Nam Trại nhiều núi, đường lớn không thể vòng lên núi nên chỉ có thể làm đường hầm xuyên qua núi, cho nên bên này đường hầm rất nhiều, đường hầm ngắn nhất thì mấy trăm mét, đường hầm dài nhất thì đến hơn 50km.
Sau khi ra khỏi một đường hầm dài hơn 30km, sống lưng Du Trì vẫn luôn thẳng tắp đã hơi hơi thả lỏng một chút.
Trong đường hầm ánh sáng yếu ớt, khúc quanh lại nhiều, mặc dù đã mở đèn sáng nhất nhưng vẫn không thể phân tâm được.
Ngôn Dục thấy động tác nhỏ của Du Trì, vì vậy mở miệng hỏi: "Đến lượt tôi lái tiếp."
Du Trì nghe xong lắc đầu một cái: "Không cần đâu."
Bây giờ cậu chưa mệt, hơn nữa đã lên đường cao tốc, không tới khu vực phụ thì không thể dừng xe trên đường được.
Đôi mắt Du Trì nhìn thẳng phía trước không dám lơi lỏng, Ngôn Dục nhìn chăm chú gò má của cậu, mấy giây sau chậm rãi dời đi.
Du Trì như có cảm giác mà đảo mắt nhìn Ngôn Dục một cái, nhìn thấy môi mỏng của anh mím chặt và biểu tình lạnh lẽo cứng rắn, nghĩ thầm, Kim Ngao nói đúng, Phó bộ trưởng quả nhiên là mặt lạnh.
Về phần tâm có lạnh hay không, Du Trì đã sớm được lĩnh hội rồi.
Chồn hôi tiểu thư lúc trước không phải là bị Ngôn Dục mặt không cảm xúc giải quyết sao? Lại thêm thái độ của anh với Minh Chi, nên đối với lời giải thích Ngôn Dục mặt lạnh Du Trì tin tưởng không chút nghi ngờ.
Dọc theo con đường này lúc đầu Du Trì cũng thử chủ động nói chuyện với Ngôn Dục, thế nhưng anh vẫn luôn lạnh mặt, một bộ dáng không muốn nhiều lời, cho nên sau đó Du Trì cũng không tiếp tục 'tự chuốc nhục nhã' nữa.
Nghe hướng dẫn nhắc nhở '500m nữa tiến vào đường hầm chú ý tốc độ xe', Du Trì nhìn điện thoại di động một chút, thấy trước mắt là một đường hầm dài đến 33km.
Lại là một đường hầm dài, Du Trì giảm tốc độ lại đồng thời không nhịn được chậc một tiếng.
Ngôn Dục liền quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Trì lắc đầu với biên độ rất nhỏ: "Không có gì, chỉ cảm thấy đường hầm quá nhiều."
Lúc nói chuyện thì đã vào cửa đường hầm, Du Trì nghĩ đến gì đó lại không nhịn được cười lên: "Lúc trước tôi xem tivi, trong phim kinh dị hễ đi vào đường hầm thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, không phải từ trên đột nhiên rớt một cái đầu xuống thì chính là giữa đường bỗng nhiên có một người đứng chặn."
Khi còn bé Du Trì bị dọa không ít.
Tuy rằng tâm lý Du Trì biết những thứ đó đều là giả, thế nhưng những thứ đó bỗng nhiên xuất hiện, bộ mặt đặc tả máu thịt be bét, cùng lúc đó âm nhạc đáng sợ vang lên, khi đó trái tim Du Trì nhịn không được cũng đập loạn xạ.
Bây giờ lớn thì đỡ rồi.
Không phải Du Trì không sợ, mà cậu lựa chọn không xem nữa.
Sau khi nói xong Du Trì nghiêng đầu nhìn Ngôn Dục, cười: "Không sợ anh chê cười, trước khi lên cấp ba, mỗi lần qua đường hầm tôi đều rất lo lắng đề phòng, rất sợ bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một người tóc tai bù xù quần áo rách bươm, sau này lớn một chút mới từ từ đỡ hơn."
Trong lúc Du Trì nói chuyện, Ngôn Dục vẫn luôn yên tĩnh nhìn cậu, sau khi cậu nói xong anh chỉ tay về phía trước hỏi: "Cậu nói là loại này?"
Du Trì nghe xong không hề phòng bị đảo mắt, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với một người đứng giữa đường hầm cách xe bọn họ chưa tới mười mét.
Du Trì: "!!!"
Suýt chút nữa thôi là đụng vào rồi, Du Trì bị sợ hết hồn rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng phanh xa, đồng thời một câu thô tục cũng nhịn không được mà buột miệng thốt ra: "Mẹ nó!"
Nhưng mà khoảng cách quá gần, phanh xe đã không còn kịp rồi, Du Trì trơ mắt nhìn xe mình lướt ngang qua người kia.
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, sau khi xe dừng lại, Du Trì cho dù đã thắt dây an toàn cũng bởi vì dừng đột ngột mà theo quán tính nhào tới phía trước.
Mắt thấy mặt mình sắp tiếp xúc kịch liệt với vô-lăng, trong chớp mắt Du Trì theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cơn đau ập đến.
Trong lúc Du Trì nhắm mắt, bên cạnh bỗng nhiên có một cánh tay duỗi tới...
Đau đớn vỡ đầu chảy máu như trong tưởng tượng của Du Trì cũng không xuất hiện, thay vào đó là ấm áp bỗng nhiên bao trùm trên trán.
Cùng với lực đạo nhỏ vì bị va chạm bên vai.
Con ngươi Du Trì giật giật, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là cái tay vừa mới lấy ra, khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng.
Du Trì nhìn mấy ngón tay thon dài kia, nháy mắt mấy cái.
Chuyện đột ngột xảy ra, Du Trì còn chưa kịp phản ứng lại.
Trong lúc đầu của Du Trì sắp đập vào vô-lăng, Ngôn Dục bên cạnh một tay vươn qua chặn trán của cậu lại, ngăn trở lực quán tính khiến cậu nhào về phía trước, một tay khác ôm lấy vai cậu kéo cậu vào trong lồng ngực mình.
Du Trì được Ngôn Dục che chở, không bị thương chút nào.
Nhưng mà lực cánh tay không điều chỉnh tốt, Du Trì cảm thấy lực tay Ngôn Dục đặt trên vai mình dùng sức khiến cậu có chút không khỏe.
Sau khi phục hồi tinh thần lại Du Trì giật giật, Ngôn Dục nhìn đầu của cậu, sắc mặt âm trầm, bàn tay không tiếng động buông lỏng ra.
Từ trong lồng ngực Ngôn Dục ngồi dậy, Du Trì nhìn anh không biết đã tháo dây an toàn từ lúc nào, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là thì ra Phó bộ trưởng không phải loại yêu thấy chết không cứu.
Sống sót sau tai nạn, tâm lý vốn dĩ kinh hồ bạt vía nhưng Du Trì lại cảm thấy an tâm khó giải thích được.
Ngôn Dục nhìn cậu, cau mày vừa muốn nói chuyện, Du Trì bỗng nhiên vỗ vô-lăng một cái: "Nguy rồi, người vừa nãy!"
Sau khi nói xong Du Trì cũng không chờ Ngôn Dục mở miệng, nhanh chóng mở cửa xe xuống xem tình huống của người kia.
Tâm lý Du Trì cảm thấy không ổn, vừa nãy xe của cậu trực tiếp quét ngang qua người ta.
Khoảng cách gần như vậy, tốc độ như thế, không chết thì cũng bị thương nặng.
Du Trì vội vội vàng vàng xuống xe, vừa nhìn ra đằng sau thì sửng sốt.
Phía sau trống rỗng, không có một bóng người nào.
Du Trì cúi đầu nhìn kỹ, trên đất ngoại trừ dấu vết bánh xe phanh gấp thì không còn gì khác, đừng nói là vết máu.
Không bình thường.
Đường hầm tối tăm giống như bị hạ chú tĩnh âm, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cảm nhận được gió lạnh thổi qua bên người, nổi da gà, Du Trì bất thình lình run rẩy một cái.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Du Trì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngôn Dục cũng xuống xe.
Sau khi thấy Ngôn Dục, thần kinh căng thẳng từ lúc bắt đầu của Du Trì cũng thả lỏng mấy phần.
Nhưng chính cậu cũng không nhận ra được sự thay đổi nho nhỏ này.
Thấy Ngôn Dục đi tới, Du Trì nhỏ giọng hỏi: "Không phải là người sao?"
Ngôn Dục không nghĩ tới bây giờ Du Trì mới biết chuyện này.
Anh cho là từ lúc bắt đầu cậu đã biết, cho nên anh không nói cho cậu.
Dừng một chút, Ngôn Dục gật gật đầu: "Ừm."
Trái tim Du Trì treo trên cổ họng trong nháy mắt hạ xuống chỗ cũ, nói: "Không phải người thì tốt rồi, dọa tôi một trận."
Vừa nãy lúc đụng vào cậu cảm thấy quá chân thực, chân thực đến mức Du Trì thật sự nghĩ mình đã đụng người.
Hiện giờ sau khi biết không phải người, Du Trì liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy tức giận: "Là ai mà chơi cái trò nhàm chán như vậy? Còn đứng giữa đường, cố ý đúng không?"
Nếu hôm nay không có Phó bộ trưởng thì cậu chắc chắn sẽ vỡ đầu chảy máu.
Ngôn Dục dò xét đường hầm một vòng, cuối cùng nói với Du Trì: "Cậu hỏi hắn đi."
Sau đó Du Trì chỉ thấy Ngôn Dục quay đầu nhìn về bên phải, không giận tự uy: "Ngươi tự mình ra hay để ta ra tay?"
Giọng của Ngôn Dục không lớn, thế nhưng sau khi anh dứt lời, Du Trì cũng có thể cảm nhận được không khí xung quanh trở nên nóng nảy bất an.
Du Trì nghiêng người theo ánh mắt của Ngôn Dục, sau đó thấy từ trong vách đường hầm có một thân ảnh chậm rãi đi ra, trong tay còn cầm một cái gậy, nói: "Tiểu yêu Sơn Định, vô ý mạo phạm."
Âm thanh già nua, nghe là biết tuổi tác không nhỏ.
Du Trì thấy vậy theo bản năng nhích lại gần bên người Ngôn Dục.
Tuổi tác lớn hay nhỏ thì đều là yêu, cậu đánh không lại.
Sơn Định đi tới cách Ngôn Dục khoảng 5m thì dừng lại, nhìn hai người bọn họ.
Cách rất gần, dựa vào ánh đèn lờ mờ trong đường hầm, Du Trì rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ dạng của Sơn Định.
Sơn Định cao không tới 1m7, trên trán có một chữ 'Sơn', đầy mặt đều là nếp nhăn tang thương, tóc tai hoa râm, râu mép rất dài, đuôi râu mép thiếu chút nữa là kéo dài tới đất.
Quần áo trên người ông ta cũng rất cũ kỹ, trên đó còn có lá cây, cây gậy trong tay cũng quấn không ít dây leo xanh lục mà cậu không biết tên, trên đỉnh có một đóa hoa nhỏ màu vàng.
Du Trì suy nghĩ một chút, sau đó xác nhận Sơn Định là vị yêu quái có khuôn mặt già nua nhất từ trước tới giờ cậu từng gặp qua.
Quan trọng nhất là, Sơn Định là yêu nhưng Du Trì lại không nhìn ra nguyên hình của ông ta.
Du Trì cảm thấy Sơn Định bất kể là tên chữ hay trang phục đều rất phù hợp với hình tượng thổ địa công hoặc sơn thần trong phim truyền hình.
Du Trì quay đầu nhìn Ngôn Dục một cái, thấy anh không dự định nói gì thì tiếp tục nhìn Sơn Định, ngữ khí hòa hoãn rất nhiều: "Ông là ai? Tại sao lại ở đây làm chúng tôi sợ."
Sơn Định nghe xong hơi khom người một cái, nói: "Tiểu yêu là sơn quái ở đây, vừa rồi chỉ là đi ngang qua, không ngờ lại dọa đến hai vị, mạo phạm."
"Sơn quái?" Du Trì nghe xong nhìn Ngôn Dục, hỏi: "Sơn quái có phải là sơn thần không?"
Ngôn Dục lắc đầu: "Không phải."
Du Trì nghe xong không giải thích được mà thở phào nhẹ nhõm, may mà ông ta không phải sơn thần, nếu không chắc cậu sẽ bị giảm thọ mất.
Ngôn Dục nhìn Sơn Định, chậm rãi nói: "Nhưng mà nhìn công đức tu vi trên người ngươi, thành sơn thần cũng là chuyện sớm hay muộn."
Du Trì cả kinh, Sơn Định nghe xong cười nhạt, đôi mắt có chút vẩn đục bình tĩnh nhìn Ngôn Dục: "Đại nhân công đức vô thượng, tiểu yêu chỉ là một sơn quái, nào dám xưng thần."
Ngôn Dục hạ mắt nhìn Sơn Định, trên mặt không có biểu tình gì, ông ta cũng không sợ, vẫn mang ý cười đối mặt với anh.
Du Trì nhìn hai yêu một cao một thấp nhìn nhau, cuối cùng nhìn Sơn Định: "Ông vừa nói ông không cố ý làm chúng tôi sợ, chỉ là đi ngang qua?"
Thu hồi ánh mắt, Sơn Định gật gật đầu: "Đúng thế."
Du Trì híp mắt lại: "Không phải chứ, ông đi đâu mà lại băng ngang qua đường hầm?"
Hơn nữa từ góc độ của Du Trì, Sơn Định này rõ ràng là đột nhiên xuất hiện giữa đường.
Sơn Định sờ sờ râu mép của mình, nghiêng đầu liếc mắt nhìn đường hầm thật dài, nói: "Ta phải về nhà."
Du Trì: "Về nhà?"
Sơn Định gật gật đầu: "Chỗ ở của ta cách đây khá xa, trước đây ta đều phải độn thổ trở về, nhưng mà những năm gần đây con người các cậu sửa chữa thông đường hầm, ta phát hiện đi đường hầm gần hơn nhiều, vì vậy ta đều đi con đường này."
"Trước đây người đi đường đều không nhìn thấy ra, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được các cậu."
Sau khi nói xong Sơn Định lại lập tức bổ sung cho Du Trì: "Ta không làm hỏng xe của con người các cậu, con đường này qua lại là đường cao tốc hai chiều, cậu cũng đừng báo cáo ta, ta không làm trái quy tắc."
Du Trì nghe xong khóe miệng giật giật, ánh mắt nhìn Sơn Định cũng có chút phức tạp.
Lời nói có nhiều lỗ hổng, trong lúc nhất thời cậu cũng không biết nên hỏi từ đâu.
Cho nên vì sao sơn quái sắp trở thành sơn thần lại tiện đường mà đi ngang qua đường hầm? Chẳng lẽ không biết dịch chuyển tức thời sao? Còn đường cao tốc hai chiều cái gì gì nữa, hiểu biết rất nhiều.
Du Trì nhìn Sơn Định, không biết nên nói gì cho phải.
Có cảm giác như tưởng mình đang xem phim kinh dị kết quả đó lại là một bộ phim hài.
Thần sắc Du Trì nghiêm túc nhìn Sơn Định: "Coi như ông không có lái xe thì trên đường cao tốc trừ nhân viên công tác ra cũng không cho người nào đi qua đi lại đâu."
Sơn Định nhìn cậu: "Ta là sơn quái, cũng không phải con người, các người chưa nói không cho sơn quái đi qua đi lại trên đường cao tốc."
Du Trì: "..."
Ai biết đâu mà nói!
Nếu thật sự có biển báo cấm không cho người hay yêu quái đi lại trên đường cao tốc thì không phù hợp với thế giới quan của chủ nghĩa xã hội có được không!
Du Trì: "Tôi cảm thấy ông đang lợi dụng lỗ hổng của chủ nghĩa xã hội."
Sơn Định: "Nhưng ta nói đúng sự thật."
Du Trì: "..."
Du Trì cảm thấy mình không nói lại sơn quái này, vì vậy quay đầu nhìn Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng, anh lên đi."
Ngôn Dục nghe xong nhìn Du Trì một cái, cuối cùng nhìn Sơn Định, chậm rãi mở miệng: "Ngươi đi đi."
Du Trì: "???"
Cứ như vậy cho đi?
Người đâu, nơi này có yêu yêu tương hộ!
Hết chương 25.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Sơn Định, tôi cảm thấy tư tưởng của ông không đúng.
Sơn quái: Ta không phải người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...