Nghe Khúc Trường Khanh phán xử mình như thế, Tô Nguyên trợn tròn mắt nhìn, nhưng vì thân thể đang vô cùng đau nhức nên cũng không nói được nửa lời, tùy ý để bọn nha dịch kéo về đại lao.
Mà chuyện này cũng chưa xong, ngay sau khi Tô Nguyên bị lôi đi, đôi con ngươi băng lãnh của Khúc Trường Khanh nhìn sang phía Hình thị lang, hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Hình thị lang kia quỳ phịch xuống đất, mặt đầy hoảng sợ, cầu xin: “Đại nhân, ty chức thật sự là thân bất do kỷ, kính mong đại nhân tha cho ty chức một lần, ty chức sẽ trung thành với đại nhân, sẽ mặc cho đại nhân sai bảo, nghe theo mọi mệnh lệnh của đại nhân. Kính xinh đại nhân tha cho ty chức một lần, trong nhà ty chức còn có mẹ già, thật sự không thể xảy ra chuyện gì được.”
Nói xong, Hình thị lang không ngừng hướng về phía Khúc Trường Khanh dập đầu xin tha. Khúc Trường Khanh chẳng có chút nào động lòng, nếu ai cũng coi như đây là lý do thì triều đình còn lập ra Hình bộ làm gì? Người nào phạm tội cũng chỉ cần nhận sai bằng miệng thì thiên hạ chẳng phải thái bình rồi sao?
Khúc Trường Khanh không phải kẻ vô tri, làm gì có việc Hình thị lang tố cáo tội trạng của Tô Nguyên thì cho rằng mình cũng sẽ thoát tội cơ chứ?
Đưa mắt ra hiệu cho nha dịch ở bên cạnh, mấy tên nha dịch lập tức xốc Hình thị lang lôi đi, mà Khúc Trường Khanh thì lấy ra một bản tấu chương, đem toàn bộ sự tình thẩm vấn ngày hôm nay thuật lại, đợi một chút nữa sẽ tiến cung diện thánh.
Lúc này, trong phòng giam dành cho nữ, Tô Thiển Nguyệt thấy cơm thiu được đưa vào thì nổi điên lên, một cước đá bay cái bát mẻ, sau đó tức giận ngồi phịch xuống đống rơm trên nền đất.
Chuyện này bị Vân Dịch Dịch cũng đang ở trong đại lao nhìn thấy nên lập tức lên tiếng mỉa mai Tô Thiển Nguyệt dù là phạm nhân mà còn muốn bày ra vẻ tiểu thư kiêu ngạo:
“Ôi, Tô tiểu thư làm sao vậy? Không phải cha ngươi là Hình bộ thượng thư sao? Sao lại đem một thiên kim tiểu thư như ngươi nhốt vào đây vậy? Không phải vì năm ngoái chuyện ngươi không chồng mà chửa bị lộ ra ngoài nên Tô đại nhân nhốt ngươi vào đây để che giấu đấy chứ?”
Lúc này, trong lòng Tô Thiển Nguyệt rất bực bội và ủy khuất. Nàng ta tuyệt đối không ngờ Vân gia có thể trong hoàn cảnh sắp chết mà vẫn xoay chuyển được tình thế, chẳng những tìm được đường sống trong cõi chết mà còn bằng thời gian nhanh nhất, đổ tất cả tội danh lên đầu Tô gia, khiến cho cả nhà nàng ta phải rơi vào địa ngục. Điều này làm cho kẻ trước giờ luôn kiêu ngạo về gia thế của mình như Tô Thiển Nguyệt cực kỳ tủi thân, lại vô cùng hối hận lúc trước không gả vào phủ Hàn Quốc công. Lúc này, nàng ta thà rằng làm thiếp của Nguyên Khánh Châu cũng không muốn ở trong nhà lao Hình bộ đầy hôi thối này.
Còn đang buồn bực, bên tai lại vang lên tiếng mỉa mai như thế của Vân Dịch Dịch, trong lòng nàng ta như phát điên, lập tức chỉ vào mặt Vân Dịch Dịch mà mắng:
“Vân Dịch Dịch, ngươi là cái thá gì? Lúc trước ngươi hại ta mất đi đứa con, khoản nợ này ta nhất định sẽ tính toán rõ ràng với ngươi. Nhưng nghe nói ngươi bị một gã tử tù làm nhục, về sau lại được gả cho gã, đúng là thật có duyên. Nhưng vừa làm tân nương đã phải làm quả phụ, ngươi thật đúng là một kẻ khắc chồng.”
Vân Dịch Dịch ghét nhất bị người khác khơi ra chuyện của mình, mà nàng ta cũng thật không ngờ Tô Thiển Nguyệt lại biết rõ chuyện của mình như thế, gương mặt trở nên giận dữ, vọt tới chỗ ngăn cách giữa hai buồng giam, chỉ tay vào Tô Thiển Nguyệt mắng chửi:
“Tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội ra khỏi cửa đại lao Hình bộ sao? Tô Thiển Nguyệt, hôm nay ngươi cũng là tù nhân mà thôi, đừng nghĩ phủ Hàn Quốc công sẽ tới đây cứu ngươi ra. Tốt nhất ngươi cứ ngoan ngoãn chờ nhìn Tô gia của ngươi bị tịch thu toàn bộ tài sản đi. Làm những chuyện tang tận lương tâm, ngươi còn cho rằng ông trời sẽ tha cho các ngươi sao? Huống hồ, dù sao nghiệt chủng ngươi mang thai, dù có được sinh ra cũng chỉ là con hoang, ta cũng chỉ là thay ngươi giải quyết chuyện phiền phức ấy mà thôi.”
Nói xong, Vân Dịch Dịch hếch mắt cười đắc ý. Cho đến ngày hôm nay, cả người nàng ta vừa đen vừa bẩn, tóc vì lâu không được chải gội mà trở nên bù xù, thấy Tô Thiển Nguyệt gặp họa thì không chút nào kiêng kị mà cười lớn, chẳng còn dáng dấp của thiên kim tiểu thư được nuông chiều cả.
Nhìn Vân Dịch Dịch đắc ý như thế, Tô Thiển Nguyệt bèn phá lên cười, sau đó chậm rãi mở miệng:
“Vân Dịch Dịch, ngươi thật cho rằng tên tủ tù kia tự nhiên tìm tới ngươi sao? Dù ta hận Vân Thiên Mộng nhưng không thể không thừa nhận rằng, so với ả, ngươi thật quá ngu xuẩn rồi. Tư thái thế gia không có, ngươi cho rằng đám tử tù sẽ vừa mắt ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là thế thân của Vân Thiên Mộng mà thôi. Ta đưa tên tử tù kia tới là để chiêu đãi hai tỷ muội các ngươi đấy, chỉ tiếc là sau đó Vân Thiên Mộng được cứu ra ngoài nên mới tiện nghi cho đồ đê tiện như ngươi, để cho ngươi ở trong ngục vẫn được nếm vui thú nhân gian.”
“Tô Thiển Nguyệt, đồ tiện nhân nhà ngươi…” Nghe thấy Tô Thiển Nguyệt tự nhận là người hủy diệt đời mình, Vân Dịch Dịch chỉ thấy trước mắt tối sầm, không khỏi hướng về phía Tô Thiển Nguyệt quát to một tiếng, trên gương mặt tiều tụy hiện ra vẻ tức giận và thù hận, chỉ mong có thể nhào qua bóp chết Tô Thiển Nguyệt mà thôi.
“Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong đâu!” Mặc kệ Vân Dịch Dịch đang nổi cơn điên, Tô Thiển Nguyệt càng thêm tỉnh táo, tiếp tục mở miệng: “Ngươi cho rằng, ta lại có lòng hảo tâm mang thức ăn tới cho địch nhân của mình sao? Nói ngươi ngốc thì nhẹ nhàng quá, phải nói là ngươi đần mới đúng, một thủ đoạn nhỏ như thế không lừa gạt nổi Vân Thiên Mộng, không ngờ đồ ngu ngốc nhà ngươi lại đâm đầu vào. Bánh ngọt kia của ta hoàn toàn không có độc, nhưng trong đó lại trộn xuân dược, ăn vào sẽ chẳng thấy gì, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người ta thì sẽ bị kích thích toàn thân. Hơn nữa, nếu không chiếm được sự sủng ái của nam nhân thì tuyệt đối sẽ không hết cảm giác ấy. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra lúc ngươi được tên tử tù kia yêu thương lại vô cùng sung sướng sao? Vân Dịch Dịch, ngươi đúng là đồ nhà quê ngu ngốc, thủ đoạn cỏn con ấy mà cũng bị lừa, thật sự là vũ nhục ta.”
Ánh mắt Tô Thiển Nguyệt đầy vẻ cười nhạo, trong đầu nhớ lại những chuyện kia, lại nhìn gương mặt Vân Dịch Dịch đỏ bừng lên vì giận dữ, khóe miệng ả ta không khỏi nở nụ cười. Muốn ả khổ sở thì công phu của Vân Dịch Dịch còn kém lắm.
Vân Dịch Dịch càng không ngờ cuộc đời mình lại bị hủy hoại bởi tay Tô Thiển Nguyệt, lại nghĩ tới những ngày chịu khổ này của mình, nghĩ tới chuyện mình phải nửa bò nửa quỳ trên đất cầu xin nam tử kia nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, nghĩ đến hôm nay trên người mình không có chỗ nào còn nguyên vẹn, hai mắt Vân Dịch Dịch lập tức đỏ ửng lên, năm ngón tay duỗi ra như muốn bóp chết Tô Thiển Nguyệt, miệng không ngừng lải nhải: “Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân,…”
Tô Thiển Nguyệt ung dung thưởng thức cơn giận của Vân Dịch Dịch, ả đã phải chịu nhục thế này, há lại để cho người khác sống vui vẻ. Nghĩ vậy, khóe miệng Tô Thiển Nguyệt càng cong lên, càng về sau tiếng cười càng lớn.
Nhưng vẻ đắc ý của Tô Thiển Nguyệt vừa mới xuất hiện thì đã có vài nữ cai ngục đi tới, mở cửa của nhà lao ra, túm lấy Tô Thiển Nguyệt mà không buồn nói một lời.
“Làm gì? Đám cẩu nô tài các ngươi định làm gì?”
Không còn chút sức lực nào nhưng Tô Thiển Nguyệt vẫn cố giãy dụa, chỉ là không sao thắng nổi những nữ cai ngục cao lớn vạm vỡ ở đây, họ chỉ dùng một tay cũng đã kéo được ả đi. Mà một nữ cai ngục khác thì dùng gông xiềng đeo lên cổ Tô Thiển Nguyệt.
Nhìn thấy gông xiềng bằng gỗ ở trên vai, Tô Thiển Nguyệt càng gào lên điên cuồng:
“Lấy ra cho bổn tiểu thư ngay. Các ngươi muốn làm gì hả? Cha ta là hình bộ thượng thư, các ngươi không muốn sống nữa sao? Tô gia của ta và Thần Vương phủ có quan hệ thông gia, các ngươi dám đối đãi với ta thế này sao, không sợ bị tru di cửu tộc à? Tiện nhân, mau buông ta ra…”
Mặc ả ta gào thét, hai nữ cai ngục vẫn hờ hững làm tiếp công việc của mình. Một nữ cai ngục đẩy lưng Tô Thiển Nguyệt làm cho ả ta đang ra sức mắng chửi ngã nhào về phía trước. Vân Dịch Dịch cười to không thôi:
“Tiện nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay rồi, đáng đời, đúng là đáng đời!”
Tô Thiển Nguyệt bị cái gông xiềng trên cổ đập vào làm gãy luôn một chiếc răng cửa, ả đau tới mức trào nước mắt, không nói ra lời. Thân thể lảo đảo một hồi mới lại đứng vững, lúc này chợt nhận ra mẹ, bà ngoại và đám người trong nhà đều bị đám nữ cai ngục đeo gông xiềng lên người.
“Các ngươi rốt cuộc định làm gì? Chúng ta là người nhà của quan gia, sao các ngươi dám đối đãi với chúng ta như vậy? Ta muốn diện thánh!” Lúc này, Tô lão thái thái lên tiếng, dù trên người mang gông xiềng nhưng sắc mặt bà ta lại vô cùng bình tĩnh, cố gắng vượt qua sóng to gió lớn ở trong lòng.
Nghe lão thái thái nói vậy, đám nữ quyến Tô gia như tìm được chỗ dựa hơi, ra sức trừng mắt nhìn đám nữ cai ngục.
“Thật đúng là không biết mình biết ta. Nói cho các ngươi biết, Hoàng thượng vừa hạ chỉ, Tô Nguyên tham ô, nhận hối lộ, ngược đãi tù phạm, tội chứng rành rành, giờ ngọ trưa mai sẽ chém đầu ở ngọ môn. Con trai Tô gia sung quân biên cương, nữ quyến cũng sung quân. Đừng ở trước mặt bọn ta mà bày ra bộ dáng tiểu thư, phu nhân nữa, hiện tại các ngươi ngay cả bọn ta cũng không bằng đâu. Hừ! Mang đi!”
Không để mọi người kịp phản ứng với tin tức này, đám nữ cai ngục đã lôi tất cả ra ngoài.
“Không thể nào, không thể nào, nhất định là Hoàng thượng đã lầm rồi! Khúc Trường Khanh có cừu oán với Tô gia, là hắn vu oan hãm hại, hắn vu oan cho phụ thân. Mau dẫn ta đi gặp Khúc Trường Khanh, ta muốn xem hắn còn có trình độ bức bách người khác như thế nào?” Tô Thiển Nguyệt lại quát ầm lên, nghĩ tới việc mình sắp bị sung quân thì lập tức hiểu ra, sắc mặt không khỏi trắng bệch, quên đi cả đau đớn trong miệng, vội vàng la hét với đám nữ cai ngục.
“Chát!” Còn chưa nói xong, sau lưng áo tù của Tô Thiển Nguyệt lập tức lằn lên một vệt máu đỏ, bên tai ả là tiếng nói hùng hồn của nữ cai ngục: “Đều câm mồm hết cho ta, nếu không đừng trách ta cho các ngươi nếm mùi đau khổ. Rượu mời không uống còn muốn uống rượu phạt, ta có lòng tốt nói với các ngươi, lại còn dám đạp lên mặt mũi ta mà đắc ý à? Muốn gặp đại nhân sao, không nhìn lại hôm nay mình là cái dạng gì à? Từ giờ trở đi, các ngươi không còn là quý tộc nữa, tất cả đều là nô tịch hết, còn kiêu ngạo như thế đừng trách ta giết hết.”
Nói xong, nữ cai ngục lại giơ cái roi trên tay lên, đám người Tô gia bị dọa đến mặc xám như tro, tất cả không ai dám dị nghị gì nữa, ngoan ngoãn đi thành một hàng ra ngoài.
“Ha ha… Tô Thiển Nguyệt, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi cũng có hôm nay rồi. Đáng đời. Đáng đời. Đây chính là báo ứng của ngươi. Các ngươi muốn làm gì? Cút ngay, mau cút…”
Vân Dịch Dịch còn đang ghé vào lan can nhà lao nhìn Tô Thiển Nguyệt bị lôi đi, cười vui sướng đến không kiềm chế được. Nhưng còn chưa cười xong đã thấy cửa nhà lao của mình cũng bị mở ra, cũng có hai nữ cai ngục khác đồng dạng tiến vào và đeo lên người ả một bộ gông xiềng.
“Vân Dịch Dịch, ngươi quên ngày hôm nay ngươi sẽ phải đi đày sao?”
Nhìn Vân Dịch Dịch không ngừng giãy dụa, sau lại cắn lên tay mình một nhát, nữ cai ngục bèn vung tay tát cho ả ta một cái, sau đó túm lấy chỏm tóc bù xù của ả đập mạnh về phía lan can nhà lao. Vân Dịch Dịch máu chảy đầy đầu, không chịu được mà ngã sấp xuống mặt đất.
“Tiện nhân, đáng đời…” Thấy một màn như vậy, Tô Thiển Nguyệt hung hăng nhổ một bãi nước bọt, sau đó tâm tình cũng tốt hơn một chút mà bước ra khỏi nhà lao.
***
Cho dù Sở Bồi mang theo vợ con về Sở Vương phủ, nhưng cũng chỉ ồn ào một chút mà thôi, không khí ở Sở Vương phủ cũng không vì bọn họ mà náo nhiệt thêm chút nào.
Qua thời gian buổi trưa, Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng đang ở trong phòng của Sở Phi Dương ngày trước. Sở Phi Dương thì bắt tay xử lý đám sổ sách trên bàn, Vân Thiên Mộng cũng lấy một cuốn sách về binh khí ở trên giá sách của hắn xuống đọc si mê. Không khí trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, lại có chút dịu dàng.
Thỉnh thoảng, Sở Phi Dương lại ngẩng đầu liếc nhìn Vân Thiên Mộng, thấy nàng chuyên chú đọc sách thì hé miệng cười cười. Đến khi xem hết một cuốn sổ con thì hắn mới phát hiện ra sắc trời bên ngoài đã hơi sầm lại, mà Vân Thiên Mộng vẫn say sưa đọc sách. Sở Phi Dương không khỏi lắc đầu, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, khẽ khàng đi tới sau lưng Vân Thiên Mộng, xoay người cúi đầu ghé vào má phải của nàng, lại thò tay rút cuốn sách khỏi tay thê tử mình.
Hai tay tự nhiên trống trải, Vân Thiên Mộng không khỏi ngẩng đầu quay lại, đã thấy Sở Phi Dương nhìn mình chằm chằm, giọng mang vẻ trách cứ:
“Trời đã tối rồi mà nàng không đốt đèn đọc sách, không sợ hỏng mắt sao?”
Nói xong, Sở Phi Dương bèn gập quyển sách lại, tiện tại đặt lại vào một chỗ thật cao trên giá sách để Vân Thiên Mộng không thể với tới.
Vân Thiên Mộng nhìn theo cuốn sách chưa đọc xong kia với vẻ tiếc nuối, trong lòng bèn nghĩ, đợi lúc Sở Phi Dương không ở Vương phủ thì nàng sẽ lén đọc lại.
Ngày trước nàng luôn cảm thấy vũ khí của thời cổ đại vừa dã man lại chẳng có chút nào thú vị, không những cồng kềnh khó mang mà tầm bắn còn không xa, sử dụng thì vô cùng rườm rà. Ví dụ như cái cửu khúc thương chuyên dùng trên lưng ngựa, nếu không rèn lực cánh tay thì sợ mang theo chỉ là một gánh nặng, không giống với vũ khí tiên tiến thời hiện đại, chẳng những tốc độ nhanh mà tầm bắn cũng xa nữa.
Nhưng vừa rồi xem qua sách binh khí kia, nàng lại được mở mang không ít kiến thức. Thì ra đám binh khí cổ đại này đều có những công dụng riêng, mà cũng không phải vũ khí nào cũng cồng kềnh, nặng nề như nàng nghĩ.
Vân Thiên Mộng cảm thấy hứng thú như vậy nên mới đọc say sưa, không ngờ vừa đến đoạn gay cấn thì lại bị Sở Phi Dương cướp đi mất.
Liếc nhìn Sở Phi Dương một cách u oán, trong lòng nàng thầm bực bội, nhưng đối phương cao lớn là vậy, dù nàng cũng khá cao nhưng thật sự không phải đối thủ của Sở Phi Dương. Trong lòng thầm bực bội, nàng chỉ có thể cong môi nhìn hắn.
“Không phải Mộng Nhi cảm thấy hứng thú với binh khí đấy chứ?” Thấy bộ dáng đáng thương của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương kéo nàng ôm vào trong ngực, thấy tay nàng ấm áp thì thỏa mãn cười cười. Trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới lúc trưa, thủ pháp lúc Vân Thiên Mộng bắn ra cục băng kia rát nhanh, lại thêm lần đầu hắn lẻn vào Khởi La viên bị nàng tung cước đá, nhất thời hắn chỉ cảm thấy nhìn không thấu thê tử của mình. Nhưng Vân Thiên Mộng thật sự không có nội lực, vì thế Sở Phi Dương mới càng thêm hiếu kỳ.
“Phu quân không thích sao?” Thấy trong mắt Sở Phi Dương hiện ra một tia nghi hoặc, Vân Thiên Mộng vẫn dựa trong ngực hắn, ngẩng đầu nhìn, mị nhãn như tơ, giọng điệu ngọt ngào hỏi lại.
“Nàng cứ nói đi.” Sở Phi Dương đột nhiên cúi đầu xuống, cùng Vân Thiên Mộng bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của tiểu thê tử luôn làm hắn kinh hỷ và tò mò của mình.
“Nữ tử cũng cần phải tìm ra sở thích của mình, nếu không cả ngày chỉ rỗi rãi quanh quẩn trong nhà, sợ sớm muộn cũng buồn bực tới phát bệnh. Huống hồ, chàng xem, đám nữ tử trong nhà cao cửa rộng nếu không phải suốt ngày rảnh rỗi quá thì đâu sinh ra chuyện hãm hãi người khác? Phu quân không phải cũng hy vọng thấy thiếp trở thành ngươi như thế chứ?” Thẳng thắn đón tiếp ánh mắt của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng bèn nói ra quan điểm của mình, làm cho Sở Phi Dương không khỏi rướn mày, nhìn nàng như hiểu như không.
“Sao? Thiếp nói gì sai à?” Thấy Sở Phi Dương nhìn mình không nói gì, Vân Thiên Mộng khẽ cau đôi mày thanh tú lại, ánh mắt như đang uy hiếp hắn phải lên tiếng đồng tình với quan điểm của mình.
“Phải phải phải! Nương tử nói gì cũng đúng hết.” Thấy Vân Thiên Mộng bày ra bộ dáng ngây thơ, trong mắt Sở Phi Dương chứa đầy yêu thương nhưng sau đấy lại mở miệng thương lượng với nàng: “Chỉ có điều, mong nương tử cũng nên chú ý tới vi phu một chút chứ, nếu không ta tuyệt đối không cho nàng xem sách này.”
Nói cả buổi, cuối cùng Vân Thiên Mộng mới hiểu thì ra Sở Phi Dương không cho nàng xem sách chỉ vì nàng không chú ý gì tới hắn. Là hắn đang ghen.
Vân Thiên Mộng nhíu mày nhìn xung quanh phòng, thấy không có ai hầu hạ bên trong, mà bên ngoài cũng đang tối dần, nàng liền vươn tay ôm lấy cổ Sở Phi Dương, kéo mặt hắn xuống sát mặt mình, đồng thời kiễng chân lên, ghé cặp môi đỏ mọng vào…
“Chụt!” Một tiếng hôn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Vân Thiên Mộng mỉm cười, tinh nghịch hỏi: “Sao? Thế này đã đủ thành ý chưa?”
Thật không ngờ, một hành động chủ động này của nàng lại khiến cho lòng Sở Phi Dương nổi đầy sóng gió, cánh tay ôm bên hông nàng càng thêm siết chặt, để Vân Thiên Mộng dán vào ngực hắn, trong đôi mắt đen láy hiện lên chút ý loạn tình mê, khàn khàn mở miệng:
“Nha đầu xấu xa này, một chút lợi tức như thế còn chưa đủ nhét kẽ răng!”
Nói xong, không đợi Vân Thiên Mộng kịp mở miệng, hắn đã hướng cái lúm đồng tiền bên má nàng hôn một cái, sau đó lại đặt lên cặp môi đỏ mọng, bắt đầu công thành chiếm đất, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
“Tướng gia!” Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm cung kính của Tập Lẫm.
“Chuyện gì?” Ánh mắt hơi rời khỏi kiều thê trong lòng nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng chìm đắm trong sắc đẹp của nàng.
“Trong cung có tin tức truyền ra!” Không nghe thấy âm thanh khác thường của Sở Phi Dương, Tập Lẫm vẫn nghiêm túc đáp trả.
Vân Thiên Mộng cảm thấy vòng tay càng thêm siết chặt nên vội vàng đẩy hắn ra, nhắc nhở hắn hiện tại không phải đang ở trong Sở Tướng phủ. Thừa dịp sắc mặt hắn trầm xuống, nàng vội vàng rời khỏi vòng tay của hắn, sửa sang lại quần áo.
Có thể nhìn mà không thể ăn, trong đầu Sở Phi Dương hiện tại chỉ có một câu như thế.
Nghĩ tới chuyện tốt của mình bị Tập Lẫm cắt đứt, sắc mặt Sở Phi Dương càng đen như đít nồi, thấy Vân Thiên Mộng loáng cái đã sửa sang gọn gang, liền bực bội bước ra khỏi thư phòng, gương mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Tập Lẫm: “Nói mau!”
Chưa từng thấy chủ tử nhà mình lời nói vội vàng, thần sắc nghiêm túc như thế, Tập Lẫm khó hiểu ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Sở Phi Dương đang nhìn hắn bằng ánh mắt như có thâm cừu đại hận. Tập Lẫm vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói ra tin tức mình vừa nhận được, trong lòng thì vô cùng buồn bực, tự hỏi không biết mình đã làm ra chuyện gì sai khiến chủ tử tức giận.
Mà lúc này, Tiêu Đại cũng lĩnh mệnh của Sở Vương, tới mời Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng tới thiên sảnh dùng bữa tối.
Sở Phi Dương trừng mắt nhìn Tập Lẫm thêm một lần nữa, sau đó mới dẫn Vân Thiên Mộng về phía thiên sảnh.
Vân Thiên Mộng nhìn Tập Lẫm đầy vẻ đáng thương, đoán chừng hắn có nghĩ vỡ đầu cũng không biết Sở Phi Dương tại sao lại tức giận với hắn đi.
“Tướng gia làm sao vậy?” Tiêu Đại cũng thấy Sở Phi Dương có vẻ không vui, thấy bóng người đi xa rồi mới dám thấp giọng hỏi Tập Lẫm.
Tập Lẫm mặt nhăn như ăn phải mướp đắng, trong lòng ủy khuất vô cùng, chỉ biết thở dài, sau đó vội vàng đi theo bảo hộ chủ tử của mình.
“Không thể tưởng tượng được Tô Khải lại huynh đệ tình thâm tới vậy, lại dám quỳ gối ngoài đại điện thỉnh cầu Hoàng Thượng tha thứ tội chết cho Tô Nguyên!” Nghĩ tới những điều Tập Lẫm vừa báo, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Vô dụng thôi, Tô Nguyên làm ra chuyện như thế, Hoàng thượng không giết cả nhà đã là khai ân đặc biệt rồi, lại còn không biết sống chết quỳ gối xin tha. Hắn làm vậy không những là kháng chỉ mà còn là không nể mặt hoàng thượng nữa. Thời gian Tô gia xui xẻo vẫn còn dài phía sau…” Sở Phi Dương hừ lạnh một tiếng, việc này đã giao cho Khúc Trường Khanh làm nên hắn cũng sẽ không nhúng tay vào.
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cũng khẽ gật đầu, nghĩ tới quan hệ giữa Tô gia và Thần Vương thì không nhịn được lại phân tích:
“Tô Khải là quan Thủy vận sứ, chỉ là chức quan tam phẩm nhưng lại là quản sự đường sông. Nếu vào thời chiến, hắn thậm chí có thể quản lý cả quân lương. Chức vị như thế, quyền lợi cũng không nhỏ. Lần này Tô Nguyên gặp nạn, Thần Vương chẳng những không ra tay cứu mà còn tiến cử hình bộ thượng thư mới. Chỉ sợ Tô gia và Thần Vương đã trở thành tử địch. Sau này, Tô Khải đứng về phe ai, không nói cũng có thể biết rồi.”
Lời phân tích này tựa như nói cho Sở Phi Dương nghe, lại như là nàng đang vu vơ nói ra suy nghĩ của mình, nhưng những lời này lọt vào tai Sở Phi Dương, chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Mộng Nhi, xem ra nàng cũng đoán được vấn đề!” Nhìn thấy Vân Thiên Mộng như thế, Sở Phi Dương hiểu ra nàng đã nghĩ thấu tận cùng chuyện này rồi, vì vậy hắn chỉ biết cười trừ mà thôi.
“Vậy thì phỏng đoán của thiếp đúng rồi sao?” Sở Phi Dương đã thừa nhận nên Vân Thiên Mộng cũng không còn lý do hoài nghi nữa: “Không ngờ Hoàng thượng lần này không chỉ chèn ép chàng mà ngay cả Thần Vương cũng bị tính toán vào bên trong, thật sự là đáng sợ!”
Ngọc Càn đế lợi dụng Thần Vương chiếm binh quyền của Khúc Trường Khanh, gián tiếp làm suy yếu thế lực của Sở Phi Dương, lại đẩy Khúc Trường Khanh lên ghế hình bộ thượng thư, để cho Tô gia đồng thời căm ghét cả Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần. Tô Khải không có khả năng đứng vào bên nào giữa hai người này, cuối cùng chỉ có thể chọn Hoàng đế, cuối cùng chuyện thủy vận cũng có thể rơi vào tay Ngọc Càn đế rồi. Mặc dù Sở Phi Dương tay nắm trọng binh, nhưng nếu không có lương thực thì cũng chỉ là nam nhân trói gà không chặt, đừng nói là đánh thắng trận, ở trên chiến trường có khi cũng chỉ có thể giao phó vận mệnh cho kẻ địch rồi.
Một mũi tên trúng mấy con chim này của Ngọc Càn Đế cang làm Vân Thiên Mộng cảm thấy đáng sợ trong lòng.
“Hắn không xử trí Tô Khải, một là thu mua nhân tâm, dù sao Tô Nguyên có tội nhưng Tô Khải cũng không bị người ta sờ tới. Hắn cũng không thể một lần trừ đi nhiều quan viên như thế, tránh để miệng lưỡi người đời bàn tán. Thứ hai, bọn Tề Tĩnh Nguyên đang ở Tây Sở, nếu thanh tẩy quan viên trong triều đúng lúc này, chỉ sợ sẽ để lộ ra sơ hở. Lúc đó chỉ e Tề Tĩnh Nguyên sẽ thừa dịp rối loạn mà vào, chỉ sợ số mệnh của Tây Sở cũng theo đó kết thúc mà thôi.” Thấy Vân Thiên Mộng cau mày, Sở Phi Dương nhẹ nâng tay vuốt ve, mặc kệ bên ngoài rối loạn thé nào, hắn chỉ mong người hắn yêu thương trước mặt này vĩnh viễn không phải cau mày lo lắng.
Cảm nhận được sự ấm áp của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng bèn kéo tay hắn xuống, lại thắc mắc: “Hắn đối với chàng như thế, sao chàng còn coi hắn là trung tâm?”
Cách làm vua như thế không khỏi khiến cho lòng người lạnh nhạt, Ngọc Càn đế chẳng lẽ không sợ chim quên ná, cá quên nơm sao?
Nhìn hai bàn tay đang nắm lấy mình thật chặt, Sở Phi Dương không khỏi cười, thản nhiên đáp: “Ta chỉ vì dân chúng, không phải vì hắn!”
Nói xong, lại nắm lấy tay Vân Thiên Mộng tiếp tục đi về phía Thiên sảnh.
Vân Thiên Mộng thấy hắn tỏ ra không thèm quan tâm thì tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhưng trong lòng cũng biết Sở Phi Dương đã bình thản như thế nghĩa là hắn đã tính kỹ đường lui rồi.
Hai người tiến vào thiên sảnh thì thấy mọi người đều đã đến, đang ngồi uống trà chờ bọn hắn. Vân Thiên Mộng hướng Sở Vương hành lễ, xin lỗi: “Chúng con tới trễ, kính mong các vị trưởng bối không trách.”
“Mau đứng dậy đi, bọn ta cũng vừa mới tới thôi!” Sở Nam Sơn cười ha ha, lập tức ra hiệu cho Vân Thiên Mộng đứng lên, sau đó lão dẫn đầu đưa mọi người hướng tới bàn ăn.
Hôm nay là gia yến nên mọi người cùng ngồi chung trên một bàn cơm hình chữ nhật. Sở Vương ngồi ở ghế thủ tọa, Sở Phi Dương và phụ thân hắn ngồi ở hai bên. Bên cạnh Sở Bồi theo thứ tự là Sở Khinh Dương, Sở Khiết, Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện. Giữa Sở Bồi và Sở Phi Dương có một ghế trống, chắc là của Tạ thị. Nhưng lúc này Tạ thị lại cung kính đứng ở sau lưng Sở Nam Sơn, như là muốn hầu hạ cha chồng ăn tối.
Vân Thiên Mộng sớm đã chú ý nên tới bàn ăn chậm hơn mọi người nửa bước, thấy Tạ thị đứng đấy thì nàng cũng ngầm hiểu đứng ở một bên còn lại, miễn cho bị mọi người bàn tán.
Sở Nam Sơn nhìn bốn phía, thấy Vân Thiên Mộng đứng đấy thì có chút không vui, quay đầu nhìn Tạ thị, nói: “Chỉ là gia yến, không cần chú ý nhiều như thế. Huống hồ Vương phủ cũng có rất nhiều nha đầu hầu hạ, con cũng không cần đứng đây, mau qua đó ngồi đi!”
Tạ thị nhận chén canh nóng từ tay nha đầu, thấy Sở Nam Sơn nói vậy thì chỉ đành đặt chén canh ở trước mặt Sở Nam Sơn, miệng trầm thấp đáp lời, sau đó trở về chỗ của mình và ngồi xuống. Đợi Tạ thị ngồi xuống rồi Vân Thiên Mộng mới ngồi xuống, nhưng trong đáy mắt không khỏi hiện ra vẻ cười nhạt.
“Hôm nay là gia yến, cũng không cần nhiều quy củ. Mọi người thích ăn gì thì cứ gắp, đừng để đói bụng là được.” Sở Nam Sơn nói xong liền cầm đũa lên, kẹp một miếng thịt vịt bỏ vào trong miệng, nhưng ăn vào rồi lại có cảm giác không phải hương vị kia nên không khỏi nhíu mày. Nói chung, so với cơm rau của Vân Thiên Mộng còn cách xa cả vạn dặm.
Mà Sở Phi Dương lại lấy cho nàng một chén canh cá, nhìn nàng uống hết rồi mới ưu nhã gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Chỉ là hắn chỉ ăn một miếng, sau lại bỏ đũa xuống.
Chắc hẳn là ông cháu hai người này đã bị tay nghề của Vân Thiên Mộng chinh phục rồi, giờ ăn thức ăn do đầu bếp Vương phủ làm cũng không vừa lòng bởi không phải là hương vị kia nữa.
Một mực chú ý tới vẻ mặt của mọi người, Vân Thiên Mộng sao lại không phát hiện ra vẻ mặt mờ ám của hai ông cháu nhà này, trong lòng không khỏi than thở, xem ra nàng đã chăm sóc họ tốt quá rồi nên hôm nay mới kén ăn như thế.
“Gia gia, đại ca sao không ăn vậy?” Thấy hai người đồng thời buông đũa, Sở Khinh Dương bèn mở miệng hỏi.
“Thấy các đệ về nên ta cao hứng quá, không muốn ăn nữa.” Sở Phi Dương mặt không đỏ, tim không đập mạnh đáp như thế.
Cái này không khỏi khiến cho Vân Thiên Mộng chột dạ một cái, mà Sở Vương lại gật gù rất tâm đắc với lời giải thích này của Sở Phi Dương.
Thấy Sở Phi Dương nói vậy thì người khác cũng không tiện hỏi nhiều, bữa tối trải qua trong yên tĩnh rốt cuộc cũng kết thúc.
Dùng xong bữa tối, Sở Vương dẫn con và cháu trai đến thư phòng nói chuyện, để một đám nữ tử ngồi ở ngoài thiên sảnh hàn huyên việc nhà.
“Lúc dùng bữa tối, đại ca rất chăm sóc chị dâu!” Thiếu đi đám nam nhân, không khí ngoài thiên sảnh cởi mở không ít, Sở Khiết ngồi cạnh Vân Thiên Mộng, híp mắt cười hì hì nói với nàng.
Vân Thiên Mộng nhẹ cười, cũng không khoe khoang người chồng tốt bụng của mình, cũng không quá khiêm tốn, mang một chút thật tâm nói: “Phu quân tương lai của Khiết Nhi cũng nhất định sẽ đối xử tốt với muội!”
Nghe lời này, Sở Khiết lập tức nhoẻn miệng cười, mấy người khác cũng khẽ cười theo. Tạ thị vội vàng sai bọn nha đầu dọn bàn ăn, xong xuôi mới lại đi tới thiên sảnh, trên tay bưng một khay bánh ngọt, đặt ở bên bàn trà của Vân Thiên Mộng, cười nói:
“Mộng Nhi đừng cười nha đầu kia, ở Sở phủ tại U Châu, ai cũng biết Khiết Nhi bướng bỉnh vô cùng, sợ là khó mà kiếm được một tấm chồng đấy. Ngược lại, chỉ có Mộng Nhi là thế gian hiếm có, khó trách đại thiếu gia lại săn sóc con như thế. Mau, nếm thử bánh mỡ của U Châu chúng ta xem, thứ này ở Kinh đô cũng khó mua được đấy.”
Nghe tên của loại bánh ngọt này, Vân Thiên Mộng cũng cảm thấy đúng là kỳ lạ, đưa mắt nhìn thì thấy bên trong đĩa sứ có mấy khối bánh trắng noãn, óng ánh, vô cùng thơm ngọt, để cho người ta cảm giác không khỏi muốn ăn ngay lập tức.
“Đa tạ Nhị nương ưu ái! Nhưng Mộng Nhi vừa mới dùng xong bữa tối, nhìn bánh ngọt này đúng là rất thèm, mà con no quá rồi, sợ ăn không vô. Hay Nhị nương gói lại để con mang về tướng phủ được không?” Càng là đồ ăn ngon hấp dẫn thì càng không thể nếm thử dễ dàng như vậy, Vân Thiên Mộng cũng không phải là Bạch Tuyết, không cần tìm hiểu cũng ăn ngay quả táo được.
Dù cho bánh ngọt này không sao, nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn.
Nghe Vân Thiên Mộng đề nghị như thế, Tạ thị cũng nhiệt tình sai bọn nha đầu đi gói lại, còn mình thì ngồi xuống, uống một ngụm trà, sau mới mỉm cười nhìn Vân Thiên Mộng, khuyên bảo Sở Khiết ngồi bên:
“Khiết Nhi, con xem đại tẩu con nhã nhặn lịch sự thế nào, sao con lúc nào cũng chỉ nhảy nhót như một con khỉ thế, thật là khiến ta và phụ thân con buồn phiền.”
Nghe Tạ thị mượn Sở Khiết để tâng bốc mình, Vân Thiên Mộng chỉ cười mà không nói gì. Nàng nâng chung trà trong tay lên, không khỏi đưa mắt nhìn tỷ muội Tạ gia vẫn đang trầm mặc gần đó. Đôi tỷ muội này lớn lên xinh đẹp hơn người, quả nhiên là hiếm thấy.
Trong kinh thành, đại đa số các danh môn khuê tú đều rụt rè e lệ, những người thanh lệ, dịu dàng như chị em Tạ gia thật đúng là không có nhiều, cũng ít người có thể so sánh.
Lúc này, Tạ Uyển Uyển nâng tay lên, để lộ ra một cái thủ trạc màu vàng, bên trên đeo một cái chuông nhỏ không phát ra âm thanh nào, nhìn có vẻ khác biệt với các tiểu thư kinh đô.
Vân Thiên Mộng cúi đầu nhìn vòng ngọc mỡ dê trên tay mình, trong nội tâm thầm nghĩ tới trang phục ngày thường của mình, nếu hôm nay Tạ thị không tặng nàng vòng ngọc này thì nàng cũng sẽ mang vòng ngọc khác của Khúc Nhược Ly để lại. Cái vòng vàng đính chuông kia thật sự là rất lạ mắt.
“Vòng tay của Uyển Uyển biểu muội thật đặc biệt!” Khóe miệng hơi mỉm cười, Vân Thiên Mộng mở miệng tán dương.
Tay Tạ Uyển Uyển hơi khựng lại, lập tức nhận ra Vân Thiên Mộng để ý tới vòng tay của mình, liền lập tức thả tay xuống, cười nói: “Biểu tẩu quá khen rồi, đây chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi không đáng giá thôi!”
Thấy động tác của nàng ta như thế, Vân Thiên Mộng cũng chỉ nhẹ cười mà không nói thêm điều gì.
Tạ thị thấy Vân Thiên Mộng chú ý tới chất nữ của mình thì cười nói: “Uyển Uyển và Viện Viện là chị em song sinh. Ca ca và tẩu tẩu mất sớm nên năm đó mới đem bọn chúng giao cho ta. Năm đó lúc chị dâu mang thai bọn thì có người tặng một đôi vòng tay này, mọi người cứ tưởng là một người mang hai cái ở hai tay, không ngờ lại là một cặp song sinh, mỗi người một cái!”
Nghe Tạ thị giải thích như thế, khóe miệng Vân Thiên Mộng cười rất tươi, nhẹ gật đầu nói: “Đúng là kỳ ngộ! Sinh ra được một cặp song sinh thật sự là tạo hóa của phu nhân!”
Nói xong, ánh mắt Vân Thiên Mộng lại thu trở về, nhìn Tạ thị một cái sau đó bèn cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà. Nước trà thanh khiết, thơm mát, nuốt xuống rồi vẫn thấy thoải mái trong miệng.
“Ai, cái này thì có gì mà tạo hóa! Hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã không biết mặt cha mẹ, thật sự rất đáng thương. May là sau đó ta có Khiết Nhi nên ba tỷ muội bọn chúng làm bạn rất vui vẻ, ta cũng yên lòng không ít. Nhưng Khiết Nhi quá tinh nghịch khiến ta và cha con rất đau đầu!” Nói xong, Tạ thị lại yêu thương kéo con gái của mình tới, giúp nàng vuốt mấy sợi tóc sổ tung vào nếp, đáy mắt chan chứa vẻ yêu chiều.
“Mẹ nói gì vậy? Khiết Nhi là hiền dịu nhất mà. Hiện giờ đã có tẩu tẩu, Khiết Nhi lại có thêm người để tâm tình rồi. Chỉ là không biết Khiết Nhi có thể tới tướng phủ tìm chị dâu nói chuyện được không?” Sở Khiết dựa vào ngực Tạ thị, hai mắt sáng long lanh nhìn Vân Thiên Mộng, đợi nàng cho ý kiến.
Vân Thiên Mộng thả chén trà nhỏ trong tay xuống, nghe xong câu hỏi của nàng ta thì lập tức cười, nói: “Tất nhiên là được! Ta còn sợ không mời được Nhị nương và các muội muội tới chơi đây!”
Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, Sở Khiết vui vẻ ra mặt.
Mọi người đang cười nói thì thấy Sở Phi Dương và Sở Khinh Dương trước sau tiến vào.
Thấy Vân Thiên Mộng, đáy mắt Sở Phi Dương hiện lên một tia ôn nhu. Vân Thiên Mộng cũng đứng lên, đi tới cạnh hắn, sau đó quay người cáo từ:
“Trời đã tối rồi, chúng ta xin cáo từ. Nhị nương và đệ đệ, muội muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Thấy hai người muốn cáo từ, mọi người bèn đứng dậy, bị Vân Thiên Mộng lên tiếng ngăn cản mới không tiễn ra tới cửa Sở Vương phủ.
Vân Thiên Mộng được Sở Phi Dương dìu lên xe ngựa, nhìn vào mắt hắn, nàng cảm thấy có lẽ trong thư phòng sợ là đã xảy ra chuyện không vui.
Lúc này Sở Phi Dương cần thời gian để tĩnh tâm nên nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi bên cạnh, nắm chặt hai tay của hắn, như âm thầm ủng hộ hắn.
Xe ngựa một đường chạy đi, ở trên đường phát ra tiếng vang lạch cạch, giữa mùa đông khắc nghiệt nghe lại có vài phần thanh thúy.
Xa xa ẩn truyền tới âm thanh của pháo, có lẽ là hài đồng trong nhà nào đó đốt pháo chơi đùa.
Xe ngựa vừa dừng ở cửa ra vào Sở Tướng phủ liền thấy một thân ảnh mảnh khảnh đứng đó từ bao giờ.
“Tiểu thư, là Nhạc Dao bên cạnh Biểu tiểu thư!” Nguyên Đông ánh mắt tinh tường nhất nên lập tức nhận ra thân ảnh kia.
“Nhanh, mau bảo nàng tới đây!” Vân Thiên Mộng nhẹ gật đầu với Sở Phi Dương, ra hiệu cho hắn cứ đi vào trước, còn mình thì khoác trên vai áo choàng, để Mộ Xuân đỡ xuống xe, chờ Nhạc Dao bước tới.
“Nô tài bái kiến biểu tiểu thư!” Thấy Vân Thiên Mộng, Nhạc Dao lập tức chạy tới, rất nhanh hành lễ với nàng.
“Muội như vậy rồi mà sao ngươi còn đứng ở đây?” Thấy sắc mặt Nhạc Dao đã trắng bệch vì lạnh, Vân Thiên Mộng lập tức dẫn nàng ta đi vào tướng phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...