Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Di động không ngừng kêu, Tần Tuấn đánh phải cầm lên nghe, Từ Tiểu Thiêm   giọng lạnh lẽo nói nhanh: “ Anh mau đến đây, anh ấy đang ở bệnh viện.”

“Cạch” một tiếng, không thèm để ý phản ứng của Tần Tuấn, đã treo máy mất rồi.

Tần Tuấn nhíu mi, ném di động qua một bên, tiếp tục đánh bao cát.

Thẳng đến khi cậu ngủ, di động lại vang lên thêm lần nữa, cậu không thèm nhìn, nằm trên giường ngủ như chết.

Qua ngày nữa đi đến đại sứ quán làm thị thực, chờ đến giữa trưa khi bạn của Đái Hải làm xong việc được nghỉ ngơi, hai người đi ăn bữa cơm, ăn xong lại đưa cậu đến tận quán cà phê.

Uông Uông vừa dòm thấy cậu, quét mắt vài cái: “ Sao chịu khó đến? Phi gian tức đạo.” (không dối cũng lừa)

Tần Tuấn đã quen với việc lạm dụng thành ngữ của Uông Uông, giơ cái túi lên, ném cho Uông Uông.

Uông Uông vừa thấy đồ bên trong “ A” một tiếng, hỏi: “ Ngày nào đi?”

Tần Tuấn nói, “Đêm nay.”


Uông Uông nhíu mày, “Đi nhanh thế phải mang đồ gì đi bây giờ?”

“Bên kia cái gì Đái Hải cũng có hết.”

Xuống máy bay, qua cửa đã thấy chiếc xe cực kỳ bắt mắt của Đái Hải đang chờ cậu, vừa thấy cậu, anh đã vẫy vẫy tay thật cao để tránh cậu không để ý.

Tần Tuấn hâm mộ: “Anh càng lúc càng giàu lên thì phải?”

Ông chủ văn phòng bất động sản Đái Hải tức giận nói: “ Đây là công sức tôi đầu tư, cậu đừng có lần nào cũng nói như kiểu tôi là quỷ hút máu không bằng.”

“Chẳng lẽ không đúng?” Tần Tuấn chân tình thực lòng hỏi.

“Đồ nhà quê!” Đái Hải khinh thường.

Tần Tuấn cười trừ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, Đái Hải phá vỡ không khí yên lặng nói: “ Lại tái phát bệnh ngốc à?”

Tần Tuấn đem ánh mắt đang miên man thu lại, lắc đầu cười.

Đái Hải cũng lắc đầu, “Cậu không giống người không có tâm sự.”

Tần Tuấn chậm chạp  một chút, hỏi anh, “Nếu có rất nhiều cảnh còn người mất, cho đến khi bản thân quay đầu lại nhìn mới phát hiện kỳ thật...” Cậu nói không nên lời.

Đái Hải tiếp lời cậu: “ Cảnh còn người mất là gì? Cố chiếm vật không thuộc về mình cũng không....”

Tần Tuấn cười khổ.

“Xảy ra chuyện gì?” Đái Hải dùng đến  trực giác kiếm tiền mẫn tuệ sâu sắc hơn bất kỳ ai.


“Chính là người tôi  đã từng yêu trước đây...  Đã nhiều năm không gặp, đột nhiên gặp, có chút cảm xúc.” Tần Tuấn nhẹ nhàng nói nhỏ.

“Việc này thì có gì, cậu có thứ của cậu, anh ta có thứ của anh ta, nếu đã nhiều năm chưa từng gặp mặt, không cần vì thứ ngẫu nhiên gặp mà....” Đái Hải thực tế nói: “ Đêm nay kiếm ai đó lên giường đi.”

Tần Tuấn nhìn anh.

Đái Hải chẳng thèm để ý  nói, “Cũng phải thư giãn một chút chứ, cậu là do nghẹn quá nên mới nghĩ đông muốn tây, thằng bạn trai trước khốn nạn như thế, cũng chỉ có mỗi mình cậu mới mềm lòng.”

“Anh ấy là người tốt.” Tần Tuấn biện hộ một câu.

“Đừng nói với tôi......” Đái hải bĩu môi cười, đi lòng vòng một hòi mới đên gần sườn núi.

Đến tối liền tha cậu mang đến nơi anh thường tới, tìm cho cậu một cậu bé sạch sẽ dễ thương xong cũng tự mình đi kiếm người khác rồi lặn  mất tăm.

Tần Tuấn cùng cậu bé kia nói chuyện một chút, cậu hài hước đến mức làm cậu ta cười liên tục, cuối cùng để cậu ta nằm ngủ trên giường, Tần Tuấn chiếm ghế sô pha ngủ một đêm.

Ngày hôm sau đến lúc phải đi, cậu bé có chút lưu luyến, hỏi cậu: “ Tần  tiên sinh, vì sao không làm?”

Tần Tuấn hôn mặt cậu ta, nói: “ Cho em ngủ, muốn làm anh vui vẻ có nhiều cách lắm, không nhất định phải làm.”


Cậu bé bị những lời này làm cậu cười tươi, hôn lại Tần Tuấn: “ Lucky day.”

Tần Tuấn mỉm cười nói cám ơn.

Đái Hải đang ở đại sảnh chờ cậu, thấy cậu cười tươi: “ Cậu nha, lại làm Liễu Hạ Huệ.”

Tần Tuấn nghiêng đầu, tay nhanh nhẹn kéo áo Đái Hải xuống, nhìn vào trong: “ Có vẻ chiến đấu rất ác liệt.”

Đái Hải mang cậu ra ngoài, tức giận nói: “ Tôi không phải cậu, chỉ xem chứ không ăn.”

Hai người ra bên ngoài, ánh mặt trời chói chang đã sớm nhô cao, ánh nắng đâm vào mắt Đái Hải làm anh nhíu mày, nói: “ Gặp lại anh ta, có cảm nghĩ gì?”

Tần Tuấn cũng nhíu mắt đón ánh nắng, nhẹ nhàng nói: “ Tôi từng cho mình không hề đau lòng, vì đã quên hết rồi, nhưng mà, đau vẫn cứ là đau, đại khái là mọi người ai gặp lại người yêu cũ cũng đều thế thôi.”

“Anh thì sao?” Cậu quay đầu lại hỏi Đái Hải.

Đái Hải buồn cười, vỗ vai Tần Tuấn: “ Đi nào, anh trai mời cậu ăn cơm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận