Sở Vương Phi

Mấy người đang ngồi trong đình đồng thời quay đầu ra nhìn, chỉ thấy ánh nắng rực rỡ, Vân Thiên Mộng một thân quần áo giản dị, trên đầu đeo tram hoa Tử Ngọc, tai đeo vòng tay Thanh Liên cùng chất liệu ngọc, dưới ánh mặt trời sang lấp lánh như Minh Châu khiến cho người ta vừa nhìn đã có ấn tượng.

Vân Nhược Tuyết không nghĩ lời nói vừa rồi của mình lại bị Vân Thiên Mộng nghe thấy nên thấy đám thiên kim tiểu thư đang nhìn về phía mình thì trong long nhất thời căng thẳng, lại bị Tô Thiển Nguyệt ở một bên mở miệng tranh trước.

“Tô Thiển Nguyệt gặp qua Vân tiểu thư, đúng là may mắn!”

Tô Thiển Nguyện một thân xiêm y màu lam nhạt như một đóa Bách Hợp thanh tân, làn da trắng nõn nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời càng them rạng rỡ làm người ta không khỏi liếc mắt nhìn.

Lúc này vừa nghe thanh âm vừa dịu dàng vừa có lễ đó của nàng ta, mấy vị hu nhân có con trai chưa vợ đều lặng lẽ đánh giá Tô Thiển Nguyệt.

Vân Thiên Mộng thấy có người ra mặt thay cho Vân Nhược Tuyết thì ánh mắt không khỏi liếc nhìn tới Tô Thiển Nguyệt, cười nhạt nói:

“Tướng phủ Vân Thiên Mộng, gặp qua Tô tiểu thư!”

Hai người cũng khẽ cười, ánh mắt ngầm va chạm mãnh liệt. phu nhân các phủ thấy tiểu thư hai phủ có lễ nghĩa, tri thức như thế, nhưng do Vân Thiên Mộng từng bị từ hôn nên Tô Thiển Nguyệt vẫn được đánh giá cao hơn một chút, nhưng vì nể mặt phủ Phụ Quốc Công nên không dám thể hiện rõ rang.

“Tất cả mọi người ngồi đi! một chút nữa thọ yến sẽ bắt đầu, mọi người không phải đợi lâu đâu!”

Lúc này, Đại tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công Khúc Phi Khanh lên tiếng, sau đó kéo tay Vân Thiên mộng đi về phía các tiểu thư mà mình hay xả giao, không để tâm đến Vân Nhược Tuyết hay Tô Thiển Nguyệt nữa.

“Xem tính tình kìa! Cũng không biết tính xấu của mình hay sao còn dám so sánh nha sắc với Nguyệt tỷ nữa! Phi!”

Trong lương đình, một tiểu thư mặt trời nhìn bóng lưng Vân Thiên Mộng đi xa khẽ gắt một tiếng, sau đó lại nói lấy long Tô Thiển Nguyệt.

“Điệp Nhi! Không được vô lễ! Dù sau nàng ta cũng là trưởng tỷ của Tuyết tỷ tỷ, ngươi nói như thế, không chừng họ nghe được, lại rắc rối đó!”

Tô Thiển Nguyệt thấy có người ra mặt vì mình lập tức kéo nha đầu còn chưa cập kê kia ra trấn an.

Vân Nhược Tuyết nhìn tới tiểu nha đầu vừa lên tiếng, đây là thiên kim củ Hình bộ Thị Lang, mà cha của Tô Thiển Nguyệt là Hình bộ Thượng Thư, lập tức hiểu ra tại sao nha đầu này lại lấy lòng Tô Thiển Nguyệt như thế!

Nhưng Vân Nhược Tuyết cũng chẳng thèm để ý tới người khác lấy long Tô Thiển Nguyệt như thế nào, lúc này chỉ cần nghe thấy có người mắng Vân Thiên Mộng là Vân Nhược Tuyết cảm thấy vô cùng thoải mái, nụ cười trên mặt tươi hơn vài phần, một lần nữa ngồi xuống tinh tế thưởng trà.

Tô Thiển Nguyệt sau khi khuyên tiểu thư kia một câu thì không nói gì nữa, để mặc mấy người cạnh mình tùy ý mắng chửi Vân Thiên Mộng, còn bản thân thì bưng chén trà lên uống một ngụm, nhưng đôi con ngươi vẫn thẳng lưng vào Vân Thiên Mộng, trong mắt thể hiện ra chút hả hê.

“Phi tỷ tỷ, tỷ trốn đi đâu vậy, chúng ta đợi người đã lâu lắm rồi!”

Mấy khuê tú đứng thưởng sen ở bên hồ, thấy Khúc Phi Khanh dẫn Vân Thiên Mộng đi tới thì nhẹ nhàng hỏi.

“Mộng Nhi, tới chào Tần tiểu thư của Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử đi, nàng ấy là bạn tốt của tỷ!”

Khúc Phi Khanh cười lên tiếng, hướng Vân Thiên Mộng cười giới thiệu.

Vân Thiên Mộng nhìn sang, thấy Tần tiểu thư của Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử vẻ mặt chánh khí, liền biết nàng nhất định chịu ảnh hưởng từ cha mình.

Tần đại nhân ở Tây Sở cũng là một nhân vật hiển hách, đảm nhiệm chức vụ Tả Đo Ngự Sử của Đô Sát Viện từ thời vua Tây Tĩnh, vài chục năm làm việc cẩn trọng, thanh chánh liêm minh, cũng không khom lưng trước quyền cao chức trọng, thật đáng để người ta ca ngợi, ngay cả đương kim hoàng thượng đối với vị Ngự Sử đai nhân này cũng vô cùng kính trọng. Mà Tần đai nhân không chỉ nghiêm khắc với bản thân mình, gia phong cũng vô cùng trong sạch, nề nếp, chính trực.

Vân Huyền Chi nhiều năm đứng đầu bá quan nhưng vẫn không thăng tiến được là do vị Tần đại nhân này ban tặng, nhiều lần chỉ trích Vna6 Huyền Chi trong nhà bất chính, khiến cho nhiều năm nay con đường làm quan của Vna6 Huyền Chi vẫn dậm chân tại chỗ.

Vân Thiên Mộng thấy Tần tiểu thư, thấy trong con ngươi lộ ra chánh khí thì biết ngay vị tiểu thư này bất đồng với người khác, người như thế này, đáng để nàng giao hữu.

“Vân Thiên Mộng gặp qua Tần tiểu thư!”

Vân Thiên Mộng hướng về phía Tần tiểu thư hành lễ trong mắt chứa ý cười.

“Không dám nhận, chào Vân tiểu thư!”

Tần tiểu thư kia cũng là một người biết chuyện, thấy Vân Thiên Mộng có tâm tình kết giao với mình mà nàng cũng do bạn thân mình giới thiệu nên trong bụng cũng bớt đi sự phòng bị, theo động tác của Vân Thiên Mộng cũng hành lễ đáp lại.

Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng và Tần Dịch An như bạn đã quen lâu thì trong lòng vui mừng, liền dẫn Vân Thiên Mộng tới mấy vị tiểu thư khác vấn an:

“Đây là tiểu thư Trầm Tùng Yên của Lễ Bộ Thượng Thư, vị này là thiên kim Hàn Oánh Oánh của Lại Bộ Thượng Thư. Còn đây là cháu gái của Viện trưởng Viện Hàn Lâm, tiểu thư Quản Tư Nhu!”

Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn tới, tất cả các tiểu thư này đều là nhân trung chi phượng, tướng mạo xuất chúng quanh người đầy duệ khí quý tộc, có thể thấy các nàng được giáo dục rất tốt.

Mà các vị tiểu thư ban đầu nghĩ rằng kết thân với một cô gái bị từ hôn thì có chút hạ thân phận, nhưng hiện tại thấy Vân Thiên Mộng thanh lệ thoát tục, cử chỉ trang nhã, nói năng lại làm người ta không thể không kính nể, đối mặt với những lời giễu cợt và ánh mắt khách không hề mất tự nhiên, chỉ cười nhẹ nhàng.

Như thế có thể thấy tiểu thử con vợ cả của tướng phủ này là một cô gái có tính cách kiên cường, Thần Vương từ hôn kia từ hôn sợ đã đánh mất một viên Minh Châu rồi.

Nghĩ như thế các tiểu tư đối với Vân Thiên Mộng cũng đề cao hơn, mọi người thi nhau thi lễ với Vân Thiên Mộng, cùng ở bên hồ trò chuyện thân mất.

“Không biết bọn họ nói gì với nhau mà vui vẻ thế nhỉ? Chẳng lẽ những người đó không sợ tiếng xấu của Vân Thiên Mộng làm ảnh hưởng hay sao?”

Thiên kim của Hình Bộ Thị Lang Hình Kim Điệp vừa rồi lên tiếng mắng chửi Vân Thiên Mộng nhìn về phía bờ hồ, chỉ thấy trên mặt hồ lăng tăn song có in hình mấy vị tiểu thư khiến cho họ nhất thời càng trở nên vô cùng xinh đẹp. Ngay cả Hình Kim Điệp luôn tự nhận mình xinh đẹp, giờ phút này cũng tức đỏ mặt, chén trà nhỏ trong tay bị siết thật chặt, mắt hiện ra vô số tia căm phẫn.

Tô Thiển Nguyệt tất nhiên đã chú ý đến bên đó, con ngươi vốn đang đắc ý không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Thấy Vân Thiên Mộng cùng thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư, Lại Bộ Thượng Thư, Hàn Lâm Viện Chưởng Viện Họa Sĩ trò chuyện vui vẻ với nhau thì trong long Tô Thiển Nguyệt vô cùng khó chịu.

Phụ thân nàng là quan nhị phẩm, là Hình Bộ Thượng Thư, ngày thượng lục bộ Thượng Thư tiếp xúc khá nhiều, các bộ làm việc độc lập nhưng vẫn hỗ trợ lẫn nhau. Lễ Bộ Thượng Thư và Lễ Bộ Thượng Thu trước giờ vẫn không đi lại nhiều với phụ thân nàng chứ chưa nói tời giao tình nên Tô Thiển Nguyệt cũng không quen lắm với tiểu thư hai nhà này.


Nhưng hôm nay, Vân Thiên Mộng, một tiểu thư tướng phủ bị từ hôn, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có thể cùng hai tiểu thư kia ở chung một chỗ, làm sao Tô Thiển Nguyệt có thể nuốt xuống cơn ghen tức này?

“Nhược Tuyết, người là một thân muội muội của Vân tiểu thư, sao lại còn ngồi ở đây? Không bằng chúng ta tới đó cùng mọi người tâm tình, kết giao một chút đi!”

Tô Thiển Nguyệt trong long không yên, thả chén trà nhỏ trong tay ra, hững hờ nói.

Vân Nhược Tuyết thấy Tô Thiển Nguyệt đứng dậy thì ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt biểu tỷ có ánh lửa liền biết nàng có ý muốn đi dạy dỗ Vân Thiên Mộng nên lập tức mừng rỡ đáp ứng, cùng với Tô Thiển Nguyệt đi ra khỏi đình nghỉ mát, đi tới chỗ đó.

“Không biết các vị tỷ tỷ đang đàm luận chuyện gì mà cao hứng thế. Hay là nói ra để muội muội cùng chung vui nào”

Người chưa tới mà âm thanh nũng nịu đã tới, thanh âm trong trẻo của Vân Nhược Tuyết rơi vào trong tay mọi người đang đứng bên hồ, đồng thời cắt ngang câu chuyện đám người Vân Thiên Mộng. Các nàng im lặng, nhìn Vân Nhược Tuyết rối rít đi tới.

“Tô Phủ Thiển Nguyệt gặp qua Tần tiểu thư, Trầm tiểu thư, Hàn tiểu thư, Quản tiểu thư. Các tiểu thư ít ra ngoài nên chúng ta ít có cơ hội gặp nhau! Nhưng gia phụ và mấy bá phụ là cộng sự nên chúng ta cũng nên giao lưu tình cảm một chút!”

Tô Thiển Nguyệt thấy mấy người này tỏ vẻ không hoan nghênh mình nên cười mở miệng, để cho họ không có cơ hội cự tuyệt.

“Tô phủ, thì ra tiểu thư của Hình Bộ Thương Thư, ngưỡng mộ đã lâu. Tô tiểu thư nổi tiếng trong các tiểu thư khuê tú ở kinh thành, hôm nay gặp mặt, quả nhiên người đẹp như hoa!”

Tần Dịch An thấy Tô Thiển Nguyệt bộ dáng không yên long thì cười nhạt nói, trong đôi con ngươi lại có chút châm chọc.

Xuất thân từ Ngự Sử phủ, Tần Dịch An hiển nhiên biết Tô Thanh và Vân Huyền Chi, cũng vì Khúc Nhược Ly hồng nhan bạc mệnh mà xót thương.

Lúc này người Tô gia lại tới cắt đứt cuộc nói chuyện của các nàng, khiến cho Tần Dịch An trước giờ luôn ngay thẳng lập tức không vui, lập tức đáp lời.

Tô Thiển Nguyệt đã nghe ra ý châm chọc của Tần Dịch An nhưng miệng cười không nói gì.

“Này, người nói gì thế hả, nếu muốn tán dương người khác thì nói thẳng ra, lại còn trong như người sắp đứt hơi mà chết, làm người ta có cảm giác ngươi như người chết rồi ấy”

Nhưng Hình Kim Diệp cũng không muốn thấy người khác vũ nhục Tô Thiển Nguyệt nên đi thẳng tới trước, chỉ tay vào Tần Dịch An quát to, tiếng gầm giận dữ này kéo tới vô số ánh mắt.

Các tiểu thư bên phe Khúc Phi Khanh đều nhận ra đây là tiểu thư của Hình Bộ Thị Lang, sớm biết Hình Kim Diệp chỉ là một cái gối thêu hoa, giờ phút này không biết mình bị Tô Thiển Nguyệt lợi dụng nên mấy người chỉ cười, không ai thèm đáp lại nàng ta lời nào.

Dù sao, một thiên kim của một Thi Lang nho nhỏ không đáng để các nàng bận tâm, tránh cho thân phận của mình bị hạ thấp, lại bị người khác nói mình lấy quyền đè người.

Nhưng Hình Kim Diệp lại không cho như thế, thấy không ai để ý tới mình thì trong lòng tức giận vô cùng. Nàng chính là viên minh châu trong mắt người nhà, lúc này bị người khác coi thường đến nỗi không nhìn tới con giận chạy lên não, tức thì khóc rống lên.

Náo động này làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung lại, một đám phu nhân tiểu thư chỉ trỏ về phía Hình Kim Diệp trong ánh mắt tỏ vẻ đắc ý.

Vân Nhược Tuyết không nghĩ chuyện lại thành ra thế này, đám Vân Thiên Mộng không cần nói lời nào đã chọc cho người của mình tức đến phát khóc, chỉ cảm thấy đám người này khinh người quá đáng liền chanh chua nói:

“Các tỷ tỷ cần gì phải khi dễ Tiểu Kim Điệp. Đại tỷ tỷ, tỷ dù gì cũng là người có hôn ước, dù sao đó có bị người ta từ hôn nhưng trong người đã có hôn ước rồi, sao lại phải đi chấp nhặt một đứa trẻ như thế này, như thế chẳng phải là không còn một chút phong độ nào của tỷ tỷ hay sao?”

Mấy người Khúc Phi Khanh đều biết Vân Nhược Tuyết là muội muội của Vân Thiên Mộng, nhưng hôm nay trong trường hợp thế này vẫn không trên không dưới nhục mạ trưởng tỷ của mình nên trong mắt của mọi người đều hiện lên lửa giận.

Nhưng lúc này một thân ảnh chậm rãi tiến lên đi tới trước mặt mọi người, đứng đối mặt với Vân Nhược Tuyết, trong mắt Vân Thiên Mộng hiện lên ý cười, không một chút giận dữ, khóe môi cong lên một cách hoàn mỹ. Dưới ánh mặt trời da nàng trắng không tỳ vết, như một người trong tranh bước ra khiến Vân Nhược Tuyết nhất thời nhìn đến ngây người.

“Lời của muội muội sai rồi! Tây Sở của chúng ta sung bái việc kính già yêu trẻ, nhưng Hình tiểu thư lại nói năng lỗ mãng với Tần tiểu thư. Nếu bàn về sai thì chính Hình tiểu thư sai trước. Mà muội ở trước mặt mọi người vũ nhục trưởng tỷ đó là cái sai thứ hai. Muội ở trước mặt nói năng không biết giữ thể diện cho tướng phủ tiếp tục một cái sai nữa. Muội nói xem đây là muội sai hay ta sai. Tam Tự Kinh viết: “Tử bất giáo, phụ chi quá” (không dạy con cái là lỗi của cha mẹ). Lúc này phị thân không có ở đây muội muội lại ăn nói thất đức như thế, thân là trưởng tỷ, ta cảm thấy mình có lỗi, sau khi về tướng phủ ta sẽ xin tự chịu phạt. Nhưng còn muội muội không biết phải làm thế nào mới có thể khiến phụ thân nguôi giận đây?”

Vân Thiên Mộng chậm rãi nhả từng câu chữ làm cho Vân Nhược Tuyết dần dần biến sắc. Mà Tô Thiển Nguyệt cũng phải nhìn Vân Thiên Mộng bằng đôi mắt khác xưa, trong long đối với vị đại tiểu thư Tướng phủ này thêm một tầng phòng bị và địch ý.

“Hình tiểu thư khóc như thế, chỉ sợ mặt mũi của Thị Lang cũng bị ngươi làm mất hết. Cũng không biết hôm nay, khi thọ yến kết thúc, ngài sẽ đàm luận với phu nhân bao lâu đây.”

Mọi người thấy Vân Thiên Mộng là người trong cuộc mà không tỏ ra tức giận thì tâm tình cũng hòa hoãn trở lại. Trầm tiểu thư cười nói làm mọi người thêm phen cười nhạo.

Hình Kim Diệp hôm nay trang phục lộng lẫy, ý đồ muốn diễm áp quần chúng, nhưng vừa rồi khóc lớn một trận, khuôn mặt trang điểm cẩn thận đã nhòe hết. Nàng vừa móc trong người ra một chiếc gương nhỏ, thấy mắt mình sung đỏ, phấn son thì nhem nhuốc, không kịp nói lời chào Tô Thiển Nguyệt, xông thẳng ra cửa Hoán Khê Viện tìm nha đầu của mình trang điểm lại.

Tô Thiển Nguyệt thấy Vân Thiên Mộng nói một hồi đã đuổi được người bên cạnh mình đi thì ánh mắt trầm xuống, ngòi cười nhưng trong lòng lạnh băng, từ từ đi gần đến Vân Thiên Mộng âm thanh lạnh lẽo nói:

“Dù sao Nhược Tuyết cũng là muội muội của Vân tiểu thư, Vân tiểu thư cần gì làm khó mà bắt bẻ như thế? Làm nàng ấy mất mặt với người khác thì ngươi cũng không tốt lắm đâu!”

Vân Thiên Mộng thấy đôi con ngươi lo lắng của Tô Thiển Nguyệt thì cười một tiếng, lạnh nhạt mở miệng:

“Ta cùng với Tô tiểu thư không thù không oán, vì sao Tô tiểu thư cứ phải từng bước ép sát ta như thế?”

Lời vừa nói ra, trong con ngươi Tô Thiển Nguyệt hiện ra vẻ thâm trầm, khóe miệng cười lạnh, sau đó đi về phía trước, tính toán đụng vào Vân Thiên Mộng.

Nhưng lúc này không hiểu tại sao, thẩn thể Tô Thiển Nguyệt đột nhiên ngã về phía hồ. Mọi người kinh hô một trận, đối với chuyện trước mắt không kịp phản ứng gì. Thấy Tô Thiển Nguyệt sắp ngã váo trong hồ, Vân Thiên Mộng vương tay kéo lấy làn váy của Tô Thiển Nguyệt.

Nhưng động tác của Tô Thiển nguyệt nhanh quá nên Vân Thiên Mộng quơ tay chỉ bắt được tấm đai màu bạc bên hông nàng. Đai lưng bị giựt áo váy bay tung, một người nghe thấy một tiếng rơi xuống nước:

“Ùm!”

“Người đâu mau tới đây, mau cưới Tô tiểu thư!”

Vân Thiên Mộng phàn ứng đầu tiên, hướng bọn nha đầu kêu to. Nhưng bọn nha đầu đều không biết bơi nên hướng Hoán Khê Viện chạy đi gọi người.


Các vị phu nhân, tiểu thư ngày thường toàn nói lời nhân nghĩa, đạo dức đều chấn kinh nhìn Tô Thiển Nguyệt ở trong nước, nhưng không một ai ra tay cứu giúp.

Mấy người Vân Thiên Mộng Khúc Phi Khanh bẻ nhành cây trong bồn hoa rồi đưa ra ngoài hồ, định kéo Tô Thiển Nguyệt lên. Nhưng xiêm y dính nước làm người nặng hơn nên vừa túm cành cây đã gãy, Tô Thiển Nguyệt bị hất trở lại, chìm nghỉm xuống hồ.

“Nguyệt Nhi!”

Một tiếng hô to đầy lo lắng, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện, không chần chừ nhảy xuống nước, ra sức bơi đến chỗ Tô Thiển Nguyệt chìm xuống.

“Đều đứng đó làm gì, không mau tời hỗ trợ”

Khúc Phi Khanh thấy tại hậu viện có chuyện xảy ra, lại thấy một đám đứng bất dộng trên bờ hồ thì giận dữ quát khẽ.

Sau đó, mười mấy thanh âm rơi xuống nước vang lên, sau một lúc lâu mới thấy mọi người mang được Tô Thiển Nguyệt đã hôn mê lên bờ.

Công tử nhảy xuống hồ đầu tiến, người ướt đẫm đặt Tô Thiển Nguyệt lên bờ, sau đó dùng sức đặt lên bụng Tô Thiển Nguyệt. Nhưng nổ lực một lúc cũng không thấy Tô Thiển Nguyệt phun nước ra thì nước trên đầu nam tử ấy nhỏ xuống cũng không biết là nước hồ hay mồ hôi nữa. Nhìn vào gương mắt của Tô Thiển nguyệt lực đè xuống càng mạnh hơn mấy phần.

“Ọc…”

Một thanh âm ói nước truyền tới, mọi người thấy Tô Thiển Nguyệt phun ra nước ở trong bụng. Nam tử kia lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhận lấy áo choàng từ nha đầu choàng lên thân ảnh sốc xếch của Tô Thiển Nguyệt.

“Mau đỡ Tô tiểu thư đến phòng khách!”

Nghe dược chuyện không may, Quý Thư Vũ lập tức chạy tới, để bọn nha đầu mở đầu dẫn đường cho Tô Trình Ngôn.

Mà Tô Trình Ngôn tự tay ôm lấy Tô Thiển Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng quét tớ đám người xung quanh sau đó mới theo nha đầu của phủ Phụ Quốc Công ra khỏi Hoán Khê Viện.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Trong thọ yến của lão thái quân lại xảy ra chuyện này làm Quý Thư Vũ nhất thời không vui.

Khúc Phi Khanh tức giận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của huynh muội Tô gia sau đó mới mở miệng trả lời.

“Mẹ, Tô tiểu thư trượt chân ngã xuống hồ”

“Không đúng rõ rang là Vân Thiên Mộng đẩy biểu tỷ xuống nước.” mà lúc náy Vân Nhược Tuyết đưa tay chỉ thẳng vào Vân Thiên Mộng lạnh lùng nói.

Mọi người đầy lao xao, nhìn về phía Vân Thiên Mộng đầy nghi ngờ. Trong lòng Quý Thư Vũ bộp một cái, thầm kêu không tốt, sợ là Mộng Nhi sẽ gặp rắc rối với người của Tô gia.

Khúc pHi Khanh thấy Vân Nhược Tuyết ngậm máu phun người như thế tức thời giận run lên, đỏ mặt muốn phản bác thì bị Vân Thiên Mộng ngăn lại. Vân Thiên Mộng vẻ mặt trầm ổn, thanh âm phát ra không giận mà uy khiến cho người nghe có cảm giác bị áp bách. Nàng ép vào nên Vân Nhược Tuyết nói:

“Muội có bằng chứng gì không? nếu không, chỉ bằng tội vu khống trưởng tỷ muội có thể bị nhận hình phạt rồi đó.”

Vân Nhược Tuyết thấy Vân Thiên Mộng chết đến nơi còn mạnh mueng65 thì cười lạnh:

“Lúc ấy chỉ có tỷ tỷ và Nguyệt tỷ đứng gần đó. Lúc Nguyệt tỷ đi ngang qua tỷ thì bị ngã xuống hồ, nếu có bị nghi ngờ thì tỷ tỷ là người bị hàm nghi lớn nhất. Theo muội thấy, hay là tỷ tỷ cậy mạnh giả ngu rồi. Làm thì đã làm rồi. Theo ta thấy tỷ nên hướng Nguyệt tỷ mà xin lỗi đi, ta tin biểu tỷ sẽ tha thứ cho tỷ!”

Lời nói ra giống như khẳng định Vân Thiên Mộng chính là hung thủ!

Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn mang bộ dáng không nhanh không chậm, chỉ thấy nàng cười nhạt một tiếng, khẽ hé cặp môi đỏ mọng:

“Hay là đợi Tô tiểu thư tỉnh táo rồi hãy hỏi đi! Muội muội lúc này nghỉ ngơi đi, tránh cho lúc chịu phạt lại không có sức mà chịu!”

Mọi người thấy Vân Thiên Mộng vẫn định thần, không hề giống bộ dạng của hung thủ thì thu lại ánh mắt nghi ngờ, lại nhìn về phía Vân Nhược Tuyết đang chỉ trích Vân Thiên Mộng, không biết nàng ta rốt cuộc muốn gì?

Mà lúc này, một a đầu chạy tới nói nhỏ vào tay Quý Thư Vũ mấy câu. Chỉ thấy Quý Thư Vũ trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, lập tức lên tiếng, nói:

“Mời các vị phu nhân, tiểu thư đến Tiền Viện. Hoàng Thượng, Thái Hậu, cùng Hoàng Hậu nương nương tới thăm phủ Phụ Quốc Công!”

Mọi người nghe thấy mấy lời ấy thì thất kinh, làm gì có tâm trạng mà chê mà cười nữa, rối rít theo phẩm cấp của trượng phu mà xếp thành hang, cung kính đi tới Tiền viện.

Ở ngoài cửa trước đám nam tử đã nhanh chóng ra cửa chính của phủ Phụ Quốc Công. Đám nữ quyến theo sự chỉ dẫn của mấy lão thái quân thì xếp thẳng hàng. Sau khi đám nam nhân hành lễ thì đám nữ quyến cũng quỳ xuống hành lễ với Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu.

Hôm nay đám người Hoàng đế vi phục xuất cung, nhìn thấy đám người nghiêm túc như trận chiến này thì cho mọi người bình thân, sau đó đến trước mặt Cốc lão thái quân và Khương lão thái quân đang quỳ, tự mình đỡ hai lão thái nhân dậy, cười nói:

“Hai vị ngoại tổ mẫu thân thể có khỏe mạnh không?”

Cốc lão thái quân và Khương lão thái quân nhìn nhau cười một tiếng. Cốc lão thái quân nhường cơ hội trả lời cho Khương lão thái quân, chỉ nghe bà nói:

“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, chúng ta thân thể tốt lắm. Chẳng qua không biết Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu giá lâm nên không tiếp đón từ xa được, mong Hoàng Thượng thứ lỗi.”

Lời này của Khương lão thái quan nói thay cho Cốc lão thái quân, hai nhà quan hệ rất tốt nên Cốc lão thái quân cũng gật đầu đồng ý với lời nói của Khương lão thái quân.

Hoàng Hậu thì chậm rãi tiến đến, từ trong tay cung nữ nhận lấy một đôi Ngọc Như Ý, tự tay giao cho Cốc lão thái quân cười nói:


“Đây là con và Hoàng Thượng vì ngày sinh của lão thái quân mà chuẩn bị lễ vật, mong lão thái quân, Vạn Sự Như Ý, Vạn Thọ Vô Cương!”

Lão thái quân nhìn đôi ngọc như ý nặng trịch trong tay, lập tức quỳ lạy, lại bị Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đỡ lên. Thái Hậu tiến lên cười nói:

“Mẫu thân đây là tâm ý của bọn trẻ. Hôm nay là ngày sinh của người, chúng ta mặc vi phục xuất cung, chính là muốn tham gia tiệc, kính xin mẫu thân đừng quá câu nệ!”

Nghe Thái Hậu nói thế Cốc lão thái quân một trận sợ hãi, lập tức dẫn ba người tôn quý cùng mấy vị Nội các đại thần về Thụy Lân điện của mình. Còn đám Ngoại thần và đám nữ quyến thì lưu lại ngoài tiền viện.

Ba người vừa rời đi không khí trong sân liền sống động lên một chút.

Những công tử thế gia thấy các thiên kim ở Hoán Khê Viện đi ra thì sắc mặt vui mừng, ánh mắt lỗ mãng đánh giá tướng mạo, tư thái của các cô gái, sao đó kết đội nhỏ nghị luận về cô gái mình nhắm trúng.

Đám nữ tử dù chán ghét ánh mắt của đám nam nhân. Nhưng bản thân các nàng cũng nhìn trộm đám nam tử trong sân, tìm kiếm cho mình một lang quân như ý.

Mà trong đó, đi the0 Ngọc Càn vương còn có Thần Vương và Sở Tướng cũng ở trong nội viện khiến cho các thiên kim có cơ hội được mở rộng tầm mắt.

Chỉ thấy Thần Vương lạnh lùng nghiêm cẩn, Sở Tướng nho nhã tuấn lãng, hai người vóc dáng cao to, khí chất và thân phận đều không thua nhau, khiến cho cả hai trở thành tiêu điểm cho các cô gái ngắm nhìn và bàn luận. Ngay cả mấy tiểu nữ bên cạnh Khúc Phi Khanh không nhịn được mà đánh mắt nhìn hai người ấy mấy lần.

Mà trong sân còn có một nhân vật khiến người ta chú ý nhưng chỉ có thề ngắm nhìn từ xa mà thôi đó chí là Dung vân Hạc.

Hắn tóc trắng ngồi riêng một góc, bên cạnh hắn, ngoài tên sai vặt Tứ Nhi thì không còn một ai khác. Ngay cả đám nam tử quý tộc cũng không dám lại gần hắn chứ đừng nói là đám thiên kim.

Mà Dung Vân Hạc tưởng như đã quá quen với cảnh này nên không có cảm thấy không ổn. hắn vẫn lặng yên ngồi một chỗ, ánh mắt trầm ổn khiến cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì ở trong đầu.

Nhưng trong sân vẫn còn một người khiến đám nữ tử hết sức chú ý, đó chính là người đi theo đám Hoàng Đế, Quận Chúa Hải Điềm.

Chỉ thấy vị Quận Chúa này vừa vào sân đã làm mấy cô gái rối rít thất sắc càng làm lộ ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Nếu không phải vẻ mặt của hải Điềm quá mức nghiêm túc thì đám con nhà giàu kia đã rối rít tới chào hỏi rồi.

Lúc này, hải Điềm đang đưa mắt tìm người. khi nàng thấy Vân Thiên Mộng giữa đám người Khúc Phi Khanh thì ánh mắt lóe lên, đi thẳng tới chỗ Vân Thiên Mộng.

Tiếng nghị luận trong sân lập tức lắng xuống, ánh mắt tò mò mò của mọi người đang dõi theo bước chân của Hải Điềm dang tiến gần đến Vân Thiên Mộng, không biết hai vị thiên kim tiểu thư vốn tám gậy tre đụng không tới kia đụng dộ sẽ xảy ra chuyện gì. Huống chi Vân Thiên mộng còn là người đang bị nghi ngờ là đẩy Tô Thiển Nguyệt xuống nước.

Vân Thiên Mộng lạnh nhạt nhìn Hải Điềm đang tới gần. Hải Điềm hôm nay mặc bộ váy màu vàng nhạt, bên ngoài là một tầng sa mỏng màu vàng, trên vạt váy có đính hoa văn màu tím, trên đầu búi tóc cao, giữa trán có một viên bảo thạcch màu hồng rủ xuống vô cùng đẹp mắt. trên đầu mang Kim Bộ Dao theo từng bước đi mà phát ra tiếng “đinh đang” vô cùng vui tai. Nhìn nàng ta đúng là phong tình, xinh đẹp động long người, lại giống như là vì ai đó mà mang trang phục đặc biệt này.

Mà trái với Hải Điềm, Vân Thiên Mộng chỉ mặc bộ váy dài màu tím nhạt, bên trên thêu một con bướm đang bay lượn quanh một bụi hoa, bên ngoài là sa mỏng màu bạc làm lộ vẻ mơ hồ. Bên hông mang đai lưng bằng gấm trắng, lộ vẻ thanh tân lịch lãm.

Đôi mi nàng thanh tú như liễu rủ, mắt như hồ nước thu lại chứa một ý chí kiên định, mũi cao, thẳng, môi anh đào hồng tươi, da thịt trắng như tuyết, giơ tay nhấc chân cũng toát ra khí chất cao nhã. Trên đầu nàng tóc đen như nhung, mềm mại, trên cài Tử Ngọc trâm, tinh xảo nhưng không cầu kì càng làm toát lên vẻ thanh nhã thoát tục của nàng.

Đám đông con cháu thế gia thấy hai nữ tuyệt sắc thì mở to hai mắt, ngay cả Thần Vương và Sở Tướng vốn không màng nữ sắc cũng không khỏi đưa mắt lại nhìn.

Hải Điềm như cảm nhận được ánh mắt của một trong hai người, đôi mắt hững hờ xẹt qua một nụ cười, nhưng sau đó đứng trước mặt Vân Thiên Mộng cười nhẹ nhàng nói:

“Lần tước ở Phú Quý Đường đa tạ Vân tiểu thư!”

Vân Thiên Mộng nghe Hải Điềm nói xong thì trong mắt hiện vẻ cười, biết chính mình đang bị Hải Điềm lợi dụng, trong long tuy hơi giận nhưng vẫn hé môi cười, trả lời:

“Quận chúa khách khí rồi!”

Chúng nam nhân thấy hai tuyệt sắc giai nhân thi nhau cười nhã nhặn thì ánh mắt gắt gao dán chặt vào thân hình cả hai, chớp mắt cũng quên.

Còn đám tiểu thư khuê tú thì hiện ra vẻ oán hận trong mắt, hận không thể đâm cho Hải Điềm và Vân Thiên Mộng một dao.

Nhưng khách quan vẫn tập trung vào Hải Điềm, còn Vân Thiên Mộng từng bị Thần Vương từ hôn nên ánh mắt không được thiện cảm lắm.

Dù sao, trong long mọi người điều hiểu rằng, một nữa tử bị nhà trai từ hôn muốn tái giá là một điều hết sức khó khan. Huống chi Vân Thiên Mộng bị Thần Vương quyền thế nghiên trời từ hôn, sợ là người của thị tộc cũng không dám tới cửa cầu hôn nữa.

Vì vậy, đám thiên kim dù oán hận Vân Thiên Mộng đoạt đi danh tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút thương hại nàng.

“Ồ, Vân tiểu thư, thì ra nàng ở đây, có nhớ ta không?”

Lúc này một thanh âm vui mừng đột nhiên vang lên. Mọi người nhìn lại chỉ thấy có Nguyên Quốc Châu của phủ Hàn Quốc Công đang đứng bên người của Thần Vương chạy vụt ra, hướng về phía Vân Thiên Mộng.

Cử chỉ to gan này của Nguyên Khánh Châu làm mọi người liếc xéo, mà ngay cả người giống lão tang nhập định Dung Vân Hạc cũng không thể không nhìn sang, chẳng qua sau đó lại rời đi chỗ khác.

Lúc này, trong đôi mắt Thần Vương tràn đầy sương lạnh, hiện lên vẻ giận dữ, tron nháy mắt kéo ống tay áo của Nguyên Khánh Châu, thấp giọng cảnh cáo:

“Đây là phủ Phụ Quốc Công, không phải phủ Hàn Quốc Công, ngươi chú ý cho bổn Vương một chút!”

Nguyên Khánh Châu từ nhỏ đã sợ Thần Vương, tạm thời không nói tới thân phận Thần Vương, mà một thân mang vẻ bang sướng ấy cũng đủ làm Nguyên Khánh Châu đông cứng lại rồi.

Quả thật, lựa chọn mỹ nhân và tính mạng thì Nguyên Khanh Châu vẩn lựa chọn cái mạng nhỏ của mình. Nhưng tà tâm thì vẫn không thay đổi, không ngừng nhìn Vân Thiên Mộng với ánh mắt đầy ý đồ, muốn nàng chú ý tới mình.

Nhưng Vân Thiên Mộng trong long vô cùng chán ghét người này làm gì có hứng thú mà nhìn hắn.

Những người xung quanh còn đang mong xem kịch vui, thấy ánh mắt hững hờ của Vân Thiên Mộng với Nguyên Khánh Châu, lại biết xưa nay hắn vốn háo sắc, liền hiểu đích thị hắn xem trọng vị Đại tiểu thư tướng phủ nên mới rống to để nàng chú ý. Nhưng đại tiểu thư này đúng là có chừng mực, một chút cũng không để ý tới Nguyên Khánh Châu.

Nghĩ như thế, trong lòng ai nấy đều tỏ vẻ khinh bỉ với Nguyên Khánh Châu, mà đối với Vân Thiên Mộng bị Nguyên Khánh Châu nhìn trúng lại tỏ vẻ thương cảm.

Hải Điềm trong mắt chứa tinh quan nhìn một vòng tới Nguyên Khánh Châu, Thần Vương, Dung Vân Hạc, sau đó cười nói:

“Vân tiểu thư đúng là được không ít người ái mộ”

Đám người bên cạnh Khúc Phi Khanh bên cạnh Vân Thiên Mộng nhìn về phía Hải Điểm, trong mắt mọi người hiện lên vẻ giận dữ nhưng chỉ có Vân Thiên Mộng thần sắc không đổi hơn nữa nhìn về phía Hải Điềm càng cười ngọt hơn:

“Quận chúa nói đùa rồi! Nếu nói về vẻ thùy mị, trong đám nữ nhân ở kinh đô này, Quận chúa là số một. Thiên Mộng làm sao so sánh cùng Quận Chúa được. Hơn nữa trong lòng nam tân ánh mắt ngưỡng mộ cũng đặt lên người Quận Chúa rồi!”

Hải Điềm nghe vậy trong lòng không hề vui sướng. Nếu có thể tự mình lọt vào mắt xanh của người kia thì này cần gì tự mình chạy đến phủ Phụ Quốc Công này để đám nam nhân nhìn chằm chằm làm gì”


Mà Vân Thiên Mộng nói ra lời này, nghe như không có gì, nhưng lại chứa thâm ý khác. Nhưng Hải Điềm nhất thời không tìm ra lỗi lầm gì để bắt bẻ nên chỉ có thể đưa mắt nhìn Vân Thiên Mộng cười nhạt, ý đồ muốn lụt tìm sở hở từ thần sắc của nàng.

“Quận chúa đi dường xa tới chơi, mời vào nhà nghỉ chút lát!”

Khúc Phi Khanh thấy bên này tập trung quá nhiều ánh mắt, mà Hải Điềm chính là người khởi sướng thì cười nói.

Hải Điềm nghe vậy, mà mục đích của mình cũng đạt được nên thấp giọng nói cảm ơn:

“Xin đa tạ!”

Liền theo nha đầu di vào hậu viện, nhưng lúc đi tới khúc cua, nàng quay đầu nhìn lại, cặp mắt đầy mong đợi nhìn về nơi người nọ đang đứng, lại phát hiện người ấy lại nhìn chầm chầm nhìn vào nơi mình vừa rới đi thì trong mắt nổi lên tức giận. Đôi mắt nhìn về Vân Thiên Mộng, đôi mắt bắn ra tàn nhẫn nhè nhẹ và một chút tính toán.

Vân Thiên Mộng là người rất nhạy cảm, biết ngay Sở Phi Dương đang nhìn mình, sau đó cảm nhận được một đạo ánh mắt mãnh liệt đầy tức giận cũng rơi trên người mình thì biết ngay người trong lòng mà Hải Điềm để ý chính là Sở Phi Dương. Nhất thời cơn giận chạy lên não, không muốn mình trở thành cái gai trong mắt Hải Điềm, nàng ngẩng phắt đầu, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương một cái.

Nhưng Sở Phi Dương không vì nàng nhìn mình chằm chằm mà thu hồi ánh mắt, ngược lại ánh mắt còn lộ ra vẻ vô tại, dường như với người mang vẻ mặt lạnh lùng trong Xuất Vân Cát khi trước là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Mộng Nhi, sao thế?”

Khúc Phi Khanh thấy trong mắt Vân Thiên Mộng lộ hung quan thì có chút bận tâm, kéo Vân Thiên Mộng qua hỏi.

Vân Thiên Mộng thấy nàng lo lắng cho mình, lại không thể giải thích tại sao chỉ có thể cười nói:

“Không có chuyện gì, đa tạ biểu tỷ vừa rồi nói giúp Mộng Nhi!”

Khúc Phi Khanh hiểu ra Vân thiên Mộng đang nói tới chuyện Tô Thiển nguyệt lúc nãy ngượng ngùng, đỏ mặt nói:

“Chúng ta là người một nhà mà tỷ không nói chuyện giúp muội, chẳng nhẽ nói giúp kẻ không có ý tốt Tô Thiển Nguyệt kia? Huống chi biểu tỷ tin tưởng cách làm của muội!”

Nghe vậy, trong mắt Vân Thiên Mộng bắn ra hàn quang!

Không sai, vừa rồi chính là nàng đẩy Tô Thiển Nguyệt xuống nước!

Nhưng tất cả là do Tô Thiển Nguyệt tự chuốt lấy mà thôi. Nếu không phải lúc đi qua có ý kéo thắt lưng của mình để cho mình bị mất thể diện thì nàng cũng không đẩy nàng ta xuống nước, thuận tiện gậy ông đập lưng ông kéo uôn đai lưng của Tô Thiển Nguyệt.

Sợ là vị Tô tiểu thư kia, sau khi tỉnh lại sẽ vì chuyện mình bị thất tiết mà đại náo một phen.

Nhưng làm cho thọ yến của bà ngoại mất vui đúng là lỗi của nàng, chỉ hy vọng chút nữa lão thái quân dùng cơm ngon miện coi như đền bù nổi đau trong lòng nàng.

Mà lúc này, Nguyên Khánh Châu nhìn Vân Thiên Mộng trước mắt mà sờ không được, trong lòng vô cùng khó chịu liền ôn tồn mở miệng nói với Thần Vương:

“Biểu ca, huynh không vào thăm bà nội sao? Bà hết sức nhớ huynh đó!”

Vừa nói đồng thời ánh mắt lại nhìn tới bóng lưng của Vân Thiên Mộng.

Thần Vương làm sao không nhìn ra tiểu tâm tư của Nguyên Khanh Châu muốn theo đuổi Vân Thiên Mộng. Nhưng Vân Thiên Mộng là cô gái mà Tần Vương hắn không cần, làm sao có thể nhìn nàng bước vào chính của của Nguyên gia được.

Huống hồ hôm nay thấy Vân Thiên Mộng nói năng tự nhiên, cử chỉ thanh tao lịch sự, không hề hèn yếu một chút nào, hoàn toàn khác với bộ dáng tìm chết trên đại điện ngày trước khiến cho Thần Vương vô cùng hiếu kì. Không biết Vna6 Thiên Mộng này vì bị từ hôn cố tình ngụy trang hay có ẩn tình gì khác.

Trong lúc này, Thần Vương đối với Vân Thiên Mộng vô cùng hiếu kì, trong lòng không muốn bất kì nam nhân nào bước lại gần cô gái vốn thuộc về mình đó.

Đúng lúc này, một mỹ phụ trung niên từ trong điện vọt ra, hướng thẳng Vân Thiên Mộng chạy tới, tay giơ cao khiến cho người ta biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì?

Sở Phi Dương và Thần Vương trong mắt hiện lên hàn quang, hai người đồng thới nhích người, một người chắn trước mỹ phụ trung niên kia, một người chắn trước người Vân Thiên Mộng.

Mà Dung Vân Hạc ở góc xa kia cũng chỉ kịp đứng lên.

“Không thấy đây là phủ Phụ Quốc Công sao, là địa phương cho phép người có thể càng rỡ sao?”

Thần Vương lạnh lùng lên tiếng làm cho Mỹ phụ kia cả người run lên, lập tức quỳ xuống đất.

Sở Phi Dương nhìn tới Thần Vương, thấy anh hung cứu mỹ nhân thì hứng thú, lạnh nhạt nói:

“Vương gia cần gì tức giận, hay cứ nghe bà ấy giải thích một chút di!”

Mỹ phụ kia nghe Sở Phi Dương nói thay cho mình thì lập tức ngẩng đầu nói:

“Bẩm Vương gia, Sở Tướng thiên kim này khinh người qúa đáng, đã đẩy con gái ta vào trong hồ còn để nó thất thố trước mặt người khác! Thần phụ nhất thời tức giận mới để mất phong thái!”

Mà Nguyên Khánh Châu ở một bên, bật dậy cả giận nói:

“Con gái nhà người là cái gì, đáng được Vân tiểu thư động thư sao?”

Thần Vương thấy Nguyên Khanh Châu ăn nói hồ đồ thì ánh mắt ngoan lệ quét tới chỗ hắn làm cho Nguyên khanh Châu lập tức ngậm miệng, biết điều đứng ngoan ngoãn ở một bên.

Mà Sở Phi Dương nhìn về phía Vân Thiên Mộng, cười nhẹ, hỏi:

“Không biết Vân tiểu thư giải thích thế nào?”

Vân Thiên Mộng ngước mắt nhìn về phía Sở Phi Dương chỉ thấy người này quá sức thần bí, thay đổi liên tục, vừa rồi dường như là ra mặt cho Tô phu nhân, giờ lại đứng về phía mình.

Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng nhìn Sở Phi Dương chằm chằm đánh giá thì trong lòng lo lắng Tô phu nhân cắn một cái liền giật tay áo Vân Thiên Mộng một cái giục nàng nhanh chóng giải thích chuyện này.

Vân Thiên Mộng liếc nhìn Khúc Phi Khanh, cấp cho nàng một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía Sở Phi Dương bình tĩnh nói:

“Tô phu nhân có bằng cớ cụ thể không? Nếu không có chẳng phải oan uổng cho Thiên Mộng? Lúc ấy các vị tiểu thư, phu nhân đều có ở đó, mọi người đều mở to mắt mà nhìn sang bên này, nếu ta động thừ sao có thể thoát khỏi ánh mắt nhìn như hỏa nhãn kim tinh của mọi người? Chẳng lẽ Tô phu nhân cho rằng các vị phu nhân và tiểu thư mắt đều mù hết sao? Huống chi, lúc ấy Tô tiểu thư đi tới khiêu khích, Thiên Mộng đã muốn bỏ qua, nhưng Tô tiểu thu tâm cao chí ngạo không muốn làm hòa, nếu nói là Tô tiểu thư cố ý cài tang vật giá họa của Thiên Mộng chưa chắc không có ai tin. Thậm chí, lúc Tô tiểu thư rơi xuống nước, Thiên Mộng còn ra sức giúp đỡ mọi người ai nấy đều thấy hết. Tô phu nhân chẳng những không có nữa điểm cảm tạ, lại còn muốn đánh Thiên Mộng, chuyện thất vọng bực này làm sao có thể giúp Tô Thượng Thư có thể ngồi vững ở Hình Bộ được đây? Phu nhân thiếu hiền lương như thế, sao có thể giúp Tô đai nhân xử lý việc của Tô phủ? Rồi không biết Tô đại nhân có ảnh hưởng từ phu nhân mà xử án bất công hay không?”

Đối phương nói một thôi một hồi, Tô phu nhân đã bị dọa tới trắng bệch cái trán đổ mồ hôi lạnh, thân thể kịch liệt run rẩy. Nàng ta chẳng qua là nghe con gái rơi xuống nước, qua nghị luận của mọi người biết có liên quan đến Vân Thiên Mộng nên vội chạy tìm người tính sổ. Lại không biết Vna6 Thiên Mộng khó dây dưa đến thế, nhanh mồm nhanh miệng, nói một hồi lại quăng cho cái tội danh làm nhục gia môn, làm sao có thể không làm nàng ta sợ mất mật được.

Mà những phu nhân tiểu thư bị nói là mù mắt cũng khôn phải đèn đã cạn dầu, rối rít lên tiếng làm chứng cho Vân Thiên Mộng, chỉ trích Tô phu nhân đổ oan cho người tốt, làm cho Tiền viện trở nên ầm ĩ. Duy chỉ có Sở Phi dương trong mắt lóe nụ cười, còn Dung Vân Hạc lại nhàn nhã ngồi xuống, Thần Vương thì trong mắt nghi ngờ càng sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui