Sở Vương Phi

Về tới Mộng Hinh tiểu trúc, thấy Ngọc Dao run rẩy mãi không ngừng, Vân Thiên Mộng liền phân phó Mộ Xuân đem cho nàng ta một chén trà nóng để làm ấm thân thể.

Mà Ngọc Dao đến nụ cười cũng như bị đông cứng lại, đợi cả tối cũng không thấy Vân Thiên Mộng trở về, lúc đi cũng không mang theo áo choàng, thật sự là lạnh không chịu nổi, hai hàm răng không tự chủ được mà va vào nhau lập cập, cả người chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Mộ Xuân nghe Vân Thiên Mộng phân phó thì vui vẻ tới cạnh bàn, rót một chén trà nóng để vào tay Ngọc Dao.

Trên tay cảm nhận được sự ấm áp, Ngọc Dao cúi đầu nhấp mấy ngụm, lúc này mới xua tan được hàn khí đang quanh quẩn trong người. Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Biểu tiểu thư, tiểu thư mời người ngày mai tới Thính Vũ Hiên.”

Thấy vẻ lo lắng trong mắt Ngọc Dao, Vân Thiên Mộng không khỏi bận tâm, lo lắng hỏi:

“Biểu tỷ không nói là chuyện gì sao?”

Từ sau khi thành thân với Sở Phi Dương, nàng luôn ở trong Sở tướng phủ để làm quen với công việc quản lý, lại thêm việc cha của Sở Phi Dương trở về và mối quan hệ giữa hai cha con họ nên cũng thực sự lâu rồi nàng chưa gặp biểu tỷ.

Nhớ tới chuyện Sở Phi Dương nói với mình, trong lòng Vân Thiên Mộng lại không khỏi nhảy lên lo lắng, không biết lần này Khúc Phi Khanh mời mình tới vì chuyện gì.

Ngọc Dao nghe Vân Thiên Mộng hỏi vậy thì chỉ khẽ lắc đầu, trung thực đáp:

“Bẩm biểu tiểu thư, tiểu thư cũng không nói rõ với nô tài chuyện gì.”

Nói xong, Ngọc Dao lại do dự một chút, gương mặt tái nhợt ngẩng lên cúi xuống mấy lần, cuối cùng cũng không dám nói ra cái gì.

Thấy bộ dáng khó xử của nàng ta, Vân Thiên Mộng liền hiểu có lẽ Ngọc Dao này biết được cái gì, bèn trầm tĩnh nói:

“Ta và biểu tỷ tình thân như tỷ muội, ngươi nếu biết chuyện gì thì mau nói ra, ta mới có thể giúp cho biểu tỷ được.”

Thấy thần sắc Vân Thiên Mộng chăm chú, ánh mắt chân thành, Ngọc Dao hơi cắn môi, sau đó như đã lấy được kiên quyết, nàng ta ngẩng đầu lên, tiến lại gần thêm hai bước, thấp giọng nói với Vân Thiên Mộng:

“Tối hôm nay, công tử có tới Thính Vũ hiên dùng bữa tối. Ăn cơm xong, tiểu thư liền mời công tử tới phòng khách tâm sự, công tử đuổi tất cả mọi người ra ngoài, sau đó lại nghe tiếng cãi cọ của tiểu thư và công tử. Về sau, nô tỳ thấy công tử đi ra khỏi Thính Vũ hiên với vẻ mặt lạnh lùng, mà tiểu thư vẻ mặt cũng rất khó coi, lại sai nô tỳ tới đây mời biểu tiểu thư ngày mai qua phủ một chút.”

Nghe Ngọc Dao bẩm báo, Vân Thiên Mộng siết chặt khăn tay, đột nhiên nhớ tới lần trước khi nàng tới Thính Vũ hiên và nói chuyện với Khúc Phi Khanh về Tiểu Nhiếp đại phu, về sau Tập Lẫm có báo lại cho mình rằng lúc ấy Khúc Trường Khanh đứng ở ngoài cửa. Chỉ sợ rằng cuộc nói chuyện hôm ấy hắn đã nghe thấy. Đoạn thời gian vừa qua Vân tướng phủ xảy ra chuyện, sau đó hắn lại thăng lên làm Hình bộ thượng thư nên mới tạm quên chuyện này.

Hôm nay chuyện ở Lạc thành đã được giải quyết, Ngọc Càn Đế lại ra lệnh triệu hồi ngự y ở Lạc Thành về, không bao lâu nữa Tiểu Nhiếp đại phu sẽ trở lại kinh thành. E là Khúc Trường Khanh muốn trước khi Tiểu Nhiếp đại phu này trở về kinh thì đem chuyện này nói rõ ràng với Khúc Phi Khanh.

Vân Thiên Mộng không đoán được Khúc Trường Khanh giữ thái độ nào trong chuyện này, mà hắn với Khúc Phi Khanh cũng không rõ là đã tranh cãi chuyện gì nữa.

Nhất thời, trong đầu Vân Thiên Mộng hiện lên vô số suy đoán, trên mặt vẫn không biểu lộ gì. Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ mõ báo canh hai, nàng bèn sai Mộ Xuân đem cho Ngọc Dao một áo choàng dày, phân phó:

“Trời đã khuya rồi, ngươi cứ về trước đi. Ngày mai sau bữa trưa ta sẽ tới phủ Quốc công vấn an biểu tỷ.”

Thấy Vân Thiên Mộng đã nhận lời, Ngọc Dao lập tức vui vẻ hành lễ với Vân Thiên Mộng, sau đó để Mộ Xuân giúp khoác áo choàng lên vai và rời khỏi Sở Tướng phủ.

“Tiểu thư, khuya rồi, người đi nghỉ ngơi đi ạ!” Thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng mỏi mệt, Mộ Xuân lo lắng nhắc nhở.

“Tướng gia đâu rồi?” Vân Thiên Mộng nhớ tới Sở Phi Dương, lúc vừa rồi tách ra khỏi nàng xong hắn cũng không trở về Mộng Hinh tiểu trúc.

“Tướng gia gọi Tập Lẫm tới nghe bẩm báo, sau đó nói rằng sẽ tới thư phòng giải quyết một số công việc, một lát nữa sẽ về. Còn bảo nô tỳ đưa tiểu thư đi nghỉ trước, tránh mệt mỏi.” Nguyên Đông đem theo một chậu nước ấm tới, nghe Vân Thiên Mộng hỏi vậy thì lập tức trả lời.

Sau đó nàng ta đi vào trong phòng, đặt cái chậu đồng lên giá gỗ, còn Mộ Xuân thì dìu Vân Thiên Mộng đi vào, giúp nàng cởi quần áo ấm ra, tháo búi tóc xuống, nhẹ nhàng chải vuốt.

Nguyên Đông đem chậu đồng đặt trước mặt Vân Thiên Mộng để nàng rửa tay.

Vân Thiên Mộng đợi hai tay đã mềm mại dễ chịu mới chịu nhấc ra khỏi nước ấm, sau đó nàng cũng rửa mặt để tỉnh táo một chút, cuối cùng nhận cái khăn từ tay Nguyên Đông lau khô mặt.

Rửa mặt xong, Vân Thiên Mộng mới nằm nghiêng trên giường, cầm lấy một cuốn sổ ghi chép công việc hằng ngày xem qua. Mộ Xuân sợ nàng mỏi mắt liền đem nến lại gần, sau đó mới cùng Nguyên Đông rời khỏi nội thất.

Thoáng một cái, ngoài đường đã vang lên tiếng mõ canh ba. Vân Thiên Mộng cố gắng đợi Sở Phi Dương, mắt cũng đã ríu lại, không chống cự nổi mỏi mệt nên cuối cùng nghiêng đầu nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Khi Sở Phi Dương trở lại Mộng Hinh tiểu trúc, thấy Vân Thiên Mộng chỉ khoác trên người một tấm áo choàng mỏng, nghiêng người dựa vào đầu giường ngủ quên, trên tay còn cầm một cuốn sách.

Trong lòng hơi tức giận sự sơ ý của Vân Thiên Mộng, hắn lại càng tự trách mình về quá muộn, lập tức khẽ khàng đi tới trước, nhấc quyển sách khỏi tay nàng, cởi áo choàng trên người ra, sau đó nhẹ nhàng đỡ gáy, giúp nàng nằm vào trong chăn.

Vân Thiên Mộng tính cảnh giác cao, cuốn sách vừa bị lấy đi nàng đã tỉnh lại, theo phản xạ muốn bắt lấy cánh tay của đối phương thì lại nhận ra là Sở Phi Dương. Mắt nàng nửa khép nửa mở, giọng lầu bầu:

“Chàng về rồi à?”

Thấy cánh tay Vân Thiên Mộng thò ra thì Sở Phi Dương không khỏi buồn cười lắc đầu, lại kiên nhẫn đem hay tay nàng để vào trong áo ngủ bằng gấm, miễn cho nàng bị cảm lạnh. Sau đó hắn đứng dậy thổi tắt nến, cởi áo khoác ngoài của mình, cũng nằm vào giường, ôm lấy Vân Thiên Mộng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, yêu chiều nói: “Ngủ đi!”

Bị hắn ôm lấy, Vân Thiên Mộng cũng tỉnh táo hơn một chút. Một tay ôm lấy eo hắn, mặt vùi vào ngực hắn, nghe được cả tiếng trái tim đập trong lồng ngực, Vân Thiên Mộng lim dim hai mắt, nhẹ nhàng nói:

“Phi Dương, ngày mai thiếp muốn tới phủ Phụ Quốc Công!”

“Ừ!” Trên đỉnh đầu có tiếng trả lời của hắn: “Ngày mai ta nhiều việc nên không thể đi cùng nàng được, phải nhớ cẩn thận đấy!”


Nghe Sở Phi Dương dặn dò, Vân Thiên Mộng không khỏi bật cười, tiếng cười lại mang theo một chút lười biếng vũ mị. Sở Phi Dương cúi đầu nhìn nàng, trong lòng khẽ động, nghĩ tới lúc chiều chuyện kia còn chưa làm xong, bàn tay không tự chủ mà đặt lên hông nàng. Nhưng lại thấy trong mắt Vân Thiên Mộng một vẻ mệt mỏi thật sự, bàn tay liền dần dần dừng lại, chỉ yên lặng ôm lấy nàng, cũng không làm gì thêm cả.

“Chàng có biết biểu ca rốt cuộc là đang nghĩ cái gì không?”

Dường như không cảm thấy hành động vừa rồi của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng khẽ cọ xát bộ mặt nhỏ nhắn lên ngực hắn, lại còn chủ động nhích tới gần hơn, cảm nhận được nhiệt lượng từ cơ thể hắn truyền tới, trong lòng không khỏi thoải mái vô cùng.

Mà thấy thê tử mình luôn yêu thương như thế, Sở Phi Dương lại thầm mắng mình giờ phút này còn giả quân tử làm quái gì. Rõ ràng đây là thê tử của mình, rõ ràng trời đã tối, rõ ràng hai người đang ở trên giường trong phòng mình rồi, hắn tại sao còn phải kiềm chế chứ?

Bàn tay lại bắt đầu loạn động làm cho Vân Thiên Mộng càng thêm dán chặt vào hắn. Chỉ nghe hắn trả lời:

“Ta cũng không biết Khúc Trường Khanh nghĩ gì. Nhưng hắn thật sự yêu thương muội muội của mình, nhất định hắn sẽ không hại muội muội của mình đâu.”

Nghe Sở Phi Dương nói vậy, Vân Thiên Mộng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Đang muốn mở miệng nói tiếp thì đã bị hắn phủ xuống một nụ hôn, bàn tay nóng ấm cũng lập tức luồn qua áo, đặt lên thân thể nàng. Cơ thể nàng cứ thế bị hắn quấy nhiễu làm cho nóng rực lên…

Hôm sau tỉnh dậy, Sở Phi Dương đã đi rồi. Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy cả người như muốn rã rời, đau đầu, đau thắt lưng, xương cốt cũng đau, nhưng nghĩ tới hôm nay còn chuyện cần làm, nàng liền ôm trán ngồi dậy, gọi đám Mộ Xuân ở bên ngoài.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”

Chốc lát sau, Mộ Xuân đã nhấc màn che đi vào, thấy Vân Thiên Mộng đã mặc áo mỏng ngồi trên giường, Mộ Xuân lập tức vén màn che treo lên móc câu, sau đó đỡ nàng xuống giường. Nhưng thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng vẫn còn mệt mỏi thì không khỏi nhắc:

“Hay tiểu thư cứ nằm thêm một chút đi. Trời còn sớm lắm. Tướng gia lúc đi cũng phân phó bọn nô tỳ làm việc nhẹ nhàng để không đánh thức người.”

Vân Thiên Mộng nhìn trời đã sáng rõ, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên nền nhà khiến cho căn phòng cũng trở nên sáng sủa, ấm áp. Nghĩ tới việc hôm nay cần làm, Vân Thiên Mộng cũng không tiếp tục ngủ nữa mà quyết định rời khỏi giường, để Mộ Xuân hầu thay quần áo, đợi đến lúc xong hết thảy thì bọn Nghênh Hạ cũng mang đồ ăn sáng lên.

Dùng qua một chút đồ ăn sáng, Vân Thiên Mộng để cho đám nô tài lui bớt, sau đó vú Mễ mang vào cái hộp gấm, bên trong có đựng vòng ngọc mà Tạ thị tặng cho mình, dò hỏi:

“Tiểu thư, cái vòng ngọc này để vào trong tủ trang sức trong phòng hay cất vào nhà kho?”

Nghe vú Mễ hỏi vậy, Vân Thiên Mộng đưa tay mở cái nắp hộp gấm ra, thấy bên trong là cái vòng ngọc mỡ dê, kiểm tra kỹ càng một lần thấy không có gì lạ mới lại cất trở lại, sau đó đưa cho vú Mễ, nhàn nhạt nói:

“Đem vào nhà kho đi!”

Vòng tay này đem ra ngoài chỉ sợ khiến người ta chú ý, nghi kỵ, đám tiểu thư, phu nhân trong kinh thành này đâu phải đèn cạn dầu, chỉ cần hơi có phong thanh là việc này sẽ lan truyền khắp nơi.

Lúc này Ngọc Càn đế đã nổi tâm phòng bị với Sở Phi Dương, nếu như nàng lại đeo cái vòng ngọc giá trị liên thành này ra ngoài, chỉ sợ có người sẽ nắm lấy điểm yếu này mà gây sự.

Mình và Sở Phi Dương đã là phu thê, tất nhiên vợ chồng phải một lòng, sao lại có thể để người ngoài có cơ hội đối phó phu quân mình được.

Vú Mễ nghe Vân Thiên Mộng nói như thế thì trong mắt không khỏi hiện vẻ vui mừng, nhẹ gật đầu đi về phía nhà kho.

Vừa lúc, vú Thượng Quan chậm rãi đi vào, thấy Vân Thiên Mộng ngồi ở ghế thủ tọa thì hành lễ:

“Nô tỳ bái kiến phu nhân!”

Nhìn thấy vú Thượng Quan, Vân Thiên Mộng đặt chén trà trong tay xuống, cười nói:

“Vú không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi!”

Nói xong, lệnh cho Mộ Xuân dâng trà, còn bản thân nàng lại nâng chung trà nhỏ lên nhấp một ngụm, hỏi:

“Vú có việc gì sao?”

Thấy Vân Thiên Mộng hỏi, vú Thượng Quan lại cung kính mở miệng:

“Nô tì thấy đã tới cuối năm, năm nay lão gia cũng ở U Châu về, nên tới thỉnh giáo phu nhân xem có cần phải chuẩn bị lễ mừng năm nay không? Có mời Vương gia và lão gia tới phủ tới tướng phủ không?”

Nghe vú Thượng Quan hỏi vậy, Vân Thiên Mộng không khỏi nhẹ gật, trong lòng càng thêm kính trọng vị vú gia này. Sở Phi Dương và Sở Bồi dù là cha con nhưng không hợp nhau, mà Sở Phi Dương cũng không nhắc tới việc này, có lẽ trong lòng hắn cũng không muốn ở tướng phủ có thêm người, nghĩ vậy nên Vân Thiên Mộng cười nói:

“Lễ mừng năm mới nên chuẩn bị đầy đủ, phiền vú quan tâm chuyện này một chút. Còn về việc đón giao thừa ở Vương phủ hay tướng phủ, có lẽ phải đợi phu quân và gia gia thương lượng với nhau rồi mới quyết định đi. Nhưng nếu là lễ mừng năm mới, dù ta và phu quân có đón giao thừa ở đâu thì không khí trong tướng phủ cũng phải thật náo nhiệt. Vú cứ dựa theo mọi năm mà làm, nhưng phòng ngừa vạn nhất thì cũng cần chuẩn bị thêm một chút.

Thấy Vân Thiên Mộng dặn dò như thế, vú Thượng Quan lại cung kính gật đầu, sau đó nói ra chuyện thứ hai:

“Những năm trước đều là nô tì và Hồng quản gia đi phát lì xì cho gia nhân, năm nay phu nhân có định làm theo lệ ấy hay không?”

Thấy vú Thượng Quan chăm chút tới từng chuyện nhỏ, Vân Thiên Mộng sao có thể bỏ qua không lắng nghe. Chuyện phát bao lì xì này nghe tưởng là chuyện nhỏ nhưng thực ra ý nghĩa không nhỏ chút nào.

May mà vú Thượng Quan và Hồng quản gia đều là người trung thành, nếu không chỉ sợ tướng phủ này sớm đã đổi chủ rồi.

“Năm nay ta sẽ phát lì xì cho mọi người. Mộ Xuân, chút nữa đem danh sách nô tài trong phủ tới đây để ta xem và chuẩn bị ngân lượng!” Buông chén trà nhỏ xuống, Vân Thiên Mộng lấy khăn lau khóe miệng, nhẹ giọng phân phó cho Mộ Xuân.

Sau đó, vú Thượng Quan và Vân Thiên Mộng còn thương thảo thêm vài chuyện cần giải quyết ở tướng phủ, sau đó mới đứng dậy cáo từ.

“Tiểu thư, đã tới trưa rồi, nô tì hầu hạ người dùng bữa!”

Mộ Xuân nhìn trời, thấy Vân Thiên Mộng và vú Thượng Quan vậy mà nói chuyện hết cả buổi sáng thì nhẹ giọng nhắc.


Vân Thiên Mộng nghe vậy cũng nheo mắt nhìn ra ngoài, nghĩ đến chiều còn tới phủ Phụ Quốc Công liền nhẹ gật đầu, lại hỏi:

“Đã chuẩn bị xong xe ngựa chưa?”

“Vâng!” Mộ Xuân nhẹ nhàng đáp, sau đó đỡ Vân Thiên Mộng ngồi vào bàn ăn.

Không có người quấy rầy nên Vân Thiên Mộng ăn cơm cũng rất nhanh, một chén cơm và chút rau quả thịt cá, uống nửa bát súp vịt, sau đó sai mọi người dọn đi. Nàng đứng dậy, Nguyên Đông khoác lên người nàng chiếc áo lông hồ ly đã chuẩn bị từ trước. Để lại Ánh Thu và Nghênh Hạ trông coi tiểu viện, Vân Thiên Mộng dẫn theo Mộ Xuân và Nguyên Đông tới phủ Phụ Quốc Công.

“Đi, đi, đi, mọi người nhanh đi xem chém đầu quan tham…” Lúc xe chạy trên phố, đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài truyền tới tiếng gọi ầm ĩ, kèm theo đó là những tiếng bước chân vội vã.

Vân Thiên Mộng hơi hé cửa màn xe, hai mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy lúc này có không ít dân chúng đang chạy về cùng một hướng.

“Hừ, đáng đời, ai bảo một nhà Tô Nguyên này luôn trăm phương nghìn kế tìm cách hại tiểu thư. Đây không phải là báo ứng của bọn chúng đến rồi sao?” Đối với kẻ từng hãm hại chủ nhân mình, trong lòng Mộ Xuân vô cùng căm ghét nên lúc này mới nói cho hả giận.

Vân Thiên Mộng buông màn xe, sắc mặt lạnh nhạt, trầm tĩnh ngồi tại chỗ. Sự tình Tô gia cơ bản đã tới giai đoạn cuối, đối với những chuyện đã qua, Vân Thiên Mộng cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Dù sao sau này số phận nàng gắn liền với Sở Phi Dương, rắc rối so với Tô gia còn nhiều hơn, hao tâm tổn trí với một đám nhãi nhép không bằng tập trung ở trên người những đại nhân vật.

“Phu nhân, đã tới phủ Phụ Quốc Công rồi.” Thời gian trôi qua, bên ngoài bỗng vang lên tiếng của Tập lẫm, Mộ Xuân và Nguyên Đông xuống xe ngựa trước, đặt xuống một cái ghế, sau đó dìu Vân Thiên Mộng đi ra.

Ngọc Dao từ sáng sớm đã sai người sắp xếp kiệu mềm ở trước phủ Phụ Quốc Công, Vân Thiên Mộng vừa tới là nàng ta đã vui vẻ tiến lên hành lễ: “Bái kiến biểu tiểu thư!”

Sau đó tự mình dìu Vân Thiên Mộng ngồi lên kiệu, mấy người cùng đi tới Thính Vũ Hiên.

Khi Vân Thiên Mộng vào tới Thính Vũ Hiên, Khúc Phi Khanh đang mang một vẻ mặt đầy tâm sự ngồi trước bàn cờ, loay hoay với mấy con cờ đen trắng. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng xoay người nhìn lại, thấy Vân Thiên Mộng đi vào thì lập tức đứng lên, tự mình cởi áo khoác ngoài cho Vân Thiên Mộng và kéo nàng ngồi vào ghế. Đến lúc này mới mở miệng nói:

“Mộng Nhi càng ngày càng dịu dàng, đáng yêu. Nhìn phong tình như thế, chắc là Sở Tướng nâng niu muội lắm.”

Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh vừa mở miệng đã trêu mình thì không khỏi phàn nàn:

“Người ta tới thăm biểu tỷ, biểu tỷ lại còn trêu đùa muội!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng quay đi, như không thèm để ý gì tới Khúc Phi Khanh nữa. Khúc Phi Khanh nhìn thấy vẻ vũ mị chưa từng có của Vân Thiên Mộng khiến người ta không thể rời mắt đi thì tự tay rót một chén trà mật ong nóng cho nàng, sau đó nói:

“Ngươi có cuộc sống tốt thì tỷ tỷ phải vui mừng chứ, sao lại cười ngươi được. Nha đầu ngươi từ lúc nào học được vẻ thẹn thùng như vậy hả?”

Ánh mắt và ngôn ngữ của Khúc Phi Khanh đầy vẻ ranh mãnh, Vân Thiên Mộng biết thừa là nàng cố ý, mà đám nha đầu trong phòng khi nghe thấy Khúc Phi Khanh nói vậy cũng không khỏi che miệng cười trộm.

“Được rồi, được rồi, không nói đùa với biểu tỷ nữa. Đây là nhà của biểu tỷ, Mộng Nhi dù thế nào cũng không nói thắng được tỷ.” Uống một ngụm trà mật ong, Vân Thiên Mộng mới lại nghiêm mặt hỏi: “Không biết biểu tỷ mời Mộng Nhi tới là có chuyện gì vậy?”

Nghe Vân Thiên Mộng hỏi vậy, dáng vẻ tươi cười trên mặt Khúc Phi Khanh cũng biến mất, chỉ thấy nàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Dao, Ngọc Dao hiểu ý nên dẫn Mộ Xuân và Nguyên Đông ra ngoài, để lại hai người trong phòng.

Khúc Phi Khanh nhẹ chau mày, những ngón tay hồng hào vuốt nhè nhẹ trên quân cờ đen bằng mã não, sau đó thở dài, chậm rãi nói:

“Hôm qua đại ca tới nói chuyện với ta. Không ngờ hắn lại biết chuyện ta có lòng với Nhiếp Hoài Viễn.”

Nói tới đây, ánh mắt Khúc Phi Khanh có chút bi thương, sắc mặt buồn rầu tới cực điểm, bàn tay hơi siết lại như muốn bóp nát quân cờ đang cầm trong tay.

“Chẳng lẽ biểu ca tới để trách biểu tỷ ư? Nhưng biểu ca trước nay đều yêu thương tỷ, nếu có trách cứ cũng là quan tâm tới tỷ mà thôi!” Thấy biểu lộ của Khúc Phi Khanh, nụ cười trên mặt Vân Thiên Mộng cũng tiêu tán, chỉ còn vẻ chăm chú và nghiêm túc.

Khúc Phi Khanh lắc đầu, khóe miệng không khỏi hiện lên vẻ cười khổ, mang theo vài phần đau lòng, nói:

“Đại ca nói chỉ cần ta được gả vào chỗ tốt thì hắn sẽ không có ý kiến gì cả. Nhưng chỗ của thái hậu làm sao mà có thể vượt qua được. Ý của đại ca là ở trong cung yến sắp tới sẽ thỉnh thái hậu tứ hôn cho hắn, ngược lại sẽ không được làm chủ chuyện chung thân của ta.”

Vân Thiên Mộng vốn xưa nay trấn định, nghe thấy vậy cũng không khỏi hiện ra vẻ khiếp sợ.

Nàng biết huynh muội Khúc Trường Khanh tình cảm sâu bền, nhưng vì muốn Khúc Phi Khanh có được hạnh phúc mà Khúc Trường Khanh sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của mình, điều này thật sự là cách làm ngu xuẩn.

Nếu hắn thật sự làm như thế, chỉ sợ cả đời này Khúc Phi Khanh sẽ không thoát khỏi áy náy trong lòng, mà với tâm cơ của Thái hậu, sao có thể dễ dàng buông tha Khúc Phi Khanh đây.

Chỉ sợ sau khi giải quyết xong hôn sự của hắn, kế tiếp sẽ động thủ với Nhiếp Hoài Viễn, sau đó nắm chắc hôn sự của Khúc Phi Khanh trong tay mình.

Biểu ca nhìn như lãnh khốc vô tình nhưng lại là người có tình nghĩa sâu nặng, chỉ là hắn muốn tìm sự thương tình ở thái hậu thì e là đã tìm lầm đối tượng rồi.

Thu hồi vẻ kinh ngạc trong mắt, Vân Thiên Mộng lại chậm rãi hỏi:

“Biểu tỷ thấy thế nào?”

Nếu là làm theo cách của Khúc Trường Khanh, chỉ sợ Khúc Phi Khanh vừa không đạt được hạnh phúc, mà kết quả là cả hai huynh muội họ đều bị thương.

Nghe Vân Thiên Mộng hỏi vậy, mắt Khúc Phi Khanh không khỏi có một tầng sương mờ, cũng không đọng thành giọt mà nhẹ nhàng nhấp nhô, nàng cười hơi ngẩn ngơ, nàng nói chậm rãi nhưng kiên định:

“Nếu là dùng chung thân đại sự của đại ca để đổi lấy hạnh phúc của ta thì ta tình nguyện không lấy chồng.”


Chú ý tới bàn tay đã siết chặt của nàng, Vân Thiên Mộng bèn lấy quân cờ trong tay Khúc Phi Khanh ra, đặt quân cờ đó lên điểm Thiên Nguyên trên bàn cờ, sau đó cười khẽ:

“Đã biết mình là một quân cờ, biểu tỷ sẽ phải tham gia vào cuộc chơi này. Nếu trên bàn cờ không có quân đen và quân trắng thì sao có thể thành một trận chém giết sống chết được. Huống hồ, nếu không thể đánh tới con cờ cuối cùng, sao có thể nhận thua được. Về phần biểu ca, ta nghĩ là do huynh ấy quá lo lắng cho biểu tỷ, hoặc do gần đây thái hậu có những cử động dị thường quá mức nên hắn mới lo lắng như vậy. Ta tin rằng có bà ngoại và cậu ở đây, thái hậu cũng sẽ không dám làm gì quá đáng đâu. Biểu tỷ cứ thoải mái tâm tình, tâm có tĩnh thì đánh cờ mới thắng.”

Khúc Phi Khanh nhìn quân cờ đen nằm trên bàn cờ, lại nghe âm thanh đầy khí phách của Vân Thiên Mông, lo nghĩ trong mắt cũng tán đi rất nhiều, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, trên mặt lại tràn đầy hy vọng, tươi cười nói:

“Là ta quá nóng lòng rồi. Hôm qua nghe ca ca nói như thế nên ta đã tranh cãi với ca ấy. Sau hôm nay ta sẽ tìm đại ca để nói rõ chuyện này.”

Thấy Khúc Phi Khanh rốt cuộc đã hiểu ra, Vân Thiên Mộng cũng yên tâm hơn. Nàng cảm thấy hơi sợ nếu hai huynh muội tình thâm này vì hạnh phúc của đối phương mà đều chạy tới Phượng Tường cung tìm Thái hậu để xin ban hôn, đến lúc đó đừng nói là cả hai đều không được hạnh phúc, mà còn liên lụy tới hai nhà khác nữa.

“Hôm nay muội tới còn có một việc muốn báo, không biết biểu tỷ có muốn nghe không?” Nhớ tới lời trêu chọc của Khúc Phi Khanh với mình lúc này, Vân Thiên Mộng cũng nảy lên ý xấu, muốn trêu chọc nàng một phen.

“Chuyện gì vậy?” Thấy Vân Thiên Mộng thần thần bí bí, tâm tính hiếu kỳ của Khúc Phi Khanh lập tức bị câu dẫn, đôi con ngươi tràn đầy vẻ tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, mong chờ câu trả lời.

“Biểu tỷ đoán xem?” Nhìn Khúc Phi Khanh một bộ dáng trẻ con tò mò, Vân Thiên Mộng không khỏi cười thầm, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nói ra.

Thấy Vân Thiên Mộng cố ý bắt mình phải suy đoán, sắc mặt nàng thì hồng thuận, Khúc Phi Khanh quét trên người nàng một vòng, sau đó dừng lại ở cái bụng phẳng lỳ, sau đó mang theo vẻ ranh mãnh, ghé sát vào Vân Thiên Mộng, trầm thấp mở miệng:

“Chẳng lẽ ngươi có tin vui?”

Vân Thiên Mộng đâu ngờ Khúc Phi Khanh lại đem mối nghi hoặc đặt trên bụng mình, không khỏi lắc đầu:

“Sự tình ta muốn nói liên quan tới biểu tỷ cơ mà. Chẳng lẽ biểu tỷ quên trước kia có nhờ ta chuyện gì?”

Nghe Vân Thiên Mộng giải thích, hai mắt Khúc Phi Khanh sáng rực lên, sau đó kích động lay lay tay Vân Thiên Mộng, vui mừng hỏi:

“Hắn về rồi sao?”

Xem thần sắc Khúc Phi Khanh như vậy, trong thanh âm vui vẻ lại có vài phần run rẩy, Vân Thiên Mộng cười gật đầu, sau đó nói:

“Một hai ngày nữa thôi. Chỉ sợ lần này ở dạ yến trong cung, hắn cũng sẽ có mặt lĩnh thưởng.”

“Hắn có bị thương không? Có mệt mỏi không? Có bị nhiễm ôn dịch không?” Khúc Phi Khanh hỏi liền mấy câu, trong mắt hoàn toàn là sự vui sướng.

Nhìn thấy nàng vui vẻ như thế, Vân Thiên Mộng cũng cười theo:

“Đều mạnh khỏe. Biểu tỷ đừng quên hắn cũng là danh y, sao lại có thể để mình bị bệnh được chứ?”

Nghe Vân Thiên Mộng giải thích thế, Khúc Phi Khanh cũng yên lòng hẳn, nhưng lại nghĩ không biết từ giờ đến trước tết Nguyên đán nàng có cơ hội gặp mặt hắn được hay không, hoặc là phải sau Tết mới có thể gặp được riêng hắn.

“Biểu tỷ hai ngày tới cứ ở trong phủ, nếu muội sắp xếp xong xuôi sẽ cho người mời biểu tỷ tới phủ chơi.” Nhìn ra tâm tình của Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng lại mở miệng dặn dò.

“Nhưng khuê dự của biểu tỷ vẫn là quan trọng nhất, biểu tỷ hãy viết một bức thư, Mộng Nhi sẽ sai người đưa cho hắn, dò xét ý của hắn như thế nào rồi mới báo cho biểu tỷ. Không biết muội an bài như vậy có được không?”

Khúc Phi Khanh nghe Vân Thiên Mộng đề nghị như vậy, mọi chuyện đều đã được cân nhắc, ngay cả khuê dự của nàng cũng được bảo vệ thì trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác ấm áp, nhẹ gật đầu.

Nhìn Khúc Phi Khanh đáp ứng yêu cầu của mình, Vân Thiên Mộng cười đứng dậy:

“Cũng không còn sớm nữa, muội phải trở về thôi.”

“Ta tiễn muội ra ngoài!”

Khúc Phi Khanh lại cầm lấy áo khoác lên người cho Vân Thiên Mộng, đang định cùng nàng đi ra thì bị Vân Thiên Mộng ngăn lại:

“Bên ngoài lạnh lắm, tỷ chỉ mặc áo mỏng, cứ ở trong này đi. Để Ngọc Dao tiễn muội là được rồi!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng bước ra khỏi nội thất của Khúc Phi Khanh.

Nhưng vừa định bước lên xe ngựa thì lại thấy Khúc Trường Khanh trở về phủ.

Vân Thiên Mộng lại hạ chân xuống, nhìn Khúc Trường Khanh đang đi tới, sau đó hành lễ:

“Bái kiến biểu ca.”

“Mộng Nhi sao hôm nay lại tới đây vậy? Bà nội và mẹ gần đây rất nhớ muội đấy.”

Cũng giống như Khúc Phi Khanh, Khúc Trường Khanh vừa gặp Vân Thiên Mộng là đã quan sát thần sắc của nàng, thấy nàng có vẻ sống tốt ở tướng phủ thì mới cười mở lời.

Vân Thiên Mộng cười nhẹ, đáp lời:

“Hôm nay muội đến thăm biểu tỷ. Thấy biểu tỷ tâm tình phiền muộn thì cũng hơi lo lắng!”

Thấy Vân Thiên Mộng đột nhiên nhắc tới muội muội của mình, Khúc Trường Khanh hơi sững người. Nghe tới đoạn Khúc Phi Khanh tâm tình phiền muộn, hắn lập tức hiểu Phi Khanh đã nói cho nàng nghe về quyết định của mình, vì thế nhất thời trầm mặc.

Vân Thiên Mộng thấy thế thì cũng hiểu Khúc Trường Khanh trong lòng đang mâu thuẫn rất lớn, một bên là cô cô ruột, một bên là em gái ruột, bên nào cũng là thịt trên bàn tay, lựa chọn này thật sự khó với hắn.

Trong lòng hơi nhẹ than, sau đó nàng nói:

“Biểu tỷ thật có phúc khí khi biểu ca lại quan tâm tới tỷ ấy như thế. Nhưng biểu ca cũng rất có phúc khí khi biểu tỷ vì huynh mà hao tổn tinh thần. Có lẽ trong lòng biểu ca thật sự quan tâm tới biểu tỷ, nhưng biểu ca có bao giờ nghĩ nếu huynh làm vậy, biểu tỷ sẽ không bao giờ yên lòng không? Chỉ sợ tâm huyết và sự hy sinh của biểu ca đều trở nên uổng phí. Cần gì phải đem chung thân hạnh phúc của mình ra làm trò đùa giỡn như thế.”

Khúc Trường Khanh quay đầu nhìn nàng, hắn biết từ ngày bị Thần Vương từ hôn, nàng trở nên thông minh dị thường, nhưng cũng không nghĩ hôm nay nàng sẽ nói như vậy với mình. Những lời nàng nói cũng là muốn làm cho hắn cũng bớt một phần lo lắng cho Phi Khanh.

Vân Thiên Mộng tiếp tục nói:

“Huống hồ, biểu ca lấy gì cam đoan người kia sau khi tứ hôn cho huynh rồi sẽ không ra tay với biểu tỷ đây? Bà ngoại và cậu mợ chưa nói gì tới hôn sự của biểu ca, biểu tỷ, chẳng lẽ biểu ca còn chưa rõ sao? Chỉ cần hôn sự của các ngươi một khi được đề cập tới thì sẽ không còn do các ngươi quyết định nữa.”


Nghe thế, ánh mắt Khúc Trường Khanh cũng trở nên lăng lệ, muốn vùng thoát khỏi nhưng lại không biết làm như thế nào:

“Dù sao nàng cũng là thân thích của chúng ta…”

“Ta trước đây lúc bị lâm vào hoàn cảnh ấy cũng có thể tính toán cái gì?” Nhưng hắn còn chưa nói xong, Vân Thiên Mộng đã nghiêm nghị đặt câu hỏi như thế.

Nhất thời, Khúc Trường Khanh nhíu chặt chân mày lại, đáy lòng cũng dần phục hồi sau khi nghe những phân tích của Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng cảm thán nói tiếp:

“Huống hồ, chuyện của biểu tỷ còn chưa có kết luận gì, biểu ca đừng vì quan tâm quá mà làm thế cục thêm loạn.”

Nàng không khỏi nhớ tới vấn đề hỏi Sở Phi Dương tối qua. Sở Phi Dương nói rằng Nhiếp Hoài Viễn y thuật cao minh nhưng lại không hề mưu cầu công danh, chỉ muốn lui về ở ẩn, nghiên cứu thuốc, không muốn giao thiệp nhiều với người ngoài, tính tình có chút quái gở.

Vân Thiên Mộng muốn nhắc nhở Khúc Trường Khanh đừng có kết luận mọi thứ quá sớm. Nếu như Khúc Phi Khanh không thể gả cho Nhiếp Hoài Viễn, như vậy hắn hy sinh cũng là vô ích mà thôi.

Thấy những điều cần nói đều nói xong, Vân Thiên Mộng lại hành lễ với Khúc Trường Khanh lần nữa, sau đó nói:

“Mộng Nhi xin cáo từ.”

Nói xong, liền quay người leo lên xe ngựa, một mạch quay về Sở tướng phủ.

Một hôm, vào buổi chiều, lúc Vân Thiên Mộng ở trong tiểu viện hạch toán tiền mừng lì xì cho gia nhân thì Nghênh Hạ tới bẩm báo:

“Tiểu thư, vừa rồi ở ngoài cửa phủ truyền tới tiếng pháo, người đoán xem là có chuyện gì?”

Ba nha đầu của nàng đang mải kiểm ngân, còn Nghênh Hạ lại được vui vẻ tự do đi lại làm cho ba nàng kia rất bất mãn.

“Tiểu thư, người xem Nghênh Hạ kìa, nàng ấy là thoải mái, nhàn hạ nhất rồi. Tiểu thư, hay chúng ta phạt nàng ấy lương tháng đi, bổ sung vào lương tháng cho bọn nô tì.” Nói xong, Mộ Xuân lấy cái hầu bao có ghi tên Nghênh Hạ, lấy từ bên trong ra một thỏi bạc, cười tủm tỉm, ra sức quơ quơ trước mặt Nghênh Hạ.

“Tiểu thư, Mộ Xuân bắt nạt người. Đó là bạc của ta, trả lại cho ta!” Thấy hầu bao của mình bị lấy bớt, Nghênh Hạ liền hướng về phía Mộ Xuân mà đánh, nhưng lại bị Nguyên Đông ngăn lại để nàng ta không tới gần Mộ Xuân được.

“Mộ Xuân, mau chia bạc đi!” Nguyên Đông trước giờ nghiêm túc, hôm nay cũng vui vẻ trêu chọc Nghênh Hạ, tự mình ngăn trở nàng ta làm nha đầu này có nhảy nhót thế nào cũng không tới gần Mộ Xuân được, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

“Yên tâm đi!” Đạt được sự ủng hộ của đồng bọn, Mộ Xuân lập tức đem đĩnh bạc để vào hộp, lại lấy ở trong ra ít bạc vụn, làm bộ muốn chia chác, đút bạc vào túi của mình, Ánh Thu và Nguyên Đông.

“Tiểu thư… Người xem… Bọn họ đều khi dễ nô tì…” Nghênh Hạ nhất thời sốt ruột, dậm chân ủy khuất, hướng Vân Thiên Mộng kêu oan.

Vân Thiên Mộng để mặc bọn họ vui đùa, tâm tình cũng không khỏi tốt hơn. Buông cuốn sổ trong tay ra, lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tủi thân của Nghênh Hạ, cười hỏi:

“Vậy ngươi nói xem vừa rồi ngươi thấy gì? Nếu để ta vui vẻ, ta sẽ thưởng cho ngươi một thỏi bạc!”

Nghe vậy, Nghênh Hạ lập tức vọt tới bên người Vân Thiên Mộng, bóp bóp vai cho nàng, thấp giọng nói:

“Nô tì thấy thị vệ và ngự y ở Lạc Thành trở về kinh rồi. Để nghênh đón bọn họ nên nhà nhà đều đốt pháo vui mừng.”

Nghe nàng nói thế, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng gấp cuốn sổ lại. Không ngờ Nhiếp Hoài Viễn đã trở về tới kinh thành rồi.

“Bốn người các ngươi tới đây!” Trong đầu hình thành một kế hoạch, Vân Thiên Mộng ngoắc bốn nha đầu tới gần, khẽ khàng phân phó bên tai vài việc.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Phi Khanh mang theo một bộ dáng sốt ruột muốn chết đi vào Sở Tướng Phủ, trực tiếp xông vào Mộng Hinh tiểu trúc thăm hỏi Vân Thiên Mộng bị bệnh. Nhưng khi thấy Vân Thiên Mộng nhàn nhã đọc sách ở đầu giường thì không khỏi kinh ngạc.

“Mộng Nhi, muội không sao chứ?” Nhìn sắc mặt nàng hồng hào, quả nhiên là không có việc gì.

“Đương nhiên là không sao, biểu tỷ viết xong thư tín chưa?” Để quyển sách trên tay xuống, Vân Thiên Mộng cười đầy vô tội, hỏi lại.

Thấy nàng thật sự không sao, Khúc Phi Khanh bèn vỗ ngực thở ra một hơi, sau đó nhẹ nhàng trách cứ:

“Nếu muốn gặp ta thì cứ cho Mộ Xuân báo một tiếng, cần gì hưng sư động chúng nói mình bị bệnh, làm cho bà nội cũng sốt ruột sai ta lập tức tới thăm.”

Thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng mang theo vẻ mặt hối lỗi, nói:

“Biểu tỷ bớt giận, là Mộng Nhi không tốt. Chỉ là nếu muội đem sự thật báo cho tỷ thì sợ biểu tỷ sẽ diễn không đạt, làm người khác hoài nghi. Huống hồ, nếu ta không bệnh, làm sao có thể mời Tiểu Nhiếp đại phu tới phủ chứ?”

Nếu là chuyện của mình thì nàng để Sở Phi Dương đi giải quyết là được rồi, nhưng Khúc Phi Khanh là nữ tử chưa chồng, dù Sở Phi Dương biết tâm tình trong lòng nàng ta nhưng cũng phải tránh đi.

Nghe Vân Thiên Mộng nói giả bệnh vì mình, một bụng trách cứ của Khúc Phi Khanh cũng tiêu tán hết, sắc mặt hơi ửng đỏ, nói:

“Ngươi thật là làm người ta sợ muốn chết. Nhưng bao giờ thì hắn đến đây?”

Nói xong, đôi mắt trong veo lại nhìn ra phía cửa, trông mong hắn tới.

Vân Thiên Mộng âm thầm lắc đầu, thấy biểu tỷ vì sắc quên mình thì kéo nàng lại đầu giường, nói: “Biểu tỷ giao thư cho ta. Chút nữa tỷ trốn trong phòng thay đồ, đừng để gặp mặt phải xấu hổ hai bên.”

Thấy Vân Thiên Mộng sớm đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, Khúc Phi Khanh cũng không lo lắng gì nữa, móc ra phong thư đã dán kín, thận trọng đặt vào tay Vân Thiên Mộng.

“Tiểu thư, tướng gia đem Tiểu Nhiếp đại phu tới rồi!” Lúc này, Nghênh Hạ đang trông chừng ngoài cửa lập tức lên tiếng nhắc.

Mộ Xuân nhanh chóng kéo Khúc Phi Khanh trốn đi, còn Nguyên Đông và Ánh Thu vội vàng buông màn che, miễn để người nhìn thấy sắc mặt khỏe khoắn của Vân Thiên Mộng.

Hết thảy đã thỏa đáng rồi mới thấy Tiểu Nhiếp đại phu và Sở Phi Dương lần lượt tiến vào phòng.

“Phu nhân sao lại nhiễm phong hàn vậy? Thời tiết này để nhiễm phong hàn thật không tốt đâu.” Ở Lạc thành, ở chung với nhau một thời gian nên Nhiếp Hoài Xa rất bội phục cách xử sự làm người của Sở Phi Dương, mà Sở Phi Dương cũng rất quý trọng vị đại phu này. Vì thế hai người như là hảo hữu, khi nói chuyện cũng không cần giữ lễ quá. Tiểu Nhiếp đại phu ở trước mặt người khác vốn đã ít nói, nay ở trước mặt Sở Phi Dương dù có nói cũng rất chậm rãi.

“Là sơ suất của ta!”

Sở Phi Dương nói một câu như thế nhưng rơi vào tai Vân Thiên Mộng lại thành một câu có ý nghĩa sâu xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui