Sở Vương Phi

Dịch: Phượng Vũ

Màn đêm buông xuống, ngoài trời lạnh thấu xương, trong nội cung các chủ tử đã sớm lên đèn, những con đường cũng sáng rực lên.Ngọc Càn Đế nghe nói công chúa tới tẩm cung của Hoàng hậu nên cũng tới đó dùng bữa tối, sau khi chơi đùa một hồi, thấy trời đã tối thì từ chối lời ám chỉ ngủ lại của Hoàng hậu, dẫn Dư công công rời khỏi hậu cung, đi về Dưỡng Tâm điện.

Dung Quý Phi đem bánh đậu xanh cho Dung Hiền thái phi khiến bà vô cùng vui vẻ, sau khi dùng bữa tối bèn thức thời xin phép quay về tẩm cung của mình.

“Nương nương, đã tối như vậy rồi, trời lạnh lắm, người hãy cẩn thận một chút!” Cung nữ đi sau nàng, thấy nàng chậm rãi tản bộ thì không ngừng lo lắng nhắc. Mặc dù Dung Quý Phi vào cung lâu rồi nhưng chưa từng được Hoàng thượng sủng ái, nhưng Dung gia dù sao vẫn là một trong tứ đại gia tộc, Dung Quý Phi phẩm cấp cũng cực cao nên các nàng ngày thường đều hầu hạ vô cùng chu đáo. Nếu không lỡ như để xảy ra chuyện, nhất định sẽ làm hoàng thượng tức giận.

“Không sao. Ngồi lâu quá, ta cũng muốn đi lại một chút.” Dung Quý Phi không vội vã quay về, chỉ chậm rãi đi bộ. Thần sắc nàng thanh lệ mà lạnh nhạt, khí tức cao quý tản ra quanh thân, mặc dù đám cung nhân đi ở đằng xa cũng cảm nhận được, thế nên cũng có không ít cung nhân lén lún trốn ở các góc xa thưởng thức quý khí của nàng.

“Quý Phi Nương nương ngày thường toàn ở Dung Hoa cung, sao hôm nay lại có nhã hứng đi dạo ngự hoa viên vậy?” Một cung nữ trốn ở góc xa thì thầm với người bên cạnh.

“Nghe nói hôm nay Quý phi nương nương tới thăm Dung Hiền thái phi, có lẽ vừa ở cung của Thái phi quay về Dung Hoa cung.” Một tiểu thái giám của phòng ngự thiện khoe khoang. Hôm nay hắn không phải đưa bữa tối tới Dung Hoa cung, mà trong nội cung của Dung Hiền Thái Phi lại gọi hai phần bữa tối, người sáng suốt có thể nhìn ra ngay.

“Ai, Dung Quý phi thật là đáng thương, xinh đẹp thế mà có khi phải sống cô độc cả quãng đời còn lại.” Nghĩ tới Dung Hiền thái phi, mọi người không khỏi cảm thán.

“Được rồi, được rồi! Có thời gian ở đây xót thương người khác không bằng thương cho chính mình đi. Thật sự lạnh muốn chết rồi!” Một tiểu thái giám hôm lấy mình dậm chân, sau khi nói xong câu này thì vọt về phòng của mình. Những người khác thấy thế cũng chợt cảm thấy đêm nay đúng là lạnh, không hề đứng lại xem náo nhiệt nữa mà vội vàng rời đi.

“Uyên Nhi, nghe ngóng được chưa?” Nhìn mọi người rời đi, Dung Quý Phi nhỏ giọng hỏi cung nữ thiếp thân đã đỡ lấy cánh tay mình.

“Vâng!” Uyên Nhi nhỏ giọng, cung kính đáp, sau đó một chủ một tớ như vô tình mà đi, tiến về ngã ba trước mặt.

“Người nào?” Còn chưa đi tới được vài bước, phía trước truyền đến tiếng hỏi nghiêm khắc.


Thanh âm này là của Dư công công, Dung Quý Phi nhẹ gật đầu với Uyên Nhi, sau đó Uyên Nhi trả lời: “Chúng ta là người của Dung Hoa cung!”

Đúng lúc này, Ngọc Càn đế đã đi tới trước măt, Dung Quý Phi lập tức dẫn mọi người tới hành lễ: “Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”

“Tất cả đứng lên đi. Trời lạnh như thế, sao lại đi dạo trong ngự hoa viên.” Ngọc Càn Đế nhìn về hướng Dung Quý Phi tới, trong lòng liền hiểu ra, lại đưa mắt nhìn Dung Dung, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng.

“Bẩm hoàng thượng, nô tì vừa tới ăn tối cùng Thái phi, giờ đang chuẩn bị về cung!” Dưới ánh đèn mờ ảo, Dung Quý Phi như được bao phủ bởi một mảnh ánh sáng nhạt nhòa, vẻ đẹp của nàng càng trở nên mơ hồ khiến cho người ta không khỏi muốn giơ tay túm lấy. Ngay cả Ngọc Càn đế xưa nay ttinrh táo, đối mặt với vẻ xinh đẹp này cũng không khỏi phân tâm.

Hắn duỗi tay ra cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Dung Quý Phi, mày chau lai, giận dữ mắng cung nữ đi phía sau: “Vô dụng. Tay của Quý Phi lạnh như thế này rồi cũng không biết đưa ấm lô tới sao?”

“Nô tì đáng chết!” Một đám cung nhân bị dọa sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.

Dung Quý Phi không ngờ Ngọc Càn đế sẽ tức giận như thế, cười nhẹ muốn rút tay của mình ra, không ngờ càng bị hắn giữ chặt. Nàng vội vàng giải vây cho cung nhân của mình: “Hoàng thượng bớt giận, là nô tì không tốt. Vì ở trong cung Thái phi ngồi hơi lâu nên cũng không biết bên ngoài đã tối và lạnh thế này. Nhưng đi bộ một lúc, thân thể cũng ấm lên rất nhiều, mong Hoàng thượng đừng trách tội bọn họ!”

Nói xong, Dung Quý Phi muốn lấy cớ quỳ xuống để rút tay ra, nhưng Ngọc Càn Đế vẫn giữ chặt lấy làm cả người nàng mất thăng bằng, ngã vào trong ngực hắn. Nụ cười yếu ớt bị thay bằng vẻ kinh ngạc, dần dần sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nhưng nàng lại không biết, nụ cười của nàng chẳng khác nào hoa quỳnh trong đêm, làm cho Ngọc Càn đế đang cố nén nhịn cũng bị hấp dẫn, sao có thể buông tay nàng ra chứ?

“Hoàng thượng!” Không quen ở gần Ngọc Càn Đế, Dung Quý Phi cố gắng bảo trì tỉnh táo, lập tức đứng vững, còn cố gắng kéo giãn khoảng cách cùng hắn, sắc mặt trắng bệch một mảng. Nàng không muốn đối mặt với Ngọc Càn đế, bởi nàng biết một khi đã thị tẩm, nàng sẽ chẳng khác nào cô cô của mình cả.

Nhìn nàng muốn đẩy mình ra, Ngọc Càn đế cũng không nổi lên tức giận, ngược lại càng hứng thú hơn. Trong nội cung này, cung phi muốn mình chú ý có rất nhiều, tâm tư bọn họ chồng chất, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào cũng không ít, sao có thể tránh được mắt nhìn người của Ngọc Càn Đế.

Thế nhưng hắn không ngờ, Dung Dung ngày thường cao ngạo, trong trẻo, hôm nay cũng có bộ dáng này. Ngọc Càn đế cười cười, lập tức muốn bước lên nắm lấy nàng, không ngờ ở xa lại vang lên một hồi âm thanh bẩm báo.


Ngọc Càn đế đưa mắt nhìn Dư công công, lạnh lùng hỏi: “Đi xem xảy ra chuyện gì?”

“Vâng!” Dư công công nhìn Ngọc Càn đế hôm nay rất có hứng thú thì lập tức dẫn hai tiểu thái giám đi về phía đó, không lâu sau trở lại bẩm báp: “Hoàng thượng, không tốt rồi, trong nội cung đang đi lấy nước!”

“Mau sai người cứu hỏa, còn bẩm báo trẫm làm cái gì?” Thật vất vả mới bắt được Dung Dung, thế nhưng Dư công công lại quấy rầy thế này, sao hắn không thể bực bội cho được, chỉ hận không thể đá lão già này một cái.

“Hoàng thượng, là cháy ở cung điện của Dao công chúa.” Dư công công kiên trì bẩm báo.

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Càn đế hai mắt trợn lên nhìn Dư công công đang quỳ ở dưới chân.

“Hoàng thượng, là cung điện của Dao công chúa bị cháy. Hoàng thượng… Hoàng thượng…” Dư công công còn chưa nói xong, Ngọc Càn đế đã nhanh chóng đi về phía Dao Dục cung.

Dư công công không dám trì hoãn, vội vàng sai hai tiểu thái giám đi trước dẫn đường, còn lão tự mình bảo vệ bên người Ngọc Càn đế.

Dung Quý Phi thấy thế cũng đi theo tới Dao Dục cung. Dù sao nàng cũng biết Dao Dục cung cháy, nếu bây giờ không đi, chỉ sợ Ngọc Càn đế sẽ nghi ngờ, có khi còn làm phiền tới Dung gia.

Lửa ở Dao Dục cung cũng không lớn, chưa lan tới chính điện, chỉ cháy một gian phòng bỏ không.

Ngọc Càn đế xông vào trong Dao Dục cung, thấy tiểu công chúa vẫn đang ngủ say thì lập tức yên tâm. Hoàng hậu nghe tin cũng vội vã chạy tới, tạm thời để cung nhân đưa tiểu công chúa về tẩm cung của mình để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuy sợ bóng sợ gió một hồi nhưng vẫn làm Ngọc Càn đế long nhan giận dữ. Nhìn các nô tài đang quỳ ngoài Dao Dục Cung, hắn sớm chỉ muốn chặt bọn họ làm hai nửa.


“Bẩm Hoàng thượng, ty chức ở bên ngoài phế điện bắt được cung nữ này.” Ô đại nhân phụ trách cứu hỏa dẫn vào một cung nữ đang bị trói chặt.

“Ngẩng đầu lên!” Ngọc Càn đế lạnh lùng quát, ý lạnh thấu xương làm tất cả cung nhân, ngay cả Hoàng hậu và Dung Quý Phi cũng run rẩy trong lòng.

Cung nữ kia thân thể lạnh run, cũng không dám ngẩng đầu lên, nhưng một cấm vệ quân ở phía sau đã túm lấy tóc nàng ta, bắt nàng ta phải ngẩng đầu lên đối mặt với Ngọc Càn Đế.

“A…” Một tiếng kinh hô từ miệng hoàng hậu vang lên, cho dù âm thanh rất nhỏ nhưng trong bầu không khí căng thẳng này lại vô cùng chói tai.

Dung Quý Phi đưa mắt liếc nhìn Hoàng hậu, chỉ thấy nàng ta sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, chỉ có gương mặt vẫn cố giữ bình tĩnh mà thôi.

Dung Quy Phi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía cung nữ đang quỳ đằng trước, đúng là Bích Nhi bên cạnh Hoàng hậu.

“Hoàng thượng, lúc cứu hỏa, ty chức phát hiện cung nữ này đang đốt vàng mã trong phế điện làm lửa lan ra gây hỏa hoạn.” Ô đại nhân vô cùng trung thành với Ngọc Càn đế, có gì nói nấy, không giống đám tiểu nhân dối trá.

Cũng may hôm nay Dao công chúa bình an, nếu không tội danh mưu sát mà phán xuống, ngay cả Hoàng hậu cũng không khỏi bị liên quan.

Nhưng dù thế, Ngọc Càn đế vẫn vô cùng giận dữ. Tết Nguyên Tiêu mới chỉ qua có vài ngày, vậy mà đám cung nữ này lại to gan dám hiên ngang đốt vàng mã, đây không phải đang nguyền rủa giang sơn của hắn hay sao?

“Nói, là ai sai ngươi đốt vàng mã? Ngươi đốt vàng mã cho ai?” Ngọc Càn đế liếc nhìn Hoàng hậu với ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm lên tiếng.

Bích Nhi bị ép ngẩng đầu, da đầu đau như muốn lột ra, nghĩ tới sai lầm ngập trời của mình, nàng ta chỉ biết khóc: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, nô tì không cố ý…”

“Nói mau!” Hắn lại rống lên làm Hoàng hậu và Dung Quý Phi cũng phải quỳ xuống, mà đám cung nhân đang quỳ càng dán sát người xuống.

Bích Nhi sớm đã sợ tới mềm nhũn toàn thân, nếu không phải cấm vệ quân kia đang túm lấy tóc mình, chỉ e là nàng ta đã ngất đi rồi, chỉ có thể nức nở cầu xin: “Nô tì… Nô tì… Nô tì đốt vàng mã cho cha mẹ…”


Dung Quý Phi nhíu mày, xem ra Bích Nhi này vô cùng trung thành, biết có những chuyện không thể nói ra nên cắn răng không thừa nhận.

Vào lúc này, cấm vệ quân lại đem tới trước mặt Ngọc Càn Đế vài thứ, quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng thượng, trong lúc tra xét, ty chức phát hiện ra những thứ này còn chưa kịp tiêu hủy.”

Những thứ bị đưa ra là quần áo cung nữ, đồ trang sức và một chiếc khăn có thêu chữ “Cầm”.

“Còn không nói thật?” Ánh mắt Ngọc Càn đế càng hung tàn, Hoàng hậu lập tức cảm nhận được có sát khí đảo qua thân mình. Ngọc Càn đế lại chỉ vào quần áo và đồ trang sức, cả giận mắng: “Cha mẹ của ngươi mặc quần áo này sao? Tội khi quân, phải giết ngươi mới hả được mối hận trong lòng trẫm.”

Nghe thấy mấy chữ “tội khi quân”, sắc mặt Bích Nhi lập tức biến đổi, gương mặt xám như tro tàn, vội vàng dùng sức giẫy dụa, hai mắt hướng về phía Hoàng hậu cầu xin: “Hoàng hậu nương nương xin cứu mạng nô tì… Nô tì… Nô tì chỉ không muốn Cầm Nhi chịu cô quạnh nên mới đốt cho nàng chút tiền giấy. Hoàng thượng tha mạng… Hoàng thượng tha mạng…”

Hoàng hậu thấy Bích Nhi nói thế thì sắc mặt trầm xuống, cảm thấy chuyện hôm nay dù không liên quan tới mình nhưng Ngọc Càn đế cũng sẽ nghi ngờ.

Ngọc Càn đế phất tay để Ô đại nhân bịt miệng Bích Nhi, tạm thời dẫn đi, sau đó lạnh giọng quở trách: “Chuyện hôm nay nếu còn phát sinh lần nữa, nghiêm trị không tha. Nếu có người đem chuyện hôm nay nói ra ngoài thì coi chừng đầu của các ngươi!”

“Vâng!” Mọi người vội vàng dập đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi Dao Dục cung.

“Hoàng hậu!” Ngọc Càn đế đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đang quỳ.

Hoàng hậu run rẩy mở miệng: “Hoàng thượng, nô tì vô cùng oan uổng. Chính nô tì cũng không biết chuyện xảy ra đêm nay. Hoàng thượng, tối nay người dùng bữa tối với nô tì, sao nô tì có thời gian mà bố trí những chuyện này được?”

“Chuyện này cũng không cần quá nhiều thời gian sắp xếp. Ngươi thật sự uổng phí sự tín nhiệm của trẫm với ngươi. Trẫm và Dung Quý Phi vừa gặp nhau đã xảy ra chuyện này, ngươi nghĩ trong lòng trẫm nên nghĩ thế nào? Lần này Dao Nhi vô sự, nếu thật sự xảy ra chuyện, lương tâm của ngươi sẽ thế nào?” Ngọc Càn đế không thèm nghe Hoàng hậu giải thích. Trong lòng hắn, Hoàng hậu đã trở thành kẻ vì tranh đấu trong nội cung mà dám mang cả tính mạng con gái ruột của mình ra làm bình phong.

“Không… nô tì không làm… Nô tì thật sự không làm…” Hoàng hậu rưng rưng nhìn Ngọc Càn đế, hai tay nắm chặt long bào của hắn, muốn giải thích mấy câu. Nhưng sự tình vừa xảy ra rõ ràng là liên can tới nàng, dù nàng có oan uổng vô cùng cũng khó mà giải thích cho rõ ràng được.

“Đã thế, trẫm tạm thời không muốn gặp ngươi. Dao Nhi đưa tới cho Dung Quý Phi chăm sóc đi. Ngươi hãy tự đóng cửa mà suy ngẫm!” Một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, thế nhưng trong mắt đế vương chỉ có thiên thu đại nghiệp mới quan trọng nhất.

Dung Quý Phi quỳ gối ở bên cạnh, hai mắt rủ xuống làm cho người ta không biết nàng đang suy nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui