Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Cảm thấy bài này thật sự là hay lắm, chỉ là sở thik cá nhân thôi! ^^ vì lyric quả thật quá tuyệt đi

https://.youtube.com/watch?v=-y3eKbITz-Q



Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ vẫn không thể không dặn dò lại, phải chút ý giấc ngủ với đồ ăn, tránh càng lúc càng trầm trọng.

Từ Đằng Đào gật đầu, xem như hiểu.

Bác sĩ hỏi: “Anh hiểu sao? Hiểu sao càng lúc càng nghiêm trọng hơn thế?” Bác sĩ nhìn thời gian dùng thuốc: “ Thuốc giảm đau nhưng anh đã dùng một thời gian dài rồi, anh bảo thuốc tốt lắm mà sao không thấy anh đỡ hơn thế?”

Từ Đằng Đào lơ đãng nói: “ Đau một chút, cố chịu nó sẽ qua.”

Bác sĩ nhìn anh một lúc lâu, lắc đầu: “ Anh muốn tự ngược đãi tôi cũng chẳng có cách nào.” Lấy bút viết đơn thuốc, cũng chỉ còn thuốc giảm đau mà thôi.

Lúc rời bệnh viện, đầu vẫn ẩn ẩn đau đớn, anh đành ôm đầu bước đi, nhưng vừa ra đến cửa chính đột nhiên dừng lại, trước mắt anh là một dáng ngườ thon dài thân mặc nguyên đồ đen.


Người nọ thấy  thấy anh cũng hơn dừng lại, lập tức mỉm cười: “ Anh cũng đến bệnh viện à?”

Từ  Đằng Đào muốn nói “Ừ”, lại chỉ kịp gật đầu.

Tần Tuấn hỏi: “Có khỏe hơn không?” Trong lời nói lộ hẳn vài phần quan tâm.

Từ Đằng Đào cảm nhận được ý tứ quan tâm trong đó.

Từ đầu đến cuối, cậu không hề trách anh, hận một chút cũng không có.

Từ Đằng Đào nghĩ, nếu chính mình là người tốt, như vậy cậu thì sao? Cũng là người tốt đúng không? Cho cậu một gia đình nhưng lại không xem trọng, nhưng trong ánh mắt cậu, ngoài một chút bất đắc dĩ cũng không dư thừa chút hận ý nào, cả trách cứ cũng không có.

Thậm chí cậu không hề che dấu quan tâm đối với anh.

Chính là bởi vì như vậy, anh biết chinh anh còn muốn dây dưa có lẽ anh không biết tàn nhẫn là gì nữa,  anh không muốn trong trái tim Tần Tuấn, bản thân anh một chút phong độ cũng bị hủy mất.

“Rất tốt, bệnh nhẹ thôi.’ Anh nhẹ nhàng ngụy trang, còn cười với cậu, hỏi: “ Em tới tái khám à?’

“Đúng. ” Tần Tuấn  gật đầu, chần chờ  một chút nói, “Vậy là tốt rồi, tôi đi trước.”

Từ Đằng Đào mỉm cười gật đầu, nghe tiếng bước chân cậu từ từ biến mất, đến khi không nghe được nữa, anh mới quay đầu lại, nhìn bóng dáng đang biến mất kia.

.

Đợi hơn nửa giờ, cậu bước ra.

Cậu có đôi chân dài, eo nhỏ, hôm nay mặc đồ vẫn rất đẹp, áo đen cùng với quần bò, ngày trước cậu về đến nhà, việc đầu tiên chính là cởi bỏ bộ tây trang trên người, bởi cậu luôn cảm thấy đồ chỉnh trang qua sẽ rất gò bó.

Tóc so với lần trước ngắn hơn, đã nhuộm, mái tóc đen còn nhuộm chút màu nâu nhạt, gió thổi tới, có cảm giác mềm mại.


Từ Đằng Đào trốn ở góc phòng nhìn cậu đến gần, mắt thấy cậu sắp  đi ngang qua, anh chần chờ, lại nhìn cậu đến gần vài bước, cuối cùng lại trốn sau cây cột, anh nghẹn ứ cổ họng, muốn lên tiếng, nhưng không cách nào mở miệng, cuối cùng, chỉ thốt lên được: “ Tần Tuấn...”

Thanh âm quá nhỏ, người đi xa vài bước chân không cách gì nghe thấy.

Nhìn cậu đi xa dần, anh càng ngày càng hoảng hốt, giống sắp mất đi thứ mà mình quyết không để mất, anh muốn cũng không kịp nữa, hô lên: “ Tần Tuấn ....’

Lúc này, người sắp đi đến chỗ rẽ mới nghe được, người nọ chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh, có chút hoang mang nhíu mày: “ Đằng Đào?”

Dù bị mọi người đi qua nhìn chằm chằm thì anh vẫn bước đến gần cậu, không thèm để ý đến ánh mắt của họ, nhưng mà, đến khi đi đến trước mặt Tần Tuấn, mọi hoảng hốt chật vậy khi nãy lại tràn lên, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Tuấn, đành nhìn nghiêng về phía tai cậu mà hỏi: “ Tái khám.... kết quả sao rồi?”

Bên tai truyền đến âm thanh cười khẽ, anh chuyển tầm mắt, nhìn vào đôi mắt đang cười của Tần Tuấn, nghe cậu nói: “ Tôi không sao, thật đấy, anh yên tâm đi.”

“Thật tốt......” Anh hơi cúi đầu, có trấn tĩnh: “ Anh đi trước đây.”

“Được, chào anh.” Tần Tuấn mỉm cười .

Từ Đằng Đào đi về phía dưới, trái ngược với hướng đi đến.

Mỗi khi bước một bước, đầu càng đau hơn, anh cũng không dám quay đầu lại.


Anh vẫn muốn nhìn cậu.

Chờ đến khi đến chỗ rẽ, đến khi cậu không nhìn thấy anh, anh lại tránh mặt phía góc sáng của cây cột, chỉ kíp nhìn đến dáng Tần Tuấn biến mất hoàn toàn.

Anh sờ lọ thuốc trong túi, xoay xoay mấy vòng, hướng về phía cửa ra, đi anh về phía bến xe buýt.

Đang đợi xe bus, anh cảm thấy không thể chống đỡ được tựa hẳn vào biển quảng cáo, dây thần kinh trong đầu mãnh liệt run lên, anh không muốn uống thuốc trước mặt bao nhiêu người, chỉ mong xe mau đến anh có thể chạy nhanh về nhà.

Mắt anh bắt đầu không nhìn rõ được mọi thứ trước mắt, lúc này lại đột nhiên nghe được thanh âm kinh ngạc quen thuộc: “ Đằng Đào?”

Khoảnh khắc đó, Từ Đằng Đào cho rằng ảo giác năm đó lại tái phát, cho dù là ảo giác, cũng nghe được tiếng cậu gọi tên anh, anh cảm thấy an tâm vô cùng, lý trí còn sót lại kia nói cho anh biết anh đã ở bên ngoài, anh đang chôn đầu vào biển quảng cái, hai mắt thống khổ kêu rên tên vợ ( không hề chém! 100%) : “ Tần Tuấn! Tần Tuấn... “

Anh thống khổ run rẩy, thân thể từng cơn đau đớn, anh biết đây là trừng phạt chính anh, trừng phạt anh vì đã khiến cậu nản lòng rời xa, vì anh cứ lạnh lùng nhìn cậu rời đi một câu cũng không nói, trừng phạt anh lúc nào cũng cho là mình đúng, đến cuối cùng mới phát giác ra, rồi để cậu ôm vết thương đau đớn đó mà bản thân không đi tìm cậu.

Rõ ràng, cậu đã yêu anh đến thế.

Cậu không trách anh, anh chỉ có thể oán trách chính mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận