Sở Vương Phi

Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng cả người trang nhã, tràm ổn, tâm tình vốn bị Vân Nhược Tuyết chọc phá làm cho tức giận, lúc này cũng nguôi hẳn.

Khúc Phi Khanh ưu nhã ngồi bênVân Thiên Mộng, lưu lại một nha hoàn bên mình và Mộ Xuân, còn lại đều cho những nha hoàn khác lui ra, tự rót cho mình một chén trà nóng, thư thái uống một ngụm cho nhuận tim phổi, lúc này nghiêm mặt nói:

“Vừa rồi ta cảm thấy rất tức giận. Vân Nhược Tuyết kia thật là ác độc, thiếu chút nữa hủy đi khuê dự của muội. Mộng Nhi, trước đây ở Tướng phủ muội đã sống như thế nào vậy? Mẹ con Tô Thanh đối đãi với muội như thế nào?”

Khúc Phi Khanh nói với thần sắc đầy kích động, đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm chặt lấy tay Vân Thiên Mộng, mặt đầy vẻ lo lắng.

Vân Thiên Mộng dường như không thèm để ý tới việc Vân Nhược Tuyết đối xử với mình thế nào, một tay rút ra đặt lên tay của Khúc Phi Khanh, cố gắng trấn an tinh thần của nàng:

“Biểu tỷ đã quên lời Mộng Nhi nói lúc trước rồi sao? Tỷ tức giận ngược lại còn khiến người ta nghĩ rằng đúng là ta đang làm chuyện khuất tất nên mới khiến tỷ thẹn quá hóa giận, chẳng phải sẽ trúng gian kế của kẻ khác sao?”

“Đúng vậy tiểu thư, người vừa rồi không thấy cái bộ dạng khinh người của Nhị tiểu thư đâu. Còn một mực khẳng định người hẹn hò ở phủ Phụ Quốc Công làm cho đám tân khách suýt hiểu lầm tiểu thư! May mà có lão gia và phu nhân sáng suốt, mời tất cả đám phu nhân đi vào trong hậu viện xem xét, phát hiện ra nha đầu của Tô tiểu thư bên phủ Hình Bộ Thượng Thư cùng kẻ khác lén chạy tới hoa viên làm bậy.”

Mộ Xuân sớm đã nín đầy một bụng tức, lúc nào thấy tiểu thư của mình không chút tức giận nào thì càng bất bình thay cho Vân Thiên Mộng, không đợi Khúc Phi Khanh nói gì đã bất chấp tôn ti, vành mắt đỏ lên kể lại chuyện đã qua.

Vân Thiên Mộng đối với thủ đoạn thô bỉ của Vân Nhược Tuyết thì không để vào mắt, huống chi Vân Nhược Tuyết lúc này đang đóng trên lưng cái tội vu không trưởng tỷ, chỉ sợ về tới Tướng phủ sẽ không được yên bình.

Nhưng khi Vân Thiên Mộng cười nhạt nhìn về phía Mộ Xuân, lại thấy trên má trái của nha đầu này sưng lên, da thịt trắng như tuyết in rõ một bàn tay. Trong lòng nàng nảy lên một cỗ lửa giận, nụ cười trong mắt biến mất, lạnh lùng nói:

“Mặt ngươi tại sao lại thế kia? Là ai đánh?”

Mộ Xuân không nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại vì vết thương trên mặt mình mà tức giận như thế, trong lòng tràn đầy cảm kích, nhưng không muốn tiểu thư của mình vì chuyện này mà phải mất công mất sức nên cúi mặt, thấp giọng đáp:

“Là nô tỳ không cẩn thận đi va phải cột thôi, tiểu thư không cần bận tâm!”

Nhưng năm ngón tay rõ ràng như thế kia, Mộ Xuân làm sao có thể nói dối được đây?

Vân Thiên Mộng mặt biến sắc, đôi mắt lạnh như sương, thanh âm cũng lạnh thấu xương:

“Là kiệt tác của Vân Nhược Tuyết sao?”

Tuy là câu hỏi nhưng rõ ràng là khẳng định.

Có thể ngang ngược đánh chửi nha đầu, ngoài ái nữ Vân Nhược Tuyết của nhất phẩm thừa Tướng Vân Huyền Chi thì còn ai dám nữa?

Xưa nay Vân Nhược Tuyết dựa vào sự sủng ái của Vân Huyền Chi, ngay cả trưởng tỷ là con chính thê cũng không được nàng ta để vào mắt, huống chi chỉ là một nha đầu bên cạnh Vân Thiên Mộng.

Nhưng Vân Nhược Tuyết dường như cũng hơi quá mức tự tin vào địa vị của mình trong lòng Vân Huyền Chi rồi.

Hay lại cho rằng Vân Thiên Mộng nàng vẫn còn hèn yếu và vô năng như trước, tùy ý để nàng ta khi nhục cả nha đầu của mình mà vẫn ẩn nhẫn không làm gì được?

Mộ Xuân đi theo nàng lâu nay, đối với tính tình của Vân Thiên Mộng thì rất rõ ràng. Tô Thanh khiêu khích hãm hại cỡ nào mà Vân Thiên Mộng vẫn có thể mỉm cười ứng đối, không hề vì đám tiểu nhân đó mà mảy may tức giận chút nào.

Nhưng Vân Thiên Mộng lúc này lại vì cái tát trên mặt mình mà tức giận khiến cho Mộ Xuân vừa cảm động lại vừa sợ hãi.

Cảm động vì Vân Thiên Mộng đối với mình có tình có nghĩa như thế, nhưng càng sợ hãi vì lo Vân Thiên Mộng sẽ vì mình mà bị thương.

Nghĩ như thế, Mộ Xuân lập tức quỳ gối xuống trước mặt Vân Thiên Mộng, khuyên nhủ:

“Nô tỳ chịu một chút ủy khuất cũng không đáng là gì, cầu mong tiểu thư đừng vì nô tỳ mà hao tâm tổn sức! Hôm nay được tiểu thư quan tâm như thế, đối với nô tỳ là phúc khí lớn nhất cuộc đời này rồi.”

