Người đã từng quen biết với Tôn Phẩm một đoạn thời gian đều biết nhà hắn rất có tiền, là một phú nhị đại, có thể trở thành công chức tiến vào cơ quan cũng là nhờ trong nhà nhét một số tiền lớn.
Thế nhưng hành động đi cửa sau này Tôn Phẩm không thấy có gì bất tiện, trái lại vẫn lấy làm vinh hạnh, thường xuyên lén lút đem ra khoe khoang, cảm thấy mình rất ghê gớm đến nỗi có thể bay lên.
Trong mắt Tôn Phẩm, chỉ cần trong nhà không có tiền bằng hắn, chỉ cần không phải phú nhị đại hay là con ông cháu cha thì đều là thằng nghèo.
Dù cho người khác một tháng lĩnh lương mấy vạn mà hắn chỉ có ba ngàn.
Tôn Phẩm vừa đứng lên, dọa mọi người nhảy dựng một cái, cũng dọa tới cô gái ngồi bên cạnh hắn, khi cô gái phản ứng lại cảm thấy tình huống không tốt liền nhanh chóng kéo hắn, mở miệng nói: "Này, anh..."
Nhưng mà lời của cô gái còn chưa nói hết, đã bị Tôn Phẩm hất tay ra.
Khí lực của Tôn Phẩm rất lớn, tay của cô gái bị hắn hất ra trực tiếp nện lên bàn, khiến chén đĩa rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ nát lanh lảnh.
Tay của cô gái bị thương cũng rất đau, phản ứng tiếp theo là ôm lấy tay của mình, nước mắt cũng sắp trào ra.
Nhưng mà Tôn Phẩm vốn đang nổi nóng, thấy chén đĩa của mình rơi vỡ nát càng nóng nảy hơn, cũng không quản phong độ thân sĩ cái gì nữa, đôi mắt trợn to nhìn cô gái rống lên: "Kéo cái gì mà kéo? Chén đĩa cũng làm vỡ!"
Mọi người thấy vậy trên mặt đều có chút bất ngờ, không nghĩ tới Tôn Phẩm sẽ nổi nóng với con gái nhà người ta vô lý như vậy.
Dù sao trước mặt các cô gái, Tôn Phẩm vẫn luôn là một tiên sinh, bộ dáng vô cùng thân sĩ.
Cô gái nhìn Tôn Phẩm giờ khắc này với vừa nãy như hai người khác nhau, bị hắn rống đến sững sờ, cánh tay vốn đau hiện tại lại càng ủy khuất, nước mắt nhịn không được nữa liền rơi xuống.
Bạn đi cùng cô gái thấy bạn của mình chịu ủy khuất, vừa thấp giọng động viên vừa nhìn Tôn Phẩm: "Anh bị bệnh hả? Quát cái gì mà quát, không thấy Tiểu Linh Tử vừa nãy vì ngăn anh mà bị thương sao?"
Tôn Phẩm sau khi nghe xong rống trở lại: "Con mẹ nó cô mới có bệnh, cô nói chuyện với ai đấy? Là tôi bảo cô ta bị thương dùm tôi sao?"
Đã xảy ra cãi vả, Du Trì liếc mắt nhìn cái tay của cô gái Tiểu Linh Tử kia, cuối cùng cau mày nhìn Tôn Phẩm: "Tôn Phẩm, anh có suy nghĩ không? Nổi điên làm gì?"
Tôn Phẩm đầy bụng tức giận đang muốn tìm Du Trì trút giận, sau khi nghe thấy lập tức quay đầu nhìn cậu: "Du Trì tao hỏi mày, vừa rồi mày có ý gì? Tụi tao ôn tồn nói chuyện với mày, mày tỏ thái độ gì đấy?"
Du Trì: "Nếu như anh nói như vậy là ôn tồn, vậy tôi chỉ có thể nói thái độ vừa rồi của tôi cũng rất tốt."
Triệu Trạch Thành thấy nếu tiếp tục náo loạn thì sẽ không thể kết thúc tốt đẹp, nói với Tôn Phẩm: "Mọi người có thể cùng nhau ăn một bữa cơm là duyên phận, Tôn Phẩm cậu nổi nóng như vậy làm cái gì, thái độ vừa nãy của Du Trì có chỗ nào không tốt, là mấy người không đúng trước."
Tôn Phẩm liếc mắt nhìn Triệu Trạch Thành một cái, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn, không chút nể tình nào: "Tao và Du Trì nói chuyện, liên quan gì tới mày?"
Triệu Trạch Thành sau khi nghe xong giận không có chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy cái thằng Tôn Phẩm này đầu óc có bệnh.
Rõ ràng trước đây tính khí không bạo như vậy, ở trước mặt các cô gái còn giả vờ thân sĩ, hôm nay bị làm sao vậy? Uống lộn thuốc hay là ăn phải □□?
Tôn Phẩm nhìn Du Trì, nói tiếp: "Tụi tao chỉ là quan tâm mày một chút hiện tại đang làm việc ở đâu mà thôi, tại sao không thể nói? Cũng không phải làm việc trong cục bảo mật, thái độ của mày như vậy là sao?"
Sau khi Du Trì nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt, không muốn lãng phí thời gian với những người như Tôn Phẩm, làm lớn chuyện cũng rất khó coi.
Cậu đứng dậy nhìn về phía cô gái Tiểu Linh Tử, hỏi: "Tôi đưa cô về, đi không?"
Tiểu Linh Tử ngẩn người, cuối cùng ngơ ngác gật đầu.
Tôn Phẩm nghe vậy trừng mắt: "Đi cái gì mà đi, ai cho mày đi?"
Du Trì không nhìn Tôn Phẩm lấy một cái, chỉ coi như chó sủa bên tai.
Chờ hai người Du Trì và Tiểu Linh Tử đều đi ra cửa, những người còn lại mới phản ứng được, Dương Tư Tư và Triệu Trạch Thành nhìn nhau, sau đó cùng đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng vẫn chậm một bước, hai người chỉ thấy bóng lưng của Du Trì và Tiểu Linh Tử ra khỏi phòng ăn.
Dương Tư Tư theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng bị Triệu Trạch Thành kéo lại.
Du Trì nửa đường ra về, Dương Tư Tư cuống lên: "Anh kéo em làm gì, không đuổi theo thì người cũng đi mất."
Triệu Trạch Thành nhìn Dương Tư Tư, bất đắc dĩ thở dài: "Tư Tư, không phải anh đả kích em, em không nhìn ra Du Trì không có ý gì với em sao?"
Dương Tư Tư là em họ của bạn gái Triệu Trạch Thành, đã thầm mến Du Trì gần một năm.
Cũng bởi vì cô mà hôm nay Triệu Trạch Thành mới gọi Du Trì đến.
Một nửa là bởi vì bạn gái nhờ vả, một nửa là vì hắn nghĩ thầm anh em của mình độc thân nhiều năm như vậy, nếu như có cơ hội thì sao?
Thế nhưng kết quả là không có nếu như, Du Trì không có chút tình cảm nào với Dương Tư Tư.
Nghe Triệu Trạch Thành nói, trong nháy mắt Dương Tư Tư mù quáng, cúi đầu không nói.
Triệu Trạch Thành thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đi vào trong."
Đã xảy ra chuyện như vậy, những người còn lại đương nhiên là không thể tiếp tục ngồi mà xem như chưa có gì xảy ra, hơn nữa trạng thái bây giờ của Tôn Phẩm không được tốt, vì vậy một bữa tiệc kết thân tan rã trong không vui.
Mà Du Trì đi trước đang khoanh tay nhìn Tiểu Linh Tử, hỏi: "Thật sự không đến tiệm thuốc mua thuốc bôi sao?"
Vết thương của Tiểu Linh Tử có chút nghiêm trọng, thời gian ngắn như vậy đã có chút xanh.
Sau khi Tiểu Linh Tử nghe Du Trì nói liền cười cười: "Không cần, qua mấy ngày là khỏi, da tôi dày."
Thấy Tiểu Linh Tử như vậy, Du Trì thở dài: "Xin lỗi, đều tại tôi."
Nếu không phải bởi vì cậu, Tôn Phẩm sẽ không nổi giận lớn như vậy, Tiểu Linh Tử cũng sẽ không bị ngộ thương.
Tiểu Linh Tử vung tay, mở miệng nói: "Đâu có liên quan gì tới anh, rõ ràng là tên Tôn Phẩm kia lên cơn điên."
Nói tới đây Tiểu Linh Tử càng nghĩ càng giận: "Hắn ta có bệnh, trước sau như hai người khác nhau, là người có hai nhân cách sao?"
Thấy bộ dáng Tiểu Linh Tử hơi giận dữ, Du Trì buồn cười: "Đúng là không khác người có hai nhân khách là bao."
Lúc đầu Tôn Phẩm đối với Tiểu Linh Tử ân cần đẩy đủ, Tôn Phẩm lớn lên không xấu, cô thiếu chút nữa đã bị hắn mê hoặc.
Tiểu Linh Tử vỗ ngực một cái, một mặt vui mừng: "Dùng một chút thương tổn thấy rõ bộ mặt thật của hắn, ngẫm lại rất có giá trị."
Du Trì nhìn cô: "Cô rất lạc quan."
Tiểu Linh Tử thở dài: "Cuộc sống thảm như vậy, không lạc quan thì không có cách nào sống sót được, mỗi ngày không thể rầu rĩ khóc lóc được có đúng không?"
Du Trì gật đầu: "Đúng, rất đúng."
Thời gian cũng không còn sớm, sau đó Du Trì gọi một cái xe giúp Tiểu Linh Tử, trước khi lên xe Tiểu Linh Tử bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt Du Trì, cười cười có chút ngại ngùng.
"Chúng ta thêm wechat đi, rãnh rỗi thì liên lạc."
Du Trì định thần nhìn lại, thấy trên màn hình điện thoại của Tiểu Linh Tử là một cái mã hai chiều.
Du Trì cười cười, lấy điện thoại di động ra quét một cái.
Bạn bè tăng lên, Tiểu Linh Tử thỏa mãn nho nhỏ, cuối cùng nói với Du Trì: "Bye bye, anh cũng về nhà sớm nhé."
Du Trì vẫy vẫy tay với cô: "Bye bye."
Chỗ ở của Du Trì cách đây không xa, cậu chuẩn bị trở về, bây giờ mặt trời đã lặn, là lúc mát mẻ.
Đi chưa được mấy phút, điện thoại của Du Trì vang lên, cậu vừa lấy ra nhìn là Triệu Trạch Thành gọi tới.
Du Trì bấm nghe, miễn cưỡng mở miệng: "Cậu đã nghĩ kỹ mình bị đánh như thế nào rồi sao?"
Triệu Trạch Thành sợ trong lòng, sau đó thở dài: "Thật ngại quá Du Trì à, tôi cũng không biết tối nay Tôn Phẩm nổi điên cái gì, khiến cậu chịu ủy khuất rồi."
Du Trì nở nụ cười: "Tôi chịu ủy khuất gì chứ, hơn nữa bây giờ tôi cũng không muốn nói tới chuyện đó."
Triệu Trạch Thành sững sờ: "Vậy cậu muốn nói gì?"
Du Trì xa xôi mở miệng: "Bây giờ chúng ta nói về việc cậu gạt tôi đến tiệc kết thân đi."
Triệu Trạch Thành: "...!Nói thật nha người anh em, chân tôi bây giờ rất đau, còn tím đỏ một mảng to, cậu ra tay tàn nhẫn quá đó."
Khóe miệng Du Trì nhếch lên: "Cho nên bây giờ cậu muốn là người cáo trạng trước, lớn tiếng dọa ngược lại tôi sao?"
Triệu Trạch Thành: "...!Không có, không phải là tôi cũng vì cậu đó sao?"
Đèn băng qua đường sáng lên, Du Trì dừng lại chờ, nói: "Tôi thấy cậu là vì bạn gái cậu đúng không?"
Du Trì đã từng gặp bạn gái của Triệu Trạch Thành mấy lần, cũng cùng ăn mấy bữa cơm, đương nhiên biết quan hệ giữa Dương Tư Tư và bạn gái của hắn.
Triệu Trạch Thành thở dài: "Thì ra cậu đều biết."
Du Trì: "Chẳng lẽ cậu còn muốn gạt tôi?"
Triệu Trạch Thành: "Không phải, chủ yếu là Tiểu Y muốn tôi phải nối dây tơ hồng cho cậu và Dương Tư Tư, tôi cũng là bị cô ấy nói mãi đến không còn cách nào khác."
Lúc làm việc thì nối dây tơ hồng cho yêu quái, tan làm rồi thì bị người ta nối dây tơ hồng...
Nghĩ tới đây, Du Trì không nhịn được cười một tiếng.
Triệu Trạch Thành nhạy cảm nghe Du Trì cười, nhanh chóng mở miệng: "Tôi nghe thấy cậu cười rồi, cậu không tức giận."
Cười với điện thoại có chút ngốc, đặc biệt đầu bên kia lại là một hán tử thô kệch thì càng choáng váng.
Sau khi ý thức được điều này, Du Trì thu liễm ý cười, nhìn chằm chằm đèn đỏ ở phía bên kia đường, nói: "Vốn dĩ tôi cũng không tức giận."
Triệu Trạch Thành nhớ lại lúc nãy: "Cậu không tức giận là tốt rồi, vậy cúp."
Du Trì tức giận mở miệng: "Nói giống như tôi muốn nói chuyện điện thoại với cậu lắm vậy."
Nhưng mà trước khi cúp điện thoại, Du Trì vẫn không quên nói: "Sau này cậu cách xa Tôn Phẩm một chút."
Triệu Trạch Thành cho là Du Trì nói một đằng làm một nẻo, còn để ý chuyện của Tôn Phẩm, vì vậy cười đáp: "Cậu yên tâm đi, dám tỏ thái độ với Du Trì cậu cũng là tỏ thái độ với Triệu Trạch Thành tôi, sau này tôi sẽ cách xa hắn tám trượng."
Du Trì: "Thật hoài niệm lời kịch trung nhị lúc tiểu học mới có thể nghe thấy này."
Triệu Trạch Thành: "..."
Triệu Trạch Thành: "Bái bai!"
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Du Trì trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Cậu suy nghĩ tới điều mà mình nhìn thấy trên người Tôn Phẩm lúc ăn cơm.
Nếu cậu không hoa mắt, thì hẳn là yêu khí.
Cũng chính là nguyên nhân Du Trì không muốn dây dưa với Tôn Phẩm.
Tuy rằng không biết Tôn Phẩm dính yêu khí từ đâu, nhưng Du Trì biết hẳn là vì yêu khí kia mà hôm nay Tôn Phẩm mới dễ tức giận như vậy.
Bình thường Du Trì nhìn thấy đều là yêu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người bình thường mang theo yêu khí, cậu định ngày mai đi làm sẽ hỏi Kim Ngao hoặc Tập Lang một chút.
Bọn họ là yêu, chắc chắn hiểu biết hơn so với cậu.
......
Du Trì về nhà, lúc lấy chìa khóa mở cửa thì cẩn thận nghe động tĩnh ở phía đối diện, vài giây sau cậu mới đẩy cửa vào nhà.
Đối diện không có động tĩnh gì, xem ra là sau khi khách trọ cũ chuyển đi vẫn chưa có khách mới chuyển vào.
Nhưng mà mới qua một ngày, ngẫm lại cũng không nhanh như vậy.
Du Trì không để ý nữa, chỉ mong khách trọ lúc chuyển tới không chuyển vào buổi tối là được rồi.
Tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, Du Trì thấy còn sớm, vì vậy gọi video về nhà.
Lúc mẹ Du xuất hiện trên màn hình, trong nháy mắt Du Trì nở nụ cười: "Mẹ!"
Bên phía mẹ Du rất ồn ào, Du Trì liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp mười một giờ.
Du Trì cau mày: "Đã trễ thế này, mọi người còn bận ạ."
Ba mẹ Du Trì mở một cửa hàng súp cay thập cẩm, mặt tiền cửa hiệu không lớn, mở mấy chục năm, có danh tiếng, hương vị cũng rất ngon, cho nên việc làm ăn mỗi ngày không tệ lắm, đã trễ thế này vẫn còn nhiều khách.
Cũng là cửa hàng này duy trì chi phí đi học và sinh hoạt của Du Trì, đến khi Du Trì học xong đại học tìm được việc làm.
Mẹ Du sau khi nghe cười cười: "Không sao, mẹ ở đây cũng chỉ thu tiền mà thôi."
Du Trì: "Ba đâu rồi mẹ?"
Mẹ Du: "Ba con xuống nhà bếp rồi."
Hai người hiện tại đã lớn tuổi, cũng không còn liều mạng như trước nữa, bọn họ thuê thêm một nhân viên phục vụ và một người đầu bếp, cho nên mẹ Du phụ trách tính tiền, ba Du mỗi ngày đều vòng ra nhà bếp quán xuyến, xem người ta có ăn xén nguyên vật liệu hay không, tránh để người ta phá bản hiệu mấy chục năm của nhà mình.
Du Trì bất đắc dĩ: "Ba mẹ sao lại bận rộn đến giờ này, không đủ tiền sao?"
Tiền lương bây giờ của Du Trì tốt hơn trước nhiều, cậu cũng không tiêu phung phí, hơn một nửa là gửi về nhà.
Mẹ Du gật gật đầu: "Được rồi được rồi, con đừng gửi về nhà nữa, tự mình giữ lại đi, ở bên ngoài ăn nhiều thêm một chút."
Sau khi nói xong mẹ Du nhấc mắt lên, híp mắt: "Sao mẹ lại thấy con gầy đi nhỉ?"
Du Trì sờ mặt mình nhéo nhéo, sau đó cười: "Có sao? Con thấy mình mập ra mà."
Mẹ Du: "Con chờ một chút, mẹ đi gọi ba con."
Du Trì: "Dạ."
Sau khi dứt lời Du Trì cảm giác ống kính xoay một cái, mẹ Du đi đến sau bếp.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng của mẹ: "Lão Du à, con trai tìm ông nói chuyện này."
Nghe mẹ Du nói, Du Trì nhịn không được cười cười, ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng của ba cậu: "Đây, con trai."
......
Ngày hôm sau Du Trì vừa bước vào Phi nhân loại đã thấy bọn Kim Ngao đến rồi, đang ngồi trước máy tính.
Nhìn tư thế của bọn họ, Du Trì theo bản năng mà xem giờ một chút, không đến muộn.
Nơi Du Trì làm việc tương đối tự do, đi làm cũng không có thẻ, dựa vào tự giác và cạnh tranh với nhau.
Sau khi bỏ đồ đạc của mình xuống, Du Trì nhìn trước nhìn sau một vòng, sau đó hỏi Kim Ngao: "Sao hôm nay các anh tới sớm vậy, còn nghiêm túc như thế."
Cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện, khiến Du Trì có chút không quen.
Kim Ngao nghe xong đẩy đẩy mắt kính, chỉ chỉ trần nhà, làm khẩu hình – vị trên kia đang tức giận.
Đại lão tức giận, cấp dưới như bọn họ đương nhiên phải yên tĩnh như gà.
Du Trì hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hết chương 8.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: Tức giận? Vì sao tức giận?
Kim Ngao: Không biết, thay đổi thất thường, đại khái thì đại lão chính là như vậy.
Lúc này một chiếc Ngôn Dục đi ngang qua, đồng thời dùng ánh mắt chém giết Kim Ngao.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:25 - 16/02/2022.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...