Không quản bọn Kim Ngao và Tiêu Ny có tin hay không, nhưng Ngôn Dục đối với Du Trì thật sự đặc biệt.
Nhìn gương mặt của Du Trì, Kim Ngao và Tiêu Ny cũng không đánh nhau, Tập Lang đi tới cùng thảo luận với hai người bọn họ xem có phải Ngôn Dục thấy Du Trì lớn lên đẹp mắt cho nên mới biến thành lão tâm cơ trong miệng con người hay không.
Cũng thừa dịp Ngôn Dục còn chưa tới Sở, ba yêu bọn họ mới dám thảo luận chuyện như vậy.
Kim Ngao sờ cằm mãi vẫn không nghĩ ra, nói: "Không thể nào, rõ ràng tôi còn đẹp trai hơn Du Trì mà, sao lão đại không thích tôi?"
Tập Lang và Tiêu Ny đang nhỏ giọng thảo luận dừng một chút, sau đó Tiêu Ny nhìn Kim Ngao, ý tứ trong mắt – đã sống mấy ngàn năm rồi, dáng dấp anh ra sao trong lòng anh không tự chấm điểm được hả?
Tập Lang cũng đĩnh đạc nói: "Trong nhà anh không có gương sao, sinh nhật 5469 tuổi của anh tôi sẽ tặng anh một cái, là loại gương soi toàn thân."
Kim Ngao: "...!5469 tuổi của tôi đã qua không biết bao nhiêu năm rồi."
Tập Lang kinh ngạc: "Vậy bây giờ anh bao nhiêu tuổi?"
Kim Ngao đẩy đẩy mắt kính, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Cậu đoán xem?"
Tiêu Ny mỉm cười mở miệng: "Tôi đoán anh Nhị đại gia (?)."
Kim Ngao: "Nhị đại gia đã chết, có việc hóa vàng mã."
Bởi vậy vấn đề đang thảo luận của bọn họ bắt đầu sai lệch, biến thành thảo luận việc yêu chết rồi có thể nhận được tiền giấy giống con người hay không.
Thấy bọn họ thảo luận kịch liệt, Du Trì bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ba yêu trẻ con.
Sáng sớm hôm nay không thấy Ngôn Dục đến Sở, cũng không có khách tới, cho nên Du Trì và Tiểu Xử Thử chơi cùng nhau đến trưa.
Vô cùng không làm việc đàng hoàng.
Nhưng mà Du Trì cũng không hoàn toàn chơi đùa, cậu và Tiểu Xử Thử nói về 24 tiết khí, nói cho Tiểu Xử Thử biết nó là tiết Xử Thử, cũng truyền đạt chức trách của tiết Xử Thử mà cậu nghe được từ Ngôn Dục.
Tiểu Xử Thử nghe hai mắt sáng ngời, nhìn Du Trì: "Thì ra em không phải là trẻ mồ côi không ai muốn nuôi."
Du Trì không nhịn được cười: "Đương nhiên rồi."
Tiểu Xử Thử: "Vậy lúc nào chị Bạch Lộ đến đón em ạ?"
Nghe Tiêu Ny nói, tiết Bạch Lộ là một cô gái rất ôn nhu.
Linh như tên.
Du Trì: "Khoảng nửa tháng nữa."
Tiểu Xử Thử nghiêng đầu: "Khoảng nửa tháng là bao lâu nha?"
Du Trì: "Đếm đầu ngón tay của em, chờ em đếm xong cô ấy cũng sắp đến rồi đó."
Tiểu Xử Thử nghe vậy như hiểu mà lại không hiểu gật gật đầu, duỗi ra 10 đầu ngón tay bụ bẫm của mình nhìn nhìn.
Kim Ngao nhìn bộ dáng của Tiểu Xử Thử, lôi kéo tay áo Tập Lang, hỏi: "Cấp bậc như nó mà cần lão đại tự mình đi sao?"
Tập Lang liếc Kim Ngao một cái, đáp: "Tiết Xử Thử đối với lão đại không đáng chú ý, thế nhưng đó là lần đầu tiên Du Trì làm nhiệm vụ, vậy là đủ rồi."
Đầu óc Kim Ngao xoay chuyển một vòng, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ý của cậu là, lão đại muốn đi cùng Du Trì?"
Tập Lang nhìn lướt qua Du Trì đang ngồi xổm nói chuyện với Tiểu Xử Thử, mở tay ra nhún vai một cái: "Anh hỏi tôi làm sao tôi biết được?"
Kim Ngao nghi hoặc: "Du Trì chỉ là người bình thường, lẽ nào lão đại thật sự muốn chuẩn bị để cho cậu ấy trở thành một thành viên của Yêu Giám?"
Tập Lang: "Có lẽ vậy."
Sau khi Kim Ngao nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Du Trì liền phức tạp rất nhiều.
......
Buổi chiều không có việc gì, Tiêu Ny chuẩn bị dẫn Tiểu Xử Thử đến công viên trò chơi chơi một chút, Du Trì bởi vì hẹn Mạc Điềm và Tiền Đa Đa nên phải ở lại Phi nhân loại.
Trong lúc đợi Mạc Điềm và Tiền Đa Đa, Du Trì nhận được tin nhắn của Xà yêu tiểu thư, cô ấy đang giao lưu với Du Trì quan điểm kén vợ kén chồng.
Xà yêu tiểu thư: Du tiên sinh, tôi nghĩ rồi, với thể chất này của mình, muốn tìm được một người bạn trai bình thường rất khó.
Thể chất của Xà yêu tiểu thư âm hàn, mùa hè còn tốt, nhưng đến mùa đông lại không tốt.
Xà yêu tiểu thư phải ngủ đông, vừa đến mùa đông, một tháng vùi trong phòng ấm không ra khỏi cửa là chuyện bình thường, nếu như nhất định phải ra ngoài thì toàn thân phải dán đầy túi giữ ấm mới dám ra cửa.
Nói chung đến mùa đông, muốn Xà yêu tiểu thư ra cửa còn khó chịu hơn so với giết cô.
Mà điều quan trọng là mùa đông lúc Xà yêu tiểu thư ngủ cả người cô đều lạnh lẽo, nếu nằm cạnh cô thì sẽ như nằm cạnh một khối sắt vậy.
Mà khối sắt tốt xấu gì cũng có thể ôm ấp cho ấm lên, còn Xà yêu tiểu thư ôm ấp cũng không ấm, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu thân thể cũng lạnh lẽo.
Bởi vì điều này, Xà yêu tiểu thư quen mấy người bạn trai ai cũng không chịu nổi mà chia tay.
Nhóm bạn trai cũ của Xà yêu tiểu thư đều nói: Em yêu, anh muốn ôm bạn gái mềm mại, ấm áp, ôm em còn không bằng ôm cái nĩa cho rồi.
Du Trì cũng kiến nghị Xà yêu tiểu thư tìm đồng loại, nhưng cô nói trên người các Xà yêu tiên sinh cũng lạnh lẽo, bản thân cô cũng không chịu được việc ôm khối sắt ngủ, cô cũng muốn ôm bạn trai ấm áp ngủ.
Bản thân cũng rất lạnh, còn ôm một khối sắt nữa thì ngủ cũng không ngon lành gì.
Vẫn là lúc chưa hóa hình tốt hơn, đều là động vật máu lạnh, ai cũng không ghét bỏ ai.
Lúc đó Du Trì liền:...
Mà hiện tại Du Trì nghe Xà yêu tiểu thư nói như vậy, cậu hỏi: Bây giờ cô muốn tìm một bạn trai như thế nào?
Xà yêu tiểu thư: Tôi cảm thấy tôi thích hợp xuất gia.
Du Trì:...
Xuất gia?
Có thể, nhưng không cần thiết.
Xà yêu tiểu thư: Chỉ đùa một chút, ý của tôi là tùy duyên, không được thì không tìm nữa.
Một lần gặp mặt, hẹn hò, tìm hiểu nhau, hao phí nhiều thời gian và mỹ phẩm, thế nhưng mùa đông đến thì mọi nỗ lực đều sẽ hóa thành hư không.
Xà yêu tiểu thư: Du Trì tiên sinh, cậu biết mỗi lần tôi đi hẹn hò phải tốn bao nhiêu thời gian trang điểm chọn đồ không? Mỗi lần ra ngoài trên mặt tôi đều là ánh sáng của nhân dân tệ a!
Du Trì an ủi: Sẽ có người bởi vì thích cô, không ngại chút vấn đề nhỏ thể chất này của cô.
Xà yêu tiểu thư: Du tiên sinh, trước khi tôi là khách hàng của Phi nhân loại, không biết tôi đã đợi cái người không ngại thể chất của tôi biết bao nhiêu năm rồi.
Xà yêu tiểu thư: Còn tiếp tục như vậy, nói không chừng sau khi cậu về hưu tôi vẫn không đợi được.
Sau đó không quan tâm Du Trì nói thế nào, Xà yêu tiểu thư đều giữ một bộ dáng khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, khiến trong lòng Du Trì cũng có chút không biết tư vị.
Hàn huyên hết hai mươi mấy phút, nghe Xà yêu tiểu thư nói một đống lớn cuộc sống khi làm rắn, khổ não sau khi hóa hình.
Trong lúc Du Trì cho là câu tiếp theo cô ấy sẽ nói với mình là hủy hợp đồng rút tiền đặt cọc thì Xà yêu tiểu thư lại nói một câu: Nhưng mà Du tiên sinh à, nói thì nói như thế, sau này gặp được suất ca cậu phải nhớ tới tôi nha!
Du Trì: ...!Không phải nói tùy duyên sao?
Còn suất ca cái gì, không phải nói khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền sao?
Xà yêu tiểu thư: Tôi cảm thấy tôi vẫn có thể vớt vát một chút, không nắm lấy cơ hội thì làm sao biết người kia có phải là duyên của tôi hay không?
Đầu óc Du Trì bây giờ cũng bị nhiễu loạn lung tung: Tôi có cảm giác như cô đang ám chỉ tôi điều gì đó?
Xà yêu tiểu thư: Khà khà, Du tiên sinh cậu phát hiện rồi.
Xà yêu tiểu thư đây là công khai phun nước đắng, ý tứ ẩn giấu là muốn Du Trì lần sau có tài nguyên tốt nhớ tới cô đầu tiên.
Đây là không có việc gì tới xoát độ tồn tại sao.
Du Trì buồn cười, đánh chữ đáp: Cô yên tâm đi, tôi còn hi vọng cô nhanh chóng tìm được bạn trai hơn cả cô nữa.
Như vậy cậu mới có thể bắt được 10 vạn.
Xà yêu tiểu thư: Không, cậu chỉ hy vọng khách hàng của mình nhanh chóng tìm được đối tượng, còn ai trước ai sau cậu không quan tâm.
Du Trì: Không phải tôi không quan tâm, là tôi không xen vào, tôi chỉ phụ trách mai mối bắc cầu, còn lại là dựa vào các cô.
Xà yêu tiểu thư: Nói là nói như thế, nhưng tôi vẫn muốn cậu đề xuất suất ca cho tôi đầu tiên, còn đối phương có tiền hay không tôi không để ý, tôi có tiền.
Trong nháy mắt Du Trì lạnh lùng: Xin chào yêu có tiền, tạm biệt yêu có tiền.
Sau khi trả lời Xà yêu tiểu thư xong, Du Trì nhớ tới Bạng Tinh cả người treo đầy trân châu giàu sụ, nhớ tới mấy ngày nay bận quá, hoàn toàn quên mất hắn.
Nhưng mà khi nghĩ tới bộ dáng ngốc bạch ngọt của Bạng Tinh, Du Trì liền đau đầu, không biết nên giới thiệu hắn như thế nào.
Cậu luôn có cảm giác Bạng Tinh đơn thuần như vậy, rất dễ bị người mang ý đồ xấu lừa gạt đến cửa hàng châu báu sản xuất trân châu...
......
2 giờ 30 chiều, Mạc Điềm và Tiền Đa Đa hai yêu như đã hẹn trước, một trước một sau đến Phi nhân loại.
Du Trì ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiền Đa Đa đi theo phía sau Mạc Điềm, miệng mở ra đóng lại như đang nói gì đó, nhưng Mạc Điềm vẫn mang gương mặt lạnh nhạt, một ánh mắt cũng không cho anh ta.
Du Trì thấy vậy đã hiểu, xem ra vấn đề thật sự của bọn họ xuất hiện ở trên người Mạc Điềm.
Chờ sau khi Tiền Đa Đa và Mạc Điềm cùng ngồi xuống, lần thứ hai Du Trì đau lòng một chút cho ghế tựa sóng gió.
Mạc Điềm nhìn Du Trì, có chút bất mãn: "Sao cậu cũng gọi anh ta đến?"
Du Trì nhìn Tiền Đa Đa vẻ mặt phiền muộn, lại nhìn Mạc Điềm rõ ràng đang rất tức giận, thở dài trong lòng, không nghĩ tới một người độc thân như mình có ngày phải khai sáng tình cảm cho người khác.
Du Trì uống một ngụm nước, nhìn hai yêu vừa định lên tiếng thì nghe ghế bên trái nhẹ nhàng vang lên một tiếng, động tĩnh như có người vừa ngồi xuống cạnh cậu.
Cùng lúc đó, Du Trì thấy biểu tình của hai yêu trước mắt mình đồng thời thay đổi, Mạc Điềm vốn dĩ đang tức giận đùng đùng trong nháy mắt đó cũng trở nên ngoan ngoãn.
Có thể làm cho bọn họ lộ ra vẻ mặt như thế, Du Trì chỉ có thể nghĩ đến Ngôn Dục.
Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị trí vốn dĩ của Tiêu Ny ở Phi nhân loại đang được Ngôn Dục ngồi vào.
Nghe Kim Ngao nói, lúc bình thường Ngôn Dục sẽ ẩn đi yêu khí của mình, những người khác trong tình huống bình thường sẽ không cảm nhận được yêu khí của anh.
Nhưng dù gì đại lão vẫn là đại lão, coi như có thể thu lại hoàn toàn yêu khí, thì uy thế cũng đã đủ để những tiểu yêu như Tiền Đa Đa và Mạc Điềm tay run chân mềm.
Du Trì nhìn Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng, sao anh lại tới đây?"
Đối diện với ánh mắt của Du Trì, Ngôn Dục nói: "Cậu làm xong việc đi, sau khi cậu hết bận tôi có chuyện nói với cậu."
Du Trì nghĩ Ngôn Dục tìm cậu chắc là có liên quan tới chuyện của Tiểu Xử Thử, vì vậy gật gật đầu: "Được."
Du Trì quay sang nhìn hai yêu đa nhục, nói: "Chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, nói thẳng đi, hai anh chị xảy ra chuyện gì vậy?"
Sau khi Mạc Điềm nghe xong cong miệng lên, vừa muốn mở miệng thì thấy Ngôn Dục bên cạnh Du Trì giương mắt lên nhàn nhạt liếc mình một cái.
Mạc Điềm giật mình: "!!!"
Mạc Điềm há miệng, lại ngây người không nói ra được chữ nào.
Tiền Đa Đa thấy vậy, thở dài, nhìn Du Trì: "Tôi và Điềm Điềm là người yêu, chỉ là cô ấy đang tức giận với tôi, đến đây cũng chỉ vì giận lẫy với tôi mà thôi."
Du Trì nghĩ thầm, đã là yêu lớn tuổi như vậy rồi, anh chị có thể trưởng thành một chút hay không?
Mạc Điềm nghe xong trừng mắt liếc Tiền Đa Đa một cái: "Ai là người yêu của anh? Chúng ta đã sớm chia tay rồi có được không?"
Mạc Điềm nói xong còn bổ sung một câu: "Chia tay cũng là anh đề nghị!"
Điều này lại khiến Du Trì có chút bất ngờ, nhìn Tiền Đa Đa: "Anh đề nghị chia tay?"
Cậu còn tưởng rằng Mạc Điềm là người đề nghị chia tay chứ.
Tiền Đa Đa nghe xong vẻ mặt lại sụp đổ thêm một tầng: "Tôi không phải, tôi không có."
Phủ nhận hai lần.
Tiền Đa Đa liếc mắt nhìn Mạc Điềm mím môi không nói lời nào, cuối cùng thở dài, nói: "Tôi không muốn nói chia tay, là Điềm Điềm hiểu lầm tôi."
Cũng không biết nguyên nhân có phải là do có Ngôn Dục bên cạnh hay không, Tiền Đa Đa cũng không dám nói dài dòng, đem mâu thuẫn giữa anh ta và Mạc Điềm êm tai kể ra.
Sau năm phút, nghe Tiền Đa Đa nói xong, Du Trì có chút không dám tin nhìn hai yêu: "Chỉ bởi vì như vậy mà anh chị muốn chia tay?!"
Hết chương 32.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Độc thân hạn chế năng lực tưởng tượng của tôi.
Canh cá nấu chua: Hả? Độc thân?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...