Vân Thiên Mộng thấy Mộ Xuân định dập đầu thì khom lưng đỡ nàng dậy, nhìn đôi mắt tràn đầy cảm kích của Mộ Xuân thì trong lòng thở dài, sau đó đè cơn tức giận xuống, bình tĩnh nói:

“Chuyện hôm nay là sơ sót của ta, ta không nên để mình ngươi đối mặt với Vân Nhược Tuyết! Dù ngươi chỉ là nha đầu nhưng ta coi ngươi như tỷ muội, yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu ủy khuất thế này đâu!”

Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng coi rọng mình thì trong lòng lại càng cảm động khó nói lên lời. đôi mắt ướt lại hàm chứa vẻ cười, sau đó lui tới sau lưng Vân Thiên Mộng không nói nữa.

Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng có tâm với nha đầu bên cạnh như thế thì trong lòng cũng rất vui mừng, nghĩ tới thủ đoạn của Vân Nhược Tuyết hôm nay thì không khỏi lo lắng, kéo tay Vân Thiên Mộng chân thành nói:

“Mộng Nhi, ta thấy Tướng phủ thật sự không phải là nơi có thể ở được. Hay muội đến phủ Phụ Quốc Công làm bạn với ta đi, rời xa những kẻ tiểu nhân cả ngày chỉ biết nghĩ kế hại người kia!”

Khóe miệng Vân Thiên Mộng lúc này mặc dù cười nhưng khóe mắt lại lạnh như băng, nàng kiên định lắc đầu đối với Khúc Phi Khanh, lần đầu tiên thu lại vẻ cười trước Khúc Phi Khanh, mang theo chút lạnh lùng nói:

“Đa tạ ý tốt của biểu tỷ. Nhưng lúc này tiểu muội lại chỉ thích trở về Tướng phủ hảo hảo ở chung với Nhị muội thôi!”

Mấy tiếng “hảo hảo ở chung này” dường như Vân Thiên Mộng vừa nói vừa nghiến răng, có thể thấy cảm xúc của nàng lúc này thế nào. Khúc Phi Khanh cũng có thể cảm nhận rõ được cơn giận của nàng, hơn nữa lại thấy Vân Thiên Mộng kiên định như thế thì biết mình lúc này không nên nói thêm điều gì nữa, nên cứ thế bỏ qua!

Sau khi xử lí xong sự việc ồn ào kia, Khúc Lăng Ngạo lập tức trở về tiền viện, để Khúc Trường Khanh thay mình chiêu đãi, sau đó nhanh chóng đi tới Thụy Lân Viện, sai người gọi Vân Huyền chi đang ở bên trong ra ngoài.

“Không biết Hầu gia có chuyện gì vậy?”


Vân Huyền Chi theo gã sai vặt ra khỏi Thụy Lân Viện, thấy Khúc Lăng Ngạo mặt đầy băng sương nhìn hắn đầy lạnh lẽo, trong lòng không hiểu chuyện gì nên mở miệng hỏi ngay.

Khúc Lăng Ngạo chỉ cần nhớ lại chuyện vừa rồi thì lửa giận lại bốc lên đầu, tự nhiên sẽ không cho Vân Huyền Chi sắc mặt tốt đẹp gì, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

“Đi theo ta!”

Vân Huyền Chi mặc dù quyền cao chức trọng nhưng để có được địa vị và thân phận như ngày hôm nay cũng là do phủ Phụ Quốc Công hỗ trợ phần nhiều, vì vậy cũng không dám lộ ra quan uy thường ngày đối với cậu cả của Hầu phủ này.

Hơn nữa lúc này sắc mặt của Khúc Lăng Ngạo vô cùng bất thiện, đôi con ngươi thanh túy thường ngày lộ ra vẻ khinh thường và lãnh ý, làm cho Vân Huyền Chi âm thầm cau mày, tia bất mãn trong lòng cũng lớn dần lên.

Dù sao hôm nay hắn cũng là Thừa tướng đứng đầu một nước, vậy mà người nhà của Chính thê mình lại dám quát nạt mình như thế làm cho Vân Huyền Chi cảm thấy mình không được nể mặt chút nào, trong lòng nghĩ phủ Phụ Quốc Công quá sức hiếp đáp người.

Nhưng dù trong lòng bất mãn thì Vân Huyền Chi cũng là người khéo léo trong quan trường, đối với việc che dấu tâm tình chỉ là chuyện nhỏ nên vẫn tỏ ra bình thường.

Chỉ thấy sắc mặt Vân Huyền Chi đầy khiêm nhường, cung kính đi sau Khúc Lăng Ngạo tới Thanh Tùng Viện.

Khúc Lăng Ngạo quát lui đám nô tài theo sau, đóng chặt cửu thư phòng lại, cùng Vân Huyền chi ở trong nói chuyện đến nửa canh giờ.

Nửa canh giờ sau, Vân Huyền Chi ra khỏi Thanh Tùng Viện, mặt hắn xanh mét như tàu lá, tức giận đến nỗi dù đã toàn lực khống chế nhưng người ngoài vẫn có thể nhìn ra.

Vốn Vân Huyền Chi sẽ trở về Thụy Lân Viện bên người Ngọc Càn Đế, nhưng lúc này hắn dậm chân ở cửa Thanh Tùng Viện một chút, ngoắc tay gọi gã sai vặt bên mình, để hắn tới Thụy Lân Viện mời lão thái thái trở về Tướng phủ, còn chính mình thì mang theo vẻ âm trầm đi tới tiền viện.

Vân Nhược Tuyết trải qua chuyện tình vừa rồi thì an phận hơn nhiều, hơn nữa lúc này lại bị Quý Thư Vũ điều tới hai nha đầu đứng hầu hai bên nên Vân Nhược Tuyết chỉ có thể biết điều ngồi yên tại chỗ.

Nhưng những phu nhân vừa quay lại kia thì không phải đèn đã cạn dầu, thỉnh thoảng lại có một đám người liếc trộm Vân Nhược Tuyết, thần sắc quái dị. Có người quyền cao chức trọng thì lại càng to gan hơn, đem khăn lụa che lấy miệng, cùng người bên cạnh bàn luận xôn xao. Không khí ở Tiền viện nhất thời quái dị đến cực điểm. Vân Nhược Tuyết thấy mình có vô số ánh mắt nhìn tới, những ánh mắt đó có lạnh lùng, có nhạo báng, có khinh bỉ, có hả hê, làm cho nàng ta trong lòng nảy lên ủy khuất.

Chính mình hao hết tâm tư mới nghĩ được ra một kế hay, rõ ràng là có thể làm cho Vân Thiên Mộng thân bại danh liệt, nhưng vì sao không phải là Vân Thiên Mộng và Nguyên Khánh Châu mà lại là nha đầu bên cạnh biểu tỷ đây?

Vân Nhược Tuyết nghĩ mãi không ra tại sao nha đầu của mình đã thấy Phong Nhi và Vân Thiên Mộng ở gần hòn giả sơn rồi, đảm bảo sẽ không có chút sai sót nào, sau đó Phán Lan chỉ cần trở về báo chuyện rồi dẫn mọi người tới. Nhưng không ngờ, cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Chẳng lẽ Vân Thiên Mộng đã nhìn ra ý đồ của mình? Hay là Phong Nhi đã phản bội?

Âm thầm phân tích như thế, hai mắt Vân Nhược Tuyết dâng lên sát khí. Dám phản bội lại nàng, lại làm cho nàng trở thành kẻ gây ra chuyện xấu lớn như thế, Phong Nhi đúng là chán sống rồi!

Hơn nữa chuyện phát sinh cho tới bây giờ vẫn chưa thấy Phong Nhi quay lại, điều đó càng lầm Vân Nhược Tuyết khẳng định Phong Nhi phản bội mình theo đối thủ, nghĩ vậy hai bàn tay không khỏi nắm thành nắm đấm.

“Phán Lan!” Bấp chấp ánh mắt khác thường của người khác, Vân Nhược Tuyết hơi nghiêng về phía sau, thấp giọng gọi Phán Lan.

“Tiểu thư, có nô tỳ!”

Vân Nhược Tuyết nhìn hai tiểu nha đầu của phủ Phụ Quốc Công ở hai bên Phán Lan, sau đó dùng ống tay áo che miệng, nhẹ giọng hỏi:

“Phong Nhi đâu? Vì sao nãy giờ không thấy nó?”

Phán Lan nghe Vân Nhược Tuyết nhắc nhở thì mới phát hiện ra Phong Nhi khi nãy bị mình bắt đi gặp Vân Thiên Mộng còn chưa quay về thì nhíu mày, sau đó sợ Vân Nhược Tuyết trách mắng liền đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Phong Nhi:

“Tiểu thư, theo ý kiến của nô tỳ thì chuyện hôm nay là chúng ta trúng quỷ kế của Đại tiểu thư rồi. Phong Nhi đến giờ còn chưa quay lại, có lẽ đã đầu phục Đại tiểu thư. Nhị tiểu thư, hay là ta sớm nghĩ cách một chút, chuyện hôm nay náo động lớn như thế, chỉ sợ Tướng gia cũng sẽ biết chuyện này thôi. Chúng ta nên đem hết chuyện này đổ lên đầu Phong Nhi, nếu không chỉ sợ lúc đó dù Tướng gia không muốn trách phạt tiểu thư nhưng không thể không cho phủ Phụ Quốc Công một cái công đạo. Chỉ sợ lúc đó tiểu thư phải ăn khổ thôi!”

Phán Lan có thể nghĩ ra chuyện đó thì Vân Nhược Tuyết cũng đã nghĩ ra lâu rồi, lúc này lại không thấy Phong Nhi đâu, cho dù đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Phong Nhi, nhưng phụ thân không thấy Phong Nhi thì cũng sẽ rất khó tin.

Vân Nhược Tuyết vừa định mở miệng sai Phán Lan lặng lẽ đi tìm Phong Nhi thì thấy Vân Huyền Chi đi tới. Bị ánh mắt lửa giận ngút trời của Vân Huyền Chi đảo qua người, Vân Nhược Tuyết bị hù tới nỗi phải siết chặt khăn lụa trong tay, không còn bộ dạng hung thần ác sát như trước nữa, nơm nớp sợ hãi đứng chạy lên trước mặt Vân Huyền Chi cúi đầu hành lễ:

“Phụ thân!”

Hai tay Vân Huyền Chi chắp sau lưng, giờ phút này thấy Vân Nhược Tuyết mang bộ dạng biết điều, trong đầu lại vang lên tiếng của Khúc Lăng Ngạo nên trong ngực nảy lên lửa giận, hai tay nắm chặt ở sau lưng, cố nín để không ở trước mặt mọi người mà cho Vân Nhược Tuyết mấy cái bạt tai.

Hắn thật sự không nghĩ tới, cô con gái thứ hai do chính tay mình nuôi lớn lại trở thành kẻ không chừa thủ đoạn nào, lòng dạ ác độc như thế?

Dù bởi vì quan hệ với Vân Nhược Ly mà mình đối với trưởng nữ Vân Thiên Mộng không có mấy tình cảm, nhưng nàng đã trưởng thành tới bây giờ, thì chính là nữ nhi của Vân Huyền Chi hắn.

Trưởng nữ của mình lại là người thân phận tôn quý, tương lai chắc chắn sẽ có một nhân duyên tốt. Hắn không nghĩ tới Vân Nhược Tuyết lại ganh ghét với Vân Thiên Mộng sâu như thế, tự biên tự diễn một trò hề, thiếu chút nữa đã hủy đi danh tiết của Vân Thiên Mộng, thiếu chút nữa đã làm hắn mất đi một nữ nhi tốt.

Vân Huyền Chi càng nghĩ lại càng giận, hai tay không khỏi run lên, đôi mắt ngày thường luôn tươi cười yêu chiều Vân Nhược Tuyết giờ phút này lại đầy âm trầm đáng sợ, cả người bất tri bất giác tản mát ra sát khí vốn có khi lên triều, đừng bảo là Vân Nhược Tuyết trước mặt sợ tới tái nhợt mặt mũi, ngay cả những phu nhân còn đang ghé tai nghị luận cũng không dám mở miệng nữa.

“Phụ thân, Nhị muội!”

Lúc này, Vân Thiên Mộng cùng Khúc Phi Khanh từ hậu viện đi tới, nhìn thấy Vân huyền chi và Vân Nhược Tuyết thì cười nhẹ nhàng tiến về phía hai người.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đại tiểu thư Tướng phủ vừa rồi còn bị thân muội muội vu hãm, giờ phút này quần áo chỉnh tề, không một nếp nhăn, đầu tóc óng mượt không khác gì sáng sớm tiến vào Hầu phủ, trên mặt cũng không có một tia loạn nào, vô cùng bình thường.

Nhưng lúc này một bàn tay đang được khúc Phi Khanh nâng lên, ngón trỏ bị băng bó, dường như là bị thương.


Vân Nhược Tuyết thấy Vân Thiên Mộng đi tới thì ngẩng phắt đầu nhìn, nhìn thấy nàng quần áo bình thường thì trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi và hận ý.

Vân Nhược Tuyết hoàn toàn không biết vì sao Vân Thiên Mộng có thể thoát thân, nhưng trong nội tâm nàng ta biết, hôm nay mình bị người khác cười nhạo, bị phụ thân lạnh lùng ghét bỏ, đây hết thảy là do Vân Thiên Mộng ở sau lưng giở trò.

Lúc này, vẻ mặt Vân Thiên Mộng lại như thường mỉm cười với mình làm cho trong lòng Vân Nhược Tuyết ngập tràn lãnh ý, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống, bàn tay phải chạm vào đống bát đĩa trên bàn loảng xoảng làm cho mọi người đưa mắt nhìn tới.

Vân Huyền Chi thấy Vân Thiên Mộng đi tới trước mặt mình, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi chút ít, nhưng khi thấy nón tay được buộc bằng khăn lụa trắng thì nhíu mày, quan tâm hỏi:

“Mộng Nhi, sao lại bị thương thế kia?”

Vân Thiên Mộng nghe Vân Huyền Chi hỏi thì cúi đầu nhìn xuống ngón tay của mình, sau đó ngẩng đầu, đôi con ngươi đầy ôn hòa nhìn Vân Nhược Tuyết, âm thanh nhạt nhéo nhưng đầy thâm ý:

“Nữ nhi lúc trước vì làm thọ yến dâng bà ngoại, không cẩn thận cắt phải tay. Biểu tỷ không yên tâm nên sau khi nữ nhi hầu hạ bà ngoại ăn trưa xong thì để nữ nhi về Thính Vũ Hiên, để đại phu kiểm tra ngón tay, tránh cho bị thương gân cốt.”

Vân Thiên Mộng vừa nói thì sắc mặt Vân Nhược Tuyết đã không còn chút máu, càng cúi gằm mặt không dám nhìn Vân Thiên Mộng.

Đám khách khứa trong phòng đều hiểu rõ, trong lòng thầm than thở Đại tiểu thư tướng phủ có tâm như vậy lại bị muội muội lòng dạ bất lương hãm hại.

Nghe Vân thiên Mộng nói như thế thì gương mặt Vân Huyền Chi đã hoàn toàn đen như đít nồi. Hai mắt hắn gắt gao nhìn Vân Nhược Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Trở về phủ!”

Sau đó mang theo Vân Thiên Mộng và Vân Nhược Tuyết vội vàng rời khỏi phủ Phụ Quốc Công. Lão thái thái mang theo hai cháu gái khác chạy tới, thấy mặt con trai không tốt thì trong lòng cũng thầm than không ổn, liền khách khí nói với Quý Thư Vũ mấy câu, sau đó nhanh chóng lên xe ngựa của Tướng phủ trở về.

Xe ngựa chạy thẳng về Tướng phủ, Triệu quản gia đã sớm chờ ở cửa. Nhưng Vân Huyền Chi vẻ mặt như đưa đám xuống xe ngựa, không thèm ngồi lên kiệu mềm đã được chuẩn bị sẵn mà đi thẳng về phía hậu viện.

Vân Thiên Mộng thấy Vân Huyền Chi không ngồi kiệu mềm thì để cho lão thái thái và Vân Dịch Dịch ngồi kiệu, còn mình thì cùng hai muội muội theo sát phía sau Vân Huyền Chi.

Dọc đường đi, Vân Huyền Chi không nói một lời, Vân thiên Mộng chỉ cười không nói gì, Vân Yên cũng trầm mặc không nói, còn Vân Nhược Tuyết thì kinh hồn táng đảm.

Khi Vân huyền Chi dừng ở trước cổng lớn của Từ đường, Vân Nhược Tuyết cảm thấy như say, thiếu chút nữa là ngã ngồi trên đất!

“Còn không nhanh cút vào đây cho ta!”

Một tay mở cửa chính của Từ Đường, Vân Huyền chi quay đầu nhìn Vân Nhược Tuyết còn đang ngây ra như phỗng, đôi con ngươi tràn đầy thất vọng. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ mình lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như thế.

Vân Nhược Tuyết bị Vân Huyền Chi hù cho sợ vỡ mật, làm gì cớ khí lực đi lại nữa, vẫn ngây người đứng yên tại chỗ, ra sức lắc đầu.

Vân Thiên Mộng thấy cha mình tức giận, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt cũng biến mất, sau đó đi tới trước mặt Vân Nhược Tuyết, cau mày giục:

“Kìa, nhị muội, phụ thân gọi muội đó!”

Nghe thấy thế, Vân Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy tức giận nhìn Vân Thiên Mộng, thanh âm càng không nhịn được, ức chế mắng:

“Vân Thiên Mộng, cũng là ngươi, cũng là ngươi hại ta tới nước này. Ngươi cho rằng lần này ngươi thắng sao? Mở to mắt chó ra mà nhìn, xem phụ thân thương nhất là ta hay ngươi?”

Vân Yên thấy Vân Nhược Tuyết đến lúc này còn kiêu ngạo thì rong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, lại nghĩ tới những gì Vân Nhược Tuyết làm với Đại tỷ thì cơn tức giận chạy lên não, chỉ vào Vân Nhược Tuyết định mắng thì lại bị Vân Thiên Mộng cản lại.
Vân Thiên Mộng đối với loại khiêu khích này không để vào mắt, ngược lại khóe miệng còn hiện lên ý cười, nhưng nụ cười như gió rét mùa đông, tản ra hàn ý thấu xương.

Vân Thiên Mộng khẽ nghiêng người, cúi về đằng trước, cặp môi đỏ dán tới bên tai Vân Nhược Tuyết, âm thanh nhẹ nhàng:

“Vậy chúng ta cùng nhìn xem ai mới là người có thể cười sau cùng!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng khẽ cười một tiếng, ngay khi Vân Nhược Tuyết vừa vung tay lên liền bắt lầy cổ tay của nàng ta, ánh mắt trầm xuống, hai mắt híp lại bắn ra quang mang nguy hiểm, nhung sau đó vứt cổ tay Vân Nhược Tuyết ra, cùng Vân Yên xoay người bước vào Từ Đường. Nhưng vừa bước đi một bước lại lui trở lại, nghiêng người lạnh lùng nói:

“Quên không nói, một cái tát của Mộ Xuân kia tỷ tỷ sẽ nhớ kỹ, chắc chắn sẽ hảo hảo trả lại cho muội!”

Nói xong, không thèm nhìn tới vẻ mặt của Vân Nhược Tuyết, cùng Vân Yên đi vào trong Từ Đường. Lúc này trong Từ Đường lại vang lên âm thanh giận giữ của Vân Huyền Chi làm cho Vân Nhược Tuyết càng không dám tiến vào, chỉ có thể kiễng chân, nghển cổ nhìn về phía Phong Hà Viên, sau đó cắn chặt môi, quyết tâm bước vào Từ Đường.

Không ngờ, Vân Huyền Chi đã lấy ra gia pháp, Vân Thiên Mộng vào Vân Yên đứng ở một bên lạnh lùng nhìn Vân Nhược Tuyết đang đi vào.

“Quỳ xuống!”

Vân Nhược Tuyết vừa phục hồi một chút tinh thần, bên tai lại vang lên tiếng rống giận của Vân Huyền Chi, nàng ta sợ không dám nghĩ ngợi gì, lập tức quỳ xuống trước bài vị liệt tổ liệt tông trước mặt.

“Nhược Tuyết, ngươi biết sai chưa?”

Dù sao đây cũng là đưa con gái chính mình nuôi nấng lên, Vân Huyền Chi vẫn có chút không nỡ.


Dù sao, nữ nhi thân thể không giống nam nhi, Vân Nhược Tuyết lại là thiên kim tiểu thư được hầu hạ, một roi này đánh xuống chỉ sợ sẽ nát da thịt.

Nhưng hôm nay Vân Nhược Tuyết đã làm ra chuyện vô cùng quá đang, dĩ vãng nàng và Tô Thanh khi dễ Vân Thiên Mộng thế nào Vân Huyền Chi cũng không nhìn tới, dù sao lúc đó cũng là ở trong tướng phủ, ngoại nhân dù biết hắn chiều chuộng di nương nhưng không biết cụ thể thế nào.

Không ngờ hôm nay ở phủ Phụ Quôc Công, Vân Nhược Tuyết lại công khai vu tội cho Vân Thiên Mộng, làm cho Khúc Lăng Ngạo gọi mình tới sỉ nhục không tiếc lời, làm sao mà Vân Huyền Chi không tức giận cho được?

Huống chi chuyện này hiện nay đã vô cùng ồn ào, mặc dù cuối cùng là nha đầu của Tô phủ đi vụng trộm, nhưng cái tin hậu viện của tướng phủ không hòa thuận, tỷ muội bất hòa cũng đã rơi vào miệng lưỡi thế gian, đối với quan trường của hắn chỉ có hại mà không một chút lợi nào.

Hơn nữa, Vân Huyền Chi luôn mong ba nữ nhi đều có thể gả cho hoàng thân quốc thích, nhưng hôm nay Vân Nhược Tuyết thiếu chút nữa hủy danh tiết của Vân Thiên Mộng, làm sao Vân Huyền Chi có thể nhắm mắt coi như không có gì?

Vân Nhược Tuyết sau khi nghe Vân Huyền Chi hỏi vậy thì trong lòng biết rõ Vân Huyền Chi vẫn không nở xuống tay với mình, lập tức òa khóc lên, hướng Vân Huyền Chi dập đầu không dứt:

“Phụ thân, đúng là lỗi của nữ nhi! Nữ nhi lúc ấy trong lòng cũng là lo lắng cho tỷ tỷ, tưởng tỷ tỷ ngã ở hậu viện nên mới gây ra hiểu lầm này. Phụ thân, là lỗi của con, mặc dù hôm nay người dùng gia pháp phạt con cũng không thể lấy lại trong sạch cho tỷ tỷ, con cam nguyện chịu phạt!”

Vừa nói, Vân Nhược Tuyết vừa bò ôm chân Vân Huyền Chi mà gào khóc.

Vân Thiên Mộng nhìn bộ dáng Vân Nhược Tuyết, thấy nàng ta diễn trò bản lĩnh càng lúc càng tăng thì trong mắt hiện lên vẻ lạnh như băng, lên tiếng khuyên Vân Huyền Chi:

“Phụ thân, chuyện này có trách cũng chỉ có thể trách muội muội quan tâm quá mà loạn! Nhưng con thật sự có chuyện rất thắc mắc, muội muội ở tền viện, tại sao lại biết được chuyện xảy ra ở Hậu viện thế?”

Vân Nhược Tuyết đang tìm nhẹ tránh nặng, đem chuyện từ hãm hại Vân Thiên Mộng chuyển thành quan tâm nàng bị ngã. Còn Vân Huyền Chi từ đầu đến cuối lại không xuống tay được với cô con gái này làm cho Vân Thiên Mộng thực sự không chịu nổi vẻ giả hồ đồ của hai cha con nhà này, nói một câu đã nhắc tới sự việc mấu chốt, làm cho Vân Nhược Tuyết đang khóc cũng phải dừng lại, ánh mắt đầy hận ý nhìn về phía Vân Thiên Mộng.

“Muội muội cứ nói thật đi, cha nghe muội giải thích rồi biết đâu sẽ tha thứ cho muội!”

Vân Thiên Mộng đối với vẻ mặt đầy sát ý của Vân Nhược Tuyết thì không hề sợ hãi, ngược lại tâm tình rất tốt, muốn thưởng thức chuyện này xem cuối cùng sẽ ra thế nào. Vì vậy nàng tỏ ra tò mò với giái thích của Vân Nhược Tuyết, cũng là chuẩn bị vạch trần sự dối trá của nàng ta.

“Tha thứ? Chuyện hôm nay không ai được phép cầu tình. Nếu đã sai thì phải nhận trừng phạt!” Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói đầy tức giận của lão thái thái.

Vân Thiên Mộng và Vân Yên lập tức ra cửa, thấy lão thái thái được Vân Dịch Dịch dìu ra khỏi kiệu mềm, sau đó sắc mặt tức giận ào ào xông vào Từ đường, thấy Vân Nhược Tuyết đang ôm chân Vân Huyền Chi thì lạnh lùng nói:

“Vũ Nhuế, kéo Nhị tiểu thư ra!”

Vũ Nhuế thấy lão thái thái thần sắc khó coi thì không dám chậm trễ chút nào, cùng với một bà vú khác lập tức tiến lên, ra sức kéo Vân Nhược Tuyết ra.

“Bà nội làm thế là sao? Nhược Tuyết đã làm gì khiến bà phải tức giận như thế? Chẳng lẽ tổ mẫu quyên đây là Tướng phủ, phu thân mới chân chính là gia chủ ở Tướng phủ này?”

Vân Nhược Tuyết bị kéo khỏi Vân Huyền Chi, lại bị hai bà vú mạnh mẽ đè buộc quỳ xuống trước mặt lão thái thái thì mặt tối sầm lại, dùng sức ngẩng phắt đầu lên, hướng lão thái thái mắng to.

Bị Vân Nhược Tuyết trách móc như thế, sắc mặt lão thái thái trở nên khó coi tay ôm lấy ngực loạng choạng làm cho đám nô tài hồn phi phách tán, mà Vân Huyền Chi lập tức bỏ roi xuống, đỡ lấy lão thái thái, quan tâm hỏi:

“Mẫu thân, người không sao chứ?”

Nghe Vân Huyền Chi quan tâm hỏi, mặt lão thái thái tràn đầy thê lương, ngón tay run rẩy chỉ về Vân Nhược Tuyết, đau đớn nói:

“Ngươi nuôi con gái cũng thật tốt đó, không ngờ dám mắng cả bà nội! Ta biết, ngươi giờ là Thừa tướng, là quan nhất phẩm, trong tướng phủ này từng ngọn cỏ đều là của ngươi. Nhưng mà con à, làm người không thể quên nguồn gốc, nếu không chúng ta dựng Từ đường để làm gì? Chính là muốn nói cho đời sau không được quên tổ tiên của mình, không có họ thì làm gì có các ngươi?”

Vân Thiên Mộng cùng Vân Yên nghe lão thái thái nói tâm huyết như thì sắc mặt nghiêm túc, quỳ gối xuống trước mặt lão thái thái, cung kính dập đầu, dịu dàng đáp:

“Bà nội dạy phải, cháu gái sẽ mãi khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên!”

Lão thái thái thấy đám người Vân Thiên Mộng hiếu thuận như thế thì trên vẻ mặt suy yếu hiện lên một nụ cười, nhưng khóe mắt khi nhìn tới Vân Nhược Tuyết lại đầy khinh thường, khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh, sau đó túm chặt vạt áo, nói đầy thấm thía:

“Con à, chuyện hôm nay ta đã nghe nói rồi. Mộng Nhi là một đứa con ngoan, hôm nay lại chịu ủy khuất lớn như thế. Trong nhà có một nghiệt sát tinh như thế này, làm sao nhà có thể giữ đây? Hôm nay nếu con còn phóng túng no thì không biết sau này nó còn làm ra cái loại chuyện gì nữa? Mặc dù con quyền cao chức trọng, nhưng con có thể dùng quyền đè những lời đồn đại ngoài kia sao? Đến lúc đó, Ngự Sử đại nhân lại lấy chuyện này bẩm báo lên hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng cũng sẽ không vui đâu!”

Lão thái thái lấy lời lẽ phân tích làm Vân Huyền Chi phải gật đầu lia lịa, lại thấy Vân Nhược Tuyết bộ dáng không giống ai, càng chú ý tới lời mầu thân hơn, một Vân Nhược Tuyết làm sao có thể so sánh được với con đường làm quan của hắn đây?

Dù sao, hắn khổ học mười mấy năm, ngày đó vì công danh mà tiến kinh dự thí. Nhưng hôm nay nữ nhi này của mình thiếu chút nữa làm hắn phí đi tâm huyết mẫy chục năm phấn đấu, làm sao Vân Huyền Chi còn có lòng thương yêu Vân Nhược Tuyết nữa đây.

Lúc này Vân Huyền Chi không gạch tên Vân Nhược Tuyết khỏi gia phả đã là nể tình cha con, tình vợ chồng với Tô Thanh lắm rồi.

Vân Huyền Chi lúc này không muốn nghe Vân Nhược Tuyết giải thích nữa, hắn nhắm mắt hít sâu một cái, sau đó mở mắt lạnh lùng phân phó:

“Người đâu, giữ Nhị tiểu thư, chuẩn bị gia pháp!”

Vân Nhược Tuyết vốn còn muốn tiếp tục cùng lão thái thái phân cao thấp, nhưng lúc này nghe Vân Huyền Chi nói như thế thì ngạo khí trên người dần bị vẻ không tin được thay thế, đẩy mấy nô tài đang áp chế ra, bò tới ôm chân Vân Huyền Chi kêu:

“Phụ thân, người sao lại bênh ngoại nhân như thế? Con là con gái của người mà. Người nói người yêu thương nhất là Tuyết Nhi mà? Vì sao người ta nói ba xạo một chút mà người đã quên hết những lời lúc trước? Người làm như thế làm sao ăn nói với mẹ đây? Con là con gái, không phải con trai, làm sao người có thể nhẫn tâm như thế? Con không cần…”

Vân Nhược Tuyết thấy Vân Huyền Chi làm thật, lại không thấy Tô Hạnh tới cứu mình thì nhất thời nóng nảy, gắt gao kéo vạt áo của Vân Huyền Chi, sống chết không chịu buông, đau khổ cầu xin.

Lúc này ở trong Phong Hà Viên, Tô Thanh cũng lòng như lửa đốt. Mới vừa rồi Triệu quản gia len lén cho người đi vào bẩm báo, nói Vân Huyền Chi sắc mặt giận dữ đem mấy tiểu thư đi Từ Đường. Sau đó Phán Lan cũn trở về giải thích chuyện hôm nay làm cho Tô Thanh kinh hãi, cả người toát mồ hôi lạnh, vén chăn tụt xuống giường, định chạy đi từ đường nhưng lại bị vú Vương cản lại.

“Phu nhân, người trăm triệu lần không được đi! Nhị tiểu thư vốn là tính kế Đại tiểu thư, là xích mích tỷ muội thôi. Nếu lúc này người chạy tới đó, chẳng phải là nói cho mọi người biết chuyện này có liên quan đến mình sao? Lúc đó đừng nói là Nhị tiểu thư, chỉ sợ chính người cũng phải chịu tội! Huống chi bây giờ người đang mang thai tiểu thiếu gia, đại phu đã dặn dò là phải tĩnh tâm dưỡng thai, không được để xày ra sai sót nữa.”

Tô Thanh nghe tới chuyện tình Vân Nhược Tuyết, quá quan tân nên đâm loạn, lúc này ngh vú Vương phân tích thì hai tay lại xoa xoa bụng, khó khăn gật đầu một cái, để vú Vương dìu nằm lại xuống giường.

Vân Huyền Chi thấy Vân Nhược Tuyết khóc đáng thương như thế thì đã hơi động dung, nhưng sau lại nghe Vân Nhược Tuyết nói lão thái thái là người ngoài, còn nói mình làm sao ăn nói với Tô Thanh thì giận lên não, ống tay áo phất một cái hất tay Vân Nhược Tuyết ra, sau đó quét mắt tới mấy bà vú, quát:

“Còn không mau lôi đi!”

Mấy bà vú mặc dù không dám đánh Vân Nhược Tuyết nhưng cũng không dám làm trái ý Vân Huyền Chi nên chỉ có thể đắc tội với Vân Nhược Tuyết, lôi nàng ta tới đặt lên cái ghế gia đình, ép ànng ta nằm xuống, sau đó một người cầm roi quất lên lưng Vân Nhược Tuyết.


“A… A…” Trong Từ Đường vang lên những tiếng hét thảm thiết của Vân Nhược Tuyết.

Vân Huyền Chi lúc này thực sự muốn giáo huấn Vân Nhược Tuyết nên mặc kệ nàng ta gào thét thê thảm thế nào cũng không nháy mắt một chút.

Ngược lại còn đi tới trước người Vân Nhược Tuyết, lạnh lùng nói:

“Lão thái thái không chỉ là bà nội của ngươi, còn là người đứng đầu Vân gia, sau này nếu còn dám nói lão thái thái là người ngoài thì cút ra khỏi tướng phủ cho ta. Còn nữa, mẹ ngươi là cái gì, chỉ là một di nương, ta làm cái gì cũng không cần phải hướng một di nương khai báo. Ngươi nhớ cho kỹ chuyện này, hảo hảo mà nhớ! Đừng có cả ngày làm những chuyện điên rồ làm cho người ta chán ghét!”

Vân Nhược Tuyết vì nằm sấp nên không nhìn được vẻ mặt của Vân Huyền Chi, nhưng ấm thanh của hắn lúc này vô cũng lạnh lẽo như chưa bao giờ có, từng trận đau đớn trên lưng cũng nhắc nhở Vân Nhược Tuyết, dù ngày thường mình được sủng ái thế nào, nhưng cũng không nên ở trước mặt người ngoài làm mất mặt Vân Huyền Chi, nếu không chỉ có mình chịu thiệt mà thôi.

Nghĩ như thế, Vân Nhược Tuyết cũng bình tĩnh lại, không giãy dụa hay gào thét kêu đau nữa, cắn chặt môi để mặc roi quất lên lưng.

Vân Huyền Chi thấy nàng ta yên tĩnh trở lại, lại nhìn lưng áo Vân Nhược Tuyết đã thấm đầy máu tươi thì ra lệnh dừng lại, sau đó sai người đem Vân Nhược Tuyết về Phong Hà Viên.

“Mẫu thân, người khỏe hơn chuưa? Có cần con mời đại phu tới xem bệnh hay không?”

Vân Huyền Chi cảm thấy đỡ bực tức một chút, xoay người đi tới trước mặt lão thái thái quan tâm hỏi.

Lão thái thái thấy Vân Nhược Tuyết bị đánh như thế thì trong lòng cũng vô cùng dắc ý, lại vừa rồi được Vân Huyền Chi quan tâm như thế nên lúc này hòa hoãn sắc mặt, vô lực nói:

“Không có chuyện gì to tát, không cần làm lớn. Hôm nay chuyện này làm ta mệt mỏi rồi, định nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ dẫn ba nha đầu này đi Phổ Quốc Am thắp hương, xin thần linh phù hộ cho Tướng phủ!”

Vân Huyền Chi thấy lão thái thái thân thể khó ở mà vẫn muốn vì gia đình cầu bình an, trong lòng vô cùng cảm động. Nghĩ tới Phổ Quốc Am đường xa, đi cũng mất nửa ngày, sợ thân thể lão thái quân không chịu nổi thì khuyên:

“Lão thái thái thân thể khó chịu thì đừng bôn ba như vậy nữa, nếu không tội của con càng nặng thêm!”

Nhưng lão thái thái trong lòng còn có ý định khác, làm sao chịu nghe lời Vân Huyền Chi được. Chỉ thấy sắc mặt bà ta căng thẳng, nghiêm mặt nói:

“Như thế càng thể hiện sự thành tâm của chúng ta. Bồ Tát nhất định sẽ nhìn trúng thành tâm, con không cần khuyên nữa, sai người chuẩn bị một chút đi. Ta mang theo ba tiểu thư khuê các thế này, trên đường không thể xảy ra chuyện không may được.”

Vân Huyền Chi thấy lão thái thái kiên trì như thế thì chỉ có thể gật đầu đồng ý. Hắn sai người đi gọi Lưu hộ vệ vào thư phòng, còn bản thân thì đưa lão thái thái về Bách Thuận Đường, rồi mới trở lại thư phòng.

Vân Thiên Mộng cả ngày mệt mỏi, cũng cùng Vân Yên đưa lão thái thái trở ề, sau đó về biệt viện của mình.

Thủy Nhi, Băng Nhi canh giữ ở Khởi La Viên đã sắp sẵn nước nóng để Vân Thiên Mộng tắn rửa. Vân Thiên Mộng vốn định để cho Mộ Xuân đi nghỉ, nhưng Mộ Xuân thấy ngón tay Vân Thiên Mộng bị thương thì kiên quyết hầu hạ nàng cởi áo ngoài rồi mới rời khỏi nội thất.

“Ai nha!”

Sau khi cởi áo ngoài, Vân Thiên Mộng vừa đi ra sau bình phong đã nghe thấy tiếng kinh hô của Mộ Xuân, liền dừng tay đang cởi áo sơ mi, hỏi: “Sao thế?”

“Nô tỷ thất thố rồi! Ống tay áo của tiểu thư có dính máu, may mắn là ở bên trong, nếu không ở ngoài bị người khác nhìn thấy lại tưởng là chuyện khác!”

Mộ Xuân đem sa y dính máu và quần dài để chung một chỗ, sau đó mới hướng nàng hành lễ và ra khỏi nội thất.

Mộ Xuân nói vậy đã nhắc nhở Vân Thiên Mộng, có lẽ Sở Phi Dương đã thấy vết máu này nên mới biết tay mình bị thương. Dù sao ở trong buồng lò sưởi của lão thái quân thì khoảng cách giữa nàng và Sở Vương và Sở Phi Dương là gần nhất.

Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng đủ nói rằng Sở Phi Dương này là người quan sát tỉ mỉ, chắc hắn là người cẩn thận, nếu không đã không lọt vào mắt của Quận chúa Hải Điềm.

Nhưng khiến nàng không thể giải thích được, chính là hôm nay, khi mình bị Phong Nhi hãm hại, không hiểu tại sao cả Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần đều xuất hiện cùng lúc?

Thần Vương thấy Nguyên Khánh Châu say rượu lao về phía mình thì sắc mặt đen lại, lập tức ra tay đánh ngất Nguyên Khánh Châu mặt đầy dâm quang, túm lấy cổ áo hắn mà loii ra khỏi hậu viện.

Còn Sở Phi Dương càng làm cho người ta nghĩ không ra, tại sao đã rời đi rồi lại xuất hiện trở lại trước mặt nàng? Động tác của hắn cũng nhanh không kém lập tức đánh ngất Phong Nhi đang định kêu lớn sau đó sai người mang Phong Nhi đi.

Nhìn thấy bộ dáng xuất quỷ nhập thần của hai người này, Vân Thiên Mộng trong lòng không khỏi thầm kêu may mắn, may mà đã không ra tay khi Phong Nhi kéo mình ngã xuống, nếu không bị hai người này thấy đến sẽ sinh ra nghi kị.

Như thế, chuyện của nha đầu Tô phủ kia chắc chắn do Sở Phi Dương dựng lên rồi.

Dù sao, lúc ấy Thần Vương đã bị Nguyên Khánh Châu lấy đi sự chú ý, hắn sẽ không để công tử của phủ Hàn Quốc Công này tiếp tục làm điều xằng bậy nữa, nên sẽ đích thân đưa Nguyên Khánh Châu về phủ Hàn Quốc Công.

Khi nàng xoay người đình rời đi, Sở Phi Dương nhẹ nhàng hỏi một câu từ đằng sau: “Vì sao lại đột nhiên thay đổi như thế?”

Chỉ một câu này mà làm cho Vân Thiên Mộng loạn bước chân, làm cho nàng suýt chút nữa thất thối trước mặt Sở Phi Dương, lại cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang tra cứu tìm hiểu nên nàng không dám dừng lại lâu thêm trước mặt nam tử này nữa.

Nhìn thùng nước tắm bốc lên nhiệt khí, Vân Thiên Mộng nắm tay phải lại, nhẹ nhàng khuất lên mặt nước, đôi con ngươi tỉnh táo hiện lên vẻ ảo não, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, đôi mi thanh tú rủ xuống, mày chau lại, trong lòng không khỏi tự mắng mình không có tiền đồ.

Chẳng qua Sở Phi Dương chỉ hỏi một câu như thế, mình cần gì phải quá mức để ý thế này.

Chẳng lẽ còn sợ Sở Phi Dương biết nàng là quái vật xuyên việt sống lại, đem nàng ra pháp trường hỏa thiêu hay sao?

Bọt nước táp lên mặt Vân Thiên Mộng khôi phục lại tỉnh táo, một lần nữa tự dặn mình sau này trước mặt Sở Phi Dương phải cẩn thận lời nói hơn nữa. Một nam tử chỉ qua vài lần gặp đã sinh hoài nghi với mình, đúng là một người đáng sợ.

Mà ở bên Phong Hà Viên lúc này, Tô Thanh nhìn Vân Nhược Tuyết đã hôn mê được mang trở về thì đau lòng không dứt, lập tức sai Phán Lan đi tìm đại phu, còn mình và vú Vương ở trong buồng, cẩn thận thay áo cho Vân Nhược Tuyết. Khi thấy cái lưng đầy dấu roi của nàng, nước mắt Tô Thanh rơi như mưa, tự mình thay áo cho Vân Nhược Tuyết và bôi thuốc.

Nhưng khi Vân Nhược Tuyết mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn tới làm cho Tô Thanh xấu hổ cúi đầu.

“Nhị tiểu thư, người cảm thấy thế nào? Phu nhân ngồi đây đợi người đã lâu rồi, người rốt cuộc đã tỉnh lại!” Vú Vương thấy Vân Nhược Tuyết tỉnh lại thì quan tâm hỏi.

Nhưng Vân Nhược Tuyết cũng không thèm nhìn tới bà ta, nhìn Tô Thanh, sau đó khàn khàn nói:

“Con muốn gả cho Sở Phi Dương!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui