Dịch giả: Phượng Vũ
Ngọc Càn Đế giật vạt áo ra khỏi tay Hoàng hậu, nhìn nàng ta khóc như lê hoa đái vũ mà hắn lại không nổi lên một chút lòng thương cảm nào, chỉ thấy thất vọng trong lòng. Không ngờ hoàng hậu nhìn ôn nhu, hiền thục lại thực sự ngoan độc như thế, vì lòng ghen mà ngay cả tư thế mẫu nghi thiên hạ cũng vứt bỏ, còn lấy cả con gái của mình ra để làm thẻ đánh bạc trong việc tranh giành tình cảm. Thực đúng là một nữ tử không biết từ bất cứ thủ đoạn nào.
Hai tay mất điểm tựa, thân thể Hoàng hậu ngã nhào ra mặt đất, bàn tay mịn màng vì chà xát lên nền gạch xanh mà chảy máu. Nhưng lúc này nàng ta không để ý được nhiều đến thế, vì không có cung nữ thiếp thân nâng dậy nên chỉ có thể tiếp tục ngồi lên, quỳ trước mặt Ngọc Càn Đế, tiếp tục khóc lóc: “Hoàng thượng, nô tì vào cung đã nhiều năm như thế, vẫn luôn một lòng một dạ với Hoàng thượng. Sao nô tì có thể làm ra một chuyện khiến Hoàng thượng tức giận như chuyện này được chứ? Công chúa cũng là do bản thân nô tì hoài thai mười tháng mới sinh ra được, sao nô tì lại không thương nó cho được, sao có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương kia? Hoàng thượng nghĩ xem, người là chỗ dựa duy nhất của nô tì và công chúa, sao nô tì lại có thể tự mình phá hủy đi bức tường dựa của mình chứ?”
Nghe Hoàng hậu trăm miệng một lời nhắc tới vợ chồng đồng lòng, Dung Quý Phi biết nàng ta đã lấy lại được sự tỉnh táo vốn có.
Một nữ tử không có bối cảnh gia tộc cường đại lại có thể sinh tồn trong sự kìm kẹp giữa Thái hậu và Ngọc Càn đế tới tận bây giờ há có thể là người bình thường sao?
Mặc dù chuyện này lúc đầu làm Hoàng hậu trở tay không kịp, nhưng lúc này nghe nàng ta nói đâu ra đấy, Dung Quý Phi hiểu là nàng ta đã bình tĩnh lại rồi.
Dù sao mục đích của mình cũng đã hoàn thành, Ngọc Càn đế có tin tưởng hoàng hậu hay trách phạt nàng ta cũng chẳng còn liên quan gì tới nàng nữa.
Nghe hoàng hậu không ngừng giải thích, lại luôn miệng coi mình là trung tâm nên Ngọc Càn đế đã hơi mềm lòng, ánh mắt không khỏi nhìn nàng ta một lần. Chỉ thấy nàng ta khóc như hoa lê đái vũ, không khỏi khiến người ta vừa động lòng, vừa thương xót. Nghĩ tới hoàng hậu xưa nay luôn hiền lương, rộng lượng, mà chuyện xảy ra hôm nay cũng có chút kỳ quái, bản thân hắn vì chuyện Bích Nhi nhắc tới chuyện mất mặt của Cầm Nhi và Thụy Vương nên cũng đâm ra nóng giận, không xem xét thấu đáo vấn đề, có lẽ đã thật sự oan uổng cho hoàng hậu rồi.
“Tất cả đứng lên đi!” Nhìn người đang quỳ trên mặt đất, Ngọc Càn đế lạnh giọng mở miệng.
Nghe Ngọc Càn đế mở miệng, hoàng hậu trong lòng không khỏi mừng rỡ. Hoàng thượng đã nói vậy có nghĩa là hắn đã để tâm những lời mình nói, nếu không dù mình có dập đầu cầu xin thế nào, chỉ sợ Ngọc Càn đế cũng không nhìn tới một lần.
Ánh mắt Ngọc Càn đế đã chuyển từ người hoàng hậu sang gương mặt xinh đẹp của Dung Quý Phi, trầm ngâm trong chốc lát bèn mở miệng: “Hoàng hậu, không cần biết chuyện này có liên quan gì tới nàng hay không, nhưng hôm nay Dao Nhi gặp nạn cho thấy nàng thật sự không có khả năng chăm sóc cho nó nữa. Bích Nhi biết rõ trong cung cấm đốt vàng mã nhưng lại vẫn lén lút làm, có thể thấy nàng quản giáo người của mình không nghiêm. Vè phần nàng, trong cung, trước mặt bao người mà hô to gọi nhỏ, hồ ngôn loạn ngữ, chính là vi phạm cung quy. Trẫm không những phải trách phạt Bích Nhi, mà ngay cả nàng cũng không thoát khỏi liên quan. Kể từ hôm nay, nàng ở trong cung đóng cửa suy ngẫm một tháng cho trẫm. Về phần Dao Nhi, tạm thời để nó cho Dung Quý Phi chăm sóc.
Nghe xong, thân thể hoàng hậu lảo đảo nghiêng đi, ánh mắt dường như vẫn chưa tin vào những lời Ngọc Càn đế nói. Phát hiện ánh mắt của phu quân mình sớm đã có hình ảnh của nữ nhân khác, một cỗ đắng chát dâng lên trong lòng, nhưng hôm nay chuyện tình đã ra thế này, Hoàng thượng không trách phạt nặng hơn đã là một ân huệ lớn lắm rồi.
Nhưng trong lòng vẫn có chút không cam, tại sao lại cướp con gái của mình đi chứ?
Hoàng hậu lại quỳ rạp xuống, sắc mặt thê lương cầu khẩn: “Hoàng thượng, sau này nô tì chắc chắn sẽ chăm sóc công chúa thật tốt, cầu xin Hoàng thượng đừng…”
“Tâm ý trẫm đã quyết rồi! Các ngươi vào cung hoàng hậu, bế công chúa sang Dung Hoa cung đi!” Không đợi Hoàng hậu nói xong, Ngọc Càn đế đã mở miệng ngắt lời nàng ta, lập tức quay đầu ra khỏi Dao Dục Cung.
Dung Quý Phi nhìn thân ảnh Ngọc Càn đế xa dần, lạnh lùng phúc thân với hoàng hậu, sau đó lập tức dẫn cung nhân ra khỏi Dao Dục Cung.
Hoàng hậu nhìn hai người lần lượt rời đi, nước mắt không còn được kìm nén nữa, chảy xuống như mưa tuôn. Cuối cùng, ánh mắt nàng ta dừng lại ở bóng lưng Dung Quý Phi, trong mắt lóe lên ý lạnh, ngập tràn hận thù.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng!” Ngọc Càn đế cũng không về Dưỡng Tâm điện mà dẫn đầu đi tới Dung Hoa cung.
Lúc này, hắn ngồi tại thiên điện trong Dung Hoa Cung, một tay nhẹ vuốt ve gương mặt đáng yêu của Dao công chúa. Dung Quý Phi vừa bước vào, thấy hắn thì hơi kinh ngạc, vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi!” Ánh mắt Ngọc Càn đế vẫn không rời tiểu công chúa đang ngủ say, chỉ nâng tay lên ra hiệu để Dung Quý Phi đứng dậy.
“Tạ Hoàng thượng!” Dung Quý Phi vẫn luôn trầm mặc ít nói, ngoại trừ những lễ tiết tất yếu phải làm, còn lại vẫn luôn lạnh lùng, bình thản như một chén nước trong.
Dung nhan làm cho thế nhân có thể trầm mê của nàng, cho dù Ngọc Càn đế vốn đã nhìn mỹ nữ khắp thiên hạ cũng không khỏi động dung, đưa mắt ngắm nhìn nàng hồi lâu.
Ngọc Càn đế vô cùng tò mò, không biết dưới gương mặt lãnh đạm kia đang cất giấu một con người như thế nào. Sự việc tình cờ hôm nay đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Ngọc Càn đế đối với nàng.
Thu hồi tay đang vuốt má Dao công chúa, Ngọc Càn đế đứng dậy, lệnh cho vú nuôi trong cung chăm sóc tốt cho tiểu công chúa, còn hắn thì bước tới trước mặt Dung Quý Phi. Thấy mặt nàng ửng hồng, sóng mắt thanh lệ mà u lãnh, dung nhan dưới ánh nến lập lòe thực sự hấp dẫn vô cùng, hắn không tự chủ được mà vươn tay ra, muốn chạm vào gương mặt của nữ nhân vốn thuộc về mình.
Nhưng không ngờ Dung Quý Phi lại lui về sau một bước nhỏ, lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói: “Nô tì đến chậm, kính xin Hoàng thượng thứ tội!”
Nhìn Dung Quý Phi vừa né tránh mình, mắt Ngọc Càn đế hơi trầm xuống, cúi người nâng nữ tử trước mặt lên, cười nói: “Là trẫm không cho người thông báo, sao có thể trách nàng. Đây là lần đầu trẫm tới Dung Hoa cung, không biết ái phi sống ở đây có thấy thoải mái không?”
Dung Quý Phi nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, cố gắng che giấu vẻ không vui, thấp giọng trả lời: “Tạ Hoàng thượng quan tâm, nô tì sống ở đây rất tốt.”
Lúc Dung Quý Phi trả lời mình, Ngọc Càn đế lén quan sát nàng.
Thần sắc trên mặt nàng vẫn luôn lạnh lùng, thanh đạm, dường như những sự tình mới xảy ra vừa rồi chẳng một chút liên quan nào tới nàng. Dù hắn đã đưa Dao công chúa tới cung của nàng, Dung Dung cũng chưa hề thay đổi sắc mặt. Nữ tử này thật sự lạnh tình hay không hề có ý gì với hắn, điều này khiến cho Ngọc Càn đế nảy lên cảm giác muốn chinh phục.
Dù sao, ngoài việc không thể để cho Dung Dung sinh con, dung mạo cũng như gia thế của nàng thật sự là một sự hấp dẫn mê người.
Huống hồ, hắn đã phong nàng làm Quý Phi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt, nếu nàng không xuất ra thứ gì đó để trao đổi, chẳng phải là cô phụ hoàng ân của hắn ban cho rồi không?
Nghĩ vậy, Ngọc Càn đế duỗi tay ra, lập tức ôm lấy vòng eo mềm mại của Dung Quý Phi. Nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng gì, hắn cúi đầu muốn hôn lên cặp môi đỏ mọng mê người kia…
“Nương nương…” Đúng lúc này, sắc mặt Dung Dung ửng đỏ lên, lập tức té xỉu trong ngực Ngọc Càn đế. Cung nữ ở bên thấy vậy thì lập tức hô lớn.
“Gọi thái y!” Ngọc Càn đế nhin Dung Dung ở trong lòng mình, lông mày không khỏi nhíu một cái, lập tức ôm nàng vào tẩm cung, để Uyên Nhi hầu hạ nàng nằm lên giường, còn hắn thì quan sát nàng. Thấy sắc mặt nàng đỏ hơn bình thường bèn vươn tay đặt lên trán nàng, phát hiện trán nàng nóng hầm hập.
“Để các ngươi chăm sóc một người mà các ngươi chăm sóc thế này sao? Chủ tử của các người đã sốt đến mức này mà không có ai phát hiện ra, các người hầu hạ kiểu gì thế?” Ngọc Càn đế gầm lên với đám nô tài đang quỳ trên mặt đất.
“Hoàng thượng, thái y đến rồi!” Dư công công đi vào tẩm cung, nhỏ giọng bẩm báo.
“Đến rồi còn không nhanh cút vào đây, chẳng lẽ còn muốn trẫm đi mời?” Hỏa khí lan tràn như lửa cháy, nghĩ tới đủ mọi sự tình phát sinh trong đêm nay, Ngọc Càn Đế vốn tưởng tới chỗ Dung Dung có thể được thư thái, thanh tịnh, không ngờ ngay cả nàng cũng làm hắn lo lắng. Khó trách lúc vừa rồi ở ngoài ngự hoa viên, lúc nắm tay nàng, hắn thấy tay nàng lạnh buốt.
“Vi thần tham kiến…” Thái y vội vàng tiến vào tẩm cung, thấy Ngọc Càn đế đang ngồi trước giường Dung Quý Phi thì vội vàng quỳ hành lễ.
“Đứng lên đi, mau tới bắt mạch cho Dung Quý Phi!” Ngọc Càn đế mang theo tâm tình bực bội phất phất tay, ra lệnh cho thái y đang quỳ kia nhanh tiến lên bắt mạch.
“Vâng!” Thái y lập tức tiến tới bên giường, thuần thục đặt cái hòm thuốc sang một bên, sau khi Uyên Nhi đặt lên cổ tay trắng nõn như ngọc một cái khăn mỏng, lão mới vươn tay ra bắt mạch.
“Sao rồi?” Nhìn thái y nhíu mày, Ngọc Càn đế sốt ruột mở miệng hỏi.
“Bẩm hoàng thương, Quý Phi nương nương thân thể nhiễm lạnh dẫn đến sốt cao không lùi, e là phải tĩnh dưỡng hơn một tháng mới xong. Hiện tại dù đã sang xuân nhưng khí hậu vẫn thất thường, phải chú ý giữ ấm thân thể, nếu bị nhiễm lạnh nữa thì e là sẽ lưu lại di chứng.” Thái y thu tay lại, cung kính đem kết quả mình chẩn đoán nói ra.
Nghe xong kết luận của Thái y, lông mày Ngọc Càn đế một lần nữa giãn ra. Nhớ tới sự ấm áp lúc ôm nàng vào lòng, hắn bèn giao trách nhiệm cho thái y. “Về sau bệnh tình của Dung Quý Phi do ngươi phụ trách, nếu xảy ra sai lầm gì thì không cần tới gặp trẫm nữa.”
“Vâng, ty chức sẽ tận tâm tận lực!” Không ngờ Ngọc Càn đế vốn chưa từng để tâm tới Dung Quý Phi lại đổi tính, thái y lập tức dập đầu cam đoan.
Mà lúc này, Dung Dung nằm ở trên giường, dung nhan bị màn che che khuất đã mở mắt ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm trạng căng thẳng cũng dần dần nới lỏng.
Trong cung Phượng Tường.
“Thái hậu, chúng ta không tới thăm tiểu công chúa và Dung Quý Phi sao?” Sớm đã có người tới bẩm báo sự tình phát sinh ở Dao Dục Cung và Dung Hoa cung, Cù công công nhìn thái hậu đang đọc sách bên bàn, khó hiểu hỏi.
Thái Hậu lật sang trang sách, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Cù công công, lãnh đạm đáp: “Hoàng thượng đã muốn ở cùng với Dung Quý Phi, bổn cung cần gì tới làm phiền chứ? Huống hồ đêm dài yên tĩnh, bổn cung sớm đã đi ngủ, sao phải tự mình tới hỏi thăm bọn chúng chứ?”
Cù công công nghe Thái hậu dạy bảo thì cũng hiểu ra. Lúc này đêm đã khuya, nếu Thái hậu ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở Dao Dục Cung hoặc Dung Hoa cung, có khi còn làm Hoàng thượng đem lòng sinh nghi. Chuyện đêm nay cũng không phải do Thái hậu sai sử, người của cung Phượng Tường cần gỉ phải tới chịu tiếng xấu thay người khác làm gì chứ?
“Chỉ có điều, qua đêm nay, chuyện oan ức của Phi Nhi cũng coi như được giải rồi!” Khép lại cuốn sách trên tay, Thái hậu nhẹ than một câu, khối đá đè nặng trong lòng cũng đã được đặt xuống rồi.
Chỉ là, chuyện của Khúc Phi Khanh sau đêm nay sẽ kết thúc nhưng lại có vấn đề khác xuất hiện, với kinh nghiệm sinh tồn trong cung nhiều năm của Thái Hậu, bà tuyệt đối không tin chuyện đêm nay chỉ là trùng hợp.
Huống chi, Bích Nhi kia sao có thể ngốc tới mức đem quần áo của Cầm Nhi đi đốt được chứ? Dung Dung sớm không tới, muộn không tới thăm Dung Hiền Thái Phi, lại đi vào đúng hôm nay. Hoàng đế tạm thời để Dung Quý Phi chăm sóc cho Dao công chúa, chỉ sợ là bởi hoàng đế động tâm với sắc đẹp của Dung Dung rồi. Hắn mượn việc tới thăm Dao công chúa để quang minh chính đại tới Dung Hoa Cung. Thế nhưng trùng hợp Dung Dung lại ngã bệnh, đây không phải bởi vận khí của Dung gia quá kém mà bởi phía sau có người chỉ đạo.
“Thái hậu không cần hao tâm tổn trí thêm làm gì. Khúc tiểu thư hiền lành tất có trời giúp, ông trời cũng sẽ không để Khúc tiểu thư phải chịu oan uổng.” Cù công công thấy Thái hậu tâm tình nặng nề, cũng đoán ra bà đang cân nhắc chuyện đêm nay. Nhưng khuê dự của Khúc Phi Khanh đã có thể bảo toàn, đối với bọn họ chính là chuyện tốt nhất rồi.
Thái hậu cười lạnh, Phi Nhi có phải vì hiền lành nên được trời giúp hay không thì bà cũng không biết chắc. Nhưng với sự bảo hộ của phủ Phụ Quốc Công và Vân Thiên Mộng dành cho Phi Nhi, sợ là chuyện đêm nay không tránh khỏi có liên quan tới mấy người này.
Không thể tưởng tượng được nha đầu trước kia luôn khúm núm, sợ sệt, ngày nay lại có tâm cơ và thủ đoạn đến thế. Không gả được nàng ta cho Thần Vương thật sự quá đáng tiếc.
Nhìn Lan Nhi gỡ trâm cài đầu hoa lệ của mình xuống, thái hậu nhẹ giọng phân phó: “Phái người chăm sóc Dung Quý Phi, đã bị bệnh thì không nên tùy ý gặp khách.”
“Vâng!” Lan cô cô nhẹ nhàng gỡ một cây trâm quý ra khỏi tóc của Thái hậu, sau đó nhẹ giọng trả lời.
Sở Phi Dương nghe Tập Lẫm bẩm báo xong mới từ thư phòng đi tới Mộng Hinh Tiểu Trúc. Trong nội viện đã tối om, ánh trăng trong trẻo rọi sáng đường đi. Đi tới cổng vào, hắn thấy trong phòng vẫn còn ánh nến, tâm tình không khỏi tốt lên. Cảm giác có người chờ mình thật sự là ấm áp, rốt cuộc trên đời này còn có người tình nguyện chờ hắn, dù hắn về trễ bao lâu cũng sẽ thắp đèn chờ hắn về.
Bước vào phòng, Nguyên Đông đang gác đêm lập tức đứng thẳng dậy, còn định hành lễ nhưng Sở Phi Dương đã ngăn lại, sau đó ra hiệu cho Nguyên Đông ngồi xuống, còn hắn thì nhẹ chân xốc màn cửa bước vào buồng ngủ.
Vân Thiên Mộng cũng chưa ngủ ngay, vẫn đang nằm nghiêng trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chờ Sở Phi Dương trở về. Dù đang nhắm mắt nhưng nàng vẫn cảm nhận được hắn đang tới gần, cặp môi đỏ mọng không khỏi nhếch lên. Người kia đi nhanh tới, khi nàng vừa mở mắt ra thì hắn đã cúi người đặt lên trán nàng một nụ hôn, trách móc: “Còn chưa ngủ sao?”
Nói xong, lại vén chăn đắp lên người nàng.
“Chờ chàng về!” Vân Thiên Mộng nhìn tuấn nhan như đang trách cứ, giận dỗi, không khỏi buồn cười.
Nàng lại không biết, một câu nói này chẳng khác nào búa nện vào lòng Sở Phi Dương, làm hắn mãi không lấy lại được bình thản. Một câu quan tâm bình thường so với thanh âm nịnh nọt trên quan trường trân quý hơn không biết bao nhiêu lần.
Trước đây, lúc trên chiến trường chém giết, hắn còn chưa từng nghĩ tới một ngày mình cũng sẽ lấy vợ. Người bình thường cũng biết, người suốt ngày đối mặt với tử vong như bọn hắn vốn không thể nắm chắc được tính mạng của mình, nghe câu này xong sao có thể không cảm động cho được?
Hắn cúi đầu xuống hôn nàng, sau đó mới trầm thấp nói: “Sự tình đã làm đâu vào đấy rồi.”
Vân Thiên Mộng khép hờ hai mắt, lúc này mới hoàn hồn sau nụ hôn dài của hắn, thần sắc lấy lại sự nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi: “Dung Quý Phi không sao chứ?”
Cho dù Dung Dung thông minh nhạy cảm nhưng Ngọc Càn đế là thiên tử một nước, mà lúc này nàng còn là Quý Phi, nàng không thể ngang nhiên cự tuyệt Ngọc Càn đế được.
“Tạm thời không ngại. Mặc dù không có chuyện hôm nay thì Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua nàng ta đâu. Dù sao gia thế của nàng ta là một núi vàng, sự hấp dẫn cực kỳ lớn, tăng thêm ân sủng của tiên đế dành cho Dung Hiền thái phi, dù Dung Quý Phi có được sủng ái thì Hoàng thượng vẫn có đường lùi.” Sở Phi Dương ôm nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó hắn mới cởi áo ngoài và giày, nghiêng người nằm xuống bên cạnh.
Nghe Sở Phi Dương phân tích, Vân Thiên Mộng gật gật đầu. Từ xưa đến nay Đế vương vẫn luôn là kẻ vô tình. Nữ tử trong hậu cung của hắn đều là những quân cờ, thẻ đánh bạc của hắn, huống hồ Dung Quý Phi dung mạo xuất chúng, sao Ngọc Càn đế có thể bỏ qua nàng ta được?
Nhưng nhớ tới chuyện kia, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi thở dài ảo não. Dù trong lòng nàng ấy có người kia, nhưng đã vào cung chẳng khác nào hãm thân vào biển sâu, chỉ sợ hai người họ cả đời này sẽ vô duyên.
“Đang êm đẹp nàng tức giận chuyện gì thế? Lại tiếc cho Dung Quý Phi à?” Sở Phi Dương nhìn ra tâm sự của nàng, lập tức kéo nàng vào lòng, môi mỏng kề sát tai nàng, nhẹ giọng nói ra một bí mật cho nàng nghe.
Nghe xong, hai mắt Vân Thiên Mộng không khỏi trợn lên, không ngờ sự tình lại thành ra như thế. Chỉ có điều, thân phận hiện tại của Dung Dung thực sự là một vấn đề khó giải quyết.
Vân Thiên Mộng còn đang bận suy tư thì một bàn tay ấm nóng đã tham lam tiến vào trong quần áo của nàng, áp lên da thịt nàng, đôi mắt đen bao trọn lấy nàng. Nàng còn không kịp mở miệng đã lập tức bị người nằm bên ăn cho bằng sạch…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...