Đối với việc sáng sớm tại sao Ngôn Dục tức giận Kim Ngao cũng không biết, vừa lắc đầu vừa làm động tác kéo dây kéo lên miệng.
Ý là: Đại lão hỉ nộ vô thường, chúng ta cũng đừng hỏi nhiều.
Du Trì thấy bộ dáng câm như hến của Kim Ngao, ngồi xuống hỏi: "Sao anh lại sợ Phó bộ trưởng đến vậy, anh ấy làm cái gì với các anh?"
Kim Ngao nghe xong nhanh chóng giương mắt quét lên lầu một cái, sau đó chỉ chỉ điện thoại di động của Du Trì, làm khẩu hình – đánh chữ.
Còn mười mấy phút nữa mới đến giờ làm việc, Du Trì suy nghĩ một chút liền dùng máy tính đăng nhập wechat.
Tuy rằng Kim Ngao và cậu ngồi gần như vậy lại đánh chữ nói chuyện thật sự rất ngốc.
Thế nhưng không thể không nói, bởi vì thái độ của Kim Ngao với Ngôn Dục, Du Trì càng thêm hiếu kỳ với vị Phó bộ trưởng này.
Ngốc thì ngốc đi, Du Trì đang muốn hỏi Kim Ngao một chút về việc của Tôn Phẩm.
Kim Ngao đánh chữ rất nhanh, chỉ đứng sau vị kế toán Rết tiểu thư nhiều tay trong phòng tài vụ kia.
Kim Ngao: Cậu biết tại sao chúng tôi sợ lão đại như vậy không?
Du Trì nghĩ thầm biết còn hỏi anh làm gì: Không nghĩ ra.
Kim Ngao: Cậu còn trẻ, chờ cậu tiếp xúc lâu với lão đại cậu sẽ phát hiện cái gì gọi là đại lão, chính là lúc thu thập tiểu lâu la không cần tự mình động tay.
Du Trì: Không động tay chẳng lẽ động chân?
Nhìn thấy tin nhắn của Du Trì, Kim Ngao không nói lườm cậu một cái, sau đó trả lời: Động chân cái con mẹ cậu, động khẩu đó, động khẩu!
Đối với ngôn ngữ công kích này của Kim Ngao, Du Trì: Anh đừng tưởng rằng anh lớn hơn bà nội tôi mấy ngàn tuổi là có thể nói như vậy nha!
Kim Ngao:...
Kim Ngao: Được rồi, tôi sẽ chú ý ngôn từ.
Suy nghĩ một chút, Kim Ngao cảm thấy mình là một yêu quái lớn tuổi như vậy, mười tám đời tổ tông của Du Trì gộp tuổi lại cũng không lớn bằng hắn...
Kim Ngao suy nghĩ trong vòng hai giây, ngoài tuổi tác ra hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có gì không tốt.
Du Trì không biết nội tâm Kim Ngao đang nghĩ gì, hỏi: Phó bộ trưởng lợi hại như vậy sao?
Kim Ngao: Đương nhiên!!
Đối với Ngôn Dục, bọn Kim Ngao là vừa sợ hãi thủ đoạn vừa kính nể năng lực mạnh mẽ của anh.
Kim Ngao: Tuy bây giờ không cho phép kỳ thị, nhưng mà yêu cũng phân ra ba bảy loại, mà lão đại chính là yêu đứng ở trên đỉnh kim tự tháp.
Kim Ngao: Nguyên hình của lão đại là gì tôi không thể nói với cậu, cậu chỉ cần biết yêu quái trong sở chúng ta, chỉ cần phạm lỗi, lão đại muốn thanh lý môn hộ thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Kim Ngao: Đến tay cũng không cần động, cậu nói xem có lợi hại hay không?
Từ lần Ngôn Dục giải quyết chồn hôi yêu, Du Trì đã biết anh không đơn giản, thế nhưng cậu không nghĩ tới cấp trên lại mạnh đến mức ấy.
Từ thái độ của khách hàng đến đây đối xử với Kim Ngao và Tập Lang cho thấy bọn họ cũng là đại yêu quái có yêu lực mạnh mẽ, không nghĩ tới...
Du Trì: Là một người bình thường, tôi chỉ có thể nói 666.
Kim Ngao chuyển đề tài: Du Trì, tôi nói với cậu chuyện này không phải để dọa cậu, chỉ là muốn cậu để ý một chút, trước mặt lão đại không nên nói chuyện lung tung.
Như khốc tể gì đó, ngẫm lại có cảm thấy sau lưng mát lạnh không?!
Kim Ngao: Ngày hôm qua lão đại chưa tính sổ với cậu chắc chắn bởi vì cậu là người mới, sau này đừng nói chuyện như vậy nữa.
Kim Ngao không biết Du Trì tới thế giới này lúc nào nhưng có lẽ sẽ biết được lúc nào Du Trì nói bye bye với thế giới này.
Kim Ngao căn dặn như thế, trong lòng Du Trì cũng có chút sợ: Tôi biết, tôi còn có cơ hội tự mình biết mình.
Du Trì không dám có ý nghĩ đi khiêu chiến quyền uy của đại lão.
Cậu nhất định nhớ kỹ lời Kim Ngao nói, cách xa đại lão ra.
Có thể xa bao nhiêu thì xa.
Dù sao cậu chỉ là một người bình thường không quan trọng, vừa nhỏ bé, vừa đáng thương, vừa bất lực.
Trò chuyện xong vấn đề về Ngôn Dục, Du Trì đóng wechat quay đầu hỏi Kim Ngao: "Trong tình huống nào thì trên người con người dính yêu khí dày đặc?"
Kim Ngao nghe xong liếc mắt nhìn Du Trì hết một vòng từ trên xuống dưới: "Cậu hỏi cái này làm gì? Trên người cậu có yêu khí?"
Sau khi nói xong Kim Ngao lại tự mình phủ định: "Không có mà."
Vì vậy Du Trì đem chuyện tối hôm qua nói với Kim Ngao, kể lại chi tiết yêu khí cậu nhìn thấy trên người Tôn Phẩm như thế nào.
Màu xám đậm, hình sương mù, còn có thể chuyển động theo động tác của Tôn Phẩm.
Lúc Tôn Phẩm nói chuyện còn có thể chui vào mũi, miệng của hắn.
Nhìn qua giống như là Tôn Phẩm hô hấp rồi tự hắn hút vào.
Sau khi Kim Ngao nghe xong liền trợn to mắt, không dám tin mà nhìn Du Trì, lớn tiếng nói: "Du Trì, cậu ngày hôm qua thế mà gạt mọi người đi dự tiệc kết thân!"
Còn không dẫn hắn đi!
Du Trì:???
Cái gì gọi là cậu gạt mọi người?
Chưa kể nếu cậu không bị Triệu Trạch Thành lừa, coi như cậu tự mình đi, cậu là một đại nam nhân 25 tuổi, chiều cao 1m80, chưa kết hôn, không đối tượng, đi kết thân hay đi xem mắt thì có làm sao?
Du Trì bất đắc dĩ nhìn Kim Ngao: "Phải phản ứng lớn như vậy sao?"
Sau khi nói xong Du Trì phát hiện không đúng, lại nói: "Không đúng, đây không phải trọng điểm, tôi đang nói với anh chuyện yêu khí mà."
Thiếu chút nữa là cậu bị Kim Ngao bẻ lái trật đường ray rồi.
Hiện tại Kim Ngao lại không có tâm tư quan tâm yêu khí gì cả, nhìn Du Trì như nhìn động vật mới: "Tôi nói này Du Trì, cậu mới bao lớn đã đi xem mắt rồi?"
Du Trì: "Tuổi tác của tôi với anh mà nói, không đáng nhắc tới."
Kim Ngao chép miệng một cái, nói: "Cậu là người nhỏ nhất trong Sở, chúng tôi còn chưa có đối tượng, cậu lại chạy đi xem mắt, có phải là không được tốt lắm đúng không?"
Du Trì:...
Một mình cậu, có thể so với một đám yêu sao?
Có thể sao?
Không thể!
Mà Du Trì vẫn mỉm cười nhìn Kim Ngao: "Vậy anh cảm thấy lúc nào đi xem mắt thì thích hợp?"
Kim Ngao sờ cằm suy nghĩ một chút, nói: "Tôi thấy...!với cái tốc độ này, tôi cảm thấy không còn xa nữa."
Du Trì: "Đại khái là bao lâu?"
Kim Ngao: "Khoảng bốn, năm trăm năm đi."
Du Trì ồ một tiếng, mặt không cảm xúc mở miệng: "Vậy chờ ngày anh kết hôn, nhớ tìm cho tôi một ma nữ mỹ mạo kết âm thân cho tôi."
Bốn, năm trăm năm, tro cốt của cậu cũng nguội lạnh rồi có được không!
Du Trì cố ý nói như vậy, nào biết Kim Ngao sau khi nghe xong lại thành thật gật đầu: "Cái này thì có thể."
"..." Du Trì quyết định từ bỏ cái đề tài này của Kim Ngao.
Du Trì bất đắc dĩ: "Vừa rồi tôi nói tới yêu khí anh không nghe thấy sao?"
Thu hồi ý cười đùa trên mặt, Kim Ngao chỉ chỉ Tập Lang rồi nói với Du Trì: "Tôi không có nghiên cứu yêu khí, cậu hỏi Tập Lang đi."
Du Trì nghe xong quay đầu nhìn Tập Lang, bắt được ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình.
Tập Lang: "Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, sau khi cậu theo tôi về nhà tôi sẽ nói cho cậu biết."
Du Trì: "...!Sau khi tôi theo anh về nhà cũng chỉ có thể nói cho quỷ nghe."
Cùng Tập Lang về nhà chắc chắn phải chết, điều này Du Trì không quên.
Tập Lang với dáng dấp một đứa nhỏ, gương mặt như con nít, hai má còn có chút mập mạp, một đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nhìn rất đáng yêu.
Nhưng lời nói ra không phù hợp với gương mặt kia chút nào.
"Vậy cũng được, tôi không để ý việc tán gẫu với quỷ."
Du Trì lạnh lùng: "Tôi để ý."
Cậu còn trẻ, cậu không muốn trở thành quỷ.
Hơn nữa cậu cũng không hiếu kỳ yêu khí trên người Tôn Phẩm đến nỗi dùng mạng mình để đổi.
Nhưng mà Du Trì vẫn không rõ, tại sao Tập Lang cứ nhìn cậu chằm chằm không buông tha vậy chứ?
Hai người bọn họ nếu nói chuyện, câu đầu tiên của Tập Lang nhất định là "cậu theo tôi về nhà đi".
"Người bình thường nếu từng tiếp xúc với yêu quái, trên người sẽ dính chút yêu khí."
Trong lúc Du Trì đang bất đắc dĩ, phía sau chợt truyền đến một giọng nói điềm tĩnh không gợn sóng.
Du Trì quay người lại nhìn, quả nhiên là Ngôn Dục.
Tập Lang, Kim Ngao: "Lão đại."
Du Trì nhìn Ngôn Dục, cậu còn chưa kịp mở miệng chào, Ngôn Dục nói tiếp: "Từ tình huống vừa nãy cậu miêu tả, người bạn kia của cậu phải cùng yêu quái chung sống một quãng thời gian rất dài."
Sau khi nghe xong Du Trì sững sờ, lại sai trọng điểm: "Vừa nãy Phó bộ trưởng nghe thấy tôi nói?"
Ngôn Dục nhìn cậu, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Ừm."
Du Trì theo bản năng xoay mặt nhìn Kim Ngao, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút vui mừng.
Thật may vừa nãy bọn họ bàn luận về chuyện của phó bộ trưởng là đánh chữ!
Ngôn Dục thấy động tác nhỏ của Du Trì và Kim Ngao, con ngươi trầm trầm.
Sau vui mừng ngắn ngủi, Du Trì liền hỏi: "Phó bộ trưởng, anh nói Tôn Phẩm ở cùng yêu quái một thời gian rất dài là như thế nào?"
Nghe đến vấn đề dửng dưng này của Du Trì, Kim Ngao ở phía sau vì cậu lau một vệt mồ hôi.
Người anh em à cậu làm sao vậy, ai cho cậu nói chuyện với lão đại như vậy?!
Nghĩ cũng biết lão đại chắc chắn sẽ không trả lời vấn đề này của cậu, lão đại cũng không phải rất rãnh rỗi! Nào có thời gian để ý tới vấn đề nhỏ này của cậu chứ!
Trong lòng nghĩ như vậy, Kim Ngao liền muốn vươn tay kéo áo Du Trì nhắc nhở cậu, nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Ngôn Dục đã liếc mắt nhìn hắn.
Cả người Kim Ngao cứng đờ, trong nháy mắt không dám động đậy, nghĩ thầm – Du Trì à cậu tự cầu phúc đi, người anh em tôi không giúp cậu được.
Trong lòng nghĩ như vậy xong Kim Ngao còn có chút oan ức, cũng không phải em không biết lớn nhỏ, lão đại anh lườm em làm gì? Anh nhìn Du Trì đi!
Yêu quái mà, lúc thường có thể xưng huynh gọi đệ, nhưng thời khắc mấu chốt có thể bán huynh đệ không chút do dự.
Ngôn Dục nhìn Du Trì: "Người cậu nói kia, hẳn là bị yêu quái quấn lấy."
Kim Ngao:???
Lẽ nào đây chính là không kỳ thị trong truyền thuyết?
Du Trì không biết nội tâm khiếp sợ của Kim Ngao, truy hỏi: "Quấn lấy?"
Thấy bộ dáng sững sờ của cậu, mâu sắc Ngôn Dục trầm xuống: "Người kia rất quan trọng với cậu?"
Du Trì sững sờ, tuy rằng không biết Phó bộ trưởng hỏi như vậy làm gì, nhưng cậu vẫn thành thật lắc đầu một cái: "Không."
Du Trì tự nhận mình không phải thánh nhân, đối với loại người dựa vào trong nhà có chút tiền thì ương nganh lộ liễu xa lánh người khác như Tôn Phẩm cậu cũng không có chút hảo cảm nào, chớ nói chi là quan trọng hay không.
Trong quá khứ của cậu, căn bản không có bóng dáng Tôn Phẩm.
Sở dĩ cậu hỏi như vậy, một là vì hiếu kỳ, hai là vì cậu sợ có sự cố chết người.
Tuy rằng không có hảo cảm, nhưng cũng là một mạng người, huống hồ ai mà biết được yêu quái kia quấn lấy Tôn Phẩm là muốn làm gì? Bọn Triệu Trạch Thành vẫn còn đang làm cùng một văn phòng với Tôn Phẩm.
Sau khi nghe vậy thần sắc của Ngôn Dục khôi phục như thường: "Ngày hôm qua lúc cậu gặp người kia, trạng thái thân thể của hắn như thế nào?"
Du Trì nhớ lại tư thế quát người của Tôn Phẩm hôm qua, gật gật đầu: "Nhìn qua rất tốt, nhưng mà hành vi có chút khác thường."
Ít nhất là tư thế quát người khác rất tốt.
Ngôn Dục: "Vậy rõ ràng yêu khí không thương tổn hắn, cho nên chỉ có một khả năng."
Tập Lang nhìn Ngôn Dục ngày thường vô cùng kiệm lời bây giờ nói nhiều như vậy cũng bắt đầu cảm thấy không được bình thường.
Sao hôm nay lão đại lại quan tâm chuyện nhỏ này? Chẳng lẽ bởi vì Du Trì là nhân viên mới, hơn nữa còn là nhân viên được quan tâm đặc biệt?
Du Trì không nhìn thấy biểu tình như gặp quỷ của Tập Lang và Kim Ngao, hỏi Ngôn Dục: "Là gì?"
Ngôn Dục: "Hắn và yêu quái kia đã đạt thành một thỏa thuận nào đó."
Hết chương 9.
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy Ngôn Dục kiên trì hỏi gì đáp nấy với Du Trì, nhân viên kỳ cựu Kim Ngao biểu thị: Ngực, đau! Thương tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...