Vú Vương giờ cũng không rảnh bận tâm chuyện khác, sai mấy nha hoàn đổi đệm chăn trên giường, dìu Vân Nhược Tuyết vào phòng trong. Nhưng Vân Nhược Tuyết không biết làm sao lại vùng dậy nắm chặt hai tay bà ta, gào lên như điên:
"Vú. . . ta không biết, ta cái gì cũng không biết. . ."
Vú Vương chịu đựng đau đớn trên cánh tay, nhẹ nhàng an ủi:
"Nhị tiểu thư, nô tỳ cũng biết, nô tỳ cũng biết người bị oan. Nhưng chuyện ngày hôm nay đã bị toàn bộ hạ nhân nhìn được, chúng ta bây giờ có kêu thấu trời cũng vô dụng. Nhưng người yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giải quyết xong Triệu Minh trước khi đến Tô Thành. Đến lúc đó, dù là khi quay lại Tướng phủ, Đại tiểu thư cũng không thể làm gì chúng ta. Hơn nữa, trong bụng phu nhân bây giờ còn mang bầu tiểu thiếu gia Tướng phủ, ai dám động vào chúng ta nào?"
Vân Nhược Tuyết nước mắt đầy mặt nghe được lời bà ta phân tích, thân mình đang run rẩy cũng dần bình tĩnh lại, chỉ là tiếng khóc thút thít vẫn không ngừng. Dù gì cũng là thiên kim tiểu thư chưa chồng, dù lần này có là bị người khác hãm hại thì nếu việc này truyền ra ngoài đừng nói đến chuyện gả cho vương tôn quý tộc, e là phụ thân cũng xóa tên nàng trong gia phả luôn.
Huống hồ, Vân Nhược Tuyết từ lúc ra đời đã nhận được mọi sự sủng ái, từ trước đến nay đều là ăn trắng mặc trơn sống trong khuê phòng, nhưng nếu là vì chuyện này mà biến thành bách tính bình dân, chuyện này đối với nàng mà nói là sống không bằng chết, lại còn chưa nói đến sự châm chọc, dè bỉu của các tiểu thư quý tộc khác nữa.
Thật vất vả mới dỗ cho Vân Nhược Tuyết ngủ được, vú Vương cũng không dám rời nàng nửa bước, nắm tay Vân Nhược Tuyết, tựa mình ở đầu giường, sắp xếp lại những sự việc phát sinh trong ngày lại một lần.
Bản thân mình trước đó đã báo cho Triệu Minh biết vị trí phòng nghỉ của Đại tiểu thư, trong góc tối của hành lang còn phái tiểu nha đầu theo dõi, lúc tiểu nha đầu kia kêu to lên hái hoa tặc, thì mình liền đứng canh ở phòng ngoài của Nhị tiểu thư. Sau khi Nhị tiểu thư chạy tới phòng Đại tiểu thư, mình đã đóng chặt cửa phòng, lúc đó cũng không thấy trên giường có ai cả.
Nhưng vì sao chỉ trong vẻn vẹn có chút thời gian, cánh cửa phòng vốn đóng chặt lại mở rộng ra, mà Triệu Minh vốn nên xuất hiện trên giường Đại tiểu thư lại lột sạch quần áo nằm trong chăn của Nhị tiểu thư.
Vú Vương càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, nhất là khi đã quá nửa đêm, Vân Thiên Mộng với Vân Yên lại quần áo chỉnh tề, sợ rằng lần này mình đã bị Vân Thiên Mộng tương kế tựu kế.
Mà việc duy nhất mà mình có thể làm bây giờ là diệt cỏ diệt tận gốc, Triệu Minh này không thể lưu lại, bằng không nếu Tướng gia dùng gia pháp, Triệu Minh kia nhất định sẽ khai ra cả phu nhân.
Đến lúc đó, cho dù bình thường Tướng gia có sủng ái phu nhân thì chuyện hãm hại tiểu thư này cũng không cho phép Tướng gia niệm tình riêng rồi.
Lần này, Đại tiểu thư quả thật cao tay, sợ là nàng ngay từ đầu đã tính đến chuyện phu nhân sẽ động tay động chân trên đường đi, đầu tiên là lôi kéo Nhị tiểu thư cùng đi, sau đó tùy thời đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Nhị tiểu thư. Lòng dạ độc ác bực này, lại có thể là của một thiếu nữ mười lăm tuổi, điều này khiến cho vú Vương toát mồ hôi lạnh, trắng đêm không ngủ lại đứng lên, nhìn thấy bên ngoài đã tờ mờ sáng, lấy từ trong áo ra một gói thuốc bột đổ vào trong chén trà, bưng nó ra ngoài phòng khách. . .
Đêm này đám người Vân Thiên Mộng lại ngủ thật ngon, tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng, mang theo chút hơi ấm, khiến lòng người cũng khoan khoái vui vẻ hẳn lên.
Mộ Xuân mặt đầy kinh hoảng bưng đồ ăn sáng tiến vào nói:
"Tiểu thư, Lưu hộ vệ tới đây bẩm báo, nói... nói đêm qua, tên đăng đồ tử kia đã chạy trốn rồi!"
Vú Mễ dùng khăn ấm cẩn thận lau hai bàn tay của Vân Thiên Mộng, nghe Mộ Xuân nói trong lòng liền lo lắng, lập tức nâng mắt nhìn Vân Thiên Mộng, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh lại ổn định tinh thần, lại nhìn Mộ Xuân kinh ngạc như thế không khỏi lên tiếng trách cứ:
"Ngươi là đại nha hoàn bên người tiểu thư, gặp chuyện sao có thể không có chừng mực như vậy?"
Bị vú Mễ nhắc nhở, hai gò má Mộ Xuân tức khắc ửng hồng, đè xuống lo lắng trong lòng, đưa đồ ăn sáng đặt xuống, giọng điệu ôn hòa nói:
"Tiểu thư, nhỡ đâu đăng đồ tử kia quay trở lại thì phải làm thế nào ạ?"
Vân Thiên Mộng thấy Mộ Xuân thật lòng quan tâm cho mình, đôi môi khẽ mím kia khẽ cong lên, vẽ lên nụ cười nhẹ nhàng lại vô cùng vui vẻ, nhận lấy bát cháo trong tay vú Mễ, cầm thìa khuấy khuấy bát cháo ngân nhĩ trong tay, nhẹ giọng nói:
"Đừng quá lo lắng. Trải qua chuyện tối hôm qua, Lưu hộ vệ chắc chắn sẽ tăng mạnh canh phòng, hơn nữa điểm dừng chân tiếp theo là biệt viện của nhà ta, cứ yên tâm đi."
Chỉ có điều, Vân Thiên Mộng cũng không nói rõ, một loạt sự việc này, đều là nàng báo cho mợ, bởi vậy, sắp tới có xảy ra chuyện gì, Vân Thiên Mộng tất nhiên rõ như lòng bàn tay.
Nhưng có một việc khiến nàng không giải thích được, lúc đầu nàng chỉ hi vọng mợ có thể cho vài hộ vệ của phủ Hộ quốc công tới giúp mình, nhưng thật không ngờ, người xuất hiện ngày hôm qua lại là đại biểu ca Khúc Trường Khanh.
Tuy rằng Vân Thiên Mộng với Khúc Trường Khanh cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng vị đại biểu ca này đối nhân xử thể rất nghiêm cẩn chững chạc, tuổi còn trẻ đã là Binh Bộ Thị Lang, cũng không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng lúc này đây hắn vì sao phải dẫm vào cũng nước đục Tướng phủ này?
"Tiểu thư, cháo sắp nguội rồi, chúng ta còn phải khởi hành, miễn cho người ta lại nói ra nói vào."
Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng chỉ nhìn chằm chằm cháo trong bát mà không ăn một miếng, trong lòng lo lắng truyện vừa rồi, liền thốt lên tiếng nhắc.
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu, đơn giản dùng một chén cháo nhỏ cùng hai cái bánh ngô, liền rời phòng khách.
Vân Yên đã dẫn đám nha hoàn ma ma đứng ngoài cửa từ lâu, thấy Vân Thiên Mộng đi ra vội vàng hành lễ:
"Yên Nhi tham kiến tỷ tỷ."
"Tỷ muội trong nhà, không cần đa lễ." Khóe miệng Vân Thiên Mộng mỉm cười. Vân Yên tự mình tiến tới đỡ lấy nàng, cẩn thận đỡ Vân Thiên Mộng xuống lầu.
Chuyện tối ngày hôm qua làm cho Vân Yên hiều được rõ ràng, đại tỷ Vân Thiên Mộng thực sự là phúc tinh của nàng.
Nếu không có Vân Thiên Mộng nhắc nhở hôm qua, e là cái danh yêu đương vụng trộm kia sẽ chụp lên đầu nàng, đến lúc đó, dù mình có mười cái miệng cũng không thanh minh được.
Nghĩ đến đêm qua, Vân Nhược Tuyết từ trước tới nay luôn ương ngạnh kiêu ngạo cũng hết đường chối cãi. Vân Yên ngoài việc toát ra một thân mồ hôi lạnh cũng thở phảo nhẹ nhõm một hơi, càng thêm tôn kính Vân Thiên Mộng.
Đợi tất cả mọi người lên xe ngựa, Vân Nhược Tuyết mới ngái ngủ tỉnh dậy, chỉ là nàng cứ ngồi trên giường hồi lâu, cũng không thấy vú Vương vẫn đang ngồi trên ghế băng tới hầu hạ, nhớ tới nhục nhã tối hôm qua, Vân Nhược Tuyết nhặt gối đầu trong tay lên ném về phía vú Vương:
"Còn ngẩn ra đấy, không thấy ta đã dậy rồi à?"
Vú Vương đang nhìn chằm chằm vào chén trà kia ngẩn người, căn bản không chú ý đến mọi việc trước mặt, bị gối đầu đập vào mặt tức giận mà lại không dám, chỉ có thể đè xuống lo lắng trong lòng hầu hạ Vân Nhược Tuyết rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng.
Vân Nhược Tuyết cũng không đói bụng, ăn qua loa chút bánh điểm tâm, định cầm lấy chén trà bên cạnh lại bị vú Vương nhanh tay lấy đi:
"Vú Vương, ngươi làm gì vậy?"
Thấy vú Vương vẻ mặt khác lạ, Vân Nhược Tuyết giận còn chưa tiêu liền phun hỏa, chỉa vào mũi vú Vương bắt đầu mắng chửi:
"Ngay cả ngươi cũng dám đối đầu với ta, không muốn sống nữa à?"
Vú Vương giật mình, giờ mới để ý tình huống trước mặt, vội vàng lắc đầu:
"Tiểu thư bớt giận, trà trong chén này đã nguội lạnh, uống vào không tốt cho cơ thể, nô tỳ đổi một chén khác cho người."
Nói xong, vú Vương xoay người cầm chén trà trên tay đổ vào bồn cây, lại lấy một cái chén trà khác, rót đầy một chén trà nóng đưa tận tay Vân Nhược Tuyết.
Đợi đến khi Vân Nhược Tuyết bước ra khỏi khách sạn chuẩn bị khởi hành thì đã là chuyện của một canh giờ sau. Trong khi Vân Thiên Mộng cùng Vân Yên không có nửa câu trách móc thì toàn bộ hạ nhân tập trung quanh xe ngựa lại là giận mà không dám nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...