõ người bên cạnh Khúc Trường Khanh, liền cung kính lùi sau rồi quỳ xuống: "Lão nô tham kiến Tướng gia."

Mà cũng đúng lúc đó, từ một nơi khác trên con phố dài cũng truyền đến những tiếng quất roi thúc ngựa, mọi người nghi hoặc nhìn về phía xa, chỉ thấy một gã nam tử mặc trường bào màu xám cúi rạp trên lưng ngựa, tay cầm roi quất thật nhanh vào lưng ngựa. . .

"Tiêu Đại!" Sở Phi Dương nhận ra người tới, trầm giọng lên tiếng.

Chỉ thấy Tiêu Đại vẫn luôn theo sát bên người Sở Nam Sơn lập tực ghìm chặt lại dây cương, cho ngựa dừng chính xác ngay trước mặt Sở Phi Dương, cung kính nói: "Tướng gia, Vương gia có việc gấp mời ngàì trở về."

Sở Phi Dương nhẹ gật đầu, nhưng lại ngồi trên lưng ngựa xoay người, mắt nhìn xe ngựa phía sau, lúc này mới hai chân kẹp chặt bụng ngựa, dẫn Tiêu Đại chạy về hướng Sở vương phủ.

Khúc Trường Khanh thấy Sở Phi Dương rời đi trước, thì nhanh chóng xuống ngựa, sai vú An bảo người đem kiệu mềm đến bên cạnh xe ngựa, sau đó nhắc nhở đám người Khúc Phi Khanh dìu Vân Thiên Mộng ra.

Vân Thiên Mộng bị sốt cao đến mức hai mắt mờ đi, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa trên con phố dài yên tĩnh càng lúc càng xa, mà xa xa một bóng lưng màu đen lấp lánh ánh kim lại rõ ràng lọt vào trong mắt nàng, chỉ là còn chưa kịp nhìn thêm một lần nữa thì đã bị một đám nha hoàn cẩn thận đỡ vào trong kiệu.

Còn Giang Mộc Thần trước sau vẫn đi theo đoàn xe của phủ Phụ Quốc Công thì sau khi tận mắt nhìn thấy Vân Thiên Mộng được đưa tiến vào trong phủ Phụ Quốc Công mới quay đầu ngựa đi về hướng phủ Thần Vương.

Khúc Trường Khanh thấy Thần Vương rời đi, lúc này mới thở dài một hơi, bảo vú Mễ theo Lưu hộ vệ về Tướng phủ bẩm lại chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi mới cất bước đi vào trong phủ.

Vân Thiên Mộng được đưa vào Thính Vũ Hiên của Khúc Phi Khanh, những người nghe được tin mà đến ngoài Quý Thư Vũ ra còn có Cốc lão thái quân.

Một phòng nha hoàn bà vú thấy Cốc lão thái quân thì vội vàng quỳ xuống hành lễ, mà ánh mắt của Cốc lão thái quân từ lâu đã đặt vào trên người Vân Thiên Mộng.

Chỉ thấy nàng vẫy lui hai tiểu nha hoàn đang dìu mình, bước nhanh đi tới bên giường, thấy khuôn mặt Vân Thiên Mộng đỏ lên, lập tức đưa tay kiểm tra trán, nhất thời bị nhiệt độ kinh người làm cho hoảng sợ.

"Đều là người chết sao? Còn không mau đi mời Nhiếp Viện thủ(*)?" Cốc lão thái quân nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, vẻ uy nghiêm trên người khiến đám nô tài không dám thở mạnh, chỉ có Quý Thư Vũ đủ bình tĩnh, liếc mắt vú An bên người, chỉ thấy vú An lặng lẽ rời khỏi nội thất, thông báo cho quản gia bên ngoài nhanh chóng tới Nhiếp phủ mời người.
(*) Viện thủ: Viện trưởng Thái y viện

Mà những người còn lại bị cơn thịnh nộ của Lão thái quân làm cho hồn xiêu phách lạc, lại nghe thấy Lão thái quân vì vị Tôn tiểu thư này mà sai người đi mời Nhiếp thái y từng đứng đầu Thái y viện, nay đã xin nghỉ, còn chỉ xem bệnh bắt mạch cho những người có giao tình từ trước là Vương gia và Lão thái quân thì trong lòng càng thảng thốt, đều thêm tôn kính với vị tôn tiểu thư này.


Chuyện không tưởng này, Quý Thư Vũ từ lâu đã đoán biết được, chỉ có điều, bao nhiêu năm kể từ khi nàng gả vào phủ Phụ Quốc Công đến nay, số lần nhìn thấy lão thái quân tức giận cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà lần này Lão thái quân lại tức giận như vậy, khiến tâm tư Quý Thư Vũ trầm xuống, lập tức bước nhanh đi tới bên giường đã thấy Vân Thiên Mộng đã rơi vào trạng thái hôn mê, thì đau lòng vô cùng, rốt cục hiểu lão thái quân vì sao lại hành động như vậy.

"Như thế này không được. Người đâu nhanh đi lấy vài bộ quần áo sạch và đồ dùng hàng ngà ycho tiểu thư qua đây để biểu tiểu thư thay. Một thân xiêm y của nàng đã ẩm ướt, không thể mặc tiếp được. Còn Mộ Xuân, ngươi cầm lấy khăn khô kia, lau khô tóc cho Mộng Nhi, không thể để nàng vì chuyện này mà bị bệnh đau đầu." Quý Thư Vũ một lời phân phó, người trong phòng lập tức làm theo.

Chỉ thấy Khúc Phi Khanh tự mình lấy trong tủ quần áo của mình y phục cùng đồ dùng hàng ngày tốt nhất, mà nha hoàn hầu hạ gian ngoài lập tức nhanh ý buông xuống rèm cửa, miễn cho biểu tiểu thư thay y phục bị nhiễm lạnh lần thứ hai.

Quý Thư Vũ thấy lão thái quân đầy mắt yêu thương đứng ở bên lo lắng. nàng sợ Lão thái quân thân thể không chống đỡ được thì quan tâm mở miệng: "Mẫu thân, người lớn tuổi rồi, xin người đi về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này có con trông nom, sẽ không để Mộng Nhi xảy ra chuyện gì đâu ạ."
Nhưng Lão thái quân lúc này lại không nghe vào tai bất cứ lời khuyên can nào, kiên quyết lắc đầu, đứng lên tạm rời giường gỗ khắc hoa, cho nha hoàn buông xuống màn che, cho nha hoàn bên người Vân Thiên Mộng là Mộ Xuân hầu hạ Vân Thiên Mộng thay y phục.

"Phi Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Mộng Nhi lại thành ra như vậy." Lợi dụng khoảng thời gian Vân Thiên Mộng thay y phục, Quý Thư Vũ kéo Khúc Phi Khanh cau mày hỏi.

Khúc Phi Khanh cho đám nha hoàn bà vú trong phòng mình lui xuống, chỉ giữ lại bốn nha hoàn bên cạnh mình, lúc này mới hồng hai vành mắt đem hết chuyện xảy ra ở Hải Vương phủ ngày hôm nay kể lại một lần từ đầu đến cuối: "Lão thái quân, hôm nay Mộng Nhi đã mấy lần từ chối, không nghĩ đến Hải Điềm kia kiếm cớ gây sự cuối cùng lại vẫn muốn hãm hại Mộng Nhi. Mộng Nhi không còn cách nào, lại thấy Hải Điềm kia dây dưa không ngớt. lúc này mới bất đắc dĩ rơi vào trong nước."

Ước chừng trong thời gian nửa tuần trà, Cốc lão thái quân cùng với Quý Thư Vũ vẫn không phục hồi lại tinh thần sau lời của Khúc Phi Khanh, ánh nên hơi lay động, chiếu lên nét mặt lão thái quân trầm tĩnh như nước, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, lại khiến cho Quý Thư Vũ lo lắng, khẩn trương nhìn về phía Cốc lão thái quân đang trầm mặc không nói một lời.

"Thùng."

Một tiếng quyền trượng gõ mạnh xuống đất đột nhiên vang lên giữa gian phòng vắng lặng, Khúc Phi Khanh cùng với Quý Thư Vũ đồng loạt nhìn nhau rồi nhìn về phía Cốc lão thái quân, chỉ thấy hai mắt nàng ẩn giấu bão tố, đôi môi mím chặt, quanh thân tản mát ra khí thế sắc ben khiến người người sợ hãi, có thể thấy được Lão thái quân vì chuyện này mà nổi giận thực sự rồi.

"Mẫu thân, xin người bớt giận. Vạn vạn không thể để một tiểu bối như Hải Điềm làm cho nổi giận được." Quý Thư Vũ thấy lão thái quân trước ngực phập phồng thở gấp, tức thì đưa tay vuốt giúp nàng thuận khí, đồng thời dịu dàng trấn an.

Chỉ là trong lòng Quý Thư Vũ cũng phẫn nộ không kém. Tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công các nàng, nói đến thân phận cũng là cao quý nhất đẳng, há có thể để cho một quận chúa khác họ ức hiếp như vậy?

Mặc dù Hải Vương trước kia theo tổ tiên Nam chinh Bắc chiến, nhưng phủ Hộ Quốc Công cũng có công lao phò trợ xã tắc như vậy. Hôm nay Hải Điềm quận chúa kia dựng mưu hãm hại Mộng Nhi ác độc như vậy, chắc chắn cũng phải tâm tính của một nữ nhi đơn thuần.

"Trường Khanh đâu? Hắn làm ca ca thế nào vậy? Sao có thể để cho hai tiểu cô nương một mình một chỗ? Nếu không phải Mộng Nhi buông ra tay con chỉ e rơi xuống nước lúc này không phải một mà là hai người." Lão thái quân giơ tay ý bảo Quý Thư Vũ không cần trấn an mình, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phí Khúc Phi Khanh, trong mắt lộ vẻ trách cứ."

Mà Khúc Phi Khanh trong lòng vốn đã tự trách không ngớt, thấy Lão thái quân hỏi tội lập tức quỳ xuống đât, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bà nội bớt giận, là cháu tự ý kéo Mộng Nhi tới nơi vắng vẻ để nói chuyện, cũng không nghĩ tới rước đến một kẻ lấy oán trả ơn. Xin người cứ phạt con đi. Sau khi gặp chuyện không may, đại ca cũng nóng lòng như lửa đốt, thiếu chút nữa cũng theo đám người Sở Tướng nhảy xuống nước tìm người, xin bà nội đừng trách phạt nặng nề đại ca."

Khúc Phi Khanh nói như thế, ngay cả Quý Thư Vũ cũng phải thay nàng toát một thân mồ hôi lạnh. Trong lòng càng thêm yêu thương Vân Thiên Mộng, nhìn con gái trách cứ: "Con hồ đồ rồi phải không? Ngày thường mẹ dạy con thế nào? Con là tiểu thư khuê các phải luôn ghi nhớ thân phận của mình, há có thể không mang theo nha hoàn bên người hầu hạ? Huống hồ chuyện kia xay ra ở trên thuyền, vạn nhất xảy ra chuyện gì, con nói chúng ta biết ăn nói với Tướng phủ thế nào?"

Khúc Phi Khanh nhớ tới lúc Vân Thiên Mộng rơi xuống nước cũng kinh hồn bạt vía, nhất là nếu lúc đó Vân Thiên Mộng không thay ngay tay nàng ra, e là Hải Điềm có thể coi là một kế diệt hai người rồi.

Nghĩ như thế, trong lòng Khúc Phi Khanh càng thêm giận dữ, chỉ là việc này không phải một thiên kim tiểu thư khuê các như nàng có thể kết luận, tất cả chỉ có thể chờ quyết định của Lão thái quân mà thôi.

Cốc lão thái quân lại thở dài một hơi, trong mắt lộ vẻ châm chọc: "Hải Vương cho hắn trốn trong thâm sơn cùng cốc thì người khác sẽ không biết chuyện hắn có mưu mô khác rồi. Nuôi được một đứa con gái kiêu ngạo ác độc như vậy, hắn đúng là có cách dạy dỗ con gái! Con cũng đứng lên đi, mấy ngày tới để Mộng Nhi ở chỗ này của con dưỡng bệnh, mà con cũng chớ quên lời mẹ con căn dặn. Chuyện lần này, coi như là cảnh tỉnh con, trong kinh thành này mỗi một tấc đất đều đầy rẫy những nguy cơ, vạn lần không được phép lơ là."

Khúc Phi Khanh im lặng nghe Lão thái quân giáo huấn, thấp giọng đáp "vâng" một câu rồi yên lặng đứng lên, nhu thuận bước về sau Quý Thư Vũ mà đứng.

"Lão thái quân, Nhiếp Viện thủ tới." Đúng lúc này, vú An vén rèm đi vào, thấy lão thái quân gật đầu lại khom người mời một ông lão râu tóc bạc trắng mời vào gian trong.

"Cựu thần bãi kiến Lão thái quân, bái kiến Hầu gia phu nhân." Nhiếp Viện Thủ thấy trong phòng còn có Cốc lão thái quân thì lập tức hành lễ, nói.

Lão thái quân thấy thái y mà mình tín nhiệm đã tới, sắc mặt thoáng hòa hoãn, trong mắt mỉm cười khách khí nói: "Viện thủ khách khí rồi, trễ như thế vẫn mời Ngài qua đây, thực sự khiến ta áy náy."

Mà Nhiếp viện thủ kia nghe lão thái quân nói xong, lại thản nhiên cười: "Lão thái quân thật quá khách khí rồi. Cựu thần bây giờ đã cáo lão hồi hương, xin lão thái quân chớ lại gọi thần là viện thủ nữa."

Lão thái quân nghe hắn nói như thế, trên mặt cũng không hề xuất hiện tức giận hay khó xử, chỉ thản nhiên cười, chỉ vào chiếc giường làm bằng gỗ cây lê bên tay trái mà nói: "Vậy mời ngài chẩn đoán một chút cho cháu ngoại ta."

Nghe xong, Nhiếp thái y kia lập tức chắp tay thi lễ, nghiêm túc đáp lại: "Đây là tất nhiên." Sau đó liền bước tới bên giường, mà Mộ Xuân từ lâu đưa tay của Vân Thiên Mộng ra ngoài màn che, đặt lên cổ tay ngọc một chiếc khăn lụa rồi mới lui ra một bên, yên lặng hầu hạ Nhiếp lão thái y chẩn bệnh.

"Thế nào?" Lão thái quân có chút nóng ruột, được Quý Thư Vũ, Khúc Phi Khanh dìu đứng dậy bước tới bên giường thấp giọng hỏi.

Mà Nhiếp thái y kia vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục cẩn thận xem mạch cho Vân Thiên Mộng. Sau khi nghe Lão thái quân hỏi mới thu về tay phải, đứng dậy trả lời: "Tiểu thư rơi xuống nước bị hoảng sợ, lại cộng thêm bị nước hồ lạnh lẽo xâm nhập cơ thể mới dẫn đến sốt cao không lui. Cựu thần sẽ viết xuống phương thuốc, cho tiểu thư dùng xong là có thể khôi phục. Chỉ là khí trời mặc dù đã chuyển ấm, lại vẫn chưa vào hè, lão thái quân xin hãy căn dặn tiểu thư, chớ để ngấm lạnh. Thể chất nữ nhi vốn là thuần âm, quá mức âm hàn cũng không phải chuyện tốt. Tiểu thư sau khi hạ sốt xin hãy dưỡng bệnh thật tốt, mới có thể khỏi hẳn."

Nghe Nhiếp thái y nói như vậy xong, Lão thái quân mới buông xuống lo lắng trong lòng, trên mặt rốt cuộc mới hiện ra nụ cười thật sự suốt buổi tối tới giờ. Chỉ thấy nàng tự mình dẫn Nhiếp thái y ra khỏi gian trong, sau đó sai vú An đi theo Nhiếp thái y đi kê đơn bốc thuốc.


Tiễn bước Nhiếp thái y, Lão thái quân vốn định sẽ lại quay về trông nom Vân Thiên Mộng, lại thấy Quý Thư Vũ dẫn Khúc Phi Khanh đi tới nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, sắc trời đã tối. Ngài cứ về nghỉ tạm đi. Bên này đã có nhiều người hầu hạ như vậy sẽ không để Mộng Nhi gặp chuyện không may đâu ạ." Nói xong, khóe mắt khẽ liếc Khúc Phi Khanh bên người.

Khúc Phi Khanh nhận được ám hiệu, lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay lão thái quân làm nũng nói: "Bà nội, ở đây đã có cháu trông nom Mộng Nhi rồi. Người cứ về nghỉ sớm đi. Người nếu mà bị mệt, Mộng Nhi có khỏe cũng sẽ áy náy trong lòng nha."

Lão thái quân thấy hai mẹ con nàng kẻ xướng người họa khuyên mình về phòng nghỉ ngơi. Lại thấy vì mình ở đây khiến đám nha hoàn bà vú sợ bóng sợ gió thì chỉ có thể gật đầu, dặn dò Quý Thư Vũ vài câu, được Khúc Phi Khanh dìu cùng bước ra khỏi Thính Vũ Hiên.

Quý Thư Vũ thấy rốt cục cũng dỗ cho Lão thái quân rời đi, trong lòng thở dài một hơi, lập tức trở lại bên giường nhìn thấy Vân Thiên Mộng trên giường đang cau mày khó chịu thì trong mắt lộ vẻ yêu thương cùng đau lòng. . .

Năm ngày sau.

"Mộng Nhi, đừng xem nữa, mau uống hết chén thuốc này đi." Hôm nay, vừa mới qua bữa sáng khoảng thời gian một tuần trà, Khúc Phi Khanh đã bảo nha hoàn bưng tới một bát thuốc vừa sắc xong bước vào gian trong, thấy Vân Thiên Mộng nghiêng dựa vào thành giường đọc một quyển du ký, cười lên tiếng.

Vân Thiên Mộng nghe tiếng bước chân, thoáng buông xuống quyển du ký che trước mắt, thấy chén thuốc phía sau Khúc Phi Khanh, sắc mặt đang vui vẻ khi đọc sách nhất thời nhăn nhó, cả người nằm nhoài xuống giường, làm xấu nói: "Biểu tỷ, thân thể muội tốt lắm rồi. Có thể hay không ngưng uống mấy thứ thuốc đó a?"

Khúc Phi Khanh thấy nàng như vậy, nhất thời che miệng cười, quay đầu lại bảo nha hoàn đặt chén thuốc lên chiếc bàn tròn, mình thì bước tới trước giường, tay kéo Vân Thiên Mộng, vẻ cầu xin nói:
"Muội có biết dáng vẻ của muội lúc được dìu về là thế nào không? Thật sự là hù chết mọi người luôn đó. Lão thái quân vì chuyện đó mà nổi cơn thịnh nộ ghê gớm. Còn mời cả Nhiếp thái y rất ít khi nhận xem bệnh cho người khác tới, tự mình bắt mạch cho muội. Phúc khí này không phải ai cũng được hưởng đâu nha. Muội giỏi rồi, ý vào mình không còn sốt nữa, còn làm xấu không chịu uống thuốc. Dù muội có đồng ý, ta cũng không cho, ta phải đợi đến khi nào thấy muội hoàn toàn hồi phục khỏe mạnh như cũ đã."

Vân Thiên Mộng bất đắc dĩ bị Khúc Phi Khanh kéo ngồi xuống, sau đó gật gù nghe Khúc Phi Khanh nhắc nhở, môi đỏ mọng khẽ mở, im lặng nhại lại lời Khúc Phi Khanh vừa nói không sai một chữ nào.

Khúc Phi Khanh thấy nàng nghịch ngợm thế này, vẻ mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc không giữ được nữa, nhịn không được bật cười, ngón tay dứ nhẹ vào trán Vân Thiên mộng, đầy mắt ý cười nói: "Thật không có cách nào với muội. Nhìn bộ dạng này của muội, ở đâu ra vẻ lạnh lùng cơ trí lúc đối mặt với Hải Điềm, ngược lại thấy giống với tiểu lưu manh quanh năm kiếm ăn ở đầu phố kia kìa."

Vân Thiên Mộng nhân cơ hội ôm lấy thắt lưng Khúc Phi Khanh, tiếp tục cầu xin: "Biểu tỷ tốt của muội, hôm nay tạm tha cho muội đi. Thuốc kia thật sự là đắng lắm, muội lại không thích ăn mứt quả, mỗi lần uống xong thuốc miệng lại đắng mất một hồi lâu nha."

Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Thiên Mộng nhất thời nhăn lại, hai mắt càng sợ hãi nhìn chén thuốc đặt trên mặt bàn, có chút sợ hãi run rẩy rụt đầu lại.

Khúc Phi Khanh cũng không cho nàng tùy hứng làm bậy, bằng không nàng không có cách báo cáo cho Lão thái quân bên kia, cũng không thể khiến Mộng Nhi dứt hẳn bệnh.

Chỉ thấy nàng cố ý làm bộ không có thấy khuôn mặt đã nhăn như bí của Vân Thiên Mộng, bảo Mộ Xuân bưng chen thuốc qua, tự mình đưa tới bên môi Vân Thiên Mộng, cặp mắt trong suốt nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng không chớp, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

Vân Thiên Mộng chưa bao giờ thấy vị biểu tỷ tính tình ôn hòa này có biểu hiện quả quyết như thế, mà mình nếu không uống thì sợ là bát thuốc này chắc chắn sẽ dính ở bên môi mình rồi. chỉ có thể thở dài nhận lấy bát thuốc kia, nhắm mắt một hơi uống hết.

Mà Mộ Xuân đã sớm chuẩn bị tốt đồ để súc miệng, chỉ đợi Vân Thiên Mộng buông bát thuốc xuống thì đưa ngay nước súc miệng đến.

Lần này, Vân Thiên Mộng vừa uống xong thuốc, đã thấy vú An bên người Quý Thư Vũ đi từ bên ngoài vào, chỉ thấy nào cúi người trước hai tiểu thư, lập tức cười mở miệng: "Đại tiểu thư, biểu tiểu thư. Hải Vương Phi cùng với Hải Điềm quận chúa mới tới Hầu phủ chúng ta, Lão thái quân mời hai vị tới đó."

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cũng Khúc Phi Khanh hai mắt nhìn nhau, Khúc Phi Khanh lên tiếng hỏi: "Lão thái quân bảo chúng ta đến có chuyện gì?"

Vú An sớm đã được Quý Thư Vũ ra hiệu từ trước, cũng không dám giấu diếm điều gì liền trả lời: "Tất nhiên là vì chuyện biểu tiểu thư rơi xuống nước ạ. Mà thiếu gia đang ở tiền viện tiếp đón Ngũ công tử của Hải Vương phủ."

Chuyện này ngoài dự liệu của hai người Vân Thiên Mộng, ngày ấy thấy Hải Trầm Khê cùng với Hải Điềm cũng không hòa thuận, hôm nay lại đồng thời tới phủ Phụ Quốc Công này, quả nhiên là thú vị.

"Chính là như vậy, biểu tỷ, chúng ta mau đến thôi, đừng để Lão thái quân đợi lâu." Vân Thiên Mộng nhận lấy khăn lụa lau miệng, sau đó đứng lên, cười nói.

Mà Khúc Phi Khanh cũng chú ý tới cách dùng từ của nàng, là không để Lão thái quân đợi lâu, không liên quan đến đám người của Hải Vương phủ thì cũng nhoẻn miệng cười, thay Vân Thiên Mộng chỉnh lại búi tóc, hai người đi theo sau vú An tới Thụy Lân Viện.

Hôm nay lão thái quân vẫn chưa nghênh đón Hải Vương Phi vào gian trong, mà mời nàng cùng với Hải Điềm sang phòng khách bên cạnh. Mấy người trong phòng yên tĩnh uống trà, cho tới tận khi Vân Thiên Mộng cùng với Khúc Phi Khanh tới, trong cặp mắt sâu không thấy đáy của lão thái quân mới hiện lên ý cười, vẫy Vân Thiên Mộng đi tới trước mặt, cẩn thận nhìn khí sắc hôm nay của nàng, mới thoáng yên tâm nói:

"Thân thể của con là bị hàn khí xâm nhập, hàng ngày phải uống thuốc, cẩn thận chăm sóc điều dưỡng. Vạn vạn không thể lưu lại mầm bệnh."

Vân Thiên Mộng thấy lão thái quân là cố ý nói cho Hải Vương Phi và Hải Điềm nghe, liền làm bộ ho khan vài tiếng, hơi suy yếu nói: "Mộng Nhi ghi nhớ lời bà ngoại dặn dò, chắc chắn không dám đem sức khỏe của mình ra đùa đâu ạ."

Lời này vừa nói ra, động tác uống trà của Hải Vương phi hơi khựng lại, mà Hải Điềm thì sắc mặt bình tĩnh ngồi ngay ngắn bên cạnh, khiến người ta nhìn không ra tâm tư của nàng.

Lão thái quân rất lấy làm hài lòng với lời đáp của Vân Thiên Mộng, lúc này mới cười mở miệng: "Hai người các con còn không mau bái kiến Hải Vương Phi cùng với Quận chúa. Các nàng hôm nay là đặc biệt tới thăm hai con đó."


Vân Thiên Mộng, Khúc Phi Khanh nghe lời tiến lên hành lễ: "Tham kiến Hải Vương Phi. Bái kiến quận chúa."

Hải Vương Phi thấy người ta rốt cuộc cũng "phát hiện" ra mình đang ngồi ở đây, giấu đi trong lòng nỗi tức giận tím tái, cười vươn tay vờ đỡ hai người một cái: "Đều đứng lên đi. Chúng ta cũng không phải người ngoài, chớ có đa lễ."

Hải Vương Phi vừa nói như thế, Lão thái quân liền khẽ nhíu mày, lập tức cắt ngang lời Hải Vương Phi, nghiêm khắc giáo huấn Vân Thiên Mộng cùng với Khúc Phi Khanh: "Vương Phi nhân hậu. Chỉ là Mộng Nhi Phi Nhi, chúng ta là thần tử, tất nhiên phải giữ gìn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của thần tử, không thể quên cấp bậc lễ nghĩa. Các con nghe rõ chưa?"

"Cháu gái đã hiểu, sẽ ghi nhớ lời giáo huấn của Lão thái quân."

Hai người cúi đầu đồng thanh trả lời.

Mà Hải Vương Phi thấy Lão thái quân mượn chuyện giáo huấn cháu gái mà phân rõ giới hạn với Hải Vương phủ thì trong lòng không khỏi nảy lên tức giận.

Chỉ có điều Cốc lão thái quân này thật sự lợi hại, trong lời nói ba câu không rơi bổn phận của bậc thần tử, mà chính mình thân là Vương phi đương nhiên không thể đầu têu coi thường lễ nghĩa, tât nhiên là không thể phản bác lại lời của Lão thái quân, thì chỉ có thể nghe lời của nàng mà nuốt xuống cơn giận này.

Nhưng lão thái quân thấy Hải Vương phi ngậm bồ hòn làm ngọt, lại càng được đà khoe mẽ, lại vẫn cười nhìn về phía Hải Vương phi, vô cùng cung kính nói: "Để Vương Phi chê cười. Con cháu nhà mình, không cẩn thận dạy dỗ là không được. Vạn nhất một ngày gây ra tai họa, như thế thì hối hận cũng không kịp rồi.

Hải Vương phi nghe thấy Lão thái quân nói bóng nói gió, nét mặt ngượng ngùng cười gượng một tiếng, ánh mắt ngược lại nhìn về phía Khúc Phi Khanh, thấy nàng lớn lên dịu dàng hoà thuận, toàn thân toát lên khí chất tiểu thư khuê các, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng, cười khen: "Hôm ở Hải Vương phủ, rất đông các vị tiểu thư thành ra không có cơ hội cẩn thận quan sát Đại tiểu thư, hôm nay vừa nhìn, quả thật không hổ là người Lão thái quân dạy dỗ, thực sự là vừa gặp đã thấy yêu ngay."

Khúc Phi Khanh tất nhiên là biết vì sao hải Vương Phi lại đánh giá cẩn thận mình như vậy, mặc dù trong lòng có không thoải mái trên nét mặt cũng không có chút kiêu ngạo nóng nảy hay phản dối, chỉ hơi cúi người trước Hải Vương Phi thi lễ, khiêm tốn nói: "Vương phi nương nương khen lầm rồi, thần nữ không dám nhận."

"Đúng vậy, Vương Phi quá coi trọng đứa nhỏ Phi Nhi này rồi. Nàng ngày thường còn rất nghịch ngợm đâu. Lão thân lại cảm thấy Quận chúa mới thực sự có phong phạm hoàng gia, từng cử chỉ đứng lên ngồi xuống đều là tấm gương cho Mộng Nhi cùng với Phi Nhi học tập." Lão thái thái tất nhiên sẽ không thể để cho Vương Phi tán dương Khúc Phi Khanh thật cao, miễn cho đến khi nàng nhắc tới chuyện lần trước sẽ khiến mình không có cách nào từ chối. Liền lôi Hải Điềm vẫn trầm mặc không nói ngồi một bên ra so sánh, làm như Khúc Phi Khanh không có xuất chúng gì.

Hải Vương Phi kia trong lòng cũng biết Lão thái quân vì sao khen con gái mình, chỉ là đứa con gái này của nàng đích thực là niềm kiêu hãnh của nàng. Ngay cả Hải Vương từ trước đến nay không quá sủng ái mình, cũng bởi nguyên nhân là Hải Điềm mà đối đãi với mình vẫn vô cùng hợp lễ.

Thế nhưng hôm nay đến đây cũng không phải là để Hải Điềm nổi bật, ngày ấy Hải Vương sau khi tiễn mọi người rời đi, gọi mình, Hải Điềm vùng với Hải Trầm Khê vào thư phòng, hỏi rõ nguyên nhân Vân Thiên Mộng rơi xuống nước, sắc mặt âm trầm ngoan độc ngừng lại trước Hải Điềm hồi lâu mới nghĩ ra một biện pháp làm hòa, mang Hải Điềm tới phủ Phụ Quốc Công.

Chỉ thấy Hải Vương Phi thu vè ánh mắt đặt trên ngươi Khúc Phi Khanh, ngược lại nhìn về phía Vân Thiên Mộng thấy sắc mặt nàng vẫn hơi tái nhợt thì giọng nói có chút cảm động nói với Lão thái quân: "Lời này của Lão thái quân quá đề cao Điềm Nhi rồi. Ngày ấy nếu không phải Điềm Nhi nghịch ngợm lên boong thuyền chơi đùa cũng sẽ không liên lụy đến Vân tiểu thư khiến nàng rơi vào trong hồ. Điềm Nhi, còn không mau cảm tạ Vân tiểu thư cứu giúp. Nếu không phải nàng lúc đó kéo con lại chỉ e người rơi xuống nước khi đó là con rồi."

Hải Vương Phi vừa dứt lời, Hải Điềm liền đoan trang đứng lên, mặt mang theo thiện chí khoan thai bước tới trước mặt Vân Thiên Mộng, thành tâm nói: "Ngày ấy thực sự là đa tạ Vân tiểu thư rồi."

Lời vừa nói ra, khóe miệng Lão thái quân mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng đáy mắt đã lập tức kết băng, mà Quý Thư Vũ lại không dấu vết nhíu lại mi, Khúc Phi Khanh càng siết chặt khăn lụa trong tay nhìn đám người của Hải Vương Phủ làm bộ làm tịch.

"Quận chúa khách khí rồi." Nhưng đúng lúc này, trong phòng khách yên tĩnh chợt vang lên giọng nói của Vân Thiên Mộng, không nhanh không chậm, khiêm tốn hợp lễ.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng Vân Thiên Mộng mang một chút ý cười nhàn nhạt yếu ớt, ánh mắt hiền lành nhìn Hải Điềm, trên người không hề thấy vẻ tức giận, ngược lại tản ra hơi thở bình thản, nhất thời khiến hai tròng mắt Hải Vương Phi híp lại, mà đáy mắt Hải Điềm lại xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức nổi lên ý cười quay về chỗ ngồi của mình.

"Không ngờ Vân tiểu thư hiểu chuyện hiểu lễ nghi như vậy. Điềm Nhi sau này con cần phải tiếp xúc nhiều với Vân tiểu thư, học tập sự trầm ổn trên người nàng. Đừng có cả ngày như ngựa hoang đứt cương như thế, khiến nam tử nhìn thấy cũng phải sợ hãi nha."

Thấy Vân Thiên Mộng thức thời như vậy, Hải Vương Phi cười, nói với Hải Điềm như thế, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho bà vú một cái, liền thấy có mấy tiểu nha hoànn bước vào, trên tay nâng các loạithuốc bổ cực phẩm.

"Vân tiểu thư dù sao cũng là ở Vương Phủ mà rơi xuống nước, Vương gia vì chuyện này mà trong lòng canh cánh không yên nên lệnh cho bản phu chuẩn bị những thứ thuốc bổ này tới đây, xin lão thái quân chớ nên khước từ."

Hai mắt lão thái quân nhàn nhạt quét qua những thứ thuốc bổ kia, trong lòng một lần nữa khẳng đinh Hải Vương phủ là phú khả địch quốc. Tùy tiện lấy ra một món trong số này đã là một món vô giá rồi.

Hải Vương mấy năm nay sống một cuộc sống tách biệt với bên ngoài. Mặc dù là ở kinh đô, nhưng dường như chẳng hề liên quan đến chốn phồn hoa đô hội này, chỉ lĩnh bổng lộc của hắn mà sống.

Tuy rằng Hoàng thượng cũng thường ban thưởng cho Hải Vương Phủ, nhưng những thứ thuốc bổ này đều là vật trân quý, lại không giống như Hải Vương Phủ có thể tự làm ra.được.

Mà hôm nay Hải Vương Phi đưa tới những thứ này, nếu mình không nhận thì chẳng khách nào nói phủ Phụ Quốc Công với Hải Vương Phủ là địch, mà nếu nhận lấu thì chính là chấp nhận có giao tình với Hải Vương, nếu là bởi chuyện này mà khiến cho Hoàng thượng sinh nghi sợ là lợi bất cập hại.

Không thể không nói nhân vật Hải Toàn hồi lâu chưa lộ diện này, nhìn như là một võ tướng nhưng chỉ e lại là một chính trị gia tâm tư thâm trầm không sai.

"Thần nữ đa tạ Vương phi hậu ái. Chỉ là, thân thể thần nữ đã tốt hơn nên không thể nhận lễ vật quý trọng như thế của Vương Phi được. Mà ngày ấy thần nữ thấy hình như chân Vương gia có tật, những thứ thuốc bổ này vẫn xin Vương Phi mang về để Vương gia hưởng dụng, nếu những thần nữ không để ý tới chân của Vương gia mà nhận lấy những thứ thuốc bổ này thì thực sự là chiết sát thần nữ rồi." Đúng lúc này, Vân Thiên Mộng chân thành bước ra, quỳ gối hướng về phía Hải vương phủ, giọng nói nhàn nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng, mà thực ra chính là thay Lão thái quân giải vây.

Hải Vương Phi không ngờ là Vân Thiên Mộng lại đứng ra cự tuyệt, mà mấy lời vừa rồi của mình tuy là có ý tặng cho Vân Thiên Mộng nhưng ý đồ thực sự lại là thử thăm dò thái độ của Cốc lão thái quân.

Mà Cốc lão thái quân không lên tiếng, trái lại Vân Thiên Mộng lại bước ra, mà theo những lời này của nàng khiến cho Hải Vương Phi trong lúc nhất thời tìm không ra sai sót, âm thầm nghiến răng, ánh mắt có chút lãnh ý bắn về phía Vân Thiên Mộng .

"Đây là chuyện phụ vương tự mình dặn dò, cho mẫu phi cùng ta phải trao cho Vân tiểu thư, mong rằng Vân tiểu thư không nên chối từ. Huống hồ, trong Hải Vương phủ còn nhiều mà. . ." Hôm nay Hải Điềm có vẻ vô cùng bình tĩnh, chắc là bởi vì nơi này không có Sở Phi Dương khiến nàng có thể bình tĩnh tâm tư.

Chỉ có điều, nói đến câu cuối nàng vẫn là kịp phản ứng lại, ánh mắt nhất thời tràn ngập sự căm hận trừng phía Vân Thiên Mộng .

Hay cho một Vân Thiên Mộng , dám mượn cớ chối từ giương bẫy dụ nàng sẩy chân.

Nếu nàng mới vừa rồi nói ra chuyện trong Hải Vương phủ vẫn có rất nhiều thuốc bổ như thế này, đây chẳng phải là đang nói cho mọi người rằng Hải Vương phủ phú khả địch quốc?


Hôm nay đến đây vốn chỉ là do Phụ vương muốn thử thái độ của phủ Phụ Quốc Công. Nếu bởi vì mình nhiều lời mà khiến phủ Phụ Quốc Công hoài nghi Hải Vương phủ, sợ là phụ vương sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng.

Nghĩ như thế, nỗi hận dành cho Vân Thiên Mộng trong lòng Hải Điềm chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Mà Vân Thiên Mộng lại dịu dàng cười, sau đó lui về bên người Lão thái quân không nói thêm nữa.

Mà lão thái quân mượn chuyện này mới lên tiếng chối từ: "Vương gia quan tâm Mộng Nhi là phúc khí nàng tu được từ kiếp trước rồi. Há có thể để Vương gia tốn kém. Xin Vương gia, Vương phi không cần để mấy việc nhỏ này làm cho hao tâm tổn trí."

Hải Vương phi thấy một già một trẻ phối hợp khăng khít như thế, lại nghĩ đến các nàng hôm nay có khí thế như này e là bởi vì có Thái Hậu. Tình cảnh này khiến nàng cũng không lấy ra được cái giá Vương phi lệnh cho các nàng nhận lấy thì phất tay bảo bọn nha hoàn lui ra, lập tức đứng lên cười nói: "Đã như vậy, Vân tiểu thư nên cẩn thận dưỡng thương cho tốt. Bản phi không làm phiền nữa."

Mọi người thấy Hải Vương Phi đứng dậy thì đều đứng lên theo tiễn nàng ra cửa. Ngay khi Khúc Phi Khanh mới thở dài một hơi thì Hải Vương Phi đã bước ra tới cửa lại xoay người, dùng một giọng điệu hết sức mờ ám nhắc nhở lão thái quân: "Lão thái quân, chuyện lần trước bản phi nhắc tới với người, xin người cứ suy nghĩ cẩn thận một phen xem. Hôm nay bản phi đưa cả Trầm Khê qua đây cũng là cho hắn quen tuyến đường đi giữa hai phủ."

Dứt lời, cặp mắt lóe lên tính toán của Hải Vương phi làm như vô ý quét qua Khúc Phi Khanh một cái, lập tức được lão thái quân cung tiễn rời khỏi phủ Phụ Quốc Công.

Thế nhưng, lời của nàng lại như một hòn đá làm dậy lên tầng tầng lớp lớp sóng cuồn cuộn, nhất là khiến cho đáy lòng Khúc Phi Khanh rung động tột độ. Chỉ thấy sắc mặt Khúc Phi Khanh có hơi trắng bệch, căng thẳng nhìn chằm chằm bà nội mà mẫu thân mình, trong lòng thấp thỏm bất an cực kì, vô cùng sợ hãi rằng các nàng sẽ gật đầu chuyện thông gia giữa hai phủ.

Vân Thiên Mộng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lão thái quân cùng với Quý Thư Vũ, khi ấy sắc mặt hai người đều không vui vẻ, trong mắt ngược lại còn thêm một chút lo lắng thì biết trong lòng các nàng chắc chắn là không muốn đáy ứng đề nghị của Hải Vương phủ, liền lôi kéo Khúc Phi Khanh rời khỏi Thụy Lân Viện.

"Biểu tỷ cứ tạm yên lòng, Mộng Nhi mới xem đến vẻ mặt của bà ngoại và mợ, chắc chắn sẽ không đáp ứng chuyện hôn nhân với Hải Vương phủ đâu." Đợi cho đến khi tới Thính Vũ Hiên rồi, Vân Thiên Mộng mới nói ra suy nghĩ của mình.

Khúc Phi Khanh thực sự là đang mặt ủ mày chau, nghe nàng nói như vậy cũng nhẹ lòng đôi chút, mây đen u ám tụ trên khuôn mặt cũng tán đi không ít, kéo tay Vân Thiên Mộng gật đầu, vẻ vô cùng tin cậy Vân Thiên Mộng .

Mà Khúc Phi Khanh cũng cảm thấy kì lạ, mình với Vân Thiên Mộng tuy là chị em họ, nhưng nhiều năm như thế mà cơ hội gặp mặt chỉ là trên đầu ngón tay, cũng chính là thời gian gần đây mới tiếp xúc nhiều hơn, nhưng trên người Vân Thiên Mộng luôn luôn có một khí chất đặc biệt giúp người ta bình tâm lại. Nhất là thấy nàng bình tĩnh chín chắn như thế càng làm cho trong lòng Khúc Phi Khanh nhận định Vân Thiên Mộng là đáng để tín nhiệm.

Chỉ là Vân Thiên Mộng chỉ nói ra một nửa, Lão thái quân và mợ tất nhiên là thiên về biểu tỷ, nhưng Thái Hậu trong cung lại khiến cho người ta không đoán biết được.
Hôm nay Hải Vương Phi mang theo đứa con trai thứ năm của Hải Vương gióng trống khua chiêng tới phủ Phụ Quốc Công, động tĩnh lớn như thế, mà bốn phía lại là phủ đệ của các gia đình quan lại, sợ là từ lâu đã truyền đi xôn xao, không đến nửa ngày sẽ lọt vào tai Thái Hậu.
Hôm nay, động cơ của Hải Vương còn chưa rõ, lòng trung thành cũng chưa tỏ. Thái Hậu cùng với Ngọc Càn đế lựa chon mượn sức hay là tiêu diệt thì ai cũng không dự đoán được.

Vạn nhất Thái Hậu cho rằng có thể thiết lập quan hệ thông gia vậy biểu tỷ chắc chắn sẽ thành vật hi sinh dưới thủ đoạn chính trị của những người cầm quyền này rồi.

Vân Thiên Mộng nhìn Khúc Phi Khanh đơn thuần thiện lương như vậy, trong lòng nổi lên chút bi ai, rồi lại nảy sinh tức giận vô hạn, trong đầu lập tức cuồn cuộn suy nghĩ, muốn tìm ra kế sách ứng đối.

Mà khoảnh khắc Hải Vương Phi vừa bước ra phủ Phụ Quốc Công, ý cười yếu ớt trên mặt lập tức biến mất, đáy mắt lạnh như băng bước lên xe ngựa.

"Ngươi sao lại ở chỗ này?" Nhưng mà khi mới vừa khom lưng bước vào xe ngựa, Hải Vương Phi lại thấy Hải Trầm Khê đã ngồi trong xe ngựa của mình uống trà nóng, vẻ châm biếm đầy trong mắt nhìn nàng.

"Vương phi nương nương vất vả rồi. Vì việc hôn nhân của ta lại phí công nhọc sức như thế, thực sự khiến ta cảm động không ngừng." Hải Trầm Khê khẽ nâng cao chén trà trong tay mời Hải Vương Phi một chén, lập tức tự mình uống hết chén trà kia.

"Ngũ ca có phải đi nhầm chỗ rồi không? Đây là xe ngựa của ta với mẫu phi." Hải Điềm vào sau đó cũng đầy mắt kinh ngạc nhìn Hải Trầm Khê đã ngồi bên trong, trong lòng vô cùng chán ghét lên tiếng.

Thế mà Hải Trầm Khê lại làm như không cảm nhận người ta chán ghét hắn, vẫn tinh tế thưởng thức chén trà trong tay, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người đối diện, ý cười trên miệng có thêm một thứ thâm ý khác: "Tiểu muội hình như quên mất, đây là xe ngựa của Hải Vương Phủ, tất cả đều là của Phụ Vương, sao lại biến thành của hai người vậy? Nếu để phụ vương nghe được thì lại chọc cho người không vui rồi."

Hải Điềm thấy Hải Trầm Khê cố ý đối nghịch với nàng, lại nhớ tới những lời Phụ vương nói mấy ngày trước, trong lòng bỗng nhiên khựng lại, cũng lười nhìn Hải Trầm Khê, thẳng thắn ngồi im lặng một bên, không để ý tới hắn nữa.

Nhưng Hải Vương Phi thì đã nghẹn một bụng tức giận trong phủ Phụ Quốc Công, lúc này thấy Hải Trầm Khê vẫn làm càn như vậy, lập tức lạnh lùng quát: "Đừng tưởng rằng Phụ vương của ngươi dâng tấu lên Hoàng thượng xin phong cho ngươi làm Quận vương thì ngươi liền coi mình là Quận vương ngay rồi. Đừng quên ta là chính phi của Hải Vương phủ, ngươi phải gọi ta một tiếng Mẫu phi, đừng để người ngoài chê cười, làm mất thể diện của Hải Vương Phủ."

Chẳng qua những lời này của Hải Vương Phi lại mảy may không làm gì được Hải Trầm Khê, thấy Hải Vương Phi khi nhắc tới hai chữ "Quận vương" thì nghiến răng nghiến lợi, đáy mặt Hải Trầm Khê tràn đầy vẻ châm chọc, lại nhếch môi cười, trong mắt một mảnh cay độc: "Nói như vậy Vương phi nương nương đặc biệt không thích Phụ vương xin chỉ phong ta làm Quận vương. Đã như vậy, lúc đó Vương phi nương nương vì sao không ngăn cản?"

"Ngươi!" Hải Vương Phi cáu lên, mặt lúc xanh lúc trắng, khăn lụa trong tay sớm bị nàng vo vún đến mức không nhìn ra hình dạng.

Nếu nàng có thể ngăn cả thì bây giờ sao lại bị tên nghiệp chướng Hải Trầm Khê này làm cho nóng giận công tâm?

Hải Vương căn bản là không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phản đối, trực tiếp dâng tấu xin sắc phong đưa đến trên Ngự án của Ngọc Càn Đế.

Điều này làm cho tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã định xong rồi, tức giận đến mức Hải Vương Phi ốm đau liệt giường mấy ngày, hôm nay nếu không phải bất đắc dĩ cũng sẽ không tới phủ Phụ Quốc Công.

Nghĩ không ra con tiện nhân họ Tần kia đã chết nhiều năm như vậy lại vẫn khắc ghi trong lòng Hải Vương, không chỉ khiến Hải Vương tự mình chọn thông gia cho Hải Trầm Khê, còn đem danh hiệu Quận Vương duy nhất của Vương phủ cho Hải Trầm Khê.

Điều này làm Hải Vương Phi bất giác cảm thấy bất an trong lòng, chung quy vẫn cảm thấy Hải Trầm Khê hôm nay đã đủ lông đủ cánh, mơ hồ có thể vượt mặt Thế tử.

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến Hải Vương Phi vui mừng chính là, may mắn là Hải Vương ngay từ đầu không nhìn trúng Vân Thiên Mộng, bằng không lấy tâm tư tỉ mỉ của Vân Thiên Mộng chỉ e là ngay cả Điềm Nhi cũng không phải đối thủ của nàng. Nếu nàng ta mà gả cho Hải Trầm Khê, sợ là hắn sẽ như hổ thêm cánh.

Mà Khúc Phi Khanh nọ nhìn qua không có chút tâm cơ, thật là rất dễ đối phó.

Hải Trầm Khê ngửa đầu uống cạn nước trà trong tay, cũng đã thu vào đáy mắt vẻ mặt của Hải Vương Phi, khóe miệng lộ ra nét cười không kiêng nể gì cả, nhưng trong lòng lại thầm than thở, sợ là bản thân mình phải để cho vị chính phi nương nương này thất vọng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui