Đến bắp luộc Du Trì cũng chưa kịp ăn, nhanh chóng vào phòng bếp tắt lửa đóng bình gas, cầm điện thoại mở cửa chuẩn bị tới chỗ của Kim Ngao.
Nếu Du Trì không nhớ lầm, chỗ kia hẳn là một quán bar rất nổi tiếng.
Là nơi nổi danh có nhiều trai xinh gái đẹp.
Không nghĩ tới yêu kia còn rất biết hưởng thụ.
Lúc ra cửa Du Trì còn đối mặt với khách mới vừa chuyển vào ở nhà đối diện: "Xin chào, chúng tôi vừa mới chuyển tới."
Một cô gái mặc áo tay ngắn trong hai người đang lau mồ hôi trên trán bởi vì khuân đồ, nhìn Du Trì cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Du Trì dừng lại một chút, gật đầu với hai cô gái: "Xin chào, tôi ở phòng đối diện với các cô."
Sau khi nói xong, Du Trì còn chỉ chỉ cánh cửa sau lưng mình.
Cô gái mặc áo tay ngắn nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cười híp mắt mở miệng: "Chúng tôi thấy nên mới đến chào hỏi."
Nhìn ra được trong hai người có một người hơi thẹn thùng, người kia thì hướng ngoại một chút.
Người hướng ngoại là cô gái mặc áo tay ngắn nãy giờ nói chuyện với cậu, một cô gái khác mặc váy đứng sát bên cạnh cô gái kia, nhìn qua có chút sợ người lạ, lúc giới thiệu chỉ nhỏ giọng nói một câu 'xin chào' với Du Trì.
Du Trì đang có việc cũng không tiện tán gẫu với hai người, nói một tiếng liền xuống lầu.
Chờ khi Du Trì xuống lầu biến mất, hai cô gái đứng ngoài cửa mới nhìn nhau, sau đó đi vào nhà.
Nhìn hộp giấy ngổn ngang trong phòng, cô gái mặc áo tay ngắn cảm thán một tiếng: "Trai đẹp nha, lần chuyển nhà này thật có giá trị!"
Cô gái mặc váy nhìn qua, thay đổi vẻ ngượng ngùng trước mặt Du Trì, đẩy người kia một cái: "Đừng vội mừng quá sớm, lỡ như người ta có bạn gái rồi thì sao?"
Cô gái áo tay ngắn nhìn vẻ mặt thành thật của bạn tốt: "Tớ là một mỹ thiếu nữ, nếu như nhất định có một tình yêu kỷ niệm thanh xuân như anh ấy, tớ nguyện ý."
Cô gái áo tay ngắn xoa cằm suy nghĩ: "Bây giờ thủ đoạn bóng đèn hỏng nhờ anh ấy thay có phải là đã quá hạn?"
Bạn tốt của cô vẻ mặt không chịu được mà nhìn cô, cuối cùng bất đắc dĩ liếc mắt: "Đừng có hoa si, nhanh chóng dọn dẹp thôi, xong sớm còn ra ngoài ăn cơm."
Hai người cười hì hì kéo vali, trải giường chiếu, bận rộn đến không thể nghĩ thêm gì khác.
Mà bên này, Du Trì đã tìm được quán bar Kim Ngao nói.
Bây giờ còn sớm, nhưng từ bên ngoài Du Trì đã thấy ánh đèn lóe mắt lập lòe bên trong.
Cậu nhíu mày một cái, còn chưa đợi cậu đi vào đã có cảm giác một nguồn sức mạnh bên người kéo mình sang bên cạnh.
Du Trì đảo mắt nhìn, thấy là Kim Ngao.
Du Trì: "Anh chưa vào?"
Kim Ngao nhìn ánh đèn bảy màu chớp tắt trong quán bar, thở dài: "Nhìn vẻ ngoài là biết nơi này không thích hợp cho yêu tốt như anh."
Du Trì: "...!Anh nghiêm túc hả?"
Kim Ngao: "Bên trong quá nhiều người quần ma loạn vũ, cứ tùy tiện đi vào như vậy anh thấy không được tốt lắm."
Du Trì liếc mắt nhìn, bên trong tuy rằng ánh đèn mờ tối, nhưng người bên trong không ít.
Du Trì: "Vậy chờ hắn ra."
Kim Ngao lắc đầu: "Đêm dài lắm mộng."
Du Trì: "Vậy dẫn hắn ra?"
Kim Ngao nhìn cậu: "Làm sao dẫn?"
Du Trì bình tĩnh nhìn Kim Ngao, Kim Ngao mở to mắt nhìn lại, hoàn toàn mê man mà chớp chớp.
Du Trì lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
Lông tơ trên cánh tay Kim Ngao dựng đứng, hắn dời qua bên cạnh một bước, hai tay ôm ngực: "Cậu đừng nhìn anh như vậy, anh sợ."
Nụ cười trên mặt Du Trì càng sâu hơn, vừa cười vừa đánh giá Kim Ngao trên dưới.
Kim Ngao cẩn thận nhìn cậu, vẻ mặt thành thật: "Anh là yêu tốt, không làm chuyện thất đức."
Sau khi nói xong Kim Ngao còn bổ sung thêm một câu: "Chuyện mất tiết tháo anh cũng sẽ không làm!"
Kim Ngao nói như chém đinh chặt sắt, ngữ khí kiên định.
......
Cuối cùng, cả người mặc váy, tóc hơi xoăn xõa bên vai, mặc váy ngắn bó sát người của nữ, 'cô gái' xinh đẹp nhìn Du Trì cắn răng thấp giọng nói: "Phép che mắt không phải dùng như thế!"
Trên mặt Du Trì nghiêm túc mà tiếc hận: "Oan ức cho anh, chỉ hận tôi là người, không biết phép che mắt, không có cách nào dụ Tôn Phẩm ra."
Kim Ngao giận: "Nếu vai cậu không run thì nói những lời này càng có sức thuyết phục đó."
Du Trì nhịn cười: "Tôi là bị bộ dạng bây giờ của anh làm kinh diễm."
Kim Ngao nghiến răng, cuối cùng tự giận mình: "Thôi, cậu muốn cười thì cứ cười đi."
Tuy rằng từ trong nội tâm Kim Ngao chống cự đề nghị này của Du Trì, thế nhưng hắn cũng không tìm được biện pháp tốt hơn.
Dù sao cũng không thể để Du Trì giả nữ đi vào đó đúng không?
Bên trong là một yêu quái không rõ lai lịch, Kim Ngao không dám mạo hiểm, để an toàn, chỉ có thể tự mình ra trận.
Nghe Kim Ngao nói, Du Trì rất dùng sức xoa hai bên quai hàm của mình, cuối cùng vội ho một tiếng: "Anh nói gì vậy, anh vì hòa bình thế giới mà hy sinh lớn như thế, sao tôi có thể cười anh được?"
Kim Ngao dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Du Trì từ trên xuống dưới, cậu kiên định gật gật đầu với hắn.
Cuối cùng Du Trì nhìn quần áo trên người Kim Ngao, xoa cằm gật đầu: "Vẻ ngoài của anh như vậy không thành vấn đề, là một đại lão giả nữ rất tốt, nhưng mà giọng của anh thì...!có thể thay đổi không?"
Trên mặt Kim Ngao chợt lóe lên một chút không tự nhiên, sau đó thanh thanh cuống họng, lúc mở miệng là một giọng nữ mềm nhẹ: "Như vậy sao?"
Du Trì cảm thấy quai hàm của mình sắp rụng ra, sắp không nhịn được.
Du Trì lắc đầu: "Quá mềm rồi, không phù hợp với vẻ ngoài."
Khóe miệng Kim Ngao giật một cái, liền thay đổi một giọng khác: "Như vậy tốt hơn đúng không?"
Lần này là giọng nói lãnh diễm của ngự tỷ.
Du Trì nghe xong nhanh chóng gật đầu: "Như vậy, như vậy rất tốt, anh mau đi đi."
Tiếp tục trì hoãn nữa Du Trì cũng sắp nhịn không nổi.
Muốn cười.
Thế nhưng dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Kim Ngao, Du Trì không dám cười.
Nhịn đến quai hàm cũng đau.
Cuối cùng Kim Ngao trừng mắt nhìn Du Trì một cái, quay người chuẩn bị vào trong quán bar.
Nhưng còn chưa đi được năm bước, Kim Ngao tai thính liền nghe được Du Trì phía sau không nhịn nổi nữa mà cười ra tiếng.
Kim Ngao: "!!!"
Kim Ngao hung hăng quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Du Trì: "Làm sao vậy?"
Kim Ngao mỉm cười: "Không có gì, anh cảm thấy cậu học cái gì cũng dở nhưng học trở mặt rất giỏi đó."
Du Trì gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, Kim tiểu thư vẫn nên đi vào trước rồi nói sau."
Nghe xưng hô như thêm dầu vào lửa như thế, Kim Ngao quả thực muốn đánh người.
Nhưng trong lúc Kim Ngao muốn nổi khùng Du Trì lại che miệng, ý là, tôi thật sự không cười, anh đi vào trong đi.
Lần này Kim Ngao đi thật không quay đầu lại nữa.
Nhìn bóng lưng của hắn, Du Trì còn tưởng rằng hắn đi vào không phải quán bar, mà là chuẩn bị đi khuất nhục chịu chết.
Du Trì đứng tại chỗ đợi một lát, sau đó mới xoay người đi về phía hẻm nhỏ.
Cậu và Kim Ngao đã hẹn xong, sau khi Kim Ngao dụ được Tôn Phẩm ra sẽ trực tiếp dẫn người tới hẻm nhỏ phía sau, bên đó ít người dễ hành sự.
Những thứ này đều là kết quả Kim Ngao quan sát trước đó.
Du Trì vừa cảm thấy Kim Ngao có khẩu vị nặng, vừa cảm thấy có lý mà gật đầu.
Cho nên bây giờ Du Trì chuẩn bị đi vào trong hẻm nhỏ chờ.
Cũng may là thời gian còn sớm, tuy rằng trong hẻm tối tăm thế nhưng không có đôi tình nhân nào lén lút vào đây đánh dã chiến.
Du Trì đứng ở bóng tối sâu trong con hẻm, hơn hai mươi phút cậu bị muỗi đốt rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân ngổn ngang truyền tới từ đầu hẻm.
Du Trì ngẩng đầu – nhanh như vậy? Kim tiểu thư thủ đoạn cao cường!
Theo âm thanh càng ngày càng gần, Du Trì ở trong bóng tối dựa vào ánh đèn lờ mờ rốt cuộc nhìn rõ người đến, trừ Kim Ngao thì còn có Tôn Phẩm đã say chuếnh choáng.
Vẻ mặt Kim Ngao ghét bỏ đỡ cánh tay Tôn Phẩm, một tay còn phải phòng ngừa móng heo không an phận của hắn, cả người đều không tốt.
Cuối cùng cũng đến ngõ hẻm, quay đầu nhìn lại không có ai, vì vậy trực tiếp đẩy Tôn Phẩm một cái, vung tay lên bày kết giới.
Cảm giác say của Tôn Phẩm dâng lên, ôn hương nhuyễn ngọc đang dựa vào biến thành tường gạch lạnh băng cũng không hay, hắn chỉ biết nằm nhoài trên tường giơ hai cái tay sờ loạn, một chân còn cọ lung tung, trong miệng nói nhảm: "Ôi chao mỹ nữ, khà khà khà, hôn một cái ~"
Sau khi nói xong Tôn Phẩm còn bẹp một cái lên tường gạch, âm thanh cực lớn.
Khiến Kim Ngao vô cùng buồn nôn.
Kim Ngao quay đầu nhìn Du Trì từ trong góc tối đi ra, khinh thường đến sắp lật trời: "Tên này vốn háo sắc như vậy hay là yêu quái trong người hắn háo sắc?"
Nghe lời nói không có ý tốt của Kim Ngao, Du Trì nhìn Tôn Phẩm vẻ mặt hèn mọn đang lơ mơ, cậu không biết nói gì, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng: "Cái nồi này, e là yêu quái trong người hắn cũng không muốn cõng đâu?"
Anh xem cái nồi này đi, vừa lớn vừa đen.
Hết chương 12.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: Không thấy gì, không thấy gì hết.
Tôn Phẩm: Tôi còn sống, kinh hỉ không, kích thích không?
Du Trì: Thế nhưng không ai cứu thì sẽ chết ngay đấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...