Sở Vương Phi

“Hừ, tới địa bàn của chúng ta rồi thì bọn hắn xác định có đi mà không có về.” Đám người Tề Tĩnh Hàn từ nhỏ lớn lên ở phương bắc, đối với gió tuyết hiện tại chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn có vài phần thoải mái, thân thiết. Ánh mắt ba người sáng như đuốc, sớm đã nhìn thấy cờ xí của hai nước ở xa xa.

Nghĩ đến đoạn thời gian phải chịu đủ loại nhục nhã ở Tây Sở vừa qua, Tề Tĩnh Hàn chỉ hận không thể đem ba nam nhân với thái độ hung hăng càn quấy kia xé thành tám mảnh.

“Thập đệ, chừng nào ngươi mới có thể tỉnh táo được một chút hả?” Tề Tĩnh Nguyên liếc nhìn Tề Tĩnh Hàn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hàng dãy cờ Bắc Tề ở phía xa xa, trong lòng vẫn đang đắn đo. Ánh mắt hắn nhìn Tề Tĩnh Huyên bên cạnh, chỉ thấy khóe miệng đối phương hơi nhếch lên, không thèm đem cảnh cáo của hắn để vào trong mắt.

“Không thấy kỳ quái gì sao? Trong hiệp ước cũng không đề cập tới việc quân đội hai nước được phép xuất động. Tại sao giờ lại xuất hiện tình huống này?” Tề Tĩnh Hàn còn chưa nhận ra tình hình. Lúc hai bên ký kết hiệp ước thì hắn thân là Thập hoàng tử Bắc Tề cũng có mặt, cho dù lúc ấy hắn rất khó hiểu với những điều lệ do Thái tử đưa ra, nhưng lúc này lại xuất hiện tình huống như vậy, hắn cũng không hiểu ra sao nữa.

“Có gì kỳ quái đâu. Chắc có người muốn lập công với phụ hoàng, cố ý giục phụ hoàng xuất binh nghênh đón chúng ta!” Đợi thấy rõ hơn một chút quân kỳ phía trước, Tề Tĩnh Nguyên càng cười lạnh hơn.

Được Tề Tĩnh Nguyên chỉ điểm, ánh mắt của Tề Tĩnh Hàn cũng nhìn về phía trước, quả nhiên thấy cờ xí ngập trời thì không khỏi trầm mặt xuống, ánh mắt mang theo vẻ bất mãn trừng Tề Tĩnh Huyên, cả giận nói: “Tề Tĩnh Nguyên, ngươi làm vậy là có ý gì? Dám phái cậu ngươi tới đây tiếp ứng sao? Ngươi muốn giết cả ba người Tây Sở kia cùng ta và Thái tử ư? Đừng cho là chúng ta không biết lòng dạ của ngươi. Nhất định là ngươi giả mù sa mưa, dâng tấu phụ hoàng đem binh nghênh đón Hải Điềm, lấy lý do Bắc Tề coi trọng việc hòa thân, nhưng bên trong lại ngầm sắp xếp sát thủ. Đến lúc đó ngươi muốn đổ trách nhiệm cho Tây Sở, còn ngươi cùng lắm chỉ bị phụ hoàng quở trách vài câu. Ngươi đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngay cả huynh đệ ruột thịt đều không muốn buông tha. Chuyện lớn ở trước mắt mà còn tham ngôi vị hoàng đế, quả nhiên là kẻ lòng dạ hẹp hòi.”

Tề Tĩnh Hàn không phải kẻ tầm thường, hắn từ nhỏ trong cung đã được yêu chiều, Lăng Hiếu đế và Hoàng hậu nâng hắn như viên ngọc trên tay, mà ca ca Tề Tĩnh Nguyên thì bảo hộ hắn vô cùng chặt chẽ, thế nên từ nhỏ hắn đã không sợ bất kỳ ai, dù đối mặt với Tề Tĩnh Huyên tâm ngoan thủ lạt luôn nhăm nhe ngôi vị thái tử cũng không hề sợ hãi. Hắn cứ có gì là nói đó, nửa điểm cũng không sợ vẻ mặt Tề Tĩnh Huyên đang dần trở nên hung ác, nham hiểm.

“Nhìn bộ dáng này của ngươi có phải bị ta nói trúng rồi hay không? Tề Tĩnh Huyên, ngươi quả nhiên là hồ đồ, ở Tây Sở mà có gan dám đùa bỡn, ngươi không sợ bọn người Sở Phi Dương quay lại cắn cho một nhát sao?” Thấy Tề Tĩnh Huyên không mở miệng, Tề Tĩnh Hàn càng thêm nổi giận, tay siết chặt dây cương, quay đầu ngựa hướng về phía Tề Tĩnh Huyên.

“Thập đệ!” Tề Tĩnh Nguyên giữ hắn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn quay về vị trí của mình, lại cười lạnh với Tề Tĩnh Huyên, nói: “Ngươi cho rằng kế hoạch của ngươi hoàn hảo lắm sao? Cho rằng tất cả mọi người đều bị ngươi đánh lừa sao?”

Tề Tĩnh Huyên mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nghe thấy Tề Tĩnh Nguyên hỏi vậy thì càng nhếch môi cười, không sợ gương mặt bị gió tuyết táp vào, cuồng vọng nói: “Ngươi cho rằng có thể ngồi ở vị trí Thái tử được bao lâu? Ngươi cho rằng ngươi thế này thì không có ai chú ý và nghi kỵ sao? Tề Tĩnh Nguyên, đừng tưởng phụ hoàng lập ngươi làm Thái tử thì ngươi muốn làm gì thì làm. Dù cho hôm nay không phải ta thì trong hậu cung cũng sẽ có hoàng tử khác, tùy tiện một người cũng có khả năng kéo ngươi khỏi ngôi vị Thái tử kia. Nếu ngươi không tin thì chúng ta có thể đánh cuộc. Nhưng canh bạc này còn phải đợi xem ngươi còn mạng mà trở về Hoàng cung không đã.”

Tề Tĩnh Huyên nói vậy chính là thừa nhận việc hắn sắp đặt quân đội ở đây. Đấu với Tề Tĩnh Nguyên nhiều năm như thế, hắn không tin không thắng được tên hỗn đản này. Rõ ràng hắn là con trai trưởng của Lăng Hiếu đế, chỉ vì có Hoàng hậu và nhà ngoại giúp đỡ hướng phụ hoàng nói lập hắn làm thái tử nên hôm nay mới có kết cục xấu hổ như vậy, Tề Tĩnh Huyên làm sao có thể nuốt nổi cơn tức này. Hắn phải đoạt lại vị trí vốn thuộc về hắn.


“Vậy sao?” Thế nhưng câu trả lời lại nhẹ như gió thoảng vang lên sau đó lại lẫn vào trong tiếng gió tuyết khiến cho Tề Tĩnh Huyên lập tức cảnh giác.

“Ba năm trước đây Bổn cung có thể sống sót trở về, ba năm sau tất nhiên cũng có thể. Hoàng huynh, ngươi tính toán cũng không tệ, nhưng lại luôn thiếu đi thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Ngươi chẳng lẽ không thấy ông trời cũng đang cười ngươi sao?” Bàn về miệng lưỡi, Tề Tĩnh Nguyên không thể thắng nổi Sở Phi Dương đã làm hắn tức giận điên người rồi. Hắn là thái tử Bắc Tề, quyền cao chức trọng, từ trước đến nay làm theo ý mình đã quen, chỉ có người ngoài phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, có khi nào tới người khác ba phen bốn bận dám uy hiếp hắn. Thế nên đối mặt với Tề Tĩnh Huyên, hắn cũng không có nửa điểm tình cảm ruột thịt nào, thực tế lần này hắn trấn định như thế càng làm cho Tề Tĩnh Huyên phải xem lại một lần kế hoạch của mình, miễn cho đến lúc thực hiện lại xuất hiện sơ hở. Phải biết, để bắt được sai lầm của Tề Tĩnh Nguyên là cơ hội cực kỳ hiếm hoi.

“Nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp cho người trói hắn lại làm khiên thịt, xem ông cậu kia của hắn còn dám mang sát tâm với chúng ta hay không?” Tề Tĩnh Hàn càng trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.

Chỉ là tình huống hiện tại không cho bọn hắn làm như thế. Ngọc Càn đế phái Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê tới đây chính là để ức chế ba hoàng tử Bắc Tề bọn hắn, lúc này bọn hắn lại nổi lên nội chiến, chỉ sợ bọn Sở Phi Dương sẽ thừa cơ phá hỏng mọi chuyện.

Đến lúc đó, chỉ sợ quân đội ở biên giới Bắc Tề cũng sẽ rơi vào hỗn loạn. Hai nước còn chưa khai chiến mà hoàng tử nhà mình đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán, quân đội tan rã thì Tây Sở sẽ có cơ hội nhảy vào.

“Hoàng huynh thấy thập đệ nói thế nào? Bổn cung thì nghĩ hoàn toàn có thể thực hiện được đấy!” Đương nhiên, có làm hay không là một chuyện, nhưng đe dọa là một chuyện khác. Tề Tĩnh Huyên đã có gan đẩy bọn họ vào hoàn cảnh này, Tề Tĩnh Nguyên tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế.

Tề Tĩnh Huyên là con trai trưởng của Lăng Hiếu Đế, lớn tuổi nhất trong đám hoàng tử công chúa, kinh nghiệm đầy mình, mặc dù không được thông minh như Tề Tĩnh Nguyên nhưng với chuyện phỏng đoán tâm tư người khác, từ nhỏ hắn lớn lên trong cung cấm đã rành lắm rồi.

Lúc này Tề Tĩnh Nguyên chỉ nói mà không làm càng khiến hắn chắc chắn rằng Tề Tĩnh Nguyên sẽ không làm ra sai lầm gì trong hoàn cảnh này, dù có hận mình thấu xương đi chăng nữa.

Tề Tĩnh Huyên không trả lời, chỉ ngoắc cho thị vệ bên mình tiến lên, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu. Thị vệ kia lập tức dẫn vài tên lính khác ra roi thúc ngựa chạy về phía biên quan trước.

“Xem ra Bắc Tề không có ý định tuân thủ hiệp ước rồi!” Hải Trầm Khê nhìn về ba người dẫn đầu đằng trước cả buổi châu đầu nói chuyện, hai mắt dần thả ra ánh sáng lạnh, lập tức cười nói ra quan điểm của mình cho Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần nghe.

“Vương gia nghĩ sao?” Sở Phi Dương không đáp lại hỏi, đem vấn đề này ném cho Giang Mộc Thần, còn hắn thì vẫn nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở trước mắt.


“Sở tướng không có kết luận gì thì sao bổn vương có thể tùy ý mở miệng được!” Giang Mộc Thần cũng nhìn thẳng về phía trước. Không hiểu sao, lúc này gió tuyết quá lớn, bên tai chỉ có tiếng gió ù ù, cho dù võ công của hắn không kém cũng không thể nghe thấy ba người phía trước kia nói gì, chỉ có thể nhìn thấy động tác cũng như cảm xúc bọn hắn biểu hiện ra mà thôi.

Hải Trầm Khê hứng thú nhìn hai người bên cạnh. Hai người này từ khi nào lại trở nên khiêm tốn như vậy, quả nhiên là làm hắn thấy buồn cười.

“Sở Tướng và Vương gia có thể nào không nói gì được? Nếu đối phương đang dẫn chúng ta vào bẫy, chẳng lẽ chúng ta lại thực sự theo chúng nhảy vào bẫy hay sao?” Đám người Tề Tĩnh Nguyên ở lại kinh thành dài ngày như thế, ba cái hoàng tử này mâu thuẫn thế nào bọn hắn đều thấy cả. Nhưng lúc này, không biết bọn Tề Tĩnh Nguyên có đem lợi ích quốc gia đặt lên trên lợi ích cá nhân hay không?

“Tề Tĩnh Nguyên đã ký hiệp ước rồi, tất nhiên là đại biểu cho Bắc Tề và Tây Sở ước định, điểm này không có gì phải nghi ngờ. Chỉ có điều, Tề Tĩnh Huyên thân là đại hoàng tử Bắc Tề, lại phải ở dưới quyền đệ đệ của mình, hẳn là trong lòng hắn cũng không cam lòng.” Sở Phi Dương chậm rãi phân tích, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt nhưng thanh âm của hắn vẫn mềm mại như liễu rủ, thanh âm không lớn nhưng vẫn mang theo vẻ tỉnh táo khác thường.

“A? Hiếm khi Sở Tướng không nhằm vào thái tử Bắc Tề, chẳng lẽ Sở Tướng và Tề Tĩnh Nguyên có hiệp nghị gì?” Giang Mộc Thần thu hồi ánh mắt của mình, nhìn sang phía Sở Phi Dương với ánh mắt dò hỏi.

Ngày ấy, quán dịch bị tập kích, hắn và Hải Trầm Khê tiến lên lầu 2 cứu Hải Điềm, chỉ có Sở Phi Dương một mình ở phía sau. Về sau, khi bọn hắn từ phòng Hải Điềm bước ra, đã thấy Sở Phi Dương từ lầu 3 đi xuống, điều này làm Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê không thể không hoài nghi rằng Sở Phi Dương và Tề Tĩnh Nguyên đã đạt thành một hiệp nghị gì đó.

Đối mặt với ánh mắt của hai người, sắc mặt Sở Phi Dương vẫn trầm tĩnh như nước, phảng phất chuyện thảo luận này chỉ như chuyện ăn cơm hằng ngày, một lát sau mới lại mở miệng: “Vương gia nghĩ nhiều rồi! Bổn tướng thân là con dân Tây Sở, lại là người đứng đầu bá quan Tây Sở, sao có thể làm chuyện có lỗi với Hoàng thượng, với triều đình, phản bội lại dân chúng. Tội danh này, đừng nói là bổn tướng, dù có rơi vào Vương thì ngài cũng không thể toàn thây trở ra. Vương gia nếu rảnh rỗi có thể suy nghĩ lung tung, chẳng bằng suy nghĩ một chút kế sách ứng đối. Nếu bị đối phương đánh cho trở tay không kịp, chỉ sợ khi hồi kinh cũng không thể bàn giao lại cho Hoàng thượng được. Huống hồ, lần này đi hòa thân là quận chúa Hải Vương phủ, Hải Quận Vương chẳng lẽ không quan tâm tới lệnh muội sau khi tới Bắc Tề sẽ vấp phải chuyện gì sao? Ta thấy Hải Vương phi yêu thương công chúa, chắc chắn Hải Quận Vương và công chúa cũng là huynh muội tình thâm.”

Sở Phi Dương cười nói xong, lại nhìn về phía trước. Dáng người hắn ngồi trên lưng ngựa vẫn thẳng tắp như một cây thương tùng, dù trong gió tuyết cũng không hề lung lay khiến người nhìn phải kính nể không thôi.

Thấy hắn nói vậy, Hải Trầm Khê chỉ cười lạnh, ánh mắt lại đảo qua xe phượng một chút, đáy lòng xẹt qua một tia lãnh khốc.

Giang Mộc Thần tạm thời thu hồi ánh mắt, trong lòng biết Sở Phi Dương trả lời giương đông kích tây như thế là muốn chuyển đi lực chú ý của bọn hắn. Thấy hắn nói cửa nửa buổi cũng không ra một chút trọng điểm nào, chỉ sợ Sở Phi Dương trong lòng thật sự có quỷ.


Nhưng lúc này, trọng yếu hơn vẫn là ba người Bắc Tề kia. Đợi giải quyết xong sự tình hòa thân lần này, còn lo gì không nắm được điểm yếu của Sở Phi Dương hay sao?

“Sở Tướng trước nay đều túc trí đa mưu, trên chiến trường là một bậc dũng tướng, chắc hẳn Sở Tướng cũng đã nghĩ ra kế sách ứng đối rồi, cần gì phải hỏi tới chúng ta.” Giang Mộc Thần lãnh đạm lên tiếng, nhìn biểu lộ đầy tự tin của Sở Phi Dương, trong lòng lại nổi lên một chút lửa giận.

“Bổn tướng cũng là người, kế hoạch có chu đáo chặt chẽ tới đâu cũng có thể xảy ra sơ sót, chẳng bằng chúng ta cùng nhau thương lượng, miễn cho lúc đó lại có người giở trò sau lưng.” Sở Phi Dương quét mắt từ Giang Mộc Thần sang Hải Trầm Khê, nửa câu đầu trào phúng Giang Mộc Thần trong chuyện sơ hở với kế hoạch bắt buộc Vân Thiên Mộng cưới hắn, nửa câu sau lại nhắc nhở Hải Trầm Khê ở thời điểm này đừng có mang tâm tư khác.

Hai người kia sao lại không nghe ra ý vị trong câu này, hơn nữa lời này nghe còn đặc biệt có thứ tự, trước là để Giang Mộc Thần cho rằng Sở Phi Dương vì cảnh cáo Hải Trầm Khê mà nói ra nửa câu đầu, lại để Hải Trầm Khê cho rằng Sở Phi Dương vì trào phúng Giang Mộc Thần mà cố ý bỏ thêm câu sau. Hai người đồng thời trừng mắt lên nhìn nhau, chỉ thấy cả hai đều một bộ mặt thâm trầm không khác gì nhau cả.

“Bẩm!” Lúc này, ở xa chạy tới một gã kỵ binh đi dò đường, thấy ba người Sở Phi Dương thì lập tức ghìm dây cương.

“Phía trước thế nào?” Thấy kẻ dò đường mình phái ra quay lại, Sở Phi Dương thấp giọng hỏi.

“Bẩm tướng gia, Vương gia, Quận Vương, phía trước là Oai Vũ Tướng quân của triều đình chúng ta và Phiêu Kỵ tướng quân của Bắc Tề, hai quân đã giằng co với nhau một thời gian rồi!” Kỵ binh đem tin tức mình điều tra được nói ra.

“Oai Vũ tướng quân, đó là người năm ngoái hoàng thượng đã bổ nhiệm khi Khúc Trường Khanh bị mắc án oan. Về phần Phiêu Kỵ tướng quân kia là cậu ruột của Đại hoàng tử, không thể tưởng tượng được hai người này vậy mà cùng ở đây!” Sở Phi Dương trầm ngâm một chút, sau đó mới chậm rãi nói, trong giọng lại lộ ra vẻ hứng thú, phảng phất như không để vào trong mắt hai vị tướng quân kia.

“Sở Tướng đang cảm thán hay đang đau lòng? Sự tình của Khúc Trường Khanh cũng đã được giải oan, nhưng lại mất đi vị trí Binh Bộ Thị Lang này, xem ra lòng hoàng thượng nghĩ gì, chắc Sở Tướng cũng có thể hiểu rõ.” Giang Mộc Thần nghe khẩu khí của Sở Phi Dương thì trong lòng cười lạnh, lên tiếng mỉa mai. Chỉ sợ lúc này trong lòng Sở Phi Dương đang nếm phải tư vị quả đắng rồi. Vì Ngọc Càn đế nửa đời bán mạng, cuối cùng lại rơi vào kết cục kia, nếu là Ngọc Càn đế hạ mật lệnh cho Uy Vũ tướng quân, chỉ sợ hôm nay, nơi biên giới này chính là nơi bọn họ phải táng thân.

“Bổn Quận vương ngược lại rất hiếu kỳ về vị Phiêu Kỵ tướng quân này. Đây là thủ đoạn của Bắc Tề hay là nội chiến của bọn họ, có lẽ nên chú ý một chút.” Hải Trầm Khê nhảy vào tranh luận của hai người, đơn độc đưa ra ý kiến của mình.

“Mặc kệ bọn hắn đang có âm mưu gì, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, dùng bất biến ứng vạn biến, ngược lại có thể làm cho đối phương rối loạn trận tuyến. Sở Phi Dương nói xong bèn kẹp vào bụng ngựa, chạy nhanh về phía trước đội ngũ hòa thân.

Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê nhìn nhau, cũng vội giục ngựa đuổi theo.


“Người đến là ai?” Nghe thấy có tiếng vó ngựa chạy tới, đằng trước có người lên tiếng hỏi.

“Tây Sở, Sở Phi Dương!” Sở Phi Dương chạy lên trước, xem trận địa như sẵn sàng đón địch của quân đội hai nước. Vẻ mặt cười nhẹ nhàng của hắn lập tức biến mất không còn, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, cả người toát ra khí tức không giận mà uy đè bẹp đội ngũ vạn người trước mặt, làm cho lòng người lạnh buốt, không khỏi siết chặt, nhao nhao cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vị tướng quân có danh xưng “Lãnh Diện Chiến Thần” trên chiến trường này. Mà ngay cả quân Bắc Tề cũng vì sự xuất hiện của Sở Phi Dương mà nổi lên cảnh giác, một cỗ cảm giác bất an quỷ dị lập tức nổi lên khi Sở Phi Dương xuất hiện. Đội ngũ hai bên lập tức giương cung bạt kiếm, tình thế như có thể tùy thời phát động công kích.

“Có chuyện gì thế này? Phiêu Kỵ tướng quân, ngươi quản lý quân đội của mình như thế à?” Lúc này, âm thanh lạnh lẽo của Tề Tĩnh Nguyên cũng hướng về phía người đứng đầu bên quân đội Bắc Tề là Phiêu Kỵ tướng quân, sát khí trên nguowfih ắn lan tỏa, Tề Tĩnh Hàn nhàn nhã theo sau cũng lập tức trở nên nghiêm túc, tới gần Tề Tĩnh Huyên, đề phòng hắn ra tay đánh lén ca ca mình.

“Thái tử, vi thần phụng mệnh Hoàng thượng tới đây nghênh đón ngài, nhị vị hoàng tử và Linh Nhi công chúa!” Phiêu Kỵ tướng quân kia thấy Tề Tĩnh Nguyên tới thì lập tức ám chỉ cho thị vệ sau lưng an tĩnh một chút, còn lão thì đem kiếm tra vào vỏ, sau đó cung kính đáp lời. Nhưng trong đôi mắt nhỏ hí kia lại đang liếc về phía Tề Tĩnh Huyên, thấy sau lưng hắn là Tề Tĩnh Hàn thì tay cầm dây cương của lão cũng hơi siết chặt lại.

“Thế thì vất vả cho tướng quân rồi. Chỉ có điều, ngươi bày binh bố trận thế này lại làm ta thấy phản cảm. Nếu không phải vừa rồi tướng quân nói lời tâm huyết tự đáy lòng, bổn Thái tử còn cho rằng ngươi đang âm mưu ám sát bổn cung đấy. Hừ!” Tề Tĩnh Nguyên há để cho lão tùy ý làm loạn.

Thực tế, vừa rồi Tề Tĩnh Huyên đã chính miệng thừa nhận chuyện này, còn phái thị vệ tới đây thông báo để lão không làm ra hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lúc này Phiêu Kỵ tướng quân vẫn giả vờ giả vịt, quả thật làm người ta thấy ghét.

Tề Tĩnh Nguyên vừa nói xong thì mọi người đều giật mình, tên thị vệ sau lưng Phiêu Kỵ tướng quân càng lộ ra vẻ kinh ngạc và hoảng sợ. Tất cả vội vã cúi gằm mặt, để cho gió tuyết che đi vẻ bối rối trên mặt của mình.

Bọn hắn xưa nay đều biết thái thử Tề Tĩnh Nguyên luôn là kẻ người khác nhìn không thấu, xưa nay chưa từng để bất kỳ ai ở trong mắt, nhưng không nghĩ lại làm người ta sợ hãi tới mức này.

Hết lần này tới lần khác, Thái tử này không chỉ am hiểu cầm binh đánh giặc mà trong tay còn có hơn mười vạn quân lính Bắc Tề. Người này xưa nay tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, nếu lần này có thể vì Đại hoàng tử trừ khử được hắn thì tương lai, đại hoàng tử chính là chủ của Bắc Tề. Không ngờ Thái tử đã sớm hiểu rõ dụng ý của bọn hắn, lại càng không nghĩ Tây Sở lại phái ra đám người Sở Phi Dương. Điều này làm cho bọn hắn càng thêm bị động, rối loạn trong lòng.

“Vi thần nào có thể gánh được tội danh ấy, kính xin thái tử nhìn rõ mọi việc, đừng oan uổng cho vi thần.” Phiêu Kỵ tướng quân thấy Tề Tĩnh Huyên ra ám hiệu thì trong lòng trầm xuống, chỉ có thể mang theo âm thanh đầy tương tâm nói với Tề Tĩnh Nguyên.

“Thái tử, nếu là Phiêu Kỵ tướng quân có dã tâm khác, kính xin các người quay về Bắc Tề hãy xử lý. Hiện tại có chuyện còn trọng yếu hơn, mong thái tử không quên!” Giang Mộc Thần nhìn tình thế trước mắt, trong lòng lập tức sáng tỏ, lạnh giọng nhắc nhở Tề Tĩnh Nguyên.

Lúc này, Sở Phi Dương đã tới trước mặt Oai Vũ tướng quân, ánh mắt lạnh lẽo quét qua vai hắn, về phía vạn binh mã phía sau. Chỉ thấy vạn người chỉnh tề xuống ngựa, hướng Sở Phi Dương quỳ xuống một chân, cất cao giọng nói: “Tham kiến Sở Tướng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui