Nơi Du Trì và Ngôn Dục dừng chân là một huyện thành nhỏ vị trí hẻo lánh, xung quanh đều là núi cao, giao thông cực kỳ bất tiện, người muốn vào huyện phải đi qua nhiều đoạn đường núi.
Nếu không dựa vào hướng dẫn thì Du Trì cũng không biết bên trong núi sâu còn có một cái huyện như thế.
Hơn nữa lúc vừa mới vào huyện Du Trì liền phát hiện, người đi lại trên đường rất ít, nếu có thì cũng là cúi đầu hoặc cau mày đi lại vội vã, giống như dừng lại thêm một giây đồng hồ là phải chịu giày vò.
Bởi vì thật sự là quá nóng.
Du Trì nghĩ mọi người nên ở nhà, ăn dưa hấu, thổi điều hòa hoặc quạt điện mới đúng.
Vì điều kiện có hạn, khách sạn nhỏ không có bao nhiêu, nhìn bản đồ một cái, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Du Trì và Ngôn Dục hỏi vài nơi, cũng đã đầy khách không còn phòng trống.
Mà bây giờ thật vất vả mới có một khách sạn còn phòng trống, kết quả chỉ còn sót lại một phòng.
Nhìn tấm thẻ mở cửa phòng duy nhất còn lại trên tay Ngôn Dục, Du Trì có chút mơ màng.
Thấy vẻ mặt của cậu, Ngôn Dục giải thích: "Bây giờ chỉ còn một phòng."
Du Trì sững sờ: "Không có những phòng khác sao?"
Ngôn Dục gật gật đầu: "Ừm."
Du Trì rất là bất ngờ, cái huyện nhỏ này có ngành du lịch phát đạt vậy sao? Đến cả phòng cũng bị chen chúc hết rồi? Trong lúc tâm lý Du Trì còn đang không rõ, từ cửa lớn có một đôi vợ chồng trẻ mang theo đứa nhỏ đi vào, ba người đều nóng đến đầu đầy mồ hôi, trong tay người đàn ông còn bưng một cái chậu nhựa màu xanh đậm.
Du Trì nhìn lướt qua, chỉ thấy bên trong chậu là khăn mặt, bàn chải đánh răng, móc phơi quần áo và đồ vật thường dùng, tràn đầy, nhìn cũng không giống như mới mua.
Hơn nữa từ khẩu âm của đôi vợ chồng kia có thể nghe ra được là dân bản xứ.
Sau khi ba người kia lên lầu, ánh mắt Du Trì dời khỏi bọn họ, nhìn Ngôn Dục.
Ngôn Dục: "Mấy ngày gần đây bởi vì thời tiết quá nóng, những người trong nhà không có máy điều hòa thì mang cả nhà đi thuê khách sạn."
Cho nên mới xuất hiện tình huống khách sạn chật ních người.
Du Trì: "..."
Du Trì suy nghĩ một chút tới nhiệt độ mình cảm nhận được lúc mới vừa xuống xe, đúng là trời tối rồi vẫn nóng như thế, nếu như trong nhà không có điều hòa quả thật không chịu nổi.
Chỉ là...!hai đại nam nhân chen chung một cái giường sao?
Du Trì có chút khó khăn nhìn thẻ mở cửa phòng trong tay Ngôn Dục, muốn nói lại thôi.
Như là biết Du Trì nghĩ gì, Ngôn Dục nói: "Phòng chúng ta là phòng hai người, có hai cái giường."
Nghe có hai cái giường, trong nháy mắt Du Trì thở phào nhẹ nhõm, may quá, không cần chen chung một cái giường với Phó bộ trưởng.
Ngôn Dục nhìn thấu biểu tình biến hóa của Du Trì, chỉ nói: "Lên thôi."
Chờ lên lầu ba tìm được phòng của bọn họ, Du Trì quan sát cả phòng một chút, phát hiện hoàn cảnh còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình.
Tuy rằng gian phòng không lớn, thế nhưng sạch sẽ sáng sủa, không có mùi kỳ lạ gì.
Du Trì nhìn hai cái giường, sau đó nhìn Ngôn Dục, hỏi: "Phó bộ trưởng, anh muốn ngủ giường nào?"
Ngôn Dục tùy ý nhìn lướt qua, nói: "Giường nào cũng được."
Du Trì chọn giường ở gần phòng tắm, để giường gần cửa sổ cho Ngôn Dục, vị trí tương đối tốt, còn thông gió.
Mặc dù bây giờ gió thổi vào đều là gió nóng.
Ném ba lô lên giường, Du Trì kéo cổ áo mình một chút, sau đó nhìn Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng, bây giờ anh có muốn tắm không?"
Ngồi xe mấy tiếng, lúc qua đường hầm lại bị Sơn Định dọa chảy mồ hôi lạnh ướt cả người, hiện tại Du Trì chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa cho mát mẻ.
Cũng không biết tình huống tiết Xử Thử bây giờ như thế nào, trực giác nói cho Du Trì biết ngày mai sẽ phải lên đường gấp rút, lúc đó trong Khảm Lý Trại không biết có nơi để tắm rửa hay không.
Ngôn Dục nhìn theo ngón tay Du Trì liếc mắt nhìn phòng tắm, dừng một chút, nói: "Tôi chưa, cậu tắm trước đi."
"Được." Du Trì từ trong ba lô lấy ra quần áo và bột giặt.
Đây là buổi trưa hôm nay cậu nghe nói Ngôn Dục muốn tới Nam Trại liền về nhà tùy tiện lấy.
Cửa phòng tắm ở đây không phải là thủy tinh hay kính mài, chỉ là cửa gỗ, sau khi đóng cửa lại thì người bên ngoài có thể nghe tiếng nước chảy, không nhìn thấy bóng người.
Có thể nghe được tiếng nước chảy là bởi vì cách âm ở đây không tốt lắm.
Thế nhưng Ngôn Dục không phải người, thính lực của anh cực kỳ tốt, ngay cả lúc Du Trì cởi quần áo phát ra tiếng sột soạt ma sát với da thịt, anh cũng có thể nghe được rõ ràng.
Ngôn Dục nghe được tiếng vang lúc Du Trì cởi thắt lưng – cùm cụp.
Là âm thanh kim loại va chạm với nhau.
Ngay sau đó là âm thanh Du Trì cởi quần áo ma sát với vải vóc, âm thanh mở khóa vòi nước...
Ánh mắt Ngôn Dục chậm rãi từ phòng tắm dời lên tường, ngửa đầu uống mấy ngụm nước khoáng.
Hầu kết anh trượt lên trượt xuống mấy lần, nước khoáng lạnh lẽo thuận theo cuống họng tiến vào dạ dày, miễn cưỡng tìm về chút tỉnh táo.
Trong thời gian Du Trì tắm rửa, Ngôn Dục vẫn nhìn ngoài cửa sổ, lúc Du Trì đi ra, một bình nước khoáng trong tay anh đã được uống hết, thân bình bởi vì anh dùng lực mà hơi biến dạng.
Dường như là lúc Du Trì mở cửa đi ra thì Ngôn Dục cũng xoay người, thấy dáng dấp của Du Trì, ánh mắt của anh giật giật, sau đó nhíu mày một cái.
Lúc này Du Trì vẫn mặc đồ rất quy củ, chỉ là tóc rũ xuống còn ướt, nước nhỏ giọt xuống má cậu rồi lại trượt xuống cằm, xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi biến mất sau lớp áo, khiến cổ áo cậu mới mặc vào ướt hơn một nửa.
Sau khi Du Trì thấy ánh mắt của Ngôn Dục, giơ tay vò tóc còn ướt trên trán mình, thở dài: "Trong phòng tắm chỉ có một cái khăn lông, cũng không biết dùng để làm gì, tôi không dám dùng."
Hơn nữa cậu vừa mới quan sát, bên trong cũng không có máy sấy tóc, cho nên chỉ có thể để tóc khô tự nhiên.
Cũng may là tóc cậu không dài, không phải đợi quá lâu.
Ánh mắt Ngôn Dục từ nước dính trên xương quai xanh của Du Trì chuyển lên mặt cậu, thấy tóc cậu không ngừng nhỏ nước, chậm rãi mở miệng: "Lại đây."
Ngôn Dục nói câu này rất nhẹ, Du Trì đang vội vàng vò tóc muốn cho nó mau khô một chút cho nên không nghe rõ.
Cậu theo bản năng đi về phía anh hai nước, nghi hoặc: "Phó bộ trưởng anh vừa mới nói gì?"
Ngôn Dục nhìn chăm chú Du Trì hai giây, sau đó mở miệng: "Lại đây, tôi giúp cậu làm khô tóc."
Du Trì nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó phản ứng lại, tìm khăn sạch làm gì? Tìm máy sấy tóc làm gì? Cậu có Phó bộ trưởng mà! Ra ngoài, cái gì không làm được thì có Phó bộ trưởng là đủ rồi!
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì nở nụ cười, trong miệng lại nói loại chuyện nhỏ như thế nào sao lại làm phiền Phó bộ trưởng, động tác dưới chân lại thành thật mà đi tới gần anh.
Nhìn Du Trì cười híp mắt đi đến, khóe miệng Ngôn Dục cong lên, đáy mắt cũng hiện lên mấy phần ý cười không rõ ràng rất nhanh lại biến mất.
Nhưng độ cong trên khóe miệng lại không giảm đi.
Du Trì đưa lưng về phía Ngôn Dục, sau khi đứng vững liền cảm nhận được ngón tay thon dài của Ngôn Dục nhẹ nhàng luồn vào tóc mình...
Nếu là trước đây, Du Trì tuyệt đối sẽ không dám để Ngôn Dục đụng vào tóc mình, nhưng mà qua một ngày ở chung này, cậu cảm thấy anh là một yêu rất tốt, rất dễ ở chung, cho nên thái độ cũng không câu nệ như trước nữa.
Hơn nữa bởi vì bây giờ hai người bọn họ ở chung một phòng, rất có cảm giác huynh đệ hoạn nạn có nhau, cho nên cậu theo bản năng cảm thấy quan hệ giữa cậu và anh đã gần gũi thêm mấy phần.
Dù sao thì cậu và anh đã là quan hệ cùng ở chung một phòng.
......
Sau một phút, Du Trì sờ thấy tóc mình đã khô, cười nói cảm ơn với Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng hôm nay nhờ có anh, nếu không tóc tôi không biết lúc nào mới khô nữa."
Tóc Du Trì tuy không dài nhưng nhiều, hơn nữa bởi vì nguyên nhân thể chất mà tóc tương đối lâu khô.
Trước đây Du Trì đều phải dùng máy sấy thổi một hồi lâu mới có thể hong khô.
Mà hôm nay dưới sự trợ giúp của Du Trì, tóc của cậu khô nhanh hơn so với trước đây nhiều.
Khi dùng máy sấy còn khiến cho da đầu của cậu cảm giác bị đốt cực nóng, nhưng dưới bàn tay của Ngôn Dục, Du Trì cảm nhận được nhiệt độ rất thoải mái, toàn bộ quá trình cậu đều cảm thấy vô cùng tốt.
Động tác Ngôn Dục rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cho Du Trì một loại cảm giác anh cẩn thận từng li từng tí, có ảo giác như anh đang đối xử với trân bảo quý hiếm.
Du Trì cảm thấy thân là yêu quả thực cũng không dễ dàng gì.
Không chỉ có thể làm lạnh như máy điều hòa, còn có thể điều chỉnh nhiệt độ thích hợp hơn cả máy sấy tóc, vừa hay cậu được hưởng thụ hết.
Du Trì nhìn đôi tay của Ngôn Dục, cảm thán: "Bây giờ tôi có cảm giác Phó bộ trưởng không gì không làm được."
Kim Ngao có thể sử dụng băng mà không thể sử dụng lửa, Tiêu Ny thì ngược lại với hắn, cái gọi là thuật nghiệp có chuyên tấn công, chuyên phòng thủ, yêu quái có thể am hiểu kỹ năng của yêu khác, nhưng không thể dùng kỹ năng của đối phương.
Đơn giản mà nói, yêu lực của Kim Ngao mang tính hàn, bất kể thể nào cũng không thể như Tiêu Ny bất cứ nơi nào bất cứ ở đâu đầu ngón tay đều có thể bốc lửa, cũng không thể đun nóng đồ ăn, Kim Ngao chỉ có thể làm tủ lạnh.
Mà Ngôn Dục không giống Kim Ngao, anh vừa có thể hạ nhiệt độ cho thân thể Du Trì, cũng có thể trong thời gian ngắn làm khô tóc cho cậu.
Tuy đều là những chuyện nhỏ, thế nhưng lại là hai loại kỹ năng nóng lạnh khác nhau.
Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Du Trì mới có thể nói Ngôn Dục không gì không làm được.
Ngôn Dục để tay xuống, không biết tại sao tóc Du Trì đã khô nhưng trên tay của anh vẫn có vài giọt nước nhỏ, nhưng mà Du Trì không nhìn thấy.
Sau khi thả tay xuống, Ngôn Dục nói với Du Trì: "Ngủ đi, mai phải dậy sớm."
Du Trì nghe xong rất phối hợp ngáp một cái, sau đó cười nói với Ngôn Dục một tiếng ngủ ngon rồi nằm lên giường của mình.
Ngôn Dục đứng tại chỗ nhìn cậu vài giây, xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm đóng cửa lại, Ngôn Dục đứng đối diện gương cúi đầu nhìn mấy giọt nước trên tay mình hơi xuất thần.
Có thể là vì vừa gội đầu xong, xúc cảm khi sờ lên tóc Du Trì còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của anh.
Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, Ngôn Dục chậm rãi nâng tay phải lên, đè lại ngực trái của mình.
Ở trong đó không giống con người, không có trái tim, nhưng lúc bàn tay đặt lên, dường như Ngôn Dục cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ truyền đến.
......
Du Trì vốn dĩ cho rằng mình ở nơi xa lạ sẽ khó ngủ, nhưng mà hôm sau cậu tỉnh lại, ngay cả tối qua cậu ngủ lúc nào cũng không nhớ.
Hơn nữa một đêm không mộng, ngủ rất sâu, cực kỳ tốt.
Hôm sau lúc Du Trì thức dậy thấy Ngôn Dục đã sớm mặc chỉnh tề ngồi bên giường, thấy cậu thức dậy thì nói với cậu: "Sau khi ăn điểm tâm chúng ta đến Khảm Lý Trại."
Du Trì ngủ cũng không tính là quá ngoan, nửa đêm còn đạp chăn để lộ ra tay chân của mình, chỉ đắp phần bụng.
Tối hôm qua Ngôn Dục phát hiện ra cũng không đắp chăn giúp cậu, chỉ điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, chắc chắn cậu sẽ không bị cảm mạo.
Cho nên lúc Du Trì thức dậy vẫn còn ôm chăn trong lòng.
Du Trì nhìn Ngôn Dục còn chưa phản ứng lại, sau khi nhìn anh nháy mắt mấy lần mới từ từ đứng dậy, nhìn qua thấy bữa sáng ở trên bàn trước tivi.
Cậu quay đầu nhìn Ngôn Dục.
Ngôn Dục đối diện với tầm mắt của cậu, nói: "Tôi mới ra ngoài mua, vẫn còn nóng, cậu đi đánh răng rửa mặt trước đi."
Du Trì cảm thấy tình huống phát triển như thế này có chút không đúng lắm, tại sao Ngôn Dục lại đi mua bữa sáng cho cậu? Sai sai sao đó?
Trong lòng nghĩ như vậy, đối diện với gương mặt đẹp trai của Ngôn Dục, Du Trì hỏi lại một câu: "Phó bộ trưởng anh thức dậy bao lâu rồi?"
Tại sao không gọi cậu dậy?
Ngôn Dục nhìn tóc của cậu vì mới ngủ dậy mà có tạo hình giương nanh múa vuốt kỳ lạ, nói: "Tôi cũng vừa thức."
Nghe Ngôn Dục nói vậy, cảm giác tội lỗi của Du Trì giảm nhẹ đi nhiều, sau đó nhanh chóng rời giường thay đồ rửa mặt.
Không tới một phút, Du Trì đã thò đầu từ trong phòng tắm ra, nhìn Ngôn Dục, giọng nói kinh ngạc: "Phó bộ trưởng, anh còn mua khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới sao."
Ngôn Dục: "Tiện đường mua, màu xanh lam là của cậu."
Hết chương 27.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Phó bộ trưởng tốt như vậy sao? Sấy tóc, mua bữa sáng, còn giúp tôi mua đồ rửa mặt! Quá tuyệt vời rồi!
Nhân viên kỳ cựu Tiêu Ny và Kim Ngao: *duy trì mỉm cười* Chúng tôi không đố kỵ chút nào hết á..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